Chap 3: Bò Mộng
Mấy ngày nay, hầu như sáng nào Thường Hy cũng dậy từ rất sớm, tự động ra túc trực ở cửa hàng đến tối mới về nhà.
Thấy biểu hiện tự giác bất thường của con gái, mama đại nhân nghi hoặc.
"Dạo này Trung Quốc đã từ bỏ dã tâm ở biển Đông rồi hay sao?"
Trước câu nghi vấn đó, cô chỉ điềm nhiên trả lời: "Con gái của mẹ sắp nhập học rồi. Nhân lúc cửa hàng chưa có nhân viên mới, con tất nhiên phải tranh thủ phụ giúp gia đình chứ ạ."
Bà Nhài nheo mắt tỏ vẻ không tin khi nghe đáp án của cô.
Cô bèn cười khổ: "Ài, con thề là con không ăn vụng đâu, có ba làm chứng mà."
Và đương nhiên bà Nhài không biết, hai cha con nhà này là đồng minh, làm gì có chuyện ba tố cáo con gái hoặc con gái bán đứng ba cơ chứ.
Nhưng mà nói đến nguyên nhân sâu xa của việc Hy dậy sớm... Thật ra là vì hình ảnh "Chàng trai rạng ngời như ánh dương, tinh khiết như sương mai, lạnh lùng nhưng cuốn hút như cây kem Merino" ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Dựa theo bộ đồ thể thao hôm đó, cộng với mùi mồ hôi dịu nhẹ xen lẫn mùi hoa sữa tỏa ra từ trên người nam thanh niên; Cô đoán cậu ta chắc là mới chuyển đến gần khu này, lại còn có thói quen tập thể dục buổi sáng. Nhất định sau khi chạy bộ xong, cậu sẽ ghé vào một quầy tạp hóa nào đấy để mua đồ ăn nhanh hoặc nước giải khát.
Cô đã tính rồi, khu này có ba quầy tạp hóa, trong đó, cửa hàng tiện lợi của gia đình cô là lớn nhất.
Như vậy, xác xuất cô có cơ hội gặp lại tên độc mồm đó là rất cao.
Nhưng mà thực tế hình như có gì đó sai khác, La Thường Hy đã đợi chờ mòn mỏi trong niềm tin và hy vọng suốt một tuần nay. Ngay cả lúc đi WC cũng sợ lỡ mất phút giây được nhìn thấy con người kia. Vậy mà đến một cái móng chân của người ta cũng chả thấy.
Có lẽ nào... Hôm đó, vì cô trông vừa ngốc nghếch vừa hậu đậu, lại còn lơ ngơ như bò đeo nơ... nên cậu ta cho rằng cô là một đứa thiểu năng, thế là không thèm ghé vào cửa hàng nhà cô lần nữa?
...
Lại một trưa chủ nhật nắng nóng, mặt trời như một cái trứng rán tỏa nhiệt trên đỉnh đầu.
Bốn chiếc quạt máy cùng lúc chĩa vào người Hy cũng chẳng ăn thua so với nhiệt độ ba chín, bốn mươi như hôm nay.
Ông Minh lại đi tiêu dao đâu đó cùng với anh bạn Ngô tổ trưởng. Còn bà Nhài mở cuộc họp phụ nữ vào chủ nhật mỗi tuần, chắc phải tới chiều tối mới kết thúc.
Mấy bà tám đó không lo nội trợ cho gia đình hay sao? Cứ suốt ngày buôn chuyện gì đâu, tốn hết cả thì giờ.
Thường Hy bắt đầu cảm thấy chán nản khi phải nhốt mình trong cái "lò bát quái" này rồi, có thể chẳng bao lâu nữa cô sẽ biến thành "tiên đan" luôn cũng nên.
Ngay lúc này, cô rút ra được điểm khác biệt giữa cửa hàng tiện lợi nhà mình với siêu thị tư nhân quy mô lớn chính là: Có điều hòa và không có điều hòa.
"Ông trời ơi, ngài có thể thương xót chúng sinh một chút không? Xin hãy giảm bớt nhiệt năng đi! Con nóng chết mất!"
Cô mở miệng than vãn trước máy quạt, chất giọng trở nên rè rè nghe thật thú vị.
"Ai bảo con ăn ở thất đức, đã hẹn đi hội chợ sách với ta rồi lại còn đánh bài chuồn. Ta cứ tỏa nhiệt cho con thành bánh bèo nướng."
Lâm Như Mộng ở đâu chui ra nhảy phóc lên bàn tính tiền ngồi, giả danh mặt trời trêu chọc cô.
Nhìn thấy con bạn thân, Hy bỗng thấy đỡ nóng hơn chút ít.
Vẫn mái tóc tém kiểu tomboy ấy, Như Mộng mang chiếc áo pull cộc tay có in hình đầu lâu xương chéo kết hợp với chiếc quần xà lỏn bạc màu.
À không, không phải vì nhà nó nghèo đến nỗi mang quần cũ bị ngả màu đâu, mà cái style nó là thế.
Cả tuần nay cũng không thấy nó tới tìm cô, cô còn tưởng nó chưa hết giận vì mình hủy buổi hẹn đi hội chợ sách tuần trước.
Thường Hy ôm chầm lấy cô bạn, giọng kích động nói: "Bò Mộng, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện, tớ đã nói trong điện thoại là bất đắc dĩ rồi mà. Cậu đâu phải người giận dai, đúng không?"
"Đương nhiên là không phải. Được rồi Bánh Bèo, cậu than nóng mà, sao còn ôm chặt tớ như thế? Nghẹt thở bây giờ, buông ra mau!"
Nghe Như Mộng vừa vỗ lưng mình vừa nói, cô liền buông tay ra, cười hì hì.
"Cả tuần nay cậu đi đâu vậy?" Hy hỏi.
"Tớ về quê ngoại. Đám cưới cô ruột, đám cưới anh họ, lễ đính hôn của bạn mẹ, bác cả tái giá. Đúng là mùa cưới hỏi, thật phiền phức!" Mộng đáp.
Thường Hy "xì" một tiếng: "Được đi ăn tiệc, sướng thế rồi còn gì."
Như Mộng lập tức đập bàn: "Sướng cái con khỉ! Tầm lứa tuổi như tớ mà đến mấy cái chỗ tiệc tùng đó á, làm gì có chuyện được ngồi một chỗ ăn với chả uống. Toàn phải làm chân chạy bàn, phục vụ các ông các bà, các cô các chú với mấy đứa con nít. Mệt chết đi được!"
Thường Hy gật đầu đồng cảm: "Tớ cũng chẳng sung sướng hơn cậu là bao. Phải trông coi cái cửa hàng mới mở này, đang cầm tô cơm ăn cũng phải gác sang một bên để tính tiền cho khách."
"Chậc, mà sao nãy giờ tớ có thấy con ma nào vào mua đâu." Mộng ngó quanh một vòng liền cất giọng hỏi Hy.
"Ha ha." Cô tức cười. "Ai điên mà đi mua cái giờ trưa đứng bóng như thế này. Cậu đi nhong nhong ngoài đường không khéo bị ma bắt đấy."
"Cũng đúng." Như Mộng tham quan mọi ngõ ngách trong cửa hàng, chốc chốc lại cầm lên một món đồ, hỏi giá, rồi đặt lại chỗ cũ mà không mua.
"Sao chẳng thấy thứ gì lạ mắt hết vậy? Cậu ở đây cả ngày không chán à?" Nó nhìn cô hỏi.
Thường Hy vẫn ngồi trước máy quạt, hễ Như Mộng hỏi câu nào là trả lời câu nấy. Nghe nó hỏi như thế, cô liền đáp một cách tự nhiên: "Chán thì chán thật! Nhưng vì nam thần, tớ phải nhẫn nại!"
Bỗng nhiên nó nhào đến trước mặt cô, nghiêm giọng hỏi: "Nam thần? Nam thần nào?"
Hy ý thức được mình lỡ lời, vội bào chữa: "Nam thần gì cơ? Cậu nghe nhầm rồi, tớ nói là vì có thể được ăn trộm kem trong tủ lạnh, nên tớ phải nhẫn nại."
"Đừng đánh trống lảng, tớ nghe rõ ràng hai chữ NAM THẦN mà. Khai mau!"
Như Mộng cố tình nhấn mạnh từ "nam thần". Cô chột dạ nhưng vẫn tiếp tục giả vờ cười hì: "Cậu không nghe nhầm, là tớ nói nhầm."
Vừa dứt lời, cô đã hứng ngay tuyệt chiêu cù léc của Lâm Như Mộng: "La Thường Hy, có chịu khai ra không? Không khai thì tớ không dừng lại đâu."
"Ha ha ha... Bò... Bò Mộng... Stop!... nhột quá!... Ha ha... Stop!... Please!... Tớ... tớ khai... tớ khai... mà... à!" Cô không chịu nổi tuyệt chiêu của nó, đành phải thỏa hiệp.
"Coi như cậu thức thời. Mau nói!" Nó khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi câu trả lời của cô.
Thường Hy cũng không giấu nó, kể lại sự việc cô gặp cậu thanh niên vào sáng chủ nhật tuần trước.
Kể xong cô còn bổ sung: "Thấy chưa! Đã bảo là tớ nói nhầm mà. Làm gì có thằng cha nam thần nào. Chỉ có NAM THẦN KINH thôi!"
Như Mộng từ lúc nào đã xé một gói snack, nhai nhóp nhép: "Hờ, quả nhiên là tâm hồn bánh bèo! Tớ thấy cậu bị giống... trúng phải tiếng - sét - ái - tình thì hơn."
Thường Hy nghe thế, tức giận la lên: "Cái gì mà tiếng sét ái tình? Câu nào của tớ nói cho cậu nghe là tớ bị trúng thứ vớ vẩn đó hả?"
"Thì cái lúc cậu miêu tả vị cứu tinh độc mồm độc miệng đó ý... mặt cậu còn đỏ hơn quả gấc. Làm sao qua được hỏa nhãn kim tinh của chị đây. Hía hía hía." Như Mộng cười nham hiểm, bóc một nắm snack nhét vào miệng cô, rồi tiếp tục nhai nhồm nhoàm.
Thường Hy bực bội trừng mắt, chìa tay: "Sáu nghìn đồng, trả đây!"
Nó ngơ ngác hết nhìn bàn tay của cô lại nhìn vào mặt cô: "Gì? Tớ nợ cậu bao giờ?"
Hy thản nhiên nói: "Cậu tưởng cái thứ cậu đang nhai là free sao? Mau đưa sáu nghìn đây!"
"Coi kìa, y như mấy thằng giang hồ trấn lột tiền vậy." Như Mộng lẩm bẩm, moi năm ngàn lẻ trong túi quần xà lỏn ra, đặt vào lòng bàn tay cô, còn dùng tay nó khép mấy ngón tay của cô lại.
"Năm nghìn thôi, vừa rồi tớ có đút cho cậu mấy miếng rồi còn gì, thanh toán tiền phải đâu ra đấy."
"NÀY LÂM NHƯ MỘNG!" Thường Hy điên tiết hét lên.
Thấy cô thật sự tức giận, nó liền khoác vai cô nịnh nọt.
"Thôi mà Bánh Bèo! Tớ với cậu là bạn thân từ hồi cấp một, lên cấp hai, sắp tới còn chung trường cấp ba nữa. Vậy chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ vì một nghìn đồng mà trở mặt nhau hay sao? Tối nay sang nhà tớ ăn giỗ đi!"
"Thanh mai trúc mã cái đầu cậu ý! Tối nay tớ bận, cửa hàng bán đến mười giờ tối mới đóng cửa." Hy nói.
"Ủa? Sao tớ nghe thằng Thông (ass) với thằng Thái (đúi) nói bảy giờ là hết bán mà. Cậu đừng có viện cớ, mẹ tớ sai tớ hộ tống "cô bạn thân nhất" đến nhà ăn giỗ đấy. Cậu cũng biết mà... Đám giỗ thường có gà, vịt, chả, nem, bánh tráng, xôi, chè, ngũ quả... sụt... Nghĩ đến thôi đã chảy cả nước miếng." Lâm Như Mộng giở giọng khiêu khích, nắm chắc sẽ lay động được cô.
"Dì Hồng sai cậu đến đón tớ?" Hy ra vẻ lưỡng lự một lát. "Okay, nếu người lớn đã có lời mời, thì cung kính không bằng tuân mệnh. Tớ sẽ đi. Là vì mẹ cậu, không phải vì cậu."
"Biết rồi biết rồi. Gớm! Chảnh thấy ớn!" Như Mộng cười ha hả, biết tỏng là cô đồng ý vì không cưỡng lại được sức cám dỗ của thức ăn nên nó càng cười lớn hơn.
Hy thì chỉ biết rủa trong lòng.
Sáu rưỡi tối, một con Bò Mộng đúng hẹn tới đón cô bằng chiếc xe đạp điện Yamaha màu đen.
La Thường Hy vừa bước vào cửa nhà nó, tiếng bà Hồng mẹ nó đã vọng từ dưới bếp lên: "Bé Hy đến rồi hả con? Đợi dì một lát, dì đang hâm lại súp bồ câu bé Hy thích ăn nhất đây."
Như Mộng liếc cô vẻ gato: "Haiz, mẹ tớ còn cưng cậu hơn cả tớ."
Cô cảm thấy ngại liền chạy xuống bếp xem có gì cần phụ giúp không. Nhưng bà Hồng liền đẩy cô lên lại phòng ăn.
"Ngồi đây ngồi đây. con cứ ngồi đây cho dì! Xong rồi dì bưng lên cho con ăn nha."
"Dạ thôi, vậy con ra phòng khách ngồi chung với mấy bác ngoài đó cũng được ạ." Thường Hy hơi khó xử vì được đối đãi đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn, dì Hồng lúc nào cũng đối tốt với cô như vậy.
"Ra đó toàn các cụ lớn tuổi cả. Con với bé Mộng, hai đứa cứ ngồi đây. Dì có làm riêng vài món mà con thích ăn đấy, đợi dì một lát là xong ngay." Nói rồi bà Hồng lại cất bước xuống phòng bếp.
Như Mộng đem một dĩa hạt dưa ra đặt trên bàn, đồng thời bật cái tivi nhỏ trong phòng ăn lên.
Đúng lúc có thời sự. Thường Hy vừa cắn hạt dưa vừa theo dõi tin tức nóng hổi trong nước.
[Trong những ngày vừa qua, Viện Kiểm Sát nhân dân và công an thành phố D liên tục nhận được những lá đơn trình báo của các nạn nhân nữ về các vụ xâm hại tình dục.
Vụ án của em Nguyễn Thị T trú ở khu phố ba phường hai, em Lê Thị H trú ở khu phố hai phường năm, em Trần Thị M trú ở...
Được biết, các nạn nhân của tên dâm tặc đều nằm trong độ tuổi vị thành niên từ mười đến mười tám tuổi, các em vẫn đang trong giai đoạn cắp sách đến trường. Chúng tôi vô cùng chia buồn với gia đình các nạn nhân xấu số trên!
Theo thông tin điều tra của các cơ quan chức năng, chúng tôi đã cập nhật được chân dung và cách thức hoạt động của nghi phạm, được cho là kẻ thực hiện hàng loạt những hành vi vô đạo đức này.
Nghi phạm tuổi trên ba mươi, cao từ một mét bảy lăm đến một mét tám mươi, nặng khoảng sáu mươi chín kí.
Để gây án, hắn thường theo dõi mục tiêu đến những con hẻm nhỏ, thình lình xuất hiện và cưỡng chế mục tiêu ở đằng sau bằng thuốc gây mê, dây thừng, khăn tẩm thuốc mê và cả côn nữa.
Sau khi gây án, hắn không hề để lại hiện trường bất kì một dấu vết nào, cho thấy thủ đoạn gây án của yêu râu xanh cực kì tinh vi.
Hiện lực lượng cảnh sát phối hợp với các cơ quan chức năng đang tiếp tục điều tra. Chúng tôi khuyến cáo phụ nữ, đặc biệt là các em nữ trong độ tuổi vị thành niên không nên ra ngoài vào buổi tối, nhất là không đi đến những nơi vắng vẻ ít người, đồng thời học các biện pháp phòng vệ để tránh không trở thành nạn nhân tiếp theo của yêu râu xanh.
Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức mới nhất đến quý vị và các bạn...]
"Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tên đó sẽ phải bóc lịch sớm thôi." Như Mộng cắn hạt dưa, vứt vỏ ra sàn.
Thường Hy góp ý: "Cậu không nghĩ ngồi tù là quá nhẹ hay sao? Cưỡng hiếp nhiều người như thế, phải tử hình mới đúng. Cho hắn một phát súng vào đầu. Pằng!"
"Chết nhanh thế cũng lợi cho hắn quá. Nên ngũ mã phanh thây hoặc là lăng trì xử tử mới hả dạ. Phải cho hắn sống không bằng chết." Như Mộng bổ sung.
Hy tiếp lời: "Đáng tiếc thời nay không còn áp dụng những hình thức đó nữa."
Hai bạn trẻ đang bình luận tin tức thời sự thì giọng nói của bà Hồng vang lên.
"Súp bồ câu đến rồi đây." Bà Hồng đặt mâm thức ăn lên bàn. "Bé Hy này, dì đã lên mạng tìm công thức làm kim bap với Tốc ki gì đó mà con nói rồi, con thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Là Tokbokki mẹ ạ." Như Mộng lên tiếng sửa lại đúng tên của món ăn.
Lần trước cô đến chơi có nhắc qua, không ngờ dì Hồng làm thật. Cô liền hớn hở nếm thử ngay lập tức.
"Ưm, ngon hơn nhiều so với mấy quán ăn Hàn Quốc ở trong thành phố mình. Dì Hồng à, tay nghề của dì không đi làm đầu bếp thì thật là uổng phí đó nha." Cô giơ ngón cái ra tán thưởng.
"Ha ha, ngon thì ăn nhiều vào. Hôm nào rảnh cứ đến nhà dì, dì làm nữa cho mà ăn. Dạo này thấy con ít đến chơi, tay chân dì ngứa không chịu nổi."
"Vâng ạ." Thường Hy cười híp mắt đáp.
"Vậy hai con ăn đi, dì ra phòng khách nói chuyện với các cụ đã." Bà Hồng tủm tỉm cười, xoay người đi ra cửa.
Hồng phu nhân bị mắc bệnh thích người khác thưởng thức món ăn do mình làm. Nếu họ ăn một cách ngon lành và còn hết lòng tán thưởng tài nấu ăn của bà ấy thì tâm hồn bà ấy sẽ hạnh phúc như lên tiên. Nhài phu nhân thì lại khác, muốn ăn thì tự lăn vào bếp.
Có một đoạn thời gian Hy thường ăn chực ở nhà Như Mộng, bị bà Nhài quán triệt, từ đó cũng ít đến ăn chực hơn.
Chén xong một bữa no nê, cô chào tạm biệt bà Hồng ra về, hẹn ngày mai sẽ đến ăn nữa, bà Hồng nghe thế thì sướng rơn.
"Con mẹ nó, hết điện rồi!" Như Mộng bực bội đá vào chiếc xe tàng của nó.
Thoạt nhìn thấy dây xích lòng thòng quét đất, hẳn cũng không thể đạp được.
Hy liếc nhìn đồng hồ treo trong nhà Như Mộng, mới chín giờ tối.
Nhà cô cách nhà nó hai con đường, vài ngã rẽ, nhưng kể ra cũng ngắn. Cô xoa cái bụng no nê, kèm theo một tiếng ợ.
"Thôi để tớ tự đi bộ về nhà, tiêu hóa bớt đống thức ăn của mẹ cậu, nếu không vòng eo của tớ sẽ tăng thêm vài xen-ti-mét nữa cho coi. Cậu còn phải xuống bếp phụ mẹ rửa chén mà."
"Như vậy có ổn không? Lỡ giữa đường có con chó nhà ai xông ra..."
"Nè, tớ lớn rồi, không còn sợ chó như lúc nhỏ nữa đâu. Có mà chó sợ tớ ý." Cô lườm nó.
"Vậy thì về đến nhà nhớ gọi điện cho tớ đấy, biết chưa!" Như Mộng nhắc nhở cô.
Thường Hy mỉm cười, gật đầu tạm biệt: "Biết rồi. Bye!"
《End chap 3》♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro