Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần Hợp Tác Thứ Hai (2)

Việc đầu tiên Kế Dương làm là xem pro5 của Vương Hạo Hiên thật kĩ ghi nhớ trong đầu,  sau đó gặp anh ta ở đâu thì tránh ở đó. Kế hoạch vô cùng thành công, tốc độ tránh người của cậu dần dần nhanh như tên lửa vậy.

Có lần đang ăn cơm cùng Tống Lam anh đột nhiên xuất hiện, vốn là hai người đó có hẹn đi đá banh. Kế Dương thấy anh ta liền mắc nghẹn, lại lên phòng y tế.

Tống Lam hỏi:"Em đắc tội Hạo Hiên à?"

Tống Kế Dương cứng đờ, quả nhiên hẳn là anh ta đã chửi rủa gì cậu với Tống Lam rồi. 

Tống Lam nhìn mặt cậu thở dài:"Em chết chắc rồi... Lúc năm nhất có người đắc tội với cậu ta, cậu ta trong vòng ba ngày tra ra ID game của bạn gái người kia, cua mất cô ta rồi đá. Cậu kia bị đá, còn bị người kia trách sốc quá biến mất hai tháng rồi rút học bạ luôn"

Thủ đoạn này... 

Thật lạnh.. 

May là mình không có bạn gái, còn Tống Lam thì.... Chắc không cướp được. Cảm thấy có đôi chút may mắn.. 

---

Trở về thực tại, chắc là do mình sợ anh ta nên anh ta tìm hứng thú mới... 

Rất nhanh lần hợp tác liền tới, cậu là cảnh sát, Hạo Hiên là tội phạm. Nhưng anh ta lại vai chính, hỏi có ngộ không chứ... 

Anh ta là người của tổ chức X vì muốn lấy một số thông tin mà cưa cẩm con gái của vị cảnh sát kia, cuối cùng đồ thì lấy được nhưng tự sa vào lưới tình, vị cảnh sát kia chết trên giường vì đau tim. Cô gái kia hận anh thấu xương, vì anh mà cô bội ước với hôn phu tức là cậu đây, giờ cả cha cô cũng bị cô gián tiếp hại chết. Đêm đó cô hẹn anh ở khách sạn bỏ thuốc vào rượu của anh, anh không hề đề phòng cô, cô đã giăng bẫy báo cảnh sát trước, lúc vị hôn phu là cậu đây cùng cảnh sát đến, cô kiện anh ta cưỡng bức chứng cứ rành rành. Mọi người đều chứng kiến cô gào thét thế nào.  Vốn có khả năng thoát tội nhưng anh vẫn ở tù năm năm. Trong  năm năm đó có rất nhiều chuyện xảy ra, cậu một lần điều tra bị nổ mất xác,  cô bị trầm cảm được người ta cưu mang. Nhưng người kia nhanh chóng bị hãm hại, cô thay tên đổi họ mang con cô lẫn con người đó đi nơi khác... 

Sau khi anh ra tù đeo bám cô không buông, lần đầu xét nghiệm cô nhất quyết đòi dùng ADN của cậu lưu trong bệnh viện khi hiến máu để xét nghiệm với con cô. Trùng khớp

Nhưng anh tự xét nghiệm lần nữa, anh với con cô cũng trùng khớp. Anh không biết cô giở trò gì... 

Một lần anh nói với cô, anh cố ý chỉ dẫn cậu  đến chỗ của tổ chức anh, để đổi lấy giảm án, anh biết nơi đó có bom. 

Cô hận đến đâm anh... 

Lần thứ hai cô đẩy anh xuống vách núi cùng chết

Anh cứu cô, dùng một chiếc nhẫn lừa cô cậu còn sống nhưng không giao người... 

Sau này phát hiện anh và cậu là hai anh em, người bị hãm hại mà cô nương tựa là bác của anh. Thù oán rất sâu, nhiều đứa con sinh ra đều bị bắt cóc, anh là một trong số đó trở thành sát thủ, vì lo lắng nên ông nội đã gửi cậu đến nơi khác sống lớn lên với cha nuôi mà không biết

Vì thế nên mới có chuyện huyết thống trùng khớp nhiều như thế. Tóm lại vẫn là truyện ngôn tình vô cùng cẩu huyết vừa rắc rối vừa khó hiểu, không coi từ đầu không hiểu được cuối cùng anh ta trở thành nhân chứng của CIA, được bảo vệ và sống như người thường. Đất diễn của cậu không tệ, trước đó bao dung, sau đó vẫn bao dung, hy sinh vì nghĩa, trước khi chết còn để lại mật hiệu, suốt dọc phim đều nhắc đến anh, cảnh sát tưởng tượng anh làm gì, lúc đó trạng thái ra sau, lúc viết mật hiệu là đang nhìn thấy cái gì... tất cả đoạn đó anh vẫn đóng. 

Cũng không đóng cùng anh quá nhiều... 

May quả thật tìm được tài nguyên vô cùng tốt cho anh. Anh cảm kích không thôi.... 

Vài ngày sau cậu trả lời cô, nhận vai đam mỹ lần trước cô nhắc chừng nào thử vai thì gọi cậu. 

---

Hôm nay diễn cảnh lần đầu anh và cậu gặp nhau, với kinh nghiệm là cảnh sát cậu nhận ra anh có gì đó bất thường. Anh chuyển vào trường mà nữ chính đang học, trầm lặng, ít nói và lạnh lùng không gì nổi bật, nhưng quá điển trai nhiều người xem anh là thần tượng. Chỉ khi gặp cô anh mới niềm nở đôi chút.... 

Lại trở về cảm giác của ngày xưa.. Anh ngày xưa cũng như thế, bây giờ cũng như thế, nhưng tại sao lại lạ lùng đến như thế? Khiến cậu không thể níu giữ được... 

Thời gian thật tàn nhẫn.. 

Thật vô tình.. 

Hai ngươi diễn khúc này chỉ là ánh mắt vô tình chạm nhau, linh cảm khiến cậu dừng chân nhìn anh ta đầy nghi hoặc, còn anh thì bước qua luôn không hề quay đầu lại... 

Giống ngày hôm đó, anh bước đi và không quay đầu nhìn lại. Anh bỏ lại cậu, không bao giờ muốn nhìn thấy nữa...nhưng lấy tư cách gì để tránh cứ nhau đây.

Đã bảy năm trôi qua rồi, người ta đã quên sao cậu còn nhớ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro