Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 04

Vãn lai Hoán nhữ danh

Tác giả: 11

Edit: Leez

===

CHỈ ĐĂNG TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CỦA XICHENGDANG (Hi Trừng Đảng)

[DO NOT RE-UP] - [XIN ĐỪNG RE-UP]

===

Vãn lai Hoán nhữ danh – Chương 04

Trước mặt là một đôi mắt hạnh màu tím vừa tò mò vừa nhút nhát chớp mắt nhìn y, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé chảy một ít nước bọt nhìn bánh màn thầu trong tay y, hài tử y phục tả tơi này là Giang Trừng ư?

Lam Hi Thần nhíu mày, ngồi xổm xuống kéo tay hài tử qua, chậm rãi hỏi, "Đệ tên là gì?"

Tiểu hài tử bị y chạm vào hơi run một chút, nhưng vẫn cố gắng thẳng tắp sống lưng, dũng cảm nhìn về phía Lam Hi Thần, nhỏ giọng nói, "Giang Trừng..." Vừa dứt lời, hắn thấy ca ca xinh đẹp trước mắt đột nhiên quỳ rạp xuống đất nghiêng người ôm lấy hắn, trên người đại ca ca thật sự rất ấm áp nha, tiểu Giang Trừng nhịn không được mà cọ cọ cái đầu nhỏ, nhưng chợt nhớ tới trên người mình rất bẩn sẽ cọ bẩn y phục trắng của đại ca ca mất.

Tiểu Giang Trừng cố gắng đẩy ra, đại ca ca càng ôm chặt hơn làm hắn sắp không thở nổi nữa.

"Ca ca, đệ..."

Lam Hi Thần nghe vậy buông hắn ra, đôi mắt màu hổ phách long lanh như tràn ngập nước hồ, bàn tay lớn vuốt ve gò má của hắn, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Tiểu Giang Trừng chỉ biết rằng lúc này bộ dáng đại ca ca cũng không giống như đang vui vẻ, y đang cười nhưng trong ánh mắt tràn đầy bi thương, hắn không biết tại sao đại ca ca lại khổ sở như vậy, chỉ có thể run run rẩy rẩy dùng tay xoa hốc mắt đã đỏ lên của Lam Hi Thần.

"Đừng khóc... Ngoan đừng khóc nha..."

"Đệ bị lạc cha mẹ..." Tiểu Giang Trừng cúi đầu, một lát sau lại ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh lóe lên sự kiên định, "Nhưng đệ nhất định sẽ tìm được họ!"

Một lần nữa, Lam Hi Thần không kìm lòng nổi mà ôm chầm lấy hắn, đưa cho hắn mấy lượng bạc vụn. Hắn một tay vỗ vỗ ống tay áo Lam Hi Thần an ủi, nhỏ giọng khẳng định, "Ta sẽ chờ ca ca trở lại!"

Lam Hi Thần búng nhẹ trán của tiểu Giang Trừng, "Không phải nói muốn đi tìm cha mẹ à?"

"Gặp lại ca ca trước ~" tiểu Giang Trừng đẩy Lam Hi Thần ra, có ý thăm dò mà nắm bàn tay lớn của y, cố gắng cạy mở ngón út ra, ngoắc lấy. "Ca ca đồng ý rồi nha ~ "

Lòng bàn tay mềm mại non nớt của tiểu hài tử đặt trên tay Lam Hi Thần, nhịp tim rung động thình thịch truyền tới, Lam Hi Thần hốc mắt chua xót, thế nhưng một giọt lệ cũng không rơi.

***

"Hắn vì cứu ngươi, nghịch lại thiên đạo." Thanh Vân ngửa đầu uống rượu, khẽ nheo mắt tựa như đang hồi tưởng, "Ta đã hỏi rằng hắn có hối hận không?"

"Tất nhiên không hối hận."

Trong trí nhớ của Lam Hi Thần, bản thân không thể để cho Giang Trừng vì mình mà làm chuyện nông nỗi như thế.

Thanh Vân lại nói cho y biết.

"Ngươi và Giang Trừng đã cùng tham gia Đại chiến Tiên Ma, thời khắc nguy nan ngươi thay Giang Trừng chặn công kích của ma vật. Đây vốn là một kiếp mệnh của ngươi, trọng nhập luân hồi, trở về thiên giới. Giang Trừng lại không biết, vì ngươi mà nghịch thiên sửa lại mệnh, sau đó bảy bảy bốn mươi chín ngày linh thức của ngươi trở về thân thể thần tiên, lại quên đi hết thảy."

"Ngươi cũng biết đi nghịch lại thiên đạo sẽ chịu hậu quả gì mà?"

Lam Hi Thần quỳ ba ngày ba đêm trên nền tuyết, màu đỏ như máu giữa nền tuyết trắng có vẻ càng thêm chói mắt.

"Đời đời kiếp kiếp, không được chết già."

***

Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi, Giang Trừng cho rằng có thể gần đây mình mệnh phạm Thái Tuế, quay đầu nhìn lại chính là Lam Hoán đang cầm túi giấy cười híp mắt nhìn hắn, Lam Hoán thái độ khác thường cực kỳ cương quyết yêu cầu Giang Trừng phải đi phía trong vỉa hè. Giang Trừng vừa muốn phản bác bản thân hắn không nhu nhược cần được bảo vệ như vậy, lại chột dạ nhìn nhìn bột mì rơi vãi trên đường, chỉ có thể im lặng ngoan ngoãn đi vào trong.

Tối qua trong thoáng chốc hắn lại nhìn thấy người nọ, hắn còn chưa kịp hỏi điều gì, bóng dáng người nọ đã biến mất. Gián tiếp làm cho Giang Trừng cả đêm ngủ không ngon, tiếp đó là phản ứng dây chuyền khiến Giang Trừng mất tập trung trong lúc qua đường, tại thời điểm đèn xanh đếm ngược hết rồi lại mơ mơ màng màng muốn đi qua vạch kẻ, suýt nữa bị chiếc xe chạy nhanh đụng vào.

May mà Lam Hoán kịp thời ra tay kéo hắn lại, chỉ phải trả giá là làm rơi một túi bột mì mua ở siêu thị.

Lam Hoán chưa bao giờ lớn tiếng mắng chửi người, cho dù hiện giờ cực kỳ tức giận cũng chỉ dùng đôi mắt đẹp kia lặng thin trách cứ Giang Trừng không cẩn thận, giống như hũ nút đi theo phía sau hắn, chờ cho Giang Trừng tự mình nhận lỗi.

Giang Trừng ngột ngạt đến mức không chịu nổi nữa, dừng bước lại, ngoảnh đầu nhắm mắt, mặt đỏ lên, hướng về Lam Hoán nói, "Là tôi đi đứng không cẩn thận được chưa!"

Đôi mắt như mật ong lập tức tiết ra ngọt ngào, Lam Hoán gật gật đầu, chủ động dắt tay Giang Trừng, "Ừm!"

Lúc này Giang Trừng lại trừng lớn hai mắt, tầm nhìn di chuyển qua lại giữa người trước mặt và vị trí phía trên đằng sau Lam Hoán, Giang Trừng chỉ vào người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen với nét quyến rũ thành thục trong tiết mục kinh tế từ màn hình lớn phía sau anh, không thể tin được mà lớn giọng.

"Lam Hoán!!"

"Năm nay công ty tôi..."

Lam Hoán nghe thấy giọng nói của mình vang lên giữa dòng xe tấp nập, anh mãnh liệt kéo chặt tay Giang Trừng, không cho phép hắn thoát khỏi, "Em nghe anh giải thích trước đã!"

Vì thế Giang Trừng không gỡ được tay Lam Hoán, chỉ có thể kéo theo một cái đuôi lớn, đi nhanh trên đường phố.

Giang Trừng rầm một tiếng khép lại cửa phòng ngủ, cái gì mà lưu học sinh chăm sóc em trai, nghèo khó buồn chán?! Hắn ở trong lòng giơ ngón giữa với người ngoài cửa, lão tử điên mới tin ngươi! Giang Trừng hắn là người mau chóng dễ dàng bị gạt lắm sao?! À không, anh ta cũng chẳng hiếm lạ gì kẻ ngốc như mình đi, có lẽ nhìn mình vẫn luôn nhẹ dạ như vậy rất thú vị, cũng là thú vui nho nhỏ đằng sau sinh hoạt gia sản hàng tỉ nhỉ.

Nghĩ đến đây Giang Trừng liền muốn lao ra ngoài cửa đấm cho cái người giả heo ăn thịt hổ này một phát thật đau, sống mũi cao cũng mặc, đánh cho gãy luôn đi! Từ từ... Giang Trừng nhìn thấy hộp quà được bao bọc sang trọng đặt ở góc tường...

Hắn cảm thấy có lẽ mình lại biết thêm một bí mật lớn động trời, được lắm, Giang Trừng mỉm cười, đem hai con mắt gấu trúc lăn khỏi nhà tôi ngay.

Lam Hoán thật vất vả cuối cùng cũng chờ được cửa phòng có động tĩnh, lập tức tiến đến gần, lại bị mấy cái hộp đập đến mức choáng váng, còn chưa kịp định thần đã ăn tiếp một đấm. Anh ôm mặt, rũ mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn bộ dáng giả nai này của anh liền tức giận, "Đừng giả bộ!" Hắn đem toàn bộ mấy cái hộp còn chưa bị quăng chất đống lên bàn, "Mang về hết cho tôi! Trang sức và túi sách! Xem tôi là phụ nữ chắc?!"

Không đợi Lam Hoán phản bác, Giang Trừng lại quát, "Cũng không được tặng hoa cho tôi nữa!"

Rầm ——!

Lam Hoán bị ăn cánh cửa đóng kín không cho vào trong.

***

Lúc mới gặp Giang Trừng ở Áo, Lam Hoán quả thật là trốn ra từ nơi náo nhiệt, có điều đó là tụ hội thương nghiệp, anh lừa Giang Trừng, lại ngoài ý muốn có được một trái tim đối đãi chân thành.

Người Châu Á, chơi đàn vĩ cầm, nghĩ đến buổi hòa nhạc Giáng Sinh đêm đó, muốn tìm người này cũng không khó, Giang Trừng hàng năm lưu diễn tại Châu Âu, cư trú ở Munich, muốn tìm được hắn mà làm bộ như vô tình gặp được cũng không khó. Một mặt, anh dùng thân phận sinh viên nghèo chiếm được cảm tình của Giang Trừng, yên tâm thoải mái mà ở bên cạnh hắn hấp thu ấm áp, còn một mặt là fan cuồng nhiệt của hắn.

Khi Giang Trừng trở thành trưởng ban đàn vĩ cầm của dàn nhạc, Lam Hoán đã gửi cho dàn nhạc của bọn họ một phòng đầy hoa tươi, tất cả đều là mới từ Hà Lan vận chuyển bằng máy bay tới, ngay cả phòng tập luyện cũng bị nhét đầy.

Từ đó về sau càng thêm mọi lúc mọi nơi gửi những hàng hóa xa xỉ mới nhất đến tay Giang Trừng, thậm chí còn tặng Giang Trừng một chiếc hộp đựng đàn vĩ cầm thương hiệu nổi tiếng.

Mỗi lần Lam Hoán viện lý do đến được nhà Giang Trừng ở Munich, nhìn đến hộp đàn sáng giá đặt ở góc tường liền vui vẻ lạ thường.

***

Lam Hoán ngồi chuyến bay đêm về nước, ngủ bù được hai tiếng, liền cực kì kích động chạy đến gặp Giang Trừng, còn mua không ít đồ định tự mình xuống bếp. Không ngờ ảo tưởng tốt đẹp chưa thành, lại bị bại lộ thân phận, làm Giang Trừng tức giận đến tận chiều tối cũng không đi ra gặp anh.

Giang Trừng mở cửa phòng, không nhìn thấy bóng dáng Lam Hoán, lại tự dưng phát bực, tên khốn này không giải thích rõ ràng đã muốn chạy sao? Đi đến phòng khách mới phát hiện người này đã nghiêng đầu nằm ngủ trên ghế sofa, Giang Trừng ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn hàng mi còn dài và cong hơn cả tiểu cô nương của anh, còn có quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, môi cũng khô nứt bong da.

Hừ, tên lừa đảo đáng đời. Giang Trừng vẫn là lấy chăn đến cẩn thận đắp lên cho Lam Hoán, vuốt ve mái tóc mềm mại mà bình thường hắn thích nhất, Giang Trừng nhỏ giọng thì thầm, "Rõ ràng tuổi còn lớn hơn tôi, còn cố giả vờ nhỏ hơn tôi, bị tôi chiếm tiện như vậy vui vẻ lắm à?"

"Cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi."

Giang Trừng không nhìn anh nữa mà rời đi, phía sau Lam Hoán vốn đã nhắm hai mắt ngủ say, khóe miệng chậm rãi giương lên.

***

Hắn đúng lúc dừng diễn tấu, cao giọng lên tiếng đồng thời người nọ cũng dừng lại động tác, "Anh rốt cuộc là ai?"

Người nọ chậm rãi mở đôi mắt trầm tĩnh màu hổ phách, tóc đen tung bay càng tôn lên làn da trắng noãn như ngọc, y đem tiêu đặt ở trước môi, chậm rãi mở miệng nói.

"Lam Hi Thần."

Hồi ức như hải triều tràn vào tâm trí.

"Y không cứu, thần hình tiêu tan sẽ chính là ngươi!" Thanh Vân hiếm khi nổi giận, vẫn không có cách nào khuyên nhủ được Giang Trừng thay đổi ý định đã quyết, phất tay áo bỏ đi. "Y sẽ cứu, bởi vì đây là mệnh số của y, ngươi hà tất phải cố chấp..."

"Coi như ta thân là tiên, lại động chân tình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro