Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dỗi (1)

Diễn viên nữ chính vai Tề Dao này là Tô Thiên Thiên, phù hợp với vẻ đẹp bình thường thì thanh tân, trang điểm lên thì quyến rũ mà tiểu thuyết gia miêu tả. 

Lúc này, ánh đèn ở trên cửa phòng cấp cứu tắt lịm, Tề Dao ôm lấy Lương Tường Lâm (Kế Dương) khóc lớn, cả lối đi thênh thang của bệnh viện chỉ có tiếng khóc của cô ta mãnh liệt day dứt. 

Phía dưới lầu trong sân bệnh viện Đường Khải Tuấn (Hạo Hiên) ngẩng mặt nhìn lên tầng cấp cứu đó. Có gì đó vỡ ra từng mảnh, vốn là xong nhiệm vụ này anh có thể tự do. Nhưng mà, sự ra đi của ông ta làm anh không biết phản ứng thế nào... 

Cô hận anh suốt đời... 

Vương Hạo Hiên tự dưng có chút lơ đãng, hận suốt đời ư? Anh cũng từng đứng dưới gốc cây đàn nhìn xa xăm, cậu biến mất, anh hận cậu suốt đời... có làm được không? Không làm được, đời người thật quá mông lung. Bây giờ anh rất mông lung, Tống Lam về rồi, anh phải làm sao đây...? Họ gặp nhau nhưng không nói cho anh biết

Đạo diễn hô:"Cắt, tốt lắm"

Anh day trán, vừa rồi không biết đã diễn cái gì..

Kế đó là cảnh mà Tề Dao ngồi lặng thầm như xác chết ở hàng ghế bệnh viện, Lương Tường Lâm không nói gì, đứng khoanh tay dựa tường một bên. 

"Dáng người thật gầy mảnh, trắng trẻo thế này đúng là không hợp vai cảnh sát lắm, có điều diễn xuất khá tốt đi.." đạo diễn đánh giá một chút, về phần đánh võ thì chắc chắn có diễn viên đóng thế rồi. Nguyên tác thì ngược lại một chút, vai cảnh sát rất là người khỏe mạnh, cao ráo, rất có cảm giác phong trần, đầy nhiệt huyết và năng động. Còn vai sát thủ thì nhỏ tuổi hơn nữ chính hai tuổi, học giỏi, chuyển trường liền nhảy lớp, hơi gầy, dáng người thư sinh, tuổi năm đó 16 đã lừa nữ chính lên giường, bề ngoài thiên sứ, bên trong ác quỷ, nội tâm rất dữ dội quyết liệt vai này khó, cho nên kén chọn diễn viên hẳn. 

Vương Hạo Hiên đen mặt...chỉ hừ một tiếng. Nghĩ lại đúng là gầy thật về phải vỗ béo thôi. 

Cảnh tiếp theo là ở khách sạn, Tề Dao gọi điện cho Đường Khải Tuấn, anh ta không nghĩ nhiều liền chạy đến mà không biết mình rơi vào bẫy sắp đặt trước. 

Tống Kế Dương đứng ngoài cửa phòng, sau đó xô mạnh cửa vào... 

Tề Dao chống cự, nước mắt cô rơi lã chã, vừa thống khổ vừa tủi nhục:"Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra đồ khốn, anh mau nhỏ tôi ra..."

Vương Hạo Hiên ở trên cô ta đang giữ chặt cô ta, cúi đầu hôn dọc xương quai xanh, nghe tiếng cửa mở mạnh bạo hơi quay đầu lại, ánh mắt cậu lạnh như băng...

Kế Dương "..."

Đạo Diễn:"NG, cậu đứng đờ ra đó làm gì, không đến bắt người mà đến coi phim à?"

Kế Dương "..."

May "..." đau đầu thật, kêu cậu ấy bắt ghen với nam chính không chừng sẽ làm tốt hơn mong đợi.. 

Tô Thiên Thiên sửa soạn lại tóc như cũ, lau sạch nước mắt chuẩn bị diễn lại cảnh lần nữa... 

Tống Kế Dương hít sâu: không sao, không sao diễn thôi, chỉ diễn thôi.. không phải thật... 

Vẫn là cảnh tượng quyết liệt đó, trong nguyên tác, nữ chính bỏ thuốc nam chính trong rượu nhất quyết đưa anh ta vô tù...

Lương Tường Lâm phá cửa vào, bên ngoài có thêm vài cảnh sát nữa. Đã xông lên được rồi, nhưng mà....làm sao đánh? 

Đạo diễn bảo cậu là diễn viên mới đánh thật cho có cảm xúc, nhưng mà...làm sao đánh đây.. 

Đạo diễn:"NG NG, cậu lại làm sao nữa... "

Kế Dương "..."

Lại diễn lại lần nữa, May nói:"Cậu cứ dọng đại vào gương mặt khó ưa của anh ta là được rồi..."

Kế Dương "..."

Vất vả cả một buổi tối, vốn là quay cả hai cảnh ở khách sạn, nhưng chỉ quay được một cảnh mà thôi.

Đến khi thu dọn cậu mới thở mạnh một hơi.. 

Đến khi về tận nhà cũng không kiềm được mà thức tới nửa đêm.. 

Buổi chiều, Kế Dương quay mấy cảnh như đưa Tô Thiên Thiên đi mua đồ linh tinh, đi dạo, hay an ủi cô. Cảnh quay đơn giản, tinh thần Tề Dao không tốt do cú sốc trong khách sạn mà trầm lặng hẳn, hai người đã kết hôn, cô không còn yêu anh nhưng rất trân trọng anh. 

Quay xong, Kế Dương vẫn nán lại mượn cớ là học hỏi mà ngồi xem.

Tề Dao hơi say chứ đâu có điên, phải nhân lúc này trốn luôn nên cô vốc nước lên mặt cho bớt hơi men, đi ra ngoài. Chưa đi ra khỏi bao lâu lại thấy người không muốn gặp, cô liền muốn núp luôn trong nhà vệ sinh

"Chỉ cần em còn làm ở đây, em sẽ không tránh được tôi đâu"

Anh ta thì ra đang chờ cô thật, không biết lại giở trò gì?

"Thế thì tôi sẽ nghỉ làm"

"Em sẽ tìm ra việc làm tốt hơn nơi này sao? Đừng làm chuyện ngu xuẩn"

Ngu xuẩn? Còn chuyện nào ngu xuẩn hơn năm đó

"Không tìm được việc thì tôi đi bán thận, đi làm gái, miễn sao thoát khỏi anh."

Lúc cô tưởng có thể đi qua anh rồi thì lại bị nắm lại:"Oh nếu em đã nghĩ đến việc đi làm gái thì ngủ với tôi đi, tôi cho em tiền rất nhiều tiền"

Anh ôm Tề Dao vào lòng, không cho cô chống cự, gương mặt đang kề sát này là ác mộng cả đời cô

"_Anh đã nói An An không phải con anh, anh sẽ buông tha cho tôi_"

"_Em ngủ với tôi, tôi sẽ buông tha cho em_"

Vành tai của cô bị cắn, cổ họng liền dâng lên cảm giác chua chát, kí ức ngày xưa hiện rõ lên mồn một,họ đã từng lét lút suốt 2 năm, Tường Lâm biết nhưng không nói ra luôn cho cô cơ hội quay lại, không nói cho cha cô biết. Sai lầm, là sai lầm

"_Anh là đồ ác quỷ, anh mau buông tôi ra_"

"_Em đừng la nữa, tôi đã đuổi khéo nhân viên quanh đây rồi, mặt dù cái gọi là quyến rũ đàn ông của em hơi kém cỏi nhưng tôi rất thích_"

Anh ta càng mơn trớn càng táo bạo, không biết từ bao giờ dây kéo của cô đã bị kéo xuống một nữa, bàn tay anh ta ớn lạnh luồn vào trong đê tiện nói bên tai cô

"_Vẫn mặc loại áo này_"

Nhục nhã, thật sự rất nhục nhã

"_Xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi xin anh, xin anh, hãy buông tha cho tôi_"

"_Tôi nói rồi ngủ với tôi đêm nay, tôi sẽ buông tha cho em_"

Anh ta tháo cả gài nút áo con, cô căn bản không phòng vệ được

"_Được, tôi ngủ với anh, anh nhớ nói lời giữ lấy lời_"

Anh lái xe đưa cô đến khách sạn, từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng mặt lên, anh cười cợt

"_Cứ như lần đầu_"

Tề Dao nhục nhã, anh cũng đeo kính râm lúc ban đêm thôi còn không phải sợ lên báo...

Kế Dương im lặng, cả thở cũng trở nên thận trọng bàn tay đang vào nhau, khó chịu.

Trong khách sạn có chuẩn bị rượu vang, anh ta đã đi tắm cô cười nhạo chính mình tu liền nữa chai, rượu xộc vào cổ họng khiến cô ho sặc, thế nhưng vẫn tiếp tục uống vào nuốt hết những đắng cay tủi nhục vào trong người, cả đời này cô không thoát được quá khứ nhơ nhớp đó... 

"_Ngủ với tôi, em chán ghét thế à_"

Anh tháo chai rượu cô đang cầm ngã nghiêng ra, với tửu lượng kém cỏi của ai kia chắc đã mất hết sức lực và lý trí rồi, không còn biết cái gì nữa thế nhưng dục vọng của anh vẫn đang tăng không kìm chế được

Dao Dao....

Dao Dao........ 

Kết thúc vô cùng xuất sắc, người Kế Dương cứng đờ sao giống như anh đã trải qua rất nhiều lần vậy? Cậu lắc đầu anh cũng không phải là diễn viên kém cỏi như cậu. Nhưng khó chịu a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro