Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trái Tim Sắt Đá (5)

Trong lòng có linh cảm nặng nề, không rõ ràng, đột nhiên cậu cảm thấy ngột ngạt khó thở cố gắng hít lấy hít để không khí bên ngoài.

Khó chịu..

Khó chịu...

Vô cùng khó chịu...

Bên ngoài mưa gió rất mạnh mẽ nhưng trong phòng khá yên tĩnh chỉ có cảm giác lạnh tê người hai người đều im lặng đứng yên như những bức tượng đẹp đẽ mà bi thương, cậu luôn như vậy, cứng ngắc, lạnh lẽo, không thể chạm tới. Bốn năm trước, không gian bệnh viện nặng nề anh choàng tay ôm chặt vai cậu, khuôn mặt nhợt nhạt không một giọt nước mắt, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng trong đó! Sao cậu lại nhìn anh bằng ánh mắt này? Tại sao chứ? Trước giờ chưa từng có, anh sợ, đột nhiên anh rất sợ.

"Kế Dương..."

Cậu im lặng, chỉ có nỗi oán hận đáng sợ mà thôi cơ thể cậu yếu ớt đứng không vững, theo bản năng anh toan đưa tay ra đỡ, nhưng cậu đã tránh anh rồi bước thẳng ra ngoài. Từng bước từng bước càng lúc càng trở nên kiên định. Vương Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn sắc mặt Tưởng Lâm nhợt nhạt, sắp biến mắt dưới ánh đèn yếu ớt trong bệnh viện, Tưởng Ngọc ngẩng đầu rồi cúi đầu không dám nhìn anh, anh mím môi đuổi theo cậu. 

Trong màn đêm tối tăm gió khiến cành lá kêu hoảng loạn, khắp sân sương mù dày đặc bao phủ, sương đêm trắng xóa đến ngạt thở khiến người ta không thấy phương hướng, cũng giống như tâm trí của anh như bây giờ không sao thấy lối đi nữa, cả bước chân của anh cũng mơ hồ theo. Kế Dương đi ra ngoài, đi rất lâu, đến một nơi không còn người qua lại.. 

"Kế Dương"

Nhìn dáng vẻ im lặng lạnh lùng đối diện bóng tối còn lạnh hơn cả bóng tối. Vương Hạo Hiên chột dạ, quen biết nhau từ khi cậu tám tuổi, cậu hoặc vui, hoặc giận, hoặc im lặng với anh những chuyện này anh đều có cách giải quyết hay dỗ dành, nhưng chưa khi nào cô bé lạnh lùng im lặng như thế này, thậm chí, gương mặt cậu lúc này xem ra cực kỳ tàn khốc…

Anh hoang mang vô cùng.

Từ trước tới giờ, cậu chưa từng hận ai ghê gớm đến thế! Là anh! Nếu không phải anh thì A Lâm cũng không ra nông nỗi này. Tại sao anh không đi Úc đi, tại sao lại quay trở lại...tại sao chứ.

Cậu đã là một con người kiên cường, đã là một con người hiểu biết, tại sao làm cậu thêm tổn thương, tại sao còn muốn cướp đi những thứ vốn chỉ còn chút xíu nhỏ nhoi đến tội nghiệp của cậu?!Tưởng Lâm có lỗi gì chứ? Tại sao lại tàn nhẫn với nó như vậy. Người cậu hận nhất là anh! Một thiếu gia danh giá cao quý nhưng lại coi mạng người khác như con kiến mà mình có quyền hành xử. Là anh,  là anh khiến Tưởng Lâm ra nông nổi này. Cậu đờ đẫn ngồi đó, trái tim cậu chết dần vì cô đơn và sợ hãi. Tại sao, tại sao anh lại tàn nhẫn với gia đình cậu đến thế? Cậu yêu anh như thế, nhưng anh lại tổn thương cậu đến cùng cực,  đây là tình yêu của anh sao? Là cậu mơ tưởng mà thôi... 

Cậu tỉnh rồi...

Thật sự tỉnh rồi...

"Anh vui không?" Cậu cười nhạt nhẽo: "Anh nhất định là đang rất thích thú đúng không? Anh ràng buộc hết tất cả người bên cạnh tôi, khống chế họ chỉ vì muốn giam giữ tôi mãi sao? Anh đang muốn làm gì vậy? Muốn ép tôi đi Úc cùng anh à?"

"Kế Dương."

Trong nụ cười của cậu, âm sắc dường như có phần điên dại, sợ hãi, hình như cơn ác mộng đang từ từ hiện ra. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, phẳng lặng không chút gợn nào.

Nước mắt điên cuồng chảy ngược hết vào tim, không để một giọt nào chảy ra ngoài, trái tim dường như chìm trong làn nước biển lạnh giá không nhịp đập, hai con mắt ráo hoảnh hận thù đã biến vẻ đẹp của cậu thành một thứ đáng sợ đến ghê người! Cậu nghiêng đầu nhìn anh, nhìn rất lâu, giống như muốn nhìn anh kĩ một chút, nhìn lần này nữa thôi. Từ đó cậu đã không bao giờ khóc nữa, không bao giờ khóc nữa... Trái tim của cậu đã chết rồi. Không! Từ buổi hoàng hôn rực rỡ ấy cậu không đến cùng anh, trái tim của cậu đã chết, nhưng anh lại giết nó lần nữa, làm nó nát vụn thành máu tươi. 

"Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cậu, anh có thể cảm nhận được nỗi hận thấu xương toát ra trên người cậu anh giật mình kinh hãi lùi lại phía sau một bước, sự sợ hãi từ từ chảy trong máu anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế. Từ lúc sinh ra anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế. Chầm chậm hít thở, cậu bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ, hai mắt chằm chằm nhìn anh, đôi mắt tràn đầy sự lạnh nhạt:"Câu nói này tôi nên nói từ năm tám tuổi mới phải, anh hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Đừng bao giờ xuất hiện, từ lúc anh đến tôi chưa bao giờ thật sự vui vẻ cả, chưa bao giờ, chưa bao giờ."

Nắm chặt hai bàn tay, anh để nỗi đau áp sát xuống tận đáy lòng, không, chỉ là vì cậu quá đau lòng, nên đã cố ý nói vậy để chọc giận anh mà thôi, khiến anh đau lòng như cậu, đúng chính là như thế...Chỉ là những lời những lúc tức giận mà thôi. 

"Tôi chưa từng yêu anh, chỉ sống dựa vào anh mà thôi."

Vương Hạo Hiên cảm thấy mọi thứ trở nên tan vỡ hết. 

"Ở bên anh chẳng qua chỉ là vì có thể đảm bảo công việc cho bố tôi, đảm bảo gia đình tôi có thể sống cuộc sống không phải lo nghĩ về vấn đề cơm áo gạo tiền! Không phải vì yêu anh, thậm chí trước giờ cả thích anh tôi cũng không có, anh ràng buộc tôi, phá hủy những thứ mà tôi mong muốn, áp đặt tôi theo mọi thứ của anh. Tôi ghê tởm anh.. "Nhìn thần sắc Vương Hạo Hiên mỗi lúc một nhợt nhạt, lòng thù hận trong cậu cuộn trào! Không cần phải nghĩ ngợi nhiều, lúc này đầu óc cậu trống rỗng:"Anh muốn đi Úc có biết tôi vui đến mức nào không? Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh, cuối cùng cũng có được tự do mà tôi hằng mong muốn rồi, sao anh lại trở về? Sao anh lại trở về cơ chứ?" anh nhìn cậu bằng ánh mắt đó làm gì, anh nào biết đau lòng, anh chỉ không ngờ món đồ anh điều khiển bấy lâu một lại dám trở mặt với anh thôi.

"Lúc anh nhìn A Lâm giãy giụa dưới hồ bơi, trong người nó mang bệnh lại không biết bơi tại sao anh lại đối xử với nó như thế? Vương Hạo Hiên anh có phải con người không?"Tai cậu ù lên, thậm chí, cậu còn không biết mình đang nói những gì, chỉ là theo bản năng phải nói những lời có thể làm tổn thương để những lời đó biến thành lưỡi dao tẩm độc, xộc thẳng vào trái tim anh, nhưng rồi lại nghĩ lại, anh nào biết đau lòng, anh nào biết. Chỉ có cậu thôi, cậu yêu anh bao nhiêu, anh cũng không biết, anh chưa từng biết.

"Đủ rồi!" Anh gào lên điên loạn! Anh không thể nghe thêm được nữa! thật tàn khốc...Một trái tim đã đau đến mức như thể trái tim đó không còn là của mình khiến anh không giữ cho nhịp thở bình thường, trong cơn đau đớn cực độ. Gió đêm rất lạnh, trong phút chốc, nỗi sợ hãi và nỗi đau vô bờ trong đôi mắt cùng tâm trí.

Trong giọng nói khàn khàn tắc nghẹn đó có một nỗi ân hận sâu sắc:"Kế Dương em đừng giận nữa..anh không biết nó...."

"Anh có bao giờ quan tâm tới ai"

Xin lỗi còn có tác dụng gì nữa đâu? Trái tim cậu nghẹn đắng, chua xót. A Lâm mang bệnh tim đó, nó rất sợ hãi, rất hoảng loạn. Lồng ngực Kế Dương phập phồng, cuối cùng, lý trí đã tỉnh lại, cậu dần dần nén được lửa hận đang bùng cháy trong lòng. Ánh mắt ảm đạm như không thể thấy mặt trời ngày mai nữa.

"Kế Dương, xin lỗi! Anh sẽ bù đắp"

Ớn lạnh nơi xương sống, máu như đông lại, sự ngạo mạn và sợ hãi của tất cả những gì đã và đang xảy ra đã làm mất đi mối đan xen giữa nỗi đau và sự hoảng loạn. Những ngón tay lạnh ngắt, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ máu cũng không chảy nổi. Từng cơn phẫn nộ không kiềm chế nổi hết lần này tới lần khác lại bùng lên dữ dội! Quả nhiên là Thiếu gia ở trên cao vời vợi, có tiền, có quyền, chẳng phải cái gì cũng có thể đổi được hay sao? Nhưng A Lâm đang nguy kịch như thế, nếu như không cấy ghép tim thì sẽ không sống được, anh có thể khiến người chết sống lại không? Cậu giằng anh vung tay tát anh một cái. 

Anh sững người, từ lúc sinh ra tới giờ chưa ai dám đánh anh! Cả ba mẹ anh cũng không có. 

"Làm gì cũng không thể được nữa!"

Câu trả lời băng giá vang vọng khắp nơi:"Tôi không bao giờ tha thứ cho anh, không bao giờ. Tôi hận anh đến chết."

Trong đêm tối, từ từ, anh nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền đất lạnh giá!:"Thế này… được không?"

Thế nhưng cậu đã đi rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro