Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q.1- Chương 10: Hồi ức của Phạm Thiệu Dương





Vẫn như thường ngày Thư Giao lồm cồm bò dậy, cô mò mẫm tìm mắt kính đeo vào rồichuẩn bị mọi thứ để đến trường. Thư Giao hí hửng đạp xe đến trường. Con đườngquen thuộc, hàng cây sao thẳng tắp cao vời vợi tạo thành một khúc đường rợpbóng cây. Vì còn sớm nên vẫn có thể nghe được tiếng chim hót líu lo vang vọngkhắp vòm cây.

Khi đến trước cổng trường, Thư Giao chạm mặt Khương Hàn cô cười gật đầu chào mộtcái rồi cũng chuồn đi mất. Khương Hàn nheo mắt nhìn bóng dáng cô rời đi khóemôi nhếch lên nụ cười. Ánh mắt anh hờ hững không quan tâm lắm. Trong mắt anh côchỉ là một cô nhóc.

Thư Giao vừa đi lại khẽ liếc nhìn phía sau, cô he hé mắt vẫn nhìn thấy KhươngHàn dõi theo càng cảm thấy lạnh sóng lưng nên bước càng nhanh hơn. Cô không hiểuvì sao có cảm giác ánh mắt Khương Hàn rất quen thuộc. Nhưng mà ánh mắt đó giốngngười nào thì cô không nhớ rõ.

Thư Giao đi vội vào lớp, suýt chút cô đã va phải bạn học. Thư Giao cúi đầu xinlỗi mấy tiếng rồi cũng uể oải đi vào chỗ ngồi. Vào thời khắc cô sực tỉnh, quaysang bên cạnh đã thấy Lan Thy cười hì hì.

- Chị Giao hôm nay chị sao vậy? Mới sáng sớm mà mặt mày ủ rủ lại đi không nhìnđường.

- Không có gì, chị mới gặp cái người mấy ngày nay luôn bắt chị luyện tập với cườngđộ vô cùng cao.

- Chị nói là sư huynh Khương Hàn sao? Hay là anh ấy để ý đến chị rồi nên mớigây chú ý._Lan Thy đắc ý cười.

- Biết ngay em chẳng chia sẻ được gì, câm miệng đi cho chị. Đúng rồi, hôm quachị có nhận điện thoại của chú hỏi thăm mấy câu, chị nghe Lan Nguyệt chí chóelà anh Tường trở về rồi.

Lan Thy nhíu mày, môi cũng tắt nụ cười. Lan Thy xoay mặt nhìn ra cửa sổ, cô khẽthở dài. Cái tên đó cô giống như là đã khắc sâu rồi, mỗi lần đối diện với anhcô đều cảm thấy không thoải mái. Thư Giao giật mình như đang phạm lỗi liền giảvờ chết nằm vật ra bàn không bàn tới nữa. Lan Thy đột nhiên nhớ ra chuyện gì,quay người về phía Thư Giao lại nhìn thấy người chị họ nằm giả chết. Lan Thyphì cười một cái.

- Em không sao, anh ấy về cũng không mang theo bạn gái chắc em còn cơ hội.

- Còn...còn cơ hội? Em bị anh ta từ chối mấy lần còn chưa tởn sao, bây giờ còn muốntỏ tình lần nữa à?_Thư Giao trợn mắt kinh ngạc nhìn Lan Thy.

- Em quyết không bỏ cuộc. Mà chị có biết tại sao em gọi Khương Hàn là sư huynhkhông?

- Chẳng phải em từng nói anh ta là trò giỏi của thầy dạy võ chúng ta sao?

- Cũng đúng nhưng...em đã gặp anh ấy trong lễ tốt nghiệp đại học của anh Tườngnên... nên mới biết. Lúc đó em cũng hay gọi anh Tường là sư huynh nên gọi anhKhương Hàn như vậy luôn.

- Hóa ra thế. Vậy...mấy bữa nay em tìm Đằng Triết làm cái gì? Không phải muốntheo đuổi một tình yêu mới sao?

- Dĩ nhiên không phải, em chỉ muốn tiếp cận anh ấy để khai thác tin tức Vũ cacho chị thôi, ai ngờ anh ta không xuất hiện._Lan Thy thở dài một cái ra điều tiếcnuối.

- Em..._Thư Giao tức đến nổi muốn thổ huyết.

- Chị thừa nhận đi có phải chị nhớ Vũ ca có đúng không? Nếu không sao cứ lơđãng đâu đâu ấy.

- Chị nói không có là không có.

- Biết làm sao đây? Vậy có người tự làm mình bị thương cơ đấy._Lan Thy chỉ chỉvào ngón tay còn đang có một miếng băng cá nhân bé tí.

Thư Giao trừng mắt nhìn Lan Thy tức giận.

- Đã bảo là sơ ý mà sao em cứ nhắc đi nhắc lại nguyên nhân chẳng liên quan gì cả.

- Em thấy là chắc đến chín mươi chín phần trăm rồi.

- Không bàn nữa.

- Nói đi! Nói đi!

- Im miệng!

Hai người tranh cãi một lúc liền nhìn thấy một người từ ngoài cửa bước vào nêncũng im bặt. Thư Giao cúi xuống đọc sách, Lan Thy thì miệng cười tươi tay vẫy vẫy.

----------------------------------------------

Tiếng chuông báo thức vang lên, Thiệu Dương mở mắt vươn tay nhìn lên đồng hồđeo tay. Đồng hồ điểm sáu giờ sáng, Thiệu Dương vội vàng thay đồ đi xuống nhàăn sáng. Cậu ta nheo mắt một lúc lâu mới vò vò đầu đi vệ sinh cá nhân. Sau khithay một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng chiếc quần tây kết hợp chiếc cà vạtxanh, phối hợp thành bộ đồng phục đếntrường, mái tóc chải rối, chiếc kính cậnđeo vào che đi ánh mắt sâu hun hút. Một bộ dạng thư sinh hiện ra trước gương,Thiệu Dương nhếch môi cười hài lòng rời khỏi phòng.

Vừa đi xuống phòng khách, cậu đã thấy cha mẹ mình đang ngồi dùng bữa sáng. Cậuđơn giản chào mấy tiếng cũng ngồi vào bàn ăn sáng. Cha mẹ cậu cũng cười cườicũng hài lòng về người con trai này. Nếu ban đầu họ sinh ra một người con đầulòng là người con gái tài giỏi xinh đẹp thì đây cũng là một người con trai làmbao gia đình khác phải hâm mộ. Thiệu Dương đã từng bị đưa đi du học, bây giờ cậutrở về vì đã tốt nghiệp khóa học cũng là làm theo lời ba mình trở về học một sốkĩ năng quản lí.

Ông Phạm Văn là một người đàn ông thành đạt, luôn cư xử với mọi người một cáchhòa nhã. Ông chính là biểu tượng mà hai người con luôn mong muốn học hỏi. Nhưngkhông ai biết được cũng có một sự thay đổi lớn sau bộ mặt ôn hòa kia. Bà NguyễnNgọc Chi là mẹ Thiệu Dương là người phụ nữ giàu sang, quý phái từ lúc mới sinhra đã là một cô gái được nhiều người yêu thích. Nhưng cũng không ai ngờ bàchính là một người phụ nữ thật vô cùng ích kỉ. Ba mẹ Thiệu Dương luôn thể hiệnsự yêu thương lẫn nhau nhưng thật ra giữa họ tồn tại một khuất mắc.

- Chị con cùng Trí Hi có thể tuần sau sẽ về nước, con nhớ chuẩn bị ra đón họ._ôngVăn nhìn Thiệu Dương nhàn nhạt nói.

Thiệu Dương uống một ngụm cà phê nhẹ gật đầu, cậu cũng nhớ chị của mình. Đồngthời cũng nhớ người cậu coi là một người anh cả -Trí Hi. Cậu ta cũng không nhớrõ bản thân được tiếp xúc với Trí Hi bao nhiêu lần. Chỉ biết kể từ lúc nhỏ bảntính Trí Hi vốn lạnh lùng, cũng là một con người vô cùng bí ẩn. Kể từ khi ba TríHi qua đời, thì con người này lại trở nên kì lạ hơn. Nhưng có điều trước mặtngười nhà anh ta vẫn vô cùng tôn trọng và tỏ ra thái độ ôn hòa, trước mặt phụ nữcũng cư xử vô cùng nhã nhặn. Chính vì vậy mà từ nhỏ chị gái cậu ta đã không ngừngđeo riết lấy Trí Hi, cho đến hiện tại một người là tổng giám đốc một người làtrợ lí. Nhưng so sánh Trí Hi cùng Khương Hàn thì Khương Hàn hòa nhã hơn nhiều.

- Con biết rồi, cũng mấy năm rồi con không gặp anh Trí Hi. Anh ấy luôn là thầntượng để con phấn đấu mà.

- Cái thằng...cứ nhắc đến Trí Hi là mắt nó sáng lên, cố gắng mà học đi sau nàycon cũng không thua Trí Hi đâu. Nếu mà Trí Hi thành con rể mình thì tốt ông nhỉ?_bàChi vừa nói vừa cười.

Ông Văn gật đầu xác nhận xem như xong, trong mắt lại có gì đó không hài lòngnhưng không thể nói ra.

- À, mấy hôm nay con đã gặp Khương Hàn chưa?_ông Văn lại một lần nữa hỏi.

Nghĩ thế nào ông Văn vẫn muốn chọn Khương Hàn làm con rể, ông cảm thấy Trí Hicó gì đó không tầm thường. Một con người bí ẩn thì luôn tồn tại những nguy hiểm.

- Thỉnh thoảng con có gặp anh ấy trong trường, nghe nói anh ấy đã chuyển về sốngchung với mẹ rồi. Anh ấy còn là thầy dạy thế lớp võ của con đang theo học nữa.

- Ừm, nếu có rãnh thì đến nhà thăm mẹ con họ đi. Còn có cả ông nội nữa.

- Dạ, con biết rồi.

- Ông tại sao phải bận tâm đến mẹ con họ, quan tâm đến Trí Hi thì được rồi. Nếutính ra Trí Hi mới là người thừa kế chính thức của nhà họ Vũ._bà Chi khẽ tráchmóc.

Ông Văn lật giở mấy tờ báo, bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn bà Chi. Ông cũngkhông nói gì chỉ lắc đầu cho qua. Thiệu Dương cũng cười gượng nhìn mẹ mìnhnhưng cũng không dám nói nhiều chỉ sợ chọc giận ba mình.

Thiệu Dương cười cười lại đứng dậy chào hai người đi học. Thiệu Dương dẫn xe đạpra khỏi nhà, trời còn sớm những giọt sương vẫn còn đọng trên hoa, trên từngcành cây ngọn cỏ. Trên môi Thiệu Dương luôn nở nụ cười, cậu vui vì nghĩ đến ngườicon gái đó. Người con gái đeo cặp kính cận thật dày, trên môi luôn vương nụ cười.

Cậu nhớ, rất nhớ nhưng hình như cô đã không nhận ra cậu ta. Biết phải làm thếnào đây, cậu ta phải đành trở lại với tư cách như một người hoàn toàn xa lạ vậy.

Một ngày nắng đẹp, trong sân trường cấp hai có một đám đông tụ lại. Những đứacon trai to xác, giàu có ăn chơi xa xỉ ở độ tuổi cấp hai mà đã lớn lối. Bọn họganh tị người khác hơn mình. Phạm Thiệu Dương cái tên được nhắc đến với đủ đặctính tốt. Cậu hoàn hảo vô cùng nhưng chính vì vậy lại đắc tội không ít người.Chỉ lần đầu tiên bước vào cấp hai cậu đã đứng đầu khối về thành tích học tập,gương mặt có chút trẻ con nhưng lại khiến không ít bạn nữ yêu mến. Điều này đãkhiến các đàn anh khối trên không hài lòng. Và ngày đó cũng đến, ngày ThiệuDương không tránh khỏi bị đánh một trận dằn mặt. Chỉ thấy ở một góc sân sau củatrường, cậu bé mười một tuổi bị dồn lại một góc, bao quanh là một nhóm họcsinh. Nếu đánh giá lúc này thì bọn họ giống lưu manh hơn. Thiệu Dương không cókhả năng chống trả, cậu không có võ. Nhưng cậu không sợ hãi, đôi mắt ương ngạnhnhìn bọn họ. Cả đám học sinh nhếch mép nhìn Thiệu Dương. Thiệu Dương chỉ có thểnhìn chằm chằm bọn họ.

- Các cậu muốn gì?

- Chú em này lớn lối nhỉ?_một người con trai trông cao hơn Thiệu Dương cả cái đầu,hắn ta nhìn cậu nhếch môi cười.

- Anh muốn gì, tôi không có thời gian đôi co với các người.

- Muốn dằn mặt chú mày để bớt phách lối đi. Đừng dùng cái mã bên ngoài mà raoai với tụi này_người con trai lại tỏ vẻ không hài lòng nhìn Thiệu Dương.

- Các người có lầm không, tôi không hề quen các người hà cớ gì lại ra oai?

- Chính mày đã làm cho bọn con gái cứ nhìn thấy tụi tao lại đem ra so sánh. Taocực ghét bị so sánh mày không biết sao?

- Buồn cười! Cái đó thì liên quan gì đến tôi.

- Anh Hoàng nói nhiều với nó làm gì, giải quyết luôn đi!_một tên nhải khác lạikhông yên phận.

Người người con trai mang tên Hoàng khẽ gật đầu, hắn ta nhìn Thiệu Dương một lầnnữa rồi xoay mặt đi khoát tay ra hiệu những người còn lại vây đánh Thiệu Dương.Những quyền đầu Thiệu Dương còn chống đỡ được, nhưng những cú đấm phía sau khiếncậu đau nhức choáng váng, thân thể bầm dập, quần áo đã không còn chỉnh tề nhưban đầu.

- Dừng lại!_tiếng một người con gái vang lên, giọng nói lảnh lót đậm chất trẻcon.

Cả đám con trai giật mình, bọn chúng quay đầu nhìn chỉ thấy một thân ảnh bé tíđứng trước mặt họ chống nạnh thị uy. Bọn họ nhếch mép cười nhạo.

- Cô bé không phải việc của em ra chỗ khác chơi.

- Các người ỷ mạnh hiếp yếu như vậy là công bằng sao?_cô bé với mái tóc buộccao, đeo cặp kính cận, đeo cặp quai chéo không hề tỏ ra sợ hãi.
- Vậy chứ bé muốn sao muốn cùng cậu ta gánh tội sao? Hay là muốn cậu ta chú ý đếnmới ra tay cứu giúp?_nói xong cả bọn cười rộ lên.

Cô bé tức giận trợn mắt, bặm môi, tay cũng nắm chặt thành quyền. Khi bọn contrai còn chưa cười xong chỉ thấy cô bé dùng tốc độ thần tốc, một lúc gạt chânté ngã hết mấy tên. Mấy tên còn lại trợn mắt há mồm c
ũng không nể tình là con gái cũng lao lên những cũng bị công phu của cô bé hạ gục.Cả một đám năm, sáu tên ngã lăn ra đất kêu gào. Lúc này, Thiệu Dương mắt lờ đờkhông còn tỉnh táo. Cũng không ai để ý trong đám người bị cô bé đánh không hềcó người mang tên Hoàng. Hắn ta hình như ra lệnh cho đám người xông vào thìcũng đã biến mất.

Khi giải quyết xong, cô bé hếch mũi lên, phủi phủi tay trừng mắt đe dọa bọn họ.

- Muốn đấu với Trần Thư Giao này các người về luyện võ thêm nữa đi.

Thiệu Dương nhíu mày chỉ nghe được một câu này, mắt mơ màng nhìn về cô bé kia rồingất lịm đi.

Thiệu Dương nghỉ dưỡng bệnh một tháng, ngay sau đó gia đình cũng làm thủ tụccho cậu ra nước ngoài học cùng chị gái. Chính vì vậy ngay cả cơ hội, tiếp xúc vớiân nhân cứu mạng cậu ta cũng không có cơ hội. Cậu ta chỉ nhớ dáng nhỏ nhắn, côbé có kính cận mang tên Trần Thư Giao. Cậu ta đã cho người điều tra rất lâu trướckhi về nước mới có thể chuyển đúng vào trường Thư Giao học. Cậu đã khác trước,trên mặt có thêm cặp kính cận, mà thân thể cao lớn hơn trước rất nhiều so vớingười con trai hơi gầy gò yếu đuối năm đó khác xa vô cùng. Cậu đã học võ, có lẽvì vậy dù nhìn bề ngoài cậu có dáng vẻ thư sinh, công tử nhưng đã mạnh mẽ hơntrước rất nhiều. Cậu không rõ bản thân nhớ đến Thư Giao với tư cách gì. Hiện tạicậu có một cảm giác đặc biệt khi tiếp xúc với Thư Giao chính vì vậy cho dù lànghĩ về cô với tư cách gì, cậu ta cũng không muốn ai có thể làm hại cô. Và ngườicậu ta đề phòng hiện tại chính là người mang tên Đại Vũ.

Lúc Thiệu Dương đến lớp, cậu ta đã thấy Thư Giao ngồi đọc sách rồi. Lan Thycũng ngồi bên cạnh vẫy tay chào cậu ta. Cậu ta gật đầu chào, mắt chỉ nhìn LanThy mấy giây lại chuyển sang Thư Giao. Thư Giao cảm thấy có gì đó lạ, giống nhưcảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thiệu Dương, cô khẽ ngẩng đầu đưa tay đẩy gọngkính.

- Chào buổi sáng, Giao đã ăn sáng chưa?

- Chào, chào buổi sáng, tôi ăn rồi._Thư Giao cười mỉm một cái lại cúi đầu đọcsách.

Thiệu Dương gãi gãi đầu muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu ta ngoan ngoãn vàochỗ ngồi, không muốn phá rối cô tránh làm cho cô khó chịu. Cậu ta muốn Thư Giaoluôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ta. Tiết học bắt đầu, mọi thứ diễn rakhông có gì lạ. Cũng như mọi ngày, Lan Thy, Thư Giao cùng Thiệu Dương luôn đicùng nhau. Riết rồi ai cũng không còn lạ với bộ ba này nữa. Có người cho rằngThiệu Dương thích một trong hai người, cũng có người nói hai người con gái đềuthích cậu ta, cũng có người nói cậu ta thuộc loại người thích kết thân với congái nhưng không thích con gái. Cho dù có bao nhiêu tin đồn nhưng rồi cũng lắngđi. Có chủ đề nào nóng mãi mãi đâu.

Cho đến một ngày có tin đồn cậu ta là con cháu có quan hệ với nhà họ Vũ. Mọingười lại lần nữa có cơ hội bàn tán, những cô gái lại càng mến mộ cậu ta hơn.Lan Thy cùng Thư Giao lại được một phen kinh ngạc.
Ngồi trong căn-tin mà Lan Thy nhìn chằm chằm Thiệu Dương, cô đi tới đi lui quansát Thiệu Dương rồi gật gù.

- Nè, Dương bạn là cháu nhà họ Vũ thật hả, tại sao lại mang họ Phạm rốt cuộc bạncó quan hệ thế nào với nhà họ Vũ? Sư huynh Khương Hàn có quan hệ gì với bạn vậy?

- Tôi, tôi là em họ của anh ấy nhưng mối quan hệ phức tạp lắm để ngày nào đótôi nói cho Thy biết._Thiệu Dương gãi đầu cười cười xem như qua chuyện.

Thư Giao ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, cô không có thói quen điều travề hoàn cảnh gia đình người khác. Cho dù Thiệu Dương là con nhà khá giả hay thuộchạng bình thường , chỉ cần cậu ta đối xử tốt với mọi người, đàng hoàng tử tếthì đã đủ tư cách để cô làm bạn.

Cả ba người vẫn tiếp tục vui vẻ ăn uống, họ cũng không để ý có một ánh nhìnđang quan sát bọn họ. Ánh nhìn vừa ghen tị, vừa yêu thương cũng vừa căm giận.Chỉ thấy trên tay người đó lon cô – ca đã bị bóp méo đi. Ánh mắt lạnh lùng nhìncô gái đang vừa nói vừa cười. Đã lâu không gặp, anh không nghĩ cô ngay cả mộtchút kí ức về anh cũng không có. Người con trai đập bàn một cái, tức giận rờiđi. Những người cùng bàn không hiểu người kia nổi giận vì cái gì, chỉ biết mỗikhi người này nổi giận đều sẽ đánh người để trút giận. Khương Hàn cũng ngồicùng bàn với người con trai này, anh nhìn về phía bàn của Thư Giao ánh mắt nhưnghi ngờ lại như không quan tâm. Khương Hàn cũng rời bàn đi theo người con traivừa rồi.

Hôm nay, Khương Hàn cảm thấy người bạn của mình rất lạ. Anh đang có một lớp dạyvõ nên đến trường, đột nhiên anh ta cũng muốn đến lại nói để chào hỏi thầy côcũ. Đánh chết anh cũng không tin anh ta nhớ thầy cô. Rõ ràng rằng lúc trước ởtrường có ngày nào anh ta học tử tế đâu. Vậy mà bây giờ còn chưa chào hỏi thầycô, mới nhìn thấy Lan Thy anh ta giống như nổi trận lôi đình. Gặp ba người ThưGiao cùng nhau đùa giỡn anh ta lại nổi giận. Đặc biệt có thể nhận ra nếu LanThy cùng Thiệu Dương đùa giỡn anh ta lại càng tức giận hơn. Khương Hàn thầmnghĩ đây là chuyện gì?

Trong khi đó, Lan Thy vẫn vui cười không hề nhận ra đã có người nhìn cô với ánhmắt vô cùng tức giận. Mà Thiệu Dương cũng không nhận ra mình đang bị đưa vào diệnbị đánh ghen.

Sau khi tan học, ba người cùng chạy ra ngoài nhong nhong một lúc mới trở vềnhà. Thư Giao tạm biệt hai người rồi cũng chạy về nhà.

Mới đi đến nửa đường, Thư Giao bị một người ngang nhiên chặn đường. Thư Giao dừngxe nheo nheo mắt nhìn chiếc xe đắc tiền ở trước mặt, cô đang hỏi là thần thánhphương nào ghé thăm cô đây. Bước xuống xe là một chàng trai, trông khá chững chạc.Mái tóc đen bóng, trên người chỉ có đơn điệu một chiếc áo sơ mi trắng cùng quầntây đen nhưng lại vô cùng hợp với dáng người. Thư Giao một lần nữa mở to mắt, cốđẩy gọng kính xem mình có nhìn lầm không. Sau khi xác định mấy lần, cô chắc chắnmình đã không nhìn lầm. Đợi Thư Giao xác định xong thì người kia cũng đã bước đếntrước mặt rồi.

- Anh Tường?

-----------------Hết chương 10-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro