Hợp Đồng Quảng Cáo (5)
Trên mặt Kế Dương vẫn hết sức hờn dỗi, Vương Hạo Hiên vừa đắc ý vừa cười nói:"Còn giận sao?"
Mặt May be like: tôi còn ở đây này.. Làm ơn ngó sang tôi cái nào, tôi không muốn vô hình cực mạnh như Laughing đâu.
May thấy mình thật chiếm dụng không gian quá, gọi Laughing tới đón, đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy, chừng một lúc nghe tiếng May kinh ngạc:"Cha anh đến thăm sao? Không phải bận lắm à? Em còn chưa chuẩn bị gì để tiếp đón"
Tống Kế Dương quay đầu thấy cô bĩu môi đáng yêu cũng không giống vẻ mặt sợ cha chồng lắm, cậu vẫn không hiểu tại sao hôn nhân của cậu và Laughing vẫn giữ bí mật không chịu công khai. Lẽ nào có rắc rối gì sao? Nhưng có rắc rối gì anh không thể giải quyết cơ chứ?
Trên phòng, Tống Kế Dương vùi đầu vào trong chăn quay lưng với anh...
Hờn, ta vẫn còn hờn...có dỗ cũng hờn nhé
Vương Hạo Hiên sao không nhận ra, ôm cậu phía sau:"Dọn đồ đến nhà anh đi"
Tống Kế Dương hứ một tiếng, không trả lời...còn lâu, còn lâu nhé!
"Kế Dương"
Vẫn không trả lời, vùi đầu trong chăn nhiều hơn...trong lòng hứ hứ thêm mấy tiếng. Còn lâu, còn lâu mai cậu sẽ về nhà, mai cậu sẽ về nhà!!!!! Bỏ mặc anh, sẽ bỏ mặc anh!!!!
Vương Hạo Hiên có vẻ rất kiên nhẫn ôm hông cậu như gọi mà cũng như thì thầm:"Kế Dương"
Vẫn không trả lời,..bên ngoài không có âm thanh nào nữa không phải bị giận ngược lại rồi đó chứ, cậu suy nghĩ một chút bên ngoài vẫn không động tĩnh, cậu he hé mở chăn ra. Còn chưa nhìn thấy được bên ngoài đã bị anh sốc chăn lên ném qua một bên.
Này thì không trả lời!!! Vương Hạo Hiên tóm gọn cậu đem ra ban công. Để cậu ngồi trên vênh trên lan can, tay giữ hờ hững.
"Anh làm gì?"
"Đem em ném từ đây xuống"
Kế Dương quay đầu nhìn mặt đất phía dưới, bắt đầu hoa mắt chóng mặt mặt méo xệch tức giận muốn giằng ra:"Bỏ em xuống"
Vương Hạo Hiên cười hết sức gian xảo hơi nghiêng đầu nhìn xuống dưới giống như vô cùng nghe lời cậu muốn gì được nấy tay dần dần buông lỏng ra:"Em chắc chứ?"
Tống Kế Dương thấy không đúng, ôm chặt lấy anh, liên tục lắc đầu:"Không, không, không đừng bỏ ra mà, đừng bỏ em ra, em sợ.. "
Ngoan hơn hẳn, anh vẫn không để cậu xuống, vẫn để người ngồi trên lan can:"Dọn đồ đến chỗ anh đi" ánh mắt anh vẫn rất dễ chịu nhưng trên mặt viết rõ:Thử nói không xem anh có buông ra không?
"Được, em dọn qua mà"
Vương Hạo Hiên đắc ý lại đem cậu lại giường, Kế Dương nằm dài thở phào một hơi lại nghĩ, nhớ anh đấy cậu nhất định trả thù. Vừa nằm xuống, ý nghĩ vừa có thôi lại thấy không đúng dời ánh mắt đến bên anh thì anh đã đến. Cậu bị hắn ép đến hít thở không thông, dùng chân đá anh. Anh không né không tránh, hưởng thụ bộ dáng cậu kịch liệt phản kháng lại càng hứng thú sau đó nắm lấy mắt cá chân, cố định hai đầu gối, vuốt ve.
Vẻ mặt Vương Hạo Hiên lúc này chỉ hai từ để diễn tả: Khốn Khiếp (mình muốn ghi từ khác cơ nhưng mà... )
Cậu mẫn cảm không thể chịu nổi run rẩy, muốn trốn lại không có đường trốn. Lý trí cùng tình cảm va chạm, một loại khoái cảm kì lạ tác động vào thần kinh...ôm hông anh, lại cắn môi anh thưởng thức cơ thể ngày một nóng cháy. Trời đất như điên đảo, cơ thể như trầm luân, trong lúc đó, cậu bắt đầu hùa theo ý anh, càng không ngừng rên rỉ.
"Muốn sao?" anh hỏi.
Cậu liều mạng lắc đầu mắng trong lòng: đồ khốn, đồ khốn, khốn khiếp!!!
Hắn vẫn cười như cũ, cũng không ngừng đè ép nơi mẫn cảm.
"A ...ưm ..."
Nơi đó khoái cảm ngày càng mãnh liệt, mồ hôi túa ra, đùi đã bắt đầu co rút, cơ thể run rẩy.
"Muốn sao?"
Cậu do dự một chút, lắc đầu.
Hắn dừng động tác lại, lẳng lặng nhìn cậu ....
Anh lại tàn nhẫn dừng lại ngay lúc nước sôi lửa bỏng nhìn cậu giống như chọc tức, đồ cầm thú thật muốn giết chết anh. Cậu cố gắng hít thở, vừa muốn mở miệng mắng anh, anh đã dùng miệng chặn lại, hôn cậu thật sâu. Lời lẽ dây dưa, tâm hồn dung hợp, tình yêu cùng dục vọng giao hòa tốt đẹp làm cho cậu quên tức giận. Chưa kịp hồi phục, lửa nóng lại bắt đầu thiêu đốt ý chí cả người tê dại khoái cảm đến tận cùng. Rõ ràng anh cố ý chọc tức cậu mà..
Sáng hôm sau, Kế Dương dự định về nhà dọn đồ cơ thể có chút lười biến cựa quậy. Trong đầu cậu lại lên cả nghìn chữ khốn khiếp...thay đồ cầm điện thoại mới phát hiện có tin nhắn, hợp đồng quảng cáo hôm trước cậu quay kết quả thay đổi. Đã trở thành của người khác, Kế Dương có chút bất ngờ, không hiểu gì cả không phải là nhà sản xuất nói cậu được chọn rồi sao? Nhưng thôi, hôm nay buổi trưa có hẹn với hai vợ chồng kia ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro