Hợp Đồng Quảng Cáo (3)
Hồng Hoa mời Kế Dương ăn cơm, May cảm thấy cô ta trực tiếp quá rồi nhưng chỉ nói:"Đi đi"
Kế Dương đương nhiên không muốn đi nhìn May trân trối dùng ánh mắt biểu đạt ý không muốn. Nhưng May lại làm như từ chối hiểu Kế Dương đen mặt, tự mình ra tay:"Hôm nay tôi có hẹn rồi"
Hồng Hoa hỏi lại:"Trùng hợp thế à? Với ai cơ.. "
Kế Dương:"Với mẹ tôi!"
Hồng Hoa trách lưỡi hẹn với mẹ là hẹn thế nào, mẹ cậu ta ở quê lên sao? Cô nói:"Hay là bữa khác... hôm nào cậu có thời gian"
Kế Dương làm bộ nhớ nhớ, ước lượng chừng mười giây liền nói:"Tạm thời thì chưa có thời gian.. "
May cảm thấy rèn sắt không thành thép, cho cậu ta cơ hội rèn luyện với mấy bà thím mê trai này mà cũng không làm được, sau này bị fan theo thì biết đường nào mà chạy. Sau khi May đuổi khéo bà thím kia đi thì bên trong cũng có kết quả đây là quảng cáo ngắn, cũng không cần bàn bạc quá lâu. Giành được hay không giành được đều không quan trọng, cái chính là thử sức bản thân, Kế Dương là người mới, không phải cái gì cũng dễ dàng đi.
Buổi tối Vương Hạo Hiên tắm xong, cầm khăn lau tóc ướt đi lại phía cậu, Tống Kế Dương đang chơi game, chơi đến chăm chú hoàn toàn không biết anh tới gần. Vương Hạo Hiên tò mò thò đầu tới xem, thì ra là chơi mấy cái game đánh kiếm này, định thu lại tầm mắt lại thấy ID vừa rồi quen quen. Rất giống phong cách của một người tự xưng tam quan bình thường kia. Anh nói:"Nghỉ chơi đi"
Tống Kế Dương không nghe thấy, chăm chỉ làm nhiệm vụ. Vương Hạo Hiên cau mày. Anh không vui ngồi xuống giường hai tay nắm bả vai cậu:"Nghĩ chơi đi game này không hay!"
Tống Kế Dương vừa nhặt gương báu vừa đáp:"Sau anh biết không hay?"
Nói rồi cậu lại nghiêng sang một bên tiếp tục chơi, chat với Tống Lam, Laughing, May giúp cậu đánh boss, cậu là người mới cần được ưu tiên nha. Vương Hạo Hiên chính thức bị bỏ xó...
"Nhột" Tống Kế Dương lăn một vòng, boss mạnh sắp ra
"Nhột" lại lăn một vòng né ai kia chừng phút sau:"Vương Hạo Hiên!!!!!!!!!"
Sau màn hét ầm ĩ vừa rồi, Tống Kế Dương trơ mắt nhìn nhân vật mình ngủm củ tỏi, kế đó khung chat có người hỏi thăm sau lại đâm đầu ra cho boss giết. Tống Kế Dương lườm anh quơ tay quơ chân:"Em đang chơi mà"
Vương Hạo Hiên không thèm để ý đến tội lỗi mình gây ra:"Dọn hết đồ đến nhà anh đi"
Kế Dương ngơ ngác tiếp tục cầm điện thoại chờ hồi mạng:"Làm gì?"
Vương Hạo Hiên day trán vậy cũng hỏi, đương nhiên để cậu không cần đi đi về về giữa hai nhà nữa về nói với nhà là dọn ra riêng đi, chứ vài ngày là cậu lại về khó chịu chết đi được, Hạo Hiên nhìn Kế Dương tiếp tục chơi game, bảo người kia chia trang bị cho mình sắc mặt anh sa sầm. Tống Kế Dương sợ anh lại phá rồi liền đi lại ghế chéo chân đánh boss bù lại lúc nãy thiệt mạng, phải nhanh lên cấp thôi.
"Kế Dương, em có nghe anh nói không?"
Kế Dương lướt trên màn hình điện thoại hỏi lại:"Nghe gì cơ?"
Vương Hạo Hiên gõ mạnh vào đầu gối cậu chân cậu bắn mạnh ra. Vừa đau vừa kinh ngạc xoa xoa hỏi:"Anh làm gì dạ?"
Anh hài lòng nói:"Xem đi đầu óc của em còn không theo kịp tốc độ đầu gối em phản xạ, sau này nói chuyện với anh dùng tốc độ của đầu gối đi"
Lại bị cậu chê phản ứng chậm đây mà. Ở chung với người suy nghĩ nhanh lại biến hóa khôn lường, thần kinh khẩn trương cao độ hỏi lại:"Ý anh là đầu óc anh chỉ có thể nói chuyện với đầu gối em thôi hả?"
Vương Hạo Hiên "..."
Tống Kế Dương còn đang cười thầm, không chú ý đã bị ném lên giường, cậu la oai oái:"Em còn chưa chơi xong, gần lên cấp rồi"
Vương Hạo Hiên:"Muốn chơi thì chơi với anh này"
Một dòng điện chạy dọc theo ngón tay của cậu, nhảy nhanh vào trái tim cậu khiến nhịp tim của cậu không tự chủ được mà tăng tốc. Điện thoại bị ném sang một bên Vương Hạo Hiên vươn tay bắt lấy hai tay cậu, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cậu, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.
Tiếng áo bị xé khiến Kế Dương không biết nói sau cho phải, lại bị xé, không biết đã bị xé bao nhiêu bộ rồi nữa. Uổng tiền quá đi. Vương Hạo Hiên cúi đầu hôn từ cổ xuống, cảm giác ướt át truyền tới khiến Kế Dương không còn suy nghĩ gì nữa, mạnh bạo ôm lấy anh hôn ngược lại. Đồ đáng ghét này khiến cậu mất mạng trong game này. Cậu phải cắn chết anh. Xé đồ của cậu hả? Xem cậu có xé lại không cho chừa cái tật, đôi môi người nào đó khẽ run. Vương Hạo Hiên cười gian tà, hôn nhẹ lên vành tay mẫn cảm của ai đó ôm thấy thắt lưng cậu vuốt xuống, tim lại càng đập nhanh cơ thể nóng bừng anh hôn xương hàm rồi, xương quai xanh, xương sườn da thịt mẫn cảm không chịu được sự đùa giỡn mà run lên từng hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro