Mối Nguy Hiểm (3)
Laughing tàn hình chi thuật đi mất rồi Kế Dương lồm cồm bò dậy nụ cười lại cực kỳ không có lương tâm giơ tay nâng cằm cậu lên: "Khuôn mặt này miễng cưỡng thì cũng có thể nhìn được, nếu lỡ như bị hủy đi thì làm thế nào? May là vẫn còn có tôi thu nhận em đấy, chậc chậc"
Kế Dương muốn đạp anh một phát nhưng thấy người hơi đau lại thôi. Vương Hạo Hiên thấy vậy đi lại:"Đau ở đâu?"
Xí! Còn lâu mới trả lời anh, cậu ăn trước đã.
Bầu trời đêm miên man...
Kế Dương gối đầu trên chân anh cáu kỉnh hỏi:"Điện thoại em đâu?"
"Nổ rồi"
Kế Dương "..." cậu đã mang điện thoại lên xe sao?
---
Ăn xong anh dắt cậu ra ngoài dạo mát, Vương Hạo Hiên loay hoay mở nắp chai nước lúc ngẩn đầu lại phát hiện ra cô đang lén nhìn anh chàng bác sĩ khoa não trẻ tuổi, đầy hứa hẹn. Chẳng qua Kế Dương thấy anh ta quen quen lại không nhớ anh ta là ai thôi. Gặp ở đâu rồi ta??
Cậu vẫn đang nhìn thì đột nhiên cảm thấy một bên mặt như có tia laser thiêu đốt, khiến cậu giật mình quay lại thấy ánh mắt của anh. Cậu nói:"Ngoài đây mát thật"
Anh đưa chai nước cho cậu:"Đúng là mát"
Cậu thở phào, có lẽ do bản thân nhát qua thôi, nhưng mà...
Buổi tối, Kế Dương đang nhàn nhã nằm trên giường chơi game trên điện thoại của anh lại phát hiện không thấy anh đâu, liếc ra cửa sổ thấy anh đang nói chuyện với Lý Phiêu Phiêu. Nghe nói cô ta đến thăm và hỏi thăm sức khỏe của cậu nhưng từ lúc đến tới giờ còn chưa thấy cô ta bước vào phòng bệnh liếc cậu một cái, thăm hỏi cái kiểu gì thế này. Còn nữa nói chuyện thôi mà cần đặt tay kéo tay như thế hay không??
Kế Dương giả bộ ho một tiếng giơ tay chào cô ta. Cô ta lúc này mới quay đầu nhìn cậu, cười đến sáng bừng môi son đỏ chót thế kia đi thăm bệnh thật không đáng tin chút nào. Sau khi hỏi thăm mấy câu thì cô ta cũng đi, Kế Dương nhìn theo bóng dáng cô ta, thầm bĩu môi một cái.
"Hai người nói gì đấy?"
Anh đáp:"Không có gì!"
Tống Kế Dương lườm anh...
"Anh về đây"
Kế Dương...
"Anh không ở lại à??" ở đây một mình buồn chết mất sao anh vô tâm với cậu vậy, dù sao cậu cũng trải qua giai đoạn nguy hiểm thật tử nhất sinh đấy.
"Không! Em chán thì tìm vị bác sĩ kia chơi đi" nói rồi lại lấy mất điện thoại của cậu.
Cậu định nói gì đó thì thấy mẹ tới, được rồi nguy hiểm như thế mà một tiếng cũng không báo nhất định sắp ăn mắng rồi. Vương Hạo Hiên ra về không phải vì không muốn ở lại mà vì thấy mẹ cậu từ xa đi lại chắc bà ấy đang lo lắng nên thôi.
Quả nhiên là nghe giáo huấn, Kế Dương chỉ biết giải thích là do bất cẩn thôi.
___
Phim phải dời lại chừng nửa tháng mới quay tiếp, ngày quay trở lại trường quay Kế Dương có gặp Chales, lúc đó anh ta đang nghe điện thoại trong phòng trang điểm, trong ấn tượng của Kế Dương, Chales là một thư sinh nho nhã, thậm chí có chút yếu ớt, sức khỏe anh ta không được tốt cậu biết chỉ cần đứng dưới nắng lâu một chút thì người cũng như tan ra, cho nên trong lòng Kế Dương mâu thuẫn không tin là anh ta làm.
Thế nhưng hôm đó anh Tống Lam có nói một câu như này.
"Anh ta nhắc Hạo Hiên cẩn thận mảnh vỡ nhưng hành động của anh ta không đúng."
Laughing:"Anh có ở đó đâu mà biết không đúng?"
"Không phải May nói là anh ta rất vội vàng đi lên đập đầu xe sao? Lúc đó Kế Dương đang ngồi ở phía trước trong xe còn có hành động đó rất nguy hiểm. Anh ta một bên rất lí trí, một bên lại rất bất cẩn..."
May:"Không phải ai cũng suy nghĩ nhiều mặt như thế, tình huống lúc đó rất nguy hiểm"
Vương Hạo Hiên hơi nhức đầu
Laughing tiếp lời:"Hiểu rồi! Chính vì nguy hiểm nên mới có chuyện nói, so với mấy mảnh thủy tinh tính mạng quan trọng hơn nhiều. Anh ta có vẻ rất chu đáo và biết suy nghĩ. Nhưng lúc đó anh Hạo Hiên đập kính ở hông xe, vì nơi đó có thể mở cửa xe, vừa giảm khả năng Kế Dương bị thương xuống. Nếu là anh dù ban đầu có thể lúng túng không biết, nhưng khi nhìn thấy cũng sẽ chạy sang hông xe phụ một tay." Trong tình cảnh đó ai cũng chần chừ do dự có tiến lên hay không, chỉ có mình anh ta xông lên nên mọi người sẽ đặt hy vọng vào anh ta.....anh ta muốn kéo dài thời gian. Không ai trong lúc đó có thể nghĩ đến những việc nhỏ nhặt hơn việc kéo Hạo Hiên ra xe.
"Còn nữa mọi người có nghĩ đến việc vì sao lại là dùng điều khiển từ xa chưa?"
"Kế Dương không biết lái xe..."
May cười lạnh:"Chuyện này không phải ai cũng biết đâu, cho dù xe đã được chuẩn bị từ sớm nhưng đạo diễn vẫn phân vân là cô ta cho Kế Dương quá giang, hay là ngược lại để phim được mượt, chỉ mới quyết định đêm trước khi xảy ra chuyện thôi."
"Thứ có thể điều khiển một chiếc xe không phải ai muốn mua là mua phải chuẩn bị trước, nếu cậu ta không lái cũng không ảnh hưởng gì cho nên không liên qua đến việc kịch bản quyết định như nào, không thể nói anh ta biết Kế Dương từ trước mà quy chụp anh ta làm. May có phải em...."
Chales thấy cậu đứng ngẩn ngơ, đưa tay trước mặt:"Sao vậy?"
Kế Dương:"Không có gì?"
Hỏi thăm mấy câu rồi anh ta cũng bị đạo diễn gọi đi.
Kế Dương vẫn muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
____
Giới thiệu truyện sương sương....
Lần này ta off sẽ dài đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro