Hợp Đồng Quảng Cáo (1)
Sáng sớm Tề Dao Tỉnh trong phòng bay thoang thoảng mùi đồ ăn, cô mừng rỡ Tề Bình đã về rồi ư?
"Xem em có vẻ thất vọng nhỉ?không có Tề Bình ở nhà em nghĩ ai sẽ nấu đồ ăn cho em, Lý Khanh Hằng à?"
Tề Dao âm thầm chấn động:"Anh điều tra anh ta?"
Cần gì điều tra người nọ hôm qua nhắn tin: cô đã thấy tâm trạng ổn hơn chưa tôi gửi cho cô bài nhạc chúng ta cùng nghe nhé.
Trẻ con!!!! anh đưa Lý Khanh Hằng vào danh sách đen luôn.
"Còn sớm An An thức bây giờ"
Hôm nay anh nấu mấy món đơn giản mà cô thích từ nhỏ anh đã biết nấu ăn rồi, cuộc sống không cho phép anh ngu dốt bất kì điều gì nên anh phải cố gắng, cố gắng hết sức bình sinh của mình để có thể trở nên như ngày hôm nay. Anh đang nhắc cô về An An nên cô đành phải nhịn cô không muốn con bé biết chuyện xảy ra với bọn họ còn lo cho bác sĩ Lý vì cô mà liên lụy anh trở thành tầm ngắm của hắn nghĩ thế tâm tư cô lại trùng xuống.
Sau khi đánh răng rửa mặt cô ra ngoài thật sự không muốn ngồi ăn cùng hắn, cô thấy hắn đang xem điện thoại như là nhắn tin với ai đột nhiên ngẩn lên nói với cô:"Nhà họ Liêu xen vào rồi, có điều tự trong nội bộ nhà họ có người phá rối không biết chừng nào mới tìm ra manh mối đây"
Cả nhà họ Liêu anh ta biết rồi, tay chân cô lạnh toát hớp một ngụm sữa nóng tự mình trấn an mình
"Gần đây tôi vừa nhận một bộ phim hay là em nghỉ lam ở công ty đó làm trợ lý cho tôi đi"
"Tôi không xinh đẹp, không biết uống rượu, không giỏi giao tiếp với người khác anh đi tìm người khác đi"
Anh nghiêng đầu nhìn cô truy xét:
"Sao tôi cảm giác em đang nghĩ tôi sẽ bán em cho mấy ông đạo diễn thế, Tề Dao em là của tôi"
Kế Dương bĩu môi: còn lâu
"Của anh"
Cô giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên khoe chiếc nhẫn cưới tinh tế của mình, trong đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc khó lòng kìm chế
"Tôi là vợ của Tường Lâm, là vợ của Khánh Đông còn anh, anh là ai trong cuộc đời tôi chứ?'
"Tôi là cha của con em, ngày nào em còn đeo nhẫn cưới đó thì đừng có khoe khoang trước mặt tôi nếu không..."
Anh đưa bàn tay mình lên trước mặt cô, rạng rỡ như mọi lần nói với cô
"Tôi sẽ tiễn ngón tay của Tề Bình lên đường cho em xem, đừng tưởng nó ở trong tù thì an toàn nhé, em cứ thử xem"
Những lời này anh ta nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng lòng tôi vẫn nhói đau sợ hãi tôi nhìn anh ta, giống như cố tìm hình bóng của Trần Minh Thanh trong quá khứ đạp xe đạp chở tôi đi dạo quanh bờ hồ, gió mùa thu thổi nhè nhẹ tôi ngồi phía sau ăn kẹo bông gòn ngày xưa. Chỉ tiếc Trần Minh Thanh tôi yêu không hề tồn tại, chỉ có một Đường Khải Tuấn này thôi.
Thực tại của chúng tôi tựa như bị lăn qua lăn lại trên một gốc xương rồng càng lăn càng bám đầu gai nhọn thương tích đầy mình nhưng khi nhìn vào vết tích nhỏ đến không ai phát hiện ra.
"Cắt, tốt lắm"
Tống Kế Dương nghiêng đầu, đúng là tốt thật, nghĩ đến đó lại lườm huýt các kiểu..
Vương Hạo Hiên bắt gặp ánh mắt của cậu giở khóc giở cười, chỉ đóng phim thôi mà đâu phải là thật..
Thế nhưng, nghiệp quật thật nhanh...
Lương Tường Lâm đưa Tề Dao về phòng, sau hôn lễ cô mệt mỏi nhưng vẫn tinh khôi như thế, ánh sáng này cuối cùng cũng thuộc về anh...
Trong phòng ánh nến mơ màng, hoa hồng trải dài khung cảnh lãng mạng như pha lẫn chút thê lương... Lương Tường Lâm nữa ngồi nửa quỳ bên giường:"Dao Dao"
Tề Dao như bị hai tiếng đó xé toạc lấy vẻ mặt bình tĩnh gượng gạo lặp tức òa khóc như thác đổ, Kế Dương thầm nghĩ trước mặt anh mình cũng từng khóc như thế, đó là cảm xúc thật. Nhưng cô ta là diễn, thật tài tình... Nghĩ đến những ngày đầu mới trở về nước, mang theo yêu hận đan xen gặp anh thật sự là can đảm lớn thế nào, còn anh hôm đó kéo cậu đến gốc cây đàn đó là sự quyết liệt như thế nào.
Đạo diễn hài lòng, chính là cảm xúc này. Diễn viên mới này không tệ chút nào mặc dù nhiều lúc hơi lạ nhưng rất cố gắng, chịu sửa sai, lần sau làm tốt hơn lần trước.
"Dao Dao nếu em chưa sẵn sàng... "
"Anh, đừng đi.. đừng bỏ em..."
Vương Hạo Hiên liếc mắt một cái, đến đây là xong rồi còn định đứng dậy... nhưng sao chưa cắt vậy?Biên kịch đã sửa lại kịch bản, vẫn còn một khúc nhưng anh không để ý, không hay biết.
Tề Dao ôm lấy Lương Tường Lâm, đầy sự yếu đuối và nương tựa, giờ cô chỉ còn mình anh thôi, thật sự chỉ còn mình anh trên cõi đời này thôi..
"Anh ta từng hứa sẽ cưới em...cả áo cưới em cũng đã chọn được một cái còn định cho anh ấy xem..."
Tống Kế Dương có chút mơ hồ, giống như trở về những năm về trước cậu cũng nói với May những lời thế này:"Chúng tôi đã kết hôn rồi, đêm ấy chúng tôi đã kết hôn, cả lời yêu anh ấy tôi còn chưa kịp nói ra!"
"Tại sao anh ấy lại đối xử với em như thế, em đã trao cho anh ta tất cả những gì em có, tại sao anh không trân trọng nó."
Kế Dương: Tại sao? Tại sao anh ấy không ngoảnh mặt nhìn tôi thêm một lần, tại sao? Tại sao lại bỏ tôi ở nơi xa lạ này, tại sao không đến thăm tôi một lần...
"Em rất sợ.. "
Kế Dương: Ở nơi đây tôi rất sợ, rất sợ, tôi không biết ai cả, tôi không biết làm gì, chỉ biết chờ anh ấy thôi, sao anh ấy không đến..
Ngừng một chút cảm xúc ngoài lề, cậu nói:"Dao Dao, em mệt rồi nếu em không muốn anh sẽ ra ngoài... "
Tề Dao lắc đầu, kịch liệt lắc đầu:"Đừng đừng bỏ em một mình..."
Lương Tường Lâm không bỏ cô, ở lại cùng phòng với cô, nữa đêm anh vẫn chưa ngủ, lẳng lặng lấy rượu uống. Vừa chạm lấy ly rượu lạnh ngắt, bàn tay cô đã ôm lấy anh:"Em xin lỗi"
Lương Tường Lâm đặc ly rượu xuống:"Không phải lỗi của em.. "
Tề Dao ánh mắt đau thương, nhào lòng anh, hôn!
Xoảng!!
Không phải ly rượu của Tường Lâm rơi mà ở bên ngoài, đạo diễn quay đầu nhìn bàn tay đầy máu của anh:"Trời ơi Hạo Hiên cậu lại dở chứng gì nữa?"
Kế Dương ngây người...
May vội chạy lại lo lắng hiện rõ trên mặt, nâng bàn tay anh mắng:"Anh bị điên à? Mau đến bệnh viện gắp mảnh vỡ ra"
Đạo diễn:"Đi gắp ra đi!"
Mọi người nhìn nhau, thấy chưa May và Vardy có quan hệ mờ ám thấy không, cô ấy lo lắng ghê chưa, xem đi anh ấy trấn an cô ấy dịu dàng ghê chưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro