Chương 12
Cửa sổ mở Kế Dương bị nắng chiếu đến miệng khô khốc, chỉ cảm thấy cổ họng mình khô rát nhìn quanh một hồi phát hiện không phải phòng cậu. Vương Hạo Hiên vẫn ở dưới bếp cân đo đong đếm nấu ăn. Trong lòng Kế Dương có chút tủi thân, kí ức mơ hồ cho cậu biết anh đã kết hôn rồi, trước kia dùng mọi cách tập kích vào phòng anh, giờ đang ở đây lại thấy lòng nặng nề lồng ngực bị đè nặng một hồi lâu vẫn không tìm ra cảm giác ban đầu:"Sao tôi lại ở đây" giọng nói có chút xa cách cậu phải dần cắt đứt với anh thôi, anh đã có người khác cậu không thể tiếp tục.
"Cậu say đến chết đi sống lại bám lấy tôi không buông, tôi không tìm ra được chìa khóa nhà cậu, Triệu Tư Vinh không có ở nhà. Không để cậu ở đây lẽ nào ném cậu ra đường"
Kế Dương im lặng, hôm qua bị đám người kia chuốt đến say khướt. Sau đó hình như được Sầm Cảnh trở về, cậu cảm thấy có gì đó sai sai...:"Trời đất anh ta say rượu lái xe"
Hèn gì cậu cứ cảm thấy không đúng, sau bản thân lại giao tính mạng cho anh ta.
Vương Hạo Hiên cười:"Yên tâm anh ta tay lái cứng lắm" Kế Dương nghĩ tay lái cứng cỡ nào cũng không nên say rượu lái xe, hôm qua bỏ qua cậu xong anh ta vẫn uống với người khác, đang miên man thì nghe anh ta nói tiếp:"Rất chuyên nghiệp nhé, say rượu đua xe là thú vui tao nhã, thích nhất là che mắt đua xe. Hội đua xe rất thích anh ta, nhà anh ta nhiều nhất chính là bảo hiểm nhân thọ"
Kế Dương "..."
Nhớ không lầm thì Sầm Cảnh nói anh ta sinh năm 1997, hơn cậu một tuổi:"Còn trẻ như thế mà thích mấy trò nguy hiểm như này thật không tốt."
"Ý cậu là già thêm mấy chục năm thì thích hợp à?"
Kế Dương đương nhiên không có ý đó. Chần chừ một lúc cậu chợt nhớ mình là người đã có việc làm...
Mấy giờ rồi...
A trễ rồi..
Lúc cậu chạy ra đã thấy Sầm Cảnh đến đón anh, thấy cậu liền vẫy gọi:"Kế Dương đi cùng đi"
Kế Dương muốn từ chối.
"Nhanh lên, trễ rồi" Sầm Cảnh đã đến chỗ làm từ sớm lại không thấy Vương Hạo Hiên đâu, sắp họp rồi hôm nay V cũng đến cậu ta không muốn nghe chửi nên lật đật đi đón người.
Kế Dương đành lên xe..
Lên xe rồi lại nhớ thành tích lái xe sáng chói của anh ta lại hối hận, Sầm Cảnh không nhận ra bất thường vừa lái xe vừa lảm nhảm:"Cạnh cậu có cái hộp, bên trong có lạc rang đấy"
Trong xe, Kế Dương cảm thấy hơi áp lực lặng lẽ bỏ mấy hạt lạc vào miệng và chậm rãi thưởng thức. Đúng là bùi béo thật ngẩng đầu lên hỏi:"Anh mua ở đâu vậy?"
"Cậu không mua được đâu."
Kế Dương không hiểu, lẽ nào lạc rang này đi máy bay về à?
Sầm Cảnh cười rất bâng quơ:"Là bí quyết riêng của nhà họ Sầm đấy?"
Kế Dương lật đật moi điện thoại ra tra một hồi lắc đầu:"Em tra có thông tin nào đâu?"
Sầm Cảnh toát mồ hôi trừng mắt nhìn cậu qua kính xe
Kế Dương nghĩ một lúc:"Aaa anh họ Sầm mà nhỉ?"
Sầm Cảnh không để ý cậu nữa, cậu vừa đắc tội với đồng nghiệp đúng không. Điện thoại Sầm Cảnh nhấp nháy anh ta đeo tai nghe không dây vào thì mặt nhăn lại vội tháo ra che tai một hồi mới đeo lại.
"Được rồi, được rồi tôi đến ngay"
Vừa nói anh ta vừa bẻ ngoặc tay lái lại làm Kế Dương một phen chới với. Anh ta tháo tai nghe ra nói với Vương Hạo Hiên:"Chỗ Kyn xảy ra vấn đề, cuối cùng cũng có lý do trốn họp"
Kế Dương "..." đây là chuyện buồn sao anh ta có vẻ phấn khởi.
Có điều:"Để em xuống, em tự bắt xe"
Kế Dương phản ứng chậm, xe đã lên đường cao tốc, Sầm Cảnh liếc cậu một cái:"Còn trên xe hả?"
Kế Dương "..."
Anh ta không chọc cậu nữa cười nói:"Không sao? Tôi về nói lại là được."
Sau khi kiểm tra giấy tờ, bảo vệ cho hai người vào. Trưởng phòng công ty này là một ông già xem ra tính tình rất nóng nảy, thô lỗ vừa thấy Sầm Cảnh đã muốn lôi đầu anh ta, thế nhưng dừng một chút lại:"Cậu cũng đến à?" ông ta dáo dác nhìn quanh, anh nói:"V không tới"
Không biết có phải nhầm không lại thấy ông ta thở phào, rốt cuộc V là ai mà ông ta có vẻ sợ nhỉ? Xảy ra vấn đề bên đây chịu trách nhiệm ông ấy cần gì lo lắng thế.
Sầm Cảnh chỉ về phía cậu:"Ông Trương đây là... "
Ánh mắt của ông già ngang ngạnh đó chỉ liếc vội về phía cậu, giọng rất gay gắt:"Tôi không cần biết cậu ta là ai, dữ liệu game có vấn đề, dừng một ngày tổn thất bao nhiêu các cậu có biết không?"
Vương Hạo Hiên:"Không biết" anh ta đáp nhanh gọn đến nổi ông Trương ngớ cả người, anh tiếp tục:"Xem trước đã.. "
Nét mặt Sầm Cảnh không có gì thay đổi, ôm vai bá cổ ông ta nói:"Không sao không sao, để tôi xem"
"Cậu đừng có mà cợt nhả, nếu hôm nay cậu không giải quyết được thì đừng hòng giành được đơn đặt hàng của quý sau." Ông già cau có nói.
"Đó là chuyện của Cuồng Băng mà?"
Kế Dương sờ mũi, Nạp Tháp Cuồng Băng ở phòng test game chứ đâu, game do anh ta test người đứng đây phải là anh ta mới đúng, lẽ nào ông Trương sợ anh ta nên không dám gọi? Nghĩ thế lại có chút buồn cười
Dẫn họ vào phòng, ông ta tóm tắt:"Phòng kỹ thuật đã xem rồi không biết sự cố ở đâu, cứ khởi động không tới mấy giây là tắt"
Vương Hạo Hiên gật đầu mở chiếc máy tính ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím anh có đôi tay khá đẹp, các ngón tay thon dài, khớp nhỏ, bàn tay này chỉ gõ bàn phím mà không chơi piano thì hơi đáng tiếc. Nụ cười trên môi anh lúc nào cũng cao ngạo, phớt đời Kế Dương nhìn chữ mà chẳng hiểu chữ hoa cả mắt lên, bên cạnh Sầm Cảnh giúp một tay, cả hai trao đổi cậu đứng phía sau chẳng làm gì cả, y như vệ sĩ canh chừng đầu óc có chút lơ đãng đến khi ông Trương reo lên: "Tốt quá tốt quá sửa ngay đi"
Sửa xong, Vương Hạo Hiên ra xe trước, cậu không có nghĩa vụ gì cũng muốn ra nhưng lại sợ ở cùng anh nên nán lại, Sầm Cảnh nói mấy câu với ông Trương rồi mới ra.
Kế Dương hỏi:"Anh ở bộ phận kế hoạch mà sao lại chạy đến đây"
Sầm Cảnh leo lên tay lái:"Em không nghe nói là bộ phận kỹ thuật không tìm ra vấn đề à? Tức là không phải lỗi ở game chúng ta mà là máy của ông ấy. Em nghĩ xem Cuồng Băng có đến không... đến sang bằng chỗ ông ta thì có."
Kế Dương nghĩ nghĩ rồi nói:"Thế mà ông ta hùng hổ làm em sợ chết.. "
"Ông ấy là vậy mà" Sầm Cảnh nhấn ga:"Trước kia có quen biết sơ sơ Hạo Hiên từng giúp ông ta sửa chữa một lần"
Trong xe chỉ có cậu và Sầm Cảnh nói chuyện với nhau. Vương Hạo Hiên ngồi ghế phụ như người tàn hình vậy, im phăng phắc. Nghĩ cũng lạ, Sầm Cảnh gọi mọi người toàn là gọi tên, như V, Hạo Hiên, Cuồng Băng, chỉ gọi một mình Lý Bạc Văn là anh?
Sầm Cảnh lái xe đến cửa một nhà hàng, nụ cười ranh mãnh vẫn đậu trên môi:"Mời tôi ăn cơm chứ hả? Tôi không muốn về họp đâu!"
"Cậu ăn đi, hóa đơn để tôi"
Sầm Cảnh cũng không muốn níu kéo anh ta vào trong chỉ nói với cậu:"Đi ăn thôi!"
Kế Dương lủi thủi theo anh ta, khẽ quay đầu thấy anh đang gọi điện thoại. Gần trong gang tấc, hóa ra xa xôi là anh không muốn ngồi cùng bàn với cậu nên mới từ chối chứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro