Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15

"Bảo Nhi đang ở đâu?" Tựa vào sofa là một người đàn ông có gương mặt anh tuấn soái khí, trên trán lộ ra khí phách vương giả, toàn thân tỏa ra hơi thở bức người, ánh mắt lam lạnh lẽo quét qua tất cả những người của Lăng gia, ánh mắt quét đến chỗ nào, khiến người đó không lạnh mà run. Vợ chồng Lăng gia nhìn trận địa trước mắt, cho dù bọn họ đã từng nhiều năm trải qua gian khổ, mới có kết quả như ngày hôm nay, nhưng hai chân vẫn không nhịn được run rẩy. Sáng sớm hôm nay, cũng không biết từ đâu có một bang đản toàn người áo đen kéo đến nhà, dám xách bọn họ từ trong chăn ra, dẫn xuống dưới lầu để gặp Thiếu chủ của bọn họ. . . . . . Ngẫm lại cũng thấy kỳ quái, Bảo Nhi chỉ là học sinh, làm sao có quan hệ với người này chứ? Bảo Nhi - một cô gái nhỏ như thế có thể đi tới đâu chứ? Chẳng lẽ Bảo Nhi bỏ nhà đi là bởi vì có quan hệ với hắn sao? "Bây giờ, Bảo Nhi đang ở đâu?” Người đàn ông không còn kiên nhẫn gào thét, cắt đứt suy nghĩ của bọn họ. "Tôi. . . . . . Thật sự chúng tôi không biết!" Trong lòng Lăng mẹ thầm nghĩ: cho dù có biết chúng tôi cũng không nói cho cậu, Bảo Nhi được cả gia đình chúng tôi yêu thích, một đại bang đản toàn người vẻ mặt dữ tợn, nhìn cũng biết không phải thứ tốt đẹp gì. "Cậu. . . . . . Cậu tìm con gái của tôi để làm gì?" Lăng ba hỏi hắn, mang theo nghi hoặc cùng lo lắng. "Dĩ nhiên! Bởi vì cô ấy cầm một vật của tôi!" Khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ bi thương. "Không biết là vật gì, có thể nói rõ ràng được không, trong giới doanh nghiệp, Lăng thị chúng tôi cũng có chút địa vị, tiền tài đối với chúng tôi không thành vấn đề!" Lăng ba nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, thì không thành vấn đề, Lăng ba nguyện ý dùng tiền để đổi lấy bình an cho người thân. "Hừ! Chỉ sợ là dùng cả tính mạng của bản thân ông và gia đình cũng không đủ! Tôi hỏi lần cuối, Lăng Bảo Nhi, cô ấy đang ở đâu?" Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông tràn đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người đàn ông kia - - Lăng Vân. Trên bàn ăn, Lăng Vân ngồi một bên thoải mái nhàn nhã uống café, tranh thủ dùng ánh mắt hung ác “chém chém" hắn, ở trong lòng cũng không để ý một chút nào đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn . Kỷ Ngạn Hiên giận không kiềm được, xông lên phía trước, rút súng ra đặt giữa trán Lăng Vân, "Anh biết đúng không? Nói cho tôi biết, bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Trời ạ! Hắn còn có súng? Đây rốt cuộc là có còn vương pháp (pháp luật) nữa hay không? Vợ chồng Lăng thị bị dọa đến mức không biết nên làm như thế nào. Trái lại, người có liên quan lại vẫn không gấp rút, vẫn còn tiếp tục uống café của hắn, bộ dạng giống như "Tôi không nói đấy, cậu có thể gây khó dễ tôi sao?", hắn coi như không thấy đôi mắt lam đang tỏa ra ngọn lửa tức giận mãnh liệt, khẩu súng giống như được đặt trên đầu người khác, không có liên quan với hắn. "Anh muốn chết!" Hai mắt của hắn ngập tràn tia máu, tất cả lý trí đều bị lửa giận thiêu sạch không còn sót lại chút gì, bây giờ hắn giống như một con thú bị thương tổn chính xác là Sư tử điên cuồng, nóng nảy, lo lắng, một lòng chỉ muốn cho kẻ địch bị hắn thương tổn một phát trí mạng, ngón trỏ hắn khẽ nhúc nhích, chuẩn bị bóp cò súng - - "Dừng tay! Ngạn Hiên, cậu điên rồi! Mau bỏ súng xuống!" Một người đàn ông tuấn tú, âm nhu chạy hổn hển vào trong nhà, nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Kỷ Ngạn Hiên, điên cuồng hét lên. "Tôi sắp điên rồi! Tìm Bảo Nhi không được, thật sự tôi cũng muốn điên luôn!" Kỷ Ngạn Hiên không chịu yếu thế rống lại, quay đầu lại, mắt lam dấy lên ngọn lửa cháy rừng rực, trợn mắt lên - hung tợn nhìn Lăng Vân, hận không thể dùng cặp mắt đốt trên người hắn ta hai lỗ thủng, "Cái người kia, anh ta rõ ràng biết Bảo Nhi đang ở đâu, nhưng lại không chịu nói cho tôi biết, tôi muốn làm thịt anh ta!" Hắn biết, mọi việc chỉ cần liên quan đến Lăng Bảo Nhi, tính khí của Ngạn Hiên liền “âm tình bất định” ( tâm trạng không ổn định), mẹ kiếp! Kỷ Ngạn Hiên bình tĩnh, tao nhã đang chết ở chỗ nào rồi? ! Xong rồi, xong rồi, bây giờ ngay cả chính hắn cũng có chút mất khống chế. Hai mắt Nghiêm Hạo nhắm lại, ra sức hít vào, thở ra, lại hít, lại thở. . . . . . Thật lâu sau, đôi mắt xinh đẹp của hắn chậm rãi mở ra, khóe miệng thoáng nâng lên nụ cười tà, "Cậu phải giết thì cứ giết đi! Tôi sẽ không ngăn cản, cũng không ngăn được cậu! Anh em với nhau, đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, họng súng của cậu đang chĩa lên người anh trai yêu quý của Lăng, Bảo, Nhi, cậu mà làm hắn bị thương, tôi dám khẳng định cả đời này cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu, thậm chí còn hận cậu cả đời! Không chừng ngày nào đó, cô ấy nghĩ rằng mình gián tiếp hại chết anh trai yêu quý, nhất thời không nghĩ thoáng, lại đi cùng. . . . . ." "Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Hắn như bị điện giật vội vàng thu tay về, hoảng sợ nhìn khẩu súng chằm chằm, bước chân không tự chủ lùi về phía sau, giống như có rắn độc – thú dữ vậy. Mới vừa rồi nghe lời nói của A Hạo khiến hắn giống như hình dung ra bộ dạng kia: chất lỏng đỏ tươi từ trên người Bảo Nhi chảy ra, từ từ lan ra, không ngừng khếch tán, càng lúc càng nhiều. . . . . . Lăng Vân nhìn bộ dáng này của hắn không kiềm nổi xúc động, nếu không phải vì hắn đã liên tục đảm bảo với em gái, là sẽ không tiết lộ hành tung của em. Nói không chừng, hắn sẽ thật sự nói cho cậu ta biết Bảo Nhi đang ở đâu, nhưng vừa nghĩ đến cậu ta đã làm em gái bảo bối bị tổn thương sâu sắc, hắn quyết định sẽ cho cậu ta nếm một chút đau khổ nữa, coi đó là an ủi trong khoảng thời gian dài hắn không được thấy em gái Bảo Nhi. Bất quá, nói đi nói lại, vừa nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia, tim của hắn thật đúng là có chút mao mao (đập nhanh vì quá sợ), nếu không phải người đàn ông xinh đẹp kia xuất hiện kịp thời, hiện tại hắn liền có thể bị. . . . . . Bảo Nhi à! Thiếu chút nữa là anh trai của em liền lưu tên vào trong sử sách rồi! Em trở lại nhất định phải giúp anh trai kiềm chế kinh hãi này, tốt nhất là để anh ôm em một cái, sau đó sẽ cho anh trai một cái “chụt” nhé, hi hi hi —— Trong lòng Lăng Vân càng nghĩ càng vui vẻ, tay cũng không tự giác nâng tách café lên, mới vừa cúi đầu muốn uống, bỗng dưng - - Hắn cau mày nhìn về người đàn ông bên cạnh tường, mẹ kiếp! Chỗ nào không ném, lại ném súng vào tách cà phê của hắn? ! Không chú ý vệ sinh sao? Như thế thì hắn uống thế nào! Thiệt là ~ ~ Nghiêm Hạo mắt nhìn thấy khẩu sung cắm đầu ngã vào trong tách café, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vừa quay đầu lại, hắn lại hít một ngụm khí lạnh - - Kỷ Ngạn Hiên sắc mặt tái mét dựa lên tường, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống, đôi môi không còn chút huyết sắc, phải nói là toàn thân cực kỳ có nhiều máu, đó chính là vết thương trên ngực đã nứt ra, máu thấm ướt băng gạc băng bó vết thương, không ngừng chảy ra ngoài, chiếc áo sơ mi đã nhuộm hơn nửa màu đỏ cực kỳ chói mắt, nhìn thấy ghê người. Trong lúc bất chợt Nghiêm Hạo cảm thấy ngực như bị bóp nghẹt, không nói không nhanh, hắn xoay người, gầm thét với những người kia: "Các cậu là một lũ đầu heo! Cậu ta hôn mê đã một ngày, tối hôm qua mới tỉnh lại, các cậu giỏi lắm, sáng sớm hôm nay giúp cậu ta lén trốn ra ngoài! Thế nào, sợ cậu ta không chết được đúng không?" "Đặc biệt là hai người các cậu!" Hắn nổi giận, đưa tay chỉ người bên cạnh, "Cảnh Hạo Thiên, cậu không muốn sống nữa phải không? ! Lại dám thay hắn nằm trên giường bệnh, để qua mắt mọi người! Cậu được lắm! Cậu muốn nằm như thế, vậy để tôi cho cậu một phát súng thì sẽ như thế nào! ?" "Còn cậu nữa - - Lục Minh! Não như một đứa con nít vậy, cậu xem bộ dạng cậu ta như vậy mà có thể xuất viện được sao? Biết cậu lớn lên đẹp trai, rất lợi hại, lừa em y tá choáng váng đầu óc, chỉ con đường khác cho các cậu trốn thoát, hừ? !" Hai người bị điểm đến tên xấu hổ cúi đầu, bọn họ cũng không muốn thế! Là lão đại ép! Nếu không, bọn họ nào dám lớn mật như vậy chứ? "Không phải mới chảy chút máu sao? Cũng mới thấm ướt một cái áo sơ mi trắng mà thôi, các cậu đổi cái băng khác cho cậu ta, nhìn công lực nhuộm vải của cậu ta mạnh như vậy, trong lòng các cậu cứ vui sướng đi nhé! Tốt! Các cậu đã mong cậu ta chết như vậy! Cứ để cho cậu ta chết ở chỗ này đi!" "Thiếu gia A Hạo, đừng mà!" Một đại bang người áo đen thất kinh kêu la. "A Hạo, nghìn vạn lần không được! Chúng tôi biết sai rồi! Tiếp tục như vậy nữa lão đại sẽ chết đó!" Hai người đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng chốc ngẩng đầu lên, khổ sở cầu xin. Đám người áo đen kia cũng hốt hoảng gật đầu, "Đúng vậy, Đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ không tái phạm nữa, thiếu gia A Hạo, Thiếu chủ không chống đỡ được nữa rồi!" Thật không nghĩ đến tính tình của thiếu gia A Hạo cũng đáng sợ như vậy! So với Thiếu chủ chỉ có hơn chứ không kém, quả thật là chó sủa sẽ không cắn người! Lửa giận chưa tiêu, Nghiêm Hạo không nhịn được, lần nữa điên cuồng hét lên: "Đã như vậy, các cậu còn đứng đần mặt ra đó làm gì? Xem cuộc vui sao? Hay là muốn chờ cậu ta chết rồi đi nhặt xác? Còn không mau đưa về bệnh viện!" Một câu thức tỉnh người trong mộng, bọn họ ba chân bốn cẳng đem Kỷ Ngạn Hiên trong trạng thái nửa hôn mê đặt lên xe, lấy tốc độ nhanh như bay lao về phía bệnh viện . . . . . . Mẹ kiếp! Ở cùng "sư tử" đã lâu, ngay cả tính khí cũng biến thành xấu! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Nghiêm Hạo lại nhắm mắt lần nữa, hít sâu mấy lần, hắn mở hai mắt ra, bước về phía Lăng Vân, "Tôi sẽ không ép anh nói ra Lăng Bảo Nhi đang ở đâu, chỉ hy vọng anh nếu có cơ hội giúp chúng tôi khuyên nhủ cô ấy, trở lại bên cạnh sư tử đi. Chắc hẳn vừa rồi anh cũng thấy được, cậu ta đối với cô ấy là dùng tình cảm sâu sắc, nên không thể nào tổn thương cô ấy được, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Anh nhẫn tâm nhìn hai người yêu nhau vì lý do đó mà tách ra sao? Suy nghĩ thật kỹ đi!" Dứt lời, hắn giống như con báo lười biếng, chậm rãi bước ra cửa . . . . . . "Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nhờ anh giúp một tay, hai tuần trước, thiếu chút nữa ở trên lầu nhóm người Bảo Nhi bị “ăn”, sau lại không biết vì sao trong lúc quan trọng lại dừng xe, tôi rất tò mò, thuận tiện anh cũng giúp tôi hỏi cô ấy một chút đi!" Tiểu quỷ An Kỳ tò mò muốn chết, cả ngày quấn hắn hỏi tại sao, hắn đâu biết? Không thể làm gì khác hơn là làm phiền người trong cuộc rồi. Hai người đàn ông ở đây, đều khâm phục Kỷ Ngạn Hiên không dứt, tuổi trẻ nhiệt huyết, nói thắng xe liền thắng xe, đây chính là điều phi thường không ai bằng đó! Cũng không lâu sau, hai người kịp thời tỉnh táo lại: cái gì? ! Cậu ta nói thiếu chút nữa Bảo Nhi đã bị ăn? Tại sao bọn họ lại không biết chứ? Còn nữa, tại sao cậu ta lại thắng xe?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung#sắc