Trái Tim Sắt Đá (4)
Vương Hạo Hiên ngửa đầu uống cạn cốc rượu, từ cốc này đến cốc khác cảm giác đốt cháy bỏng rát trong cổ họng lan dần trong cơ thể kéo vào tới trái tim một hồi nóng bỏng, xé rách từng lớp màng bọc, chạm đến nơi yếu mềm nhất trong tim hắn. Anh ngang ngược mà mắc phải sai lầm khiến anh đau khổ, thậm chí đã đánh mất luôn ký ức…Trong lồng ngực Vương Hạo Hiên, đau khổ lại quẫy đạp mãnh liệt!từng hồi một đau đến mức anh muốn khoét nó ra vứt bỏ. Bấy lâu nay mỗi lần cố gắng tìm lại những kỷ niệm, đầu anh lại đau muốn vỡ ra khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn quay vòng đến muốn nôn mửa ra, sặc cả phổi, ho đến nóng cả ruột gan. Nhưng, dù anh cố hết sức chịu đựng cái đau giằng co xé ruột xé gan, những ký ức ấy kéo về chỉ có thể là những đoạn đứt quãng, không sao liền mạch được....
Anh muốn tìm một người...
Một người tròn kí ức anh ta luôn tươi cười như ánh dương rực rỡ nhất khiến anh mềm yếu cõi lòng đi. Và cuối cùng cũng tìm được nhưng mà sự thật khiến anh trở nên điên dại, Tống Lam nói không sai, nếu anh thật sự muốn nhớ sẽ không quên. Anh quên đi vì nó khiến anh sống không bằng chết, đau đến tột cùng..
Cho nên anh mới đau đến điên dại như này.
Bầu trời càng lúc càng xám xịt.
Mờ mịt ảm đạm một tia chớp đột ngột lóe sáng xé toạc bầu trời bầu trời giông tố như chính cõi lòng anh vậy. Sau cả ngày nắng gắt những giọt mưa lặng lẽ tạt lên kính cửa sổ rồi càng lúc càng lớn, ở đâu có thể nhìn thấy những tia sét chớp nhá không ngừng bên ngoài khiến người ta kinh hãi bất an, không gian càng lúc càng lạnh, lạnh vô cùng bờ vai Kế Dương khẽ run, người hơi co lại cậu vẫn đợi ở bên ngoài.
Tống Kế Dương đã đợi ở sofa bên ngoài bốn tiếng rồi, trời đã rất khuya không khí trầm lắng đến ngạt thở. Cậu không thấy mệt cũng không buồn ngủ, vừa đợi vừa suy nghĩ cách giải quyết mọi chuyện êm đẹp nhất có thể. Lẽ nào đi một vòng lớn như vậy vẫn phải dùng cách cũ hay sao? Chúng ta vĩnh viễn không thoát khỏi cái vòng xoay này sao?
Có tiếng mở cửa, Vương Hạo Hiên đi ra, cậu liền đứng dậy.
Vương Hạo Hiên nhìn đã cao lớn nhưng dáng vẻ vẫn khiến người ta muốn che chở, vẫn như ngày đó ở cạnh duy chỉ trên môi không có nụ cười...Giống ngày hôm đó, cái ngày khiến mọi thứ chìm vào bế tắc dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Thê lương biết bao nhiêu...
Em không biết, anh yêu em biết mấy...
Em không biết, em chưa từng biết.
Vương Hạo Hiên nhìn cậu rất lâu, lại nở nụ cười lạnh:"Món quà tôi tặng em, em có thấy vui không?"
Đột nhiên cậu ớn lạnh, toàn thân run rẩy không ngờ suy nghĩ của mình lại đúng, sức lực toàn thân như bị rút cạn sạch sẽ suýt đứng không vững.
Là anh làm ư?
Cậu nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, đầu óc như bị tảng đá nặng trĩu đè nặng, hơi thở nặng nề..không thoát được. Anh quả nhiên không thay đổi, vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn như thế, muốn thay đổi vận mệnh người khác. Cậu cứ nghõ không phải, dối lòng là không phải, nhưng sau cùng vẫn nhận một câu trả lời như thế này ư?
Anh nhìn cậu, cậu cứ cúi đầu như thế dáng vẻ thực ngoan ngoãn lồng ngực anh phập phồng muốn đưa tay ra, lại nghe cậu hỏi:"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giọng nói thật vô tình thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn anh, vẫn như ngày đó cậu nhấn chìm anh vào vực sâu tăm tối nhất...dù anh có cầu xin thế nào đi chăng nữa.. "Cầu xin anh, tha cho A Lâm đi, nó chẳng làm gì sai cả? Tại sao anh vẫn hận nó như vậy."
Vương Hạo Hiên càng lạnh lẽo:"Cầu xin tôi? Cậu làm sao thế? Tôi tưởng cậu không bao giờ muốn nói những lời như thế này nữa, không phải cậu hận tôi lắm sao? Hận đến chết cũng không buông?"
Kế Dương vẫn cúi đầu:"Anh bảo tôi đến không phải để tôi cầu xin anh sao? Bất cứ điều kiện gì... "
"Bất luận điều kiện gì…" Anh nhắc lại với vẻ giễu cợt:"Cậu cho rằng cậu có cái gì xứng đáng để trao đổi với tôi sao? Trước kia không có bây giờ cũng không? Tống Kế Dương ngày trước là vì tôi thích cậu nên cậu muốn gì tôi cũng nghe cậu, nhưng bây giờ..."
Tống Kế Dương cứng đờ người.
"Chẳng lẽ … cậu lại cho rằng sau khi bị cậu làm tổn thương như thế tôi vẫn còn yêu cậu sao? Tống Kế Dương, cậu cũng biết mà, tôi không hận Tưởng Lâm bằng hận cậu. Muốn tôi đồng ý trao đổi với cậu sao? Cậu tự tin quá rồi đó..."
Đúng rồi! Có gì xứng chứ? Trước giờ anh chỉ xem cậu là món đồ thú tiêu khiển mà anh thích mà thôi, không thích liền vứt bỏ. Cậu làm gì dám mong chờ anh còn chút tình cảm gì với cậu chứ? Anh chỉ thích chiếm hữu thôi, huống hồ còn cô gái đó cô gái tội nghiệp sống dựa vào anh từng ngày, anh có mấy phần yêu cô ta đây? Hay cũng là món đồ mà ta thích? Ngay từ đầu cậu đã biết tình yêu này vĩnh viễn không thể đơm hoa kết trái, thà là tự tay đào nó lên cũng không để nó héo úa từng ngày.
"Xin anh hãy nói điều kiện của anh đi"
"Quả nhiên với cậu, Tưởng Lâm rất quan trọng." anh thấp giọng thê lương đổi cả xưng hô:"Em yêu cậu ta rồi đúng không?... Em đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi biết nó không phải em ruột của em, chính xác là không hề có chút quan hệ huyết thống nào!"
Kế Dương im lặng, hóa ra anh biết rồi đúng là họ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào? Chuyện này... chuyện này một lời khó nói hết.Nhưng yêu một người mình xem là em trai biết bao nhiêu năm ư? Không! Cậu không bao giờ có tư tưởng đó nó chỉ là em cậu, đơn giản thế thôi. Trước kia không phải, sau này cũng không phải! Anh không hiểu, trước giờ anh chưa từng hiểu tình yêu là gì?
Sự im lặng của cậu khiến anh phẫn nộ:"Cậu lừa tôi, cậu lừa gạt tình cảm của tôi, trước giờ cậu chưa yêu tôi bao giờ! Tống Kế Dương cậu thật khiến tôi cảm thấy chán ghét" Vương Hạo Hiên mỉa mai từ từ đi đến trước mặt cậu quan sát cậu, trong ánh mắt cậu hệt như bốn năm trước, cái ngày hôm đó. Tại sao cậu lại vô tình như thế, dù cậu không yêu anh, hận anh, nhưng họ ở bên nhau nhiều năm như vậy lẽ nào một chút tình cảm bình thường cũng không có? Tại sao lại đành lòng làm tổn thương anh như thế.
Chỉ có điều bốn năm trước là anh cầu xin cậu ấy thậm chí quỳ xuống, cậu ta cũng bỏ mặt. Còn bây giờ, là cậu ấy cầu xin anh mọi chuyện đúng là thay đổi đến không biết đường đâu mà lần.
Anh không biết nên vui hay buồn...
Anh cười nhạt tiến sát cậu người anh thoát ra hơi thở mờ ám. Anh hơi chùng người xuống, đưa ngón tay ra nâng cằm cậu lên, buộc gương mặt cô hướng về phía anh:"Sao cậu không nói gì? Không chối cãi được đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro