Chương 8
Mang tiếng là đi theo học hỏi nhưng Kế Dương thật không học được cái gì từ người kia cả, đánh thú cậu toàn đánh một mình còn anh thì ngồi bên gốc cây ngủ. Sau nhiều lần bị đánh chết trở về thôn tân thủ, người kia vẫn ở góc cây không nhúc nhích thật không có chút lương tâm nào. Nếu bảo Kế Dương gõ chữ, cái này không thành vấn đề, nhưng bảo cậu chơi game hình như không có duyên lắm, thao tác của cậu cũng khá nhanh mà game cũng không yêu cầu quá cao, nhưng không hiểu sao cứ vượt được hai ba vòng là chết queo. Nhất định là do người làm game này quá biến thái!
[W]: Quá kém về học bài đi
Kế Dương trừng mắt với người áo đen trong màn hình:Còn lâu.
Mài mò mấy ngày, Kế Dương lên được cấp 29 thì ngừng luyện cấp, qua nhà anh hỏi:"Anh đâu rồi"
Nhưng ID kia xám xịt, sau hôm đó chạy sang phòng anh, tối anh ra ngoài đến giờ vẫn chưa về trọ, anh thuê phòng trọ để nuôi muỗi hay sao?
Kế Dương vẫn ở cấp 29 không chuyện đi luyện cấp, hoặc là có đi thì cũng không để bản thân đạt cấp 30, cứ loay hoay ở thôn tân thủ. Vì thường là người mới đánh quái sẽ dễ dàng nhận được trang bị hơn. Kế Dương không cần cấp cao, chỉ cần trang bị...
Bởi vì..
Triệu Tư Vinh đi đến cửa sổ phòng cậu nói vào:"Mấy ngày nay cậu thật sự ổn chứ?"
Kế Dương không hiểu, là do mấy ngày nay cậu cứ la làng khi game nên mọi người tưởng cậu bị điên à?:"Mình rất tốt" chỉ đôi lúc hơi kích động chút thôi
"Định lực của cậu mạnh thật đó, mình đôi lúc không hiểu nổi cậu nữa"
Kế Dương lại thấy người kia cứ quái quái thì có:"Tư Vinh, cậu thất tình à?"
Triệu Tư Vinh "..." còn biết chọc người khác xem ra thật sự không đến nổi nào.
Những ngày sau đó thì Kế Dương vẫn viết lách và chơi game như cũ, lâu lâu lại ngó xem phòng bên về chưa. Vương Hạo Hiên hôm đó quay về phòng là tám giờ tối, mở game lên đã bị một tràn tin nhắn chi chít chữ của Bánh Sừng Dê ném thẳng vào mặt. Nào là anh ở đâu, anh về chưa, sao không online, hôm nay em thế này......bla bla, boss này quá mạnh bla bla...., boss này quá yếu bla bla...
Vương Hạo Hiên bỏ ra nữa tiếng còn chưa đọc xong thì bên kia đã online thấy ID anh sáng thì bắt đầu huyên thuyên này nọ, nọ kia.
[W]:Cấp 29?
Cấp tân thủ dễ như thế mà còn qua không được.
[Bánh Sừng Dê]:Không có anh em không qua nổi.
Thật ra cậu không muốn qua!
Khoảng chừng 10' trôi qua cậu không biết là anh quá thất vọng hay bận cái gì mà nhân vật không hề động đậy. Kế Dương định sang phòng đập cửa thì trên màn hình hiện lên mấy chữ [W]: Gom được không ít trang bị dược phẩm, chắc cậu không cần lên cấp đâu nhỉ?
Kế Dương cắn môi, mấy ngày nay cậu rủ rê những thành viên mới vào của thôn tân thủ cùng đi đánh boss, cậu cấp cao hơn họ có thể hổ trợ, họ lấy thứ họ cần, còn lại thì cậu lấy có người đã lên cấp nào đó rồi, từng nhóm từng nhóm như thế cậu vẫn ở lại thôn tân thủ trang bị và dược phẩm ngày càng nhiều.
Sau đó, cậu đến thôn trưởng đăng kí mở một cửa tiệm bán dược phẩm. Giỡn chơi sao, các loại thuốc mà Dược Sư làm thì không có bán trong cửa hàng của hệ thống đa số là do người chơi tự điều chế, vừa tốn nhiều vật liệu vừa tốn thời gian, những người muốn thăng cấp nhanh toàn đi luyện cấp đánh boss chơi phụ bản, chỉ có đánh quái vật thỉnh thoảng mới nấu vài thứ thuộc loại có giá mà không ai chịu bán, để giành riêng phục vụ cho bang phái của mình, hiếm khi mang thuốc mình làm ra để bán. Giờ lại có thuốc đương nhiên chen lấn không ít, mấy ngày nay cậu đều rất phấn khởi.
Dành thời gian ở mãi thôn tân thủ không chịu đi, ngày ngày đi kiếm dược phẩm, dụ dỗ thành viên mới cùng đánh boss.
Bị anh phát hiện rồi.
[Bánh Sừng Dê]: Em cho anh một ít nhé!
[W]: Không cần, nếu cậu không muốn lên cấp thì không cần tôi giúp nữa.
Kế Dương thật muốn nhảy dựng trước đó anh có giúp cậu luyện cấp đâu?, còn lâu cậu chính là muốn bám theo anh, làm gì có chuyện không đi theo.
Gần đây cậu phát hiện anh có ba đồng đội bên cạnh nữa. Một phái kiếm khách phái Mao Sơn- Nam Cung Cảnh, một kiếm khách Côn Luân - Liên Thành Công Tử, một đao khách phái Không Động - Nạp Tháp Cuồng Băng. Tạo thành một đội đánh boss vô cùng nổi tiếng, nhưng chỉ trong mấy ngày, đội đánh boss này trở thành đội đánh boss xui xẻo nhất trong lịch sử. Bởi vì chỉ cần xuất hiện đánh boss ở đâu đều bị Bánh Sừng Dê, một nhân vật khá giàu trong game, ném lựu đạn phá đám.
Vấn đề ở chổ, nếu mấy người kia đánh trả thì hệ thông báo là ăn hiếp người mới, trừ điểm kinh nghiệm. Cuồng Băng là người nóng tính nhất đội, không ít lần vác đao rượt Bánh Sừng Dê sứt đầu mẻ trán, gặp ở đâu giết ở đó, tụt cấp cũng mặc kệ. Còn người kia có chết cũng không vấn đề gì, cấp tân thủ rất dễ luyện lại, còn những người kia thì hơi khó. Đúng là khiến người ta tức chết!!!!
Hết cách Vương Hạo Hiên đành thương lượng với Bánh Sừng Dê [W]: Được rồi, được rồi, tôi thêm cậu vào đội là được chứ gì?
Kế Dương nhìn màn hình chat không nhịn được đắc ý, cho anh biết tay nhé!
[Bánh Sừng Dê]: Còn lâu
Năn nỉ đi, cậu sẽ suy nghĩ lại hí hí.
Bên kia ID của anh xám lại, nhân vật biến mất. Log Out rồi ư? Cậu ló đầu ra cửa sổ thấy anh rời khỏi phòng trọ, sau đó thì cả anh cả đồng đội mất tích của tuần không thấy đâu. Kế Dương bức bối mấy ngày mới thấy ID anh sáng lại, cậu nhục chí: [Bánh Sừng Dê] cho em vào đội.
----
Game này do mình bịa ra nên cách chơi hơi nhảm mọi người đừng để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro