Hợp Đồng Quảng Cáo (6)
Lúc May hay tin này là đang ăn sáng, liếc xong thì cap qua cho Kế Dương bản thân cô tiếp tục ăn. Không quan tâm lắm..
Laughing hơi dừng động tác:"Chales? Cái tên này nghe thật quen mà không biết đã nghe ở đâu rồi nhỉ?"
May bĩu môi:"Giả vờ thật kém"
Laughing cười khổ muốn tiếp tục giả vờ tiếp cũng không được:"Thật không dễ thương xíu nào!" Anh ta lại nghiêm túc nói:"Anh ta không phải phát triển ở nước ngoài rồi sao? Sao lại về?"
"Ngộ thật hành tung của một nhân vật xa lạ nào đó thì làm sao em biết được" cô cắn miếng bánh mì đen một cái:"Tuy nhiên, anh ta đắc tội với em rồi"
Kế Dương thấy mất cũng đã mất muốn giành lại cũng không được nên bỏ nó ngoài đầu nhanh chóng đi thu dọn đồ dọn sang nhà anh ở, đồ cậu không tính là nhiều còn bị anh xé, quyết định buổi chiều phải đi mua thêm mấy bộ. Lâm Giang nhìn anh tay xách tay mang, nụ cười lành lạnh:"Đi đâu đấy"
Hiếm khi nó mở miệng nói chuyện với anh, anh hé miệng:"Ra ngoài ở cho dễ sinh hoạt, gần đây hay về khuya" lời này anh nói cũng không có ý gì, vốn là về rất khuya ra ra vào vào cũng gây ồn đi. Lâm Khải gần đây hay đau đầu cũng cần nghỉ ngơi.
Lâm Giang nghe anh nói cũng không hỏi tới chuyện anh ở đâu chuyển sang chủ đề khác:"Quảng cáo của anh vào tay Chales rồi nhỉ? Không nghĩ thứ nhỏ nhặt đó anh ta cũng giành"
Chales? Kế Dương mờ mịt cảm thấy quen cũng cảm thấy xa lạ. Lâm Giang đương nhiên biết trí nhớ của người nào đó kinh điển như thế nào:"Chales Twan, anh ta ba năm liền là ảnh đế đấy, vốn là đã ra nước ngoài không ngờ lại trở về. Hợp đồng quảng cáo mà anh được chọn được giao lại cho anh ta"
Aa lẽ nào do thế mới thấy quen, ba năm giành giải ảnh đế lại đi nhận một hợp đồng nhỏ như thế cũng ngộ thật, chắc tại anh ta thích ăn bánh đó chăng? Buổi trưa ăn cơm với vợ chồng Tống Lam. Vốn là một buổi ăn cơm hết sức yên bình, May lại khởi đầu trước, mở game ra rủ mọi người chơi. Vương Hạo Hiên ngồi không chừng mười lăm phút bắt đầu không thoải mái, cảm giác mình sắp trở thành Laughing thứ 2 học được tàn hình chi thuật rồi. Chừng mười lăm phút anh cũng rút điện thoại ra loay hoay một hồi, vẻ mặt rất quái dị nhưng không ai để ý.
Vương Hạo Hiên không có cảnh diễn không đến phim trường mà đi làm việc khác, Kế Dương lúc đến phim trường thấy mọi người nhìn mình hết sức kỳ lạ giống như thương hại, chỉ là hợp đồng quảng cáo thôi mà, mọi người sống tình cảm quá rồi làm cậu thật cảm động. Cậu đã sát thanh vai Lương Tường Lâm rồi hôm nay đến là do có một số đoạn âm thanh bị trục trặc phải lồng tiếng lại mà thôi.
May đi mua chai nước trở về, nhìn thấy người kia ở trong phòng trang điểm quay lưng với mình cầm quạt mái tóc bạch kim bay bay. Nghe tiếng bước chân khẽ quay đầu lại, ánh nắng sáng nhảy múa trên gương mặt anh ta:"Mayra"
May vặn nắp chai nước chào lại:"Chales" sau đó không nói nữa uống một ngụm đi về phía anh ta:"Chỗ đó của tôi"
Anh biết chứ, anh thấy đồ của cô để trên bàn mới ngồi xuống đây đợi. Khẽ đứng dậy dáng người anh ta cao ráo phảng phất cảm giác vương tử hiếm có:"Anh cố tình trở về sao em một chút cũng không phản ứng vậy?"
May trực tiếp bỏ qua câu hỏi của anh ta.. Lúc này Kế Dương quay lại một khắc này, đầu óc trống rỗng, tư duy dừng lại mọi thanh âm bên tai đều trôi xa, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể mình từng chút từng chút một bị rút ra, chân tay lạnh như băng một cảm giác khiếp sợ ùa tới, ớn lạnh từng cơn.
Cao, gầy, da trắng, tóc màu bạch kim càng làm cho anh ta như tỏa sáng đôi mắt màu lam đặc hữu của người phương tây sâu thẳm như biển xanh.
Đó là một người đàn ông đẹp không chê vào đâu được, dù theo thẩm mỹ phương nào cũng là cực phẩm. Gương mặt anh tuấn, thâm thúy, anh ta đi rất nhanh từng bước sải dài đến cạnh Kế Dương dang tay ôm cậu:"Có phải em rất ngạc nhiên không? "
Kế Dương cứng đờ hồi lâu vẫn ngây ngốc không phản ứng, Chales hơi buông ra:"Thân Ái, phản ứng của em chậm quá không vui sao?"
Kế Dương khó khăn gật đầu:"Vui chứ… Rất vui…"
May đi lại, đẩy Chales ra:"Ôm gì mà ôm chặt thế, buông người ta ra chứ định gây scandal à?"
Chales nhún vai, nói theo giai điệu âm nhạc:"Oh sorry, babe"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro