Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

Đợi sau khi hai người cùng ăn no, anh để cho Bảo Nhi ngồi vào trên ghế sofa xem TV, còn mình chủ động rửa bát đũa, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng vang "Bụp! Bụp!", không khó có thể tưởng tượng bát đũa phần lớn đều nằm trong thùng rác. Qua thật lâu, trên mặt anh dính đầy mặt và đầu cổ bọt xà phòng, bước ra khỏi phòng bếp, thật không ngờ, rửa mấy cái bát còn mệt mỏi hơn so với việc năm đó anh dùng súng đạn tranh giành địa bàn với người khác! Anh cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm, tùy tiện lau đầu tóc, vội vã đi đến sofa ôm Bảo Nhi ngồi trên đùi, hài lòng xem tivi cùng cô lúc 8h đúng. "Bảo Nhi! Anh rửa xong rồi! Em không thưởng sao?" Anh nói qua, chủ động tiến đầu về phía trước, trẻ con chu môi lên.   "Nhưng mà anh cũng làm vỡ không ít! Ha ha!" Bảo Nhi buồn cười nhìn hành động phô trương của anh, ngôn ngữ tràn đầy cười nhạo - cười trộm. "Được lắm! Em lại dám cười anh sao? !" Bàn tay đặt trên eo cô làm chuyện xấu, cù nhẹ. "Ha ha. . . . . . Ha, em không. . . . . . Không dám! Dừng. . . . . . Dừng tay!" Bảo Nhi nhột được cuộn thành một đoàn, cười rạp trong ngực anh, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. "Thật sự không dám?" Anh thuận thế ôm cô chặt hơn, gương mặt tuấn mỹ nâng lên nụ cười ma ranh, "Vậy em ngoan ngoãn hôn anh một cái!" Bộ mặt không vui nhìn vẻ mặt do dự của Bảo Nhi, bàn tay tính uy hiếp cù eo cô lần nữa, chuẩn bị muốn tiếp tục làm chuyện xấu. "Không. . . . . . Không cần, em. . . . . . Hôn á! Anh mau dừng lại!" Bảo Nhi nắm chặt bàn tay tác quái, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến đỏ rừng rực. Cô thẹn thùng nhìn mắt lam đầy ý xấu của anh, "Anh. . . . . . Anh cúi đầu thấp xuống!" Ngay tại lúc anh đang vừa lòng với hành động chuẩn bị nhận lấy hương thơm từ cô, trong bụng đột nhiên cảm thấy một hồi sôi trào, "Bảo. . . . . . Bảo Nhi, em chờ anh một chút!" Anh bỗng chốc trắng xanh cả mặt, chợt đặt Bảo Nhi đang ôm trên đùi xuống ghế, sau đó cũng không quay đầu lại phóng tới hướng toilet, tốc độ nhanh làm người ta khó có thể tưởng tượng. Một lát sau, anh sảng khoái tinh thần đi ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, bàn tay mới vừa chạm vào đầu vai Bảo Nhi, đang chuẩn bị ôm cô vào lòng, loại cảm giác không thoải mái lại nổi lên, "Em. . . . . . Em chờ một chút!" Dứt lời, lại vọt vào gian phòng nhỏ anh vừa rời khỏi không lâu. Một lát sau, anh xanh mặt đi ra, lần này còn không đợi đến khi anh ngồi lên ghế, đã vội vàng xoay người chạy về rồi. Cứ như vậy, chạy đi chạy lại 8, 9 lần, Bảo Nhi rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không đúng, tình huống này hình như rất quen, giống như lần trước co ở nhà nấu cơm thử, cha, me, anh trai, anh họ đều chạy vào toilet, thật sự là vì cô làm thức ăn có vấn đề nên mới làm hại anh thành như thế sao? Nhưng mà, cô rõ ràng làm theo từng bước giồng như sách dạy nấu ăn mà? Mùi vị cũng không có rất kỳ quái, rất mặn, nhưng không đến mức biến thành thuốc tiêu hóa chứ? Hơn nữa, rõ ràng cô cũng ăn, sao một chút dấu hiệu cũng không có chứ? Nhìn người đàn ông lần thứ mười lăm từ trong toilet đi ra ngoài, sắc mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch, nhơ tới lần trước Tiểu Hải cũng như vậy, hơn nữa sau đó Tiểu Hải liền cực ít để cho cô đi vào phòng bếp, cũng chưa từng ăn thêm lần nào nữa đồ ăn cô nấu. Tất cả những việc này khiến cô không thể hoài nghi, vấn đề bước làm là do cô. Cô tự trách, nhìn người đàn ông đang đứng tựa người vào cửa, nước mắt trên khuôn mặt không nhịn được rớt xuống, "Ngạn, thật xin lỗi, do em không tốt!" "Hả? Tại sao khóc? Đừng khóc. . . . . . Ách, đợi lát nữa nói!" Anh vô lực khạc ra mấy chữ,  lần nữa xoay người tiến vào gian phòng quen thuốc trong tối nay của anh. Nàng đau lòng nhìn bộ dạng vốn dĩ là nghĩa khí phấn chấn bỗng biến thành bộ dạng thoi thóp - ốm yếu, nước mắt không khống chế được trào ra, ô ô! Đều là tại cô hại Ngạn thành bộ dạng thế này! Kỷ Ngạn Hiên vô lực lết tấm thân mệt mỏi đi ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lại còn đang không ngừng khóc, "Bảo Nhi, đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Em lại thấy ai rồi sao?" Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nhìn bộ dạng khóc đến rối tinh rối mù của Bảo Nhi. "Ô ô, Ngạn, có thể do anh ăn đồ ăn em nấu mới thành như thế, bởi vì trước đây Phong, Vân, Tiểu Hải, bọn họ đều giống như vậy, trước đây em không để ý đến, thật xin lỗi, oa ô — —" Dứt lời, nước mắt đã tích tụ lại tràn ra, rớt xuống đất. "Không. . . . . . Không sao! Bảo Nhi đừng khóc, em hãy đi lấy thuốc giùm anh!" Nhìn bộ dạng này của cô, anh cũng không biết nói gì cho đúng, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười an ủi. Nhìn bóng dáng chạy như bay của Bảo Nhi, không biết tại sao anh lại có dự cảm chẳng lành, Chết tiệt! Lại tới! Không cho phép anh nghĩ quá nhiều, cảm giác đó lại lần nữa đánh tới. "Ngạn, thuốc. . . . . . Thuốc hình như bị Phong cầm hết rồi, bây giờ, phải. . . . . . Làm thế nào?" Bảo Nhi giống như làm chuyện xấu chờ đợi xử phạt, người bạn nhỏ cúi đầu đứng ở ngoài cửa, khóc mãnh liệt hơn, nói chuyện cũng thút tha thút thít . "Chết tiệt!" Ngồi ở trên bồn cầu, người đàn ông không nhịn được khẽ nguyền rủa, Lăng Phong, tên đáng ghét kia không phải cố ý chứ? Đột nhiên trong đầu anh lại hiện lên cái vẻ mắt trước khi rời đi kia . . . vẻ mặt hưng phấn khi người khác gặp họa, anh càng khẳng định Lăng Phong đang trả thù mình. "Ngạn, thật xin lỗi! Em thật sự không biết vì sao lại như vậy, anh đừng mắng chửi em có được không? Em. . . . . . Em bây giờ sẽ ra ngoài mua thuốc!" Ngoài cửa Bảo Nhi nghe thấy tiếng anh khẽ nguyền rủa, cho là anh đang chửi cô, khóc đến lợi hại hơn. Ô ô — — cô cũng không muốn như vậy! Ngạn sẽ không tức giận chứ? Anh bỗng chốc mở cửa ra, bàn tay cố hết sức nắm vai cô, "Không thể đi ra ngoài! Bảo Nhi, anh không phải đang chửi em, ngoan, đừng khóc! Bây giờ khuya lắm rồi, bên ngoài rất nguy hiểm, anh không cho phép em một mình đi ra ngoài, ách. . . . . . Em cầm điện thoại của anh lại đây!" "A! Em. . . . . . Em lập tức đi lấy!" Cô đưa cánh tay lên lau nước mắt trên mặt, xoay người liền chạy vào hướng phòng của Tiểu Hải, rất nhanh cầm đến một chiếc điện thoại xinh xắn màu bạc, đặt vào trong tay anh. Một lát sau, bên ngoài cửa chính truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Bảo Nhi vội vã ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là một đám đàn ông mặc áo đen, nếu không phải nhờ ánh trăng có thể mơ hồ phân biệt được bọn họ là người, Bảo Nhi nhất định sẽ bị dọa sợ chết! Một vị đầy mặt đỏ hồng, thân thể xem ra rất là cường tráng, ông lão tóc bạc đẩy người áo đen ra đi lên phía trước, tròng mắt đen cơ trí quan sát - đánh giá Bảo Nhi, một lát sau, ông lão hài lòng gật đầu một cái. "Tiểu tử kia có khỏe không!" Ông lão tóc trắng vừa hỏi vừa hạ lệnh người áo đen tiến vào trong nhà. "Các. . . . . . Các người là ai?" Bộ mặt hoảng sợ của Bảo Nhi nhìn người vừa tới, những người này sao kỳ quái như thế? Cứ tùy tiện xông vào nhà người khác,  sẽ không phải là người xấu chứ? Bây giờ phải làm sao đây? "Chúng tôi là. . . . . ." Mọi người vừa muốn giải thích, liền bị người đàn ông liên tục ra vào toilet cắt đứt, bộ dạng Kỷ Ngạn Hiên sắp mệt lả vô lực dựa vào tường, "Bạch lão đầu, rốt cuộc ông đã tới!" Nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, tê liệt ngã xuống mặt đất. "Thiếu chủ! Thiếu chủ! Ngươi không sao chứ!" Người áo đen đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng đỡ Kỷ Ngạn Hiên tứ chi như nhũn. "Ah? Tiểu tử thúi, cậu biến thành gấu trúc khi nào thế?" Lão già tóc trắng mở miệng cười đùa, không nhanh không chậm đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra, dặn dò mấy câu với người đàn ông áo đen phía sau, liền mở hòm thuốc mang theo, bắt đầu cứu người. Không lâu sau, người đàn ông lĩnh mệnh rời đi mang một đống dụng cụ y tế trở lại, cứ như vậy, Kỷ Ngạn Hiên vì dùng bữa tối yêu thích mà bị vài châm, gắn ống truyền nước biển nằm trên giường một ngày một đêm. . . . . . Ha ha ha ~~ một trận cười dữ dội trong phòng tổng thống ở Tokyo vang lên, đưa đến sự chú ý của khách không ngừng ghé mắt nhìn xem. "Lá gan của cha cũng lớn thật, lại dám ăn thức ăn mẹ làm, từ lúc 5 tuổi không hiểu chuyện con đã nếm phải một lần rồi, liền nghĩ cả đời cũng không bao giờ đụng đến, thà rằng ngày nào cũng ăn mỳ ăn liền hành hạ dạ dày, cũng không muốn luôn luôn làm bạn với bồn cầu, ha ha ha. . . . . ." Tiểu Hải ôm bụng cười lăn lộn trên thảm,  miệng còn không ngừng kêu la. "Vậy. . . . . . Lão đại không sao chứ? Giống như đi rất nhiều lần!" Lục Minh cau mày nhìn máy nghe trộm, lo lắng tình hình bên kia. "Vừa rồi, tôi hình như nghe thấy giọng lão Bạch, có lão Bạch ở đó, lão đại sẽ không có chuyện gì! Chỉ là kỳ la, lão đại nghiêm trọng như vậy, tại sao chị dâu một chút chuyện cũng không có?" Cảnh Hạo Thiên nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Hải nằm dưới đất, rõ ràng hai người đều cùng nhau ăn cơm, không phải sao? "Ách, cái này con cũng không biết, dù sao mỗi lần ăn, mọi người sẽ chết rất thảm, mà mẹ mỗi lần đều giống như không biết chút nào, hiện tại xảy ra chuyện này, mẹ cũng sẽ không có hứng thú với phòng bếp nữa đi! Cha nói xem, có phải  là vì đồ ăn này do mẹ nấu ra, cho nên mới không có việc gì. . . . . ." Tiểu Hải càng nói càng nhỏ, bởi vì loại lý do này ngay cả bé cũng không tin. Nói không chừng là do kiếp trước mẹ đắc tội với Bếp vương gia, cho nên ông ấy muốn trừng phạt mẹ, điều này cũng không đúng, nếu thế thì mẹ càng không thể nào không có việc gì, không phải sao? Haiz! Nguyên nhân cuối cùng là gì? Tiểu Hải lâm vào trầm tư, càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt. Nghe câu trả lời của Tiểu Hải, hai người đàn ông sợ hãi liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: sau này, đánh chết cũng không thể ăn đồ chị dâu nấu, nếu không nhất định sẽ rất thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung#sắc