Tình Cờ
Sáng sớm Tống Kế Dương đi mua đồ ở siêu thị mini, cũng chỉ là một ít đồ ăn về nấu cùng đồ ăn vặt.
"Chị May" nhìn thấy người quen, đeo khăn quàng cổ cùng kính râm mỗi cử chị đều như vẽ động thái tuyệt đẹp vô cùng. Đanh chọn mua thịt bò, đi siêu thị thôi có cần như đi trình diễn đâu.
May ngẩng đầu lại liếc đồ ăn vặt của cậu vẻ mặt như nói: Bỏ ngay cho tôi
Tống Kế Dương chột dạ, lúc này Vương Hạo Hiên đi tới. Cầm túi khoai tây cùng cà chua:"Đủ chưa?"
May không trả lời mà đến chỗ Kế Dương mang đồ ăn để lại kệ. Lúc này Vương Hạo Hiên mới để ý đến cậu. Cậu khẽ chào anh gật đầu không còn gì nữa...
May không nổi nóng chỉ chậm rãi đem đồ trở lại miệng nói:"Không được ăn, không được ăn, cái này cũng không được ăn...muốn ăn vặt thì ăn trái cây đi."
Vương Hạo Hiên liếc đồng hồ:"Nhanh lên, trưa anh còn có lịch"
Vẫn rất dịu dàng...
Cô lại đáp:"Hủy đi, chiều nay ba mẹ từ Nam Kinh đến thăm"
Anh hơi ngạc nhiên:"Oh, hai người kia cũng từ Thẩm Dương đến"
Cô giảo hoạt hiếm có:"Xem ra là có âm mưu"
Vương Hạo Hiên cũng thấy nghi ngờ lấy điện thoại ra:"Được rồi anh hủy"
May bỏ đồ lại kệ nói với Kế Dương:"Tôi đi trước"
Kế Dương chợt nhớ đến lời bàn tán mình nghe được từ mấy diễn viên nhỏ khác: Nghe nói rằng cậu ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với nhiều người, chỉ thích làm việc một mình, cùng lắm là chơi thể thao với vài người...
Kế Dương nhìn hai người họ bước đi, lòng có chút nặng nề buồn chán...
Hai bên gia đình gặp mặt, không nghĩ cũng biết rõ là chuyện gì.
Hồi trung học cơ sở, trong trường nữ sinh có thể nói chuyện với anh ta không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay. Nam sinh thì người ngưỡng cũng có, ganh tị cũng có. Họ quen biết thông qua Tống Lam....
Tống Lam, là cậu đã nợ anh ấy...
Tống Lam...
Xảy ra chuyện gì? Trong nháy mắt Kế Dương trở nên có chút hoảng, cậu nhìn chằm chằm số đồ ăn vừa rồi, không thấy hứng thú ăn nữa. Chán nản quay đi, ra ngoài thấy họ đi tách ra che kín cả mặt lại đi hai xe khác nhau một trước một sao nhưng cùng một con đường.
Buổi chiều May đến tìm cậu, người nhà đều nhìn với ánh mắt thần bí mờ ám, Kế Dương giải thích:"Là quản lí"
Ở ngoài sân có chỗ uống trà, trời mát họ ra đó cho thoáng May đem ra hai hợp trái cây được cắt sắp xếp rất đẹp, cùng salad gà khẽ nói:"Thành quả đầu tiên dùng thử đi"
Thành quả đầu tiên? Nghe không khả quan chút nào tuy nhiên Tống Kế Dương vẫn nếm thử. Cắn một miếng nhất thời không biết nói gì mùi vị quá quen thuộc, cậu lắc đầu cắn thêm một miếng vẫn quen.
"Cái này do chị làm à? ngon quá" Kế Dương giả vờ hỏi
May là người rất rạch ròi:"Cái này, là người khác làm nhưng tôi trang trí xét về phương diện này là cả hai cùng làm..."
Cả hai cùng xuống bếp hình ảnh đó đẹp đẽ biết bao nhiêu, Kế Dương buồn bã không nói gì thêm lẳng lặng ăn hết, dù sao lâu rồi cũng không được ăn..
---
Ngày quay đầu tiên
Trợ lý theo Vương Hạo Hiên rất nhiều năm, Vương Hạo Hiên chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh. Vương Hạo Hiên mở ví lấy ra một tấm giấy chứng minh nhân dân, đó là của anh, phía dưới để rất rõ: Đã kết hôn
Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vương Hạo Hiên nhìn ra ngoài xe đang tấp nập trầm tư càng sâu trong ánh mắt có chút hoài niệm xa xăm.
Trợ lí thấy anh như vậy cố kéo tâm trạng anh về, dù sao lát nữa cũng quay phim:"Cô May gần đây chắc bận rộn lắm dù sao người mới cũng không có kinh nghiệm lắm"
Quả nhiên anh đáp:"May rất chuyên nghiệp"
Trợ lí thấy an tâm đôi chút:"Đúng là vậy"
Tính tình vốn là thiên lãnh, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cổ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra nhưng mà may mắn là có cô May nên không đến nổi nào lại khẽ nói:"Nghe nói cậu ta ở bên Anh cũng không học diễn xuất mà là... "
Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng..hình như lỡ lời rồi, Vương Hạo Hiên cũng không học diễn xuất.
Tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa. Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng : "Trời mưa rồi."
Vương Hạo Hiên nhìn trời:"Có quay nữa không?"
Trợ lý suy nghĩ một chút:"Chắc có, trời mưa e là đổi cảnh, vấn đề phục trang chắc là có thể thay đổi kịp.."
Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong không có tiếng nói chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe. Quái lại ở chỗ trước giờ anh đâu hỏi mấy câu này dù là thời tiết trở ngại cũng đến trường quay lẽ nào có việc bận nên không muốn đi. Không giống tác phong thường ngày lắm...
Vương Hạo Hiên cúi đầu lại nhìn dòng chữ đã kết hôn trên chứng minh thư của mình lần nữa, nhanh chóng đem cất trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro