Chương 5
Ngày ... tháng ... năm ...
Từ lúc biết tôi có thai, một ngày của chúng tôi trải qua thế này.
Anh ở công ty, họp.
Sáng 08:00, "Vợ, em ghé sát điện thoại vào bụng năm phút đi."
Trưa 11:00, "Vợ, em cho anh năm phút gặp con."
Chiều 17:00, "Vợ, anh muốn nói chuyện với con chúng ta, năm phút thôi."
Tối 20:00, "Vợ, anh buồn mệt, cho anh nghe tiếng con làm động lực đi."
Tôi ở nhà, ngủ và chỉ có việc giữ điện thoại năm phút.
Tôi cảm thấy kẻ này thực sự phiền toái, thèm hơi trẻ nhỏ đến phát điên mất rồi.
Rất may chỉ vài ngày sau việc này chấm dứt khi anh nghe có người nói rằng, phụ nữ có thai sử dụng điện thoại nhiều khả năng xảy thai tăng cao.
Ngày ... tháng ... năm ...
Đứa con đầu lòng này tôi và anh đều rất mong chờ.
Thế nhưng, chúng tôi lại không có duyên với nó. Lúc xảy thai, cả hai đều đã phải mất một khoảng thời gian khá dài để ổn định.
Đó là một ngày trời không nắng cũng không mưa, tôi ra đường mua thức ăn cho bữa tối.
Sau đó vô ý vấp ngã, bụng tôi đau nhói, cả cơ thể như không còn cử động được nữa, chỉ biết ôm lấy bụng mà cầu cứu người ta. Khi mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
Tất cả dường như chỉ xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Tôi không biết, mình đã làm gì để có thể vượt qua cơn đau này, sau khi biết đứa trẻ không còn nữa đầu óc tôi lúc ấy trở nên trống rỗng và quay cuồng, cũng chỉ thể húp cháo mỗi ngày, cứ như vậy, chỉ có anh bên cạnh lặng lẽ chăm sóc, quan sát tôi.
Đến lúc này tôi mới thực sự nhận ra, thì ra không phải do tôi mạnh mẽ, mà bởi vì tôi có anh bên cạnh.
Nghe tin tôi xảy thai, anh đã bỏ hết công việc mà chạy đến, khi tỉnh dậy, đã thấy anh bên cạnh mình, khuôn mặt hốc hác lộ rõ vẻ mệt mỏi, đau thương.
Dường như anh đã khóc, vành mắt anh đỏ hoe, chắc là anh đã khóc rất nhiều. Phải rồi, anh chắc chắn đã khóc. Vì anh là người mong đứa con này hơn bất kỳ ai.
Tôi vẫn còn nhớ như in, anh đã vui mừng như thế nào, hạnh phúc ra sao khi nghe tin chúng tôi chuẩn bị chào đón thành viên mới.
Lúc thấy tôi mở mắt, anh vội quay đi quệt nước mắt, đầy lo lắng, "Em làm anh lo quá, ba ngày rồi em mới chịu tỉnh lại."
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, mới chỉ có ba ngày mà mặt anh gầy đi rất nhiều, mắt anh cứ đỏ rồi lại ngấn nước.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, có lẽ anh rất đau lòng cho đứa con yểu mệnh của mình.
Ba ngày qua tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng, đau khổ, buồn bã của anh ra sao. Lúc này đây, tôi cảm thấy bản thân thực sự không thể sống thiếu anh.
Tôi không dám nghĩ, một ngày nào đó nếu cuộc sống của tôi không còn sự xuất hiện của anh nữa, hẳn là sẽ rất đáng sợ. Trước mặt tôi, anh không dám nhắc đến đứa bé, anh sợ tôi lại suy nghĩ.
Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu sợ hãi của tôi anh đều giữ lấy, nhận hết cho mình.
Lần đầu tiên, trước mặt tôi anh khóc, "Anh yêu em. Chúng ta có thể sinh con hay không sinh con nữa cũng không sao, nhưng anh xin em, anh thực sự không có đủ can đảm để nhìn thấy em như thế này. Hãy sống vui vẻ vì anh, có được không?"
Tôi chỉ có thể gật đầu ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy kia của anh, trái tim tôi giống như bị ai đó bóp nghẹn.
Hạnh phúc đối với tôi rất đơn giản, đó chính là từng mảnh từng mảnh ghép trong cuộc đời tôi đều có anh, đều mang theo nụ cười của anh, đều có anh nắm tay tôi đi tiếp, chỉ cần là anh thì đó chính là hạnh phúc.
Ngày ... tháng ... năm ...
Bé con, mẹ không thể được nhìn thấy con chào đời, không thể nhìn thấy con trưởng thành. Mẹ không tốt, có đúng không?
Mất con mẹ buồn.
Cha còn buồn hơn.
Mẹ không biết phải làm gì để cha con có thể vui trở lại. Cha nói, "Anh chỉ cần em có thể mạnh khỏe là được, anh không cần gì cả."
Nhưng mẹ hiểu, cha cũng cần con, rất cần.
Tất cả những gì mẹ có thể làm chỉ là sống mạnh khỏe.
Mẹ nghe nói, khi một người tốt qua đời họ sẽ tiếp tục đi đầu thai.
Bé con của mẹ, không mong con sẽ đầu thai vào nhà giàu hay nghèo, chỉ mong con có thể mạnh khỏe ra đời và lớn lên như bao người khác.
Ở nơi nào đó trên cuộc đời này, mẹ sẽ luôn nhớ về con, con yêu.
Ngày ... tháng ... năm ...
Lần thứ hai mang thai, anh vui mừng chuẩn bị chào đón đứa nhỏ. Kỳ này tôi cực kỳ chú ý tránh để xảy thai như lần trước, cuối cùng cũng may mắn đến ngày sinh con.
Trong thời gian mang thai, lúc tôi đi xác định giới tính của đứa bé, khi biết được là con trai anh có một chút thất vọng. Sau đó lại quyết tấm nắm tay tôi nói.
"Kết quả xổ số lần này chúng ta chỉ được giải nhì, lần sau nhất định phải cố gắng giành giải đặc biệt."
"Gải đặc biệt?" Tôi thắc mắc.
Anh bình tĩnh đáp: "Là con gái."
Đại ca, anh có thể làm một người có tư duy bình thường được không? Tại sao anh cứ phải đi trước thời đại như thế?
Ngày ... tháng ... năm ...
Hôm nay là ngày con trai của mẹ chào đời.
Chào con trai xinh đẹp của mẹ, chào mừng con đến với thế giới này.
Điều tốt đẹp nhất của mẹ chính là con, Kỷ Túc Mạch.
Ngày ... tháng ... năm ...
Sau khi sinh tôi nằm ở phòng hồi sức.
Anh đến thăm, tôi nói, "Em chỉ mong con chúng ta bình an."
Anh trầm mặc một hồi rồi gật đầu, "Anh chỉ mong nó đẹp trai, tài giỏi hơn người."
Sau đó im lặng năm phút, bước tới nhìn thằng bé rồi nói, "À không, hơn người thì được nhưng vẫn thua anh."
"..."
Ngày ... tháng ... năm ...
Thời điểm sau khi tôi sinh Tiểu Mạch, cơ thể khá là yếu.
Anh đành phải nhường vị trí bên cạnh trên giường cho mẹ tôi để tiện đường chăm sóc.
Một hôm, anh vào phòng thăm hai mẹ con.
Lúc này tôi đang ngủ, nghe tiếng anh liền tỉnh giấc, quay sang nhìn thì thấy anh đang bế Tiểu Mạch.
Tôi yên tâm, nhắm mắt tiếp tục ngủ thì nghe giọng anh.
"Nhìn gì mà nhìn? Tròn xoe mắt như kiểu mới thấy soái ca lần đầu sao?"
"..."
"À, quên, đúng là lần đầu thật, lúc cậu về nhà vẫn chưa mở mắt mà đúng không?"
"..."
"Cậu may mắn lắm mới trở thành con trai tôi đấy, nhà này không cần hai người đẹp trai đâu, mình tôi là đủ rồi. Cậu không phải lo lắng."
"..."
"Ngay từ đầu khi biết giới tính cậu tôi hiểu sau này sẽ khổ rồi. Nhìn xem, cậu vừa về nhà được một tháng là tôi phải ngủ ngoài một tháng. Thật đáng đánh mà."
"..."
"Cho nên, mau lớn hộ tôi rồi trả lại cuộc sống bình yên cho tôi."
"..."
"Ngủ đi, sau này cậu muốn bao nhiêu phòng cũng được, trừ phòng này ra."
"..."
"Bảo cậu ngủ đi mà sao cứ tròn mắt nhìn tôi thế? Tôi nói tiếng người chẳng lẽ cậu không hiểu? Hay là cậu ý kiến gì?"
"..."
"Cậu thử chống đối xem, tôi cho cậu đi du lịch năm châu ngay lập tức."
"..."
Sau đó, còn có sau đó nữa, Tiểu Mạch vẫn cứ tròn mắt nhìn anh, cả căn phòng chỉ mình anh độc thoại thao thao bất tuyệt.
Còn tôi lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Ngày ... tháng ... năm ...
Một tháng sau ngày tôi sinh, tất cả mọi người bao gồm đối tác, nhân viên đều hoan hỉ chúc mừng anh đã có người kế thừa sự nghiệp.
Có hẳn một tạp chí về doanh nhân trẻ mời anh đến phỏng vấn và chia vui cùng anh.
Lúc chương trình lên sóng, có một đoạn hỏi đáp.
MC: "Có phải anh đang cảm thấy rất vui không ạ? Cảm giác lúc phu nhân lâm bồn của anh thế nào ạ?"
Kỷ Lăng: "Ừm, tôi cảm thấy rất vui, vì cuối cùng cũng đã hết thời hạn phải chịu đựng và kiềm chế rồi."
Mặt anh không chút sắc thái phun ra câu nói khiến người đối diện chỉ biết lau mồ hôi, quả thực là cầm thú, làm tôi hoang mang tột độ đến nỗi bỏ cả bữa cơm tối đó.
Ngày ... tháng ... năm ...
Tiểu Mạch ba tháng hai ngày tuổi.
Anh thường gọi thằng bé là tình địch của anh, tình nhân của vợ. Anh nói bởi vì sau khi sinh Tiểu Mạch tôi liền hắt hủi, ghẻ lạnh thậm chí là bỏ rơi anh.
Một lần trước khi ngủ, tôi đùa giỡn cùng con, thuận miệng cúi xuống hôn nó vài cái.
Anh ngồi cạnh liếc nhìn lạnh cả gáy nhưng tôi vẫn giả vờ không quan tâm, cuối cùng anh bất lực, cầm quyển sổ đi tới bàn ghi ghi chép chép, còn cố tình lớn tiếng đọc cho tôi nghe.
"Ngày ... tháng ... năm ..., hôm nay vợ yêu lại trao cho tình địch một nụ hôn thắm thiết ngay trước mặt tôi. Ôi trái tim bé bỏng của tôi, thật thương tâm mà."
"..." tôi không còn lời nào để nói nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro