Lí Do Rất Đơn Giản (1)
Cuối cùng hai nhân vật truyền kỳ kia cũng chịu xuống lầu... May vừa xiên miếng khoai tay vừa bĩu môi:"Trên đời này có nhiều chuyện ngộ nghĩnh thật, lại có người chạy đến nói người khác 'tôi đã đã độp chồng chị rồi chị đừng giận tôi cơ'....không biết nên khen can đảm hay ngu xuẩn nữa.. "
Thật muốn tìm lỗ chui xuống đất!
Laughing rất nghiêm túc tiếp lời:"Xét về nhiều khía cạnh sự việc xảy ra, với tương quan nhận thức của cá nhân anh, anh cho là can đảm... còn có thành thật và biết ơn nghĩa nữa... "
"Thế thì anh hãy cất cái tương quan của anh luôn đi. Không ơn nghĩa quái quỷ gì mà ăn ở chán chê nhau rồi mới nghĩ đến tôi cả... tôi không tin chuyện đàn ông say rượu như chết có thể làm càn, càng không tin một người đàn khỏe mạnh lại không đẩy nổi một người đàn ông đang say. Cho dù là anh ta có nữa mê nữa tỉnh thì vẫn còn một người có ý thức cơ mà... Tóm lại đàn ông mấy người chỉ giỏi kiếm cớ thôi không nhào vào lòng người ta thì thôi... Nếu thật biết ơn thì phải cúng qua tôi trước rồi mới ăn chứ.. "
Tống Kế Dương "..." Không cần có lỗ nào, cậu sẽ tự đào hố chui xuống
Vương Hạo Hiên "..."
Laughing Dương "..." những câu trên anh không ý kiến nhưng câu cuối của cô là có ý gì...
Như nhớ gì đó, cô đưa tay sang Laughing vẫy vẫy theo kiểu: xem đi, bảo vật, lấp lánh, lấp lánh...
"Cậu nhìn thấy không, thấy không... Anh ấy đang ở đây"
Tống Kế Dương "..."
Vương Hạo Hiên "..."
"Đồ ăn là do anh ấy nấu... cậu ăn nó cũng mấy năm trời có nhận ra không...?"
Tống Kế Dương "..."
Vương Hạo Hiên:"Được rồi, May.. "
"Anh câm miệng cho tôi... "
Tống Kế Dương đột nhiên nhớ chuyện anh làm hư sáp màu bị cô đập gãy chân...
Cả việc bị đá xuống hồ bơi...
Làm hư xe đạp bị cô kêu người đánh....
Được rồi, người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà đây rồi, mình không nên đắc tội với nhân vật này...
Laughing:"Em nên gọi theo vai vế đi..."
May bĩu môi, chưa có hứng thú đó.
Tâm tình tốt, khẩu vị tốt, ăn cũng ngon miệng. Vương Hạo Hiểu ngồi một bên, chỉ động đũa một chút, rồi đặt xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Tống Kế Dương.
Mãi cho đến khi Tống Kế Dương ăn no..bên này May bắt đầu xem lịch đoàn phim gửi tới: "ba quay đầu tiên ở đảo silver"
Trong đầu Tống Kế Dương nghĩ đến mặt nước dập dềnh, đầu bắt đầu lag nhẹ...cảm giác say sóng đột nhiên tràn ngập.
"Vậy ngày đó giúp ba người đặt vé máy bay...nếu không lại có người bay xuống biển không phải lần nào cũng chụp được... "
Câu này khó hiểu...
Tống Kế Dương "..." Cậu nhớ lúc đó có người kéo mình một cái, bảo: say sóng thì đừng đi lung tung
Laughing cũng ở đó ư? Laughing cũng ở trên thuyền? Cậu tưởng anh giữa chừng mới bay máy bay đến với May chứ...
Thật là...
----
Vương Hạo Hiên ngồi xem kịch bản mới, còn Tống Kế Dương thì đang trong phòng tắm. Lúc Tống Kế Dương tắm xong, hình như lúc bước ra đang ghé vào trên giường nói chuyện điện thoại, giọng nói mềm mại, anh không hề chú ý lắng nghe nội dung, chỉ là lúc nghe thấy cậu nói 'anh Tống Lam' tay cầm khăn tắm lau tóc hơi dừng lại một chút, cả người lại lui về trong phòng tắm dựa ở đó.
Tống Lam, cái tên này thật sự là nỗi sợ của cuộc đời anh.
Tống Lam là người bạn thân nhất của anh, chuyện gì hai người cũng nói cùng nhau, duy nhất một chuyện anh thời đi học anh thích Kế Dương, chưa từng nói... nhưng mà...
Hôm đó ở bệnh viện, anh đã đòi Kế Dương ba tháng...
Anh đã làm như thế...
Anh cũng rất ích kỉ!
Trong kí ức của anh Tống Lam là người rất điềm nhiên, bình tĩnh, rất thích sách tính khí cũng ôn hòa, còn anh thì nóng nảy hơn dễ gây hiềm khích. Thế nhưng hai người rất hợp, chưa cãi nhau bao giờ... chỉ lần đó.
Tống Lam sau khi nói với Kế Dương muốn đi Pháp, anh lái xe đuổi theo anh ấy...nhưng anh ấy không dừng lại, không muốn dừng lại nên mới tăng tốc một chút. Sau đó suy nghĩ lại, anh ấy hạ ga. Đi song song với anh, anh ta nói:"Vương Hạo Hiên cậu được lắm, tốt nhất cậu làm được những gì cậu nói.."
Anh ta không lớn tiếng nhưng từng chữ đều nhấn mạnh, hốc mắt đỏ vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng, không dám tin.
Vương Hạo Hiên đầu óc hơi rối một chút, tay lái thả lỏng...
Anh nghe thấy tiếng còi inh ỏi...xe bị ép vào lề. Tống Lam hôn mê... Những chuyện này anh không muốn nhớ nữa, đã xóa sạch, mọi thứ vỡ vụn. Nhưng anh biết Tống Lam ở đâu lại không cho Kế Dương biết. Biết người cậu tìm đang hôn mê nhưng không cho cậu biết.. Dù cậu tìm cỡ nào, điên cuồng cỡ nào cũng không cho cậu biết.
Tống Lam được đưa ra nước ngoài chăm sóc, cậu biết nơi đó ở đâu nhưng không nói với ai cả...
Anh rất ích kỉ...
Cậu nói chuyện điện thoại không lâu, chỉ khoảng khoảng năm phút, liền cúp máy. Tống Lam được người nhà đưa đi, không biết tỉnh khi nào, hai người sao biết số nhau.
Lòng cậu chợt lạnh...
Hai người cực kỳ yên tĩnh nằm trên giường, thậm chí cũng không nói chuyện với nhau. Cậu đụng chạm vào người anh, anh vươn tay ôm cậu vào trong lòng. Thoáng chốc người bên cạnh liền ngủ mất..
Vương Hạo Hiên vẫn đợi cho hô hấp của cậu trở nên trầm ổn, mới hơi cúi đầu, mượn ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn khuôn mặt cậu, vươn tay sờ vào, cảm giác vô cùng chân thật, lúc này mới dời tầm mắt nhìn về phía trần nhà, chăm chú nhìn hồi lâu...
Vẫn không tìm được câu trả lời...
Cậu tìm được Tống Lam rồi sao? Hai người đã gặp nhau rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro