Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Ngày ... tháng ... năm ...

Sinh nhật tôi anh tặng một quyển sách có chữ kí của nữ tác giả mà tôi rất yêu thích. Tôi liền cảm động dùng ánh mắt biết ơn nhìn anh.

Anh đỏ mặt năm giây, sau đó che mặt quay đi ra vẻ ngượng ngùng.

"Đừng, em đừng nhìn anh như thế, anh biết anh có sức hấp dẫn mà. Không phải em định hôn anh chứ? Mau hôn đi anh sẽ giả vờ né không kịp."

Tôi: "..."

Sáng hôm sau anh nghỉ một ngày ở nhà chơi với tôi, nhưng tôi lại ôm lấy quyển sách mà anh tặng hôm qua nghiền ngẫm.

Anh đứng ngồi không yên, cuối cùng giật quyển sách trên tay tôi, cáu gắt.

"Anh đang nghỉ ở nhà để chơi cùng em đấy!"

"Ừm, trả sách cho em!"

"Em dám bỏ qua anh để đọc sách?"

"Tại sao không?" tôi lại tiếp tục với tay lấy quyển sách trên tay anh.

"Chẳng lẽ anh không hấp dẫn bằng nó?" anh bắt đầu hoang mang, không lẽ anh không đủ sức quyến rũ hơn quyển sách này?

"Đúng vậy, trong đó có soái ca."

"Soái ca?"

"Phải."

"Anh cũng là soái ca."

"Nhưng anh lưu manh, em không thích lưu manh."

"Được, vậy anh sẽ khiến em thích lưu manh." Nói rồi anh bế luôn tôi vào phòng.

Sau đó tôi ấm ức nhìn anh, "Anh... lưu manh, vô sỉ..."

"Từ bây giờ, chỉ cần em không để ý anh một lần thì anh sẽ lưu manh một lần, hai lần thì sẽ lưu manh, vô sỉ hai lần, không tính không gian và thời gian."

"..."

Ngày ... tháng ... năm ...

Bởi vì tính chất công việc, thời gian làm việc của anh không bao giờ ổn định, thường xuyên nửa đêm mới trở về nhà.

Hôm đó Tiểu Mạch ngủ say rồi, tôi lặng lẽ ra phòng khách chờ anh.

"Anh về rồi sao?" tôi dụi mắt ngồi dậy.

"Đừng ngồi dậy, ngủ tiếp đi." Anh kéo tôi nằm lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi, ánh mắt dịu dàng. Tay anh thoảng mùi mực và giấy in, chắc anh vừa đi kí hợp đồng về.

"Đã ăn chưa?" anh chợt hỏi.

"Ừm... chưa..." tôi mơ màng trả lời.

"Sao em cứng đầu vậy? Đã bảo nếu anh về trễ thì cứ ăn trước rồi đi ngủ..."

Tôi chen ngang, "Nhưng hôm nay em muốn ăn món anh nấu."

Anh thở dài hết cách nhìn tôi, "Được rồi, ngốc quá, đợi anh chút." Sau đó nhanh chóng đi vào bếp.

"Tới đây, giúp anh mang tạp dề." anh ngoắc ngoắc tôi đang ngồi thích thú nhìn anh.

Vậy là tôi chạy sang vươn tay ra thắt dây tạp dề, sau đó thuận tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu vào bóng lưng rộng lớn kia.

"Mau nhìn mà học theo này, sau này anh không nấu cho nữa đâu. Có người vợ nào đã có con rồi mà lại để chồng đi làm khuya về nấu cho ăn hay không?"

Tôi thích thú đứng nhìn, "Em đang nghĩ, anh để ý em từ lúc nào?"

Anh mỉm cười, "Từ lúc em chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba."

"Vậy tại sao anh không nói gì cả?"

"Lúc đó anh vốn nghĩ, bổn thiếu gia trước sau gì thì cũng là kẻ từng tuyên thệ một lòng hướng theo Đảng và Nhà nước. Em lại vẫn còn là mầm non tương lai của đất nước, không nỡ hủy hoại, nên mới đợi em lên Đại học rồi mang về."

"Anh không sợ em bị người ta 'cướp mất' sao?"

"Ban đầu anh cũng lo lắm, nhưng nghĩ kĩ lại, vụng về như em chắc chỉ có mình anh chịu được."

"Nhưng thực sự lúc đó em đã bị Minh Hạo cướp mất."

"Phải, lúc đó anh phát điên lên luôn ấy. Nếu sớm biết trước lớn lên em chẳng giúp ích được gì cho xã hội thì anh đã 'tóm' em luôn rồi."

Tôi, "..."

Ngày ... tháng ... năm ...

Nhớ lại lúc chúng tôi còn chưa kết hôn, anh nói muốn ăn món tôi nấu, vậy là tôi phải chạy sang nhà để nấu cho anh ăn.

Đang nấu giữa chừng thì gia vị hết, đành nhờ anh đi mua giúp. Ba mươi phút sau thấy anh tươi cười huýt sáo đi vào nhà, hai tay chẳng có gì, tôi ngạc nhiên.

"Anh không mua đồ em dặn sao?"

"Thôi chết, anh quên mất rồi."

"Vậy nãy giờ anh đi đâu?"

"Đi chợ."

"Thế sao không mua?"

"Đi giữa đường thì gặp thầy bói, ông ta dụ dỗ anh."

"Sau đó?"

"Sau đó anh chỉ vô tình, vô tình thôi, nghe ông ấy bảo sau này anh sẽ làm cha của các con em. Anh vui quá nên đã đưa cho ông ấy hết số tiền lẻ có trong tay rồi..."

"..."

Ngày ... tháng ... năm ...

Tối nọ, tôi vừa tắm xong bước ra khỏi cửa thì thấy anh đang chống cằm rầu rĩ trên giường nhìn tôi.

"Vợ ơi, anh bị lây bệnh rồi."

"Lây bệnh gì?"

"Trước đây anh thường mắng các cô gái hay nhào đến ôm anh là 'Cô bị bệnh à?'"

"Ừm?"

"Không ngờ anh lại bị lây bệnh của họ, bây giờ cứ nhìn thấy em là anh lại không tự chủ được muốn lao vào."

Nói xong anh phóng luôn xuống giường chạy tới ôm lấy tôi, miệng chống chế.

"Đấy đấy, nó cứ thế này này... em xem... em xem... không phải tại anh... anh thực sự đã bị lây bệnh rồi..."

"..."

Kẻ này thực sự ngứa đòn.

Ngày ... tháng ... năm ...

Tiểu Mạch xin anh để tôi đưa đi học, cứ nghĩ anh sẽ lại viện đủ lí do để từ chối, không ngờ lần này anh lại đồng ý.

Thằng bé vui sướng mang luôn cả chiếc đồng hồ báo thức của nó xuống phòng tôi.

"Mẹ, con biết mẹ hay dậy trễ, con đã lên giờ sẵn cho mẹ rồi."

"Vậy mai con làm sao dậy được?"

"Con dậy sớm quen rồi."

Sáng hôm sau tôi dậy trước khi chuông báo thức reo, vừa mở mắt ra thì đã thấy anh với tay tắt chuông rồi quay sang ôm chặt tôi thì thầm, mùi tử đinh hương trên cơ thể anh khiến tôi không thể vùng vẫy.

"Sáng hôm nay thời tiết vô cùng thuận lợi để chúng ta có thể 'khởi động' một chút."

Tôi thực sự không thể khống chế ham muốn bất tử này của gã này, vậy là đành phải nằm im chịu trận. Sau đó tôi mệt lã ngủ thiếp đi, mơ màng thấy anh rời giường mặc quần áo rồi đứng trước cửa phòng đợi Tiểu Mạch. Tôi loáng thoáng nghe.

"Mẹ ngủ say rồi, chuông reo cũng không chịu dậy. Đừng đánh thức nữa, cha đưa con đi."

"..."

Quả nhiên, tôi biết anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi tôi hỏi Tiểu Mạch, "Nào, nói mẹ nghe xem con muốn quà gì?"

"Con chỉ muốn được ngủ cùng mẹ một tuần thôi. Được không ạ?"

"Được chứ, chỉ cần con..."

Anh ngồi cạnh chăm chú đọc báo thản nhiên nói tiếp, "Một ngày."

"Không, một tuần!" Tiểu Mạch quyết không nhượng bộ.

"Vậy tiếp tục ngủ riêng."

"Được rồi, vậy bốn ngày."

"Một ngày."

"Bốn ngày!!! Cha giành mẹ mãi như thế để làm gì chứ?" thằng bé cuối cùng chịu không được nữa bất mãn la hét.

"Tích cực 'kiếm' người ngủ riêng cùng con." Anh vẫn bình thản cúi đầu đọc sách.

"..."

�~���0�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: