Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

"Mẹ, người đang nhớ cái gì à? Sao vẫn không nói lời nào vậy? Tiểu Hải đói bụng rồi đó!" Bé đáng thương nhìn Bảo Nhi trước mắt, tròng mắt đen thoáng qua một tia thông minh. Hắc hắc, lâu như vậy rồi mẹ còn chưa suy nghĩ ra sao? Không sai! Bé cố ý, bởi vì bé cảm thấy thi được 60 điểm so với max điểm có tính khiêu chiến hơn nhiều, thi max điểm chỉ cần điền đề bài bài thi là được rồi, mỗi lần thi đều được vừa vặn 60 điểm quả thật không đơn giản, nhớ lại nhiều lần bé tính toán nhầm! Thật ra thì quan trọng hơn là, bé đã đi khảo nghiệm qua rồi, chỉ số thông minh không những ở tiểu học mà thôi, bé không muốn để mẹ phát hiện, tiếp đó đưa bé vào trung học, như vậy bé sẽ không có thời gian làm những việc mà mình yêu thích rồi. . . . . . "Ờ! Vậy con kiếm tạm cái gì ăn đi! Mẹ lập tức đi nấu cơm." Nói xong, Bảo Nhi liền bước về phía nhà bếp. "Oa! Mẹ, đừng mà!" Giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Hải đột nhiên hô to. Thấy Bảo Nhi nghi ngờ xoay người lại, Tiểu Hải lập tức ý thức được hành động vô cùng khoa trương của mình, "Ách. . . . . . Ách, ý của con là, tại sao không giống ngày thường gọi đồ ăn nhanh của nhà ăn gần đây!" "Ờ! Nhưng hôm nay bị mất điện, nhà ăn bên cạnh cũng đóng cửa thôi? ! Kỳ thực số điện thoại của nhà ăn chúng ta cũng không biết! Cứ tự mình nấu đi! Thế nào, thỉnh thoảng ăn đồ mẹ nấu không được sao?" Tiểu tử này cũng quá không nể mặt đi! Hiếm khi cô xuống bếp mà! "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . , đúng rồi, không phải mẹ nói là trong nhà bị mất điện sao? Vậy chờ mẹ nấu cơm xong, trời tối đen như mực rồi, thì ăn kiểu gì! Nếu không thể gọi đồ ăn nhanh, vậy. . . . . . Vậy chúng ta ra ngoài ăn! Ách. . . . . . , coi như là ăn mừng con thi được 60 điểm đi!" Trong lòng bé thầm nghĩ: ngày mai nhất định phải tìm số điện thoại của mấy nhà ăn mới được! "Vậy. . . . . . Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa tiệc lớn!" Bảo Nhi nói xong, liền vội vàng trở về phòng thay quần áo ở nhà ra. Tiểu Hải nhìn thấy cô rời đi, tay nhỏ vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm, Tốt! Tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung#sắc