Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02

Vãn lai Hoán nhữ danh

Tác giả: 11

Edit: Diệp

===

CHỈ ĐĂNG TẠI WORDPRESS VÀ CỦA XICHENGDANG (Hi Trừng Đảng)

[DO NOT RE-UP] - [XIN ĐỪNG RE-UP]

===

Vãn lai Hoán nhữ danh - Chương 02

Giang Trừng nhấc vĩ kéo lên, ngón tay ấn trở lại lên dây đàn, chuẩn bị tiến vào đoạn tiếp theo.

Nhiếp Hoài Tang ngồi trong phòng giám chế, theo dõi sát sao sự tiến triển của màn hợp tấu phía sau kính thủy tinh, nhớ đến mấy lần trước mỗi lần Giang Trừng hợp tấu đến đoạn này đều đen mặt, sa sầm đến mức như ai mắc nợ hắn mấy trăm vạn, Nhiếp Hoài Tang thiếu điều muốn đâm vào tường tự tử. Tìm được một nhạc trưởng Giang năng lực nghiệp vụ cực tốt, nhưng sao hắn lại cứ như vậy mà quên mất tính khí không dễ chọc của Giang Trừng kia chứ?

Ngàn vạn lần không được phủi tay rời đi, ngàn vạn lần không được.

Nhiếp Hoài Tang nhiều ngày qua luôn ở trong lòng cầu Phật vái Jesus, chỉ sợ Giang Trừng không vui một cái liền không làm nữa.

Ca khúc này không khó, là đơn nhị bộ khúc thức truyền thống, tiêu lại càng thích hợp cho giai điệu ưu thương ai oán như vậy. Bản thân người hợp tác thực lực cũng không có điểm nào có thể phê bình, chỉ là độ ngân và cao độ ở những lúc xuống thấp còn thiếu một chút xử lý tinh tế đối với ca khúc này.

Nhưng nếu hắn không nói, thì đây cũng không phải là vấn đề lớn, nhất là đang lúc Nhiếp Hoài Tang cần xuất thành phẩm gấp.

Giang Trừng nhắm mắt lại, đột nhiên dừng động tác, chậm rãi đặt vĩ cầm tựa vào tường, Nhiếp Hoài Tang kêu to không ổn, xoay người chạy ra khỏi phòng giám chế. Giang Trừng đứng lên liếc qua nghệ sĩ thổi tiêu đang ngơ ngác, bước nhanh đến bên cạnh cậu ta, còn chưa mở cửa, Nhiếp Hoài Tang đã xông tới trước một bước, nắm chặt bờ vai của hắn, nói lớn, "Giang Trừng cậu bình tĩnh trước đã!"

Giang Trừng nhíu mày, đẩy tay hắn ra, nhấc chân muốn lách qua hắn, "Tớ rất bình tĩnh."

"Cậu bình tĩnh cái rắm á?!" Nhiếp Hoài Tang nhất thời không khống chế được, hướng về phía Giang Trừng quát.

Giang Trừng không để ý tới hắn, nhạc công bị buộc phải dừng lại vẻ mặt lúng túng vẫn còn đứng yên tại chỗ, tiện tay cầm lấy áo khoác bên cạnh cửa khoát lên cánh tay, Giang Trừng hơi liếc mắt, thanh âm lạnh lùng nói, "Tập luyện nhiều hơn đi."

Đường phố vào đêm cực kì náo nhiệt, Giang Trừng đút tay vào túi áo dạo bước vô định tại khu trung tâm thương mại, loanh quanh vài vòng cảm thấy bản thân thật sự rảnh rỗi đến phát hoảng, liền theo thói quen đi về căn hộ.

Song chờ tới khi hắn về đến cửa căn hộ, hắn bắt đầu nghi ngờ rằng mắt mình có vấn đề.

Hình bóng quen thuộc ấy, đang cọ xát hai tay đặt ở trước miệng hà hơi sưởi ấm, bên chân đặt một cái vali rất lớn, giây phút quay đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, sải bước đi nhanh về phía hắn, thuận tay cởi khăn choàng cổ của mình xuống không cho phép phản đối mà trực tiếp choàng lên cho Giang Trừng.

Đôi mắt dưới ánh đèn giống như mật ngọt ôn nhu mà nhìn chăm chú vào Giang Trừng, chàng trai mỉm cười, chờ chỉnh lý xong, hai tay liền áp lên má Giang Trừng, nhiệt độ cơ thể ấm áp rất nhanh liền làm ấm hai má Giang Trừng vốn đã bị gió đêm thổi đến lạnh cả người.

Giang Trừng trực tiếp vươn tay đẩy ra, tai đỏ ửng lên, không biết do nóng hay là xấu hổ, hắn liếc nhìn chàng trai vẫn đang cười đến mức lộ ra chút ngớ ngẩn, gắt gao nhíu mày nói rằng, "Sao anh lại tới đây?"

"Em về nước mà không nói cho anh biết!" Lời này nghe ra giống như giọng điệu của oán phụ trách Giang Trừng vứt vợ bỏ con, còn giống như tủi thân mà bĩu môi.

Biểu cảm làm nũng lại còn uất ức thể hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai trước mặt không có chút nào nhìn không hợp, ngược lại còn có loại cảm giác khiến người yêu thương mà thương xót anh, nhìn đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, nhìn đôi môi hồng nhuận, Giang Trừng quay mặt sang chỗ khác ho nhẹ, cùng với lời giải thích, "Chưa... Chưa kịp."

Rõ ràng anh còn cao hơn hắn một chút, Giang Trừng cũng không biết bản thân đột nhiên hạ giọng mềm mỏng là vì sao.

Chờ đến lúc kịp phản ứng, Giang Trừng đã mang chàng trai tội nghiệp đi theo phía sau hắn về căn hộ, hắn lấy chìa khóa mở cửa căn hộ.

Giang Trừng tiện tay mở lò sưởi, quay đầu lại thấy anh vẫn còn ngoan ngoãn đứng ở cửa ra vào, một người thật cao lớn lại dịu ngoan giống như một con cừu, không hề có tính công kích."Đứng ngốc ở đó làm gì? Vào nhà đi."

Chàng trai lập tức tươi cười, hai mắt sáng lấp lánh, vọt tới trước mặt Giang Trừng ôm lấy hắn, ở hõm cổ hắn ra sức cọ cọ, "Anh biết là em tốt nhất mà."

"Lam Hoán anh mau buông tôi ra!" Giang Trừng liều mạng quay mặt đi, đưa tay đẩy ra, thấy không nhúc nhích, "Anh anh anh! Buông ra!"

"Anh chờ em thật lâu!"

"A... Đợi bao lâu rồi?"

"Nửa tiếng..." Lam Hoán buông tay ra, tủi thân hít hít mũi, "Còn may là em đã trở về."

Giang Trừng chau mày nhìn Lam Hoán mất mặt đến không nỡ nhìn, lông mi đen dày rũ xuống che đi đôi mắt sâu thẳm rung động lòng người, theo bản năng vươn tay cứng đờ vỗ vỗ lưng Lam Hoán, giọng nói không được tự nhiên, "Anh ngốc à đi vào cửa hàng tiện lợi mà đợi chứ."

"Nhưng như thế sẽ không thấy được em."

Giang Trừng bị lời này đánh thẳng vào tim đến mức phát đau, cười mắng, "Đồ ngốc."

Giang Trừng hâm nóng chút cháo hải sản lúc trưa cho Lam Hoán, bản thân không ăn, ngồi đối diện Lam Hoán nhìn anh húp cháo. Xem ra là đói lả rồi, Lam Hoán ăn rất nhanh, Giang Trừng đoán vali ở góc tường kia là toàn bộ gia sản của Lam Hoán. Trước đây nghe anh nói có một đứa em trai đang học ở trong nước, Giang Trừng thăm dò hỏi thử, "Trở về tìm em trai anh?"

Lam Hoán ăn quá nhanh, bị Giang Trừng hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, sặc đến nỗi ho khù khụ vài tiếng, bưng cổ họng ho đến mức vẻ mặt đỏ bừng. Giang Trừng dở khóc dở cười, đưa cốc nước qua, "Không có ai giành với anh."

Lam Hoán xuôi cổ họng rồi, ánh mắt né tránh, ấp úng mà trả lời, "À... Ừm."

Giang Trừng thấy anh vẻ mặt khó xử, trong lòng biết anh một mình mang theo em trai quá gian nan, cũng không hỏi nhiều nữa, "Thu dọn trên ghế sô pha ở tạm một đêm, ngày mai lại đi tìm em trai anh."

Tầm mắt chuyển hướng đến sô pha hơi ngắn so với thân hình cao lớn của anh, Lam Hoán hạ tay làm tư thế so sánh, rũ đầu xuống, "Không thoải mái."

Vầng trán sáng sủa đầy đặn từ giữa tóc mái lộ ra, mặc dù anh có phần không hài lòng, đôi mắt màu hổ phách vẫn điềm tĩnh xinh đẹp như trước, kiên nhẫn ôn hòa chờ đợi ý kiến của Giang Trừng. Người lớn chật một chút cũng không sao, hai người chen chúc trên một cái giường miễn cưỡng cũng có thể chịu được, Giang Trừng vẫy vẫy tay, "Ok anh vào phòng ngủ đi, tôi đi luyện đàn đã."

Đôi mắt Lam Hoán trong nháy mắt liền sáng lên, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái đuôi ở phía sau hưng phấn lắc lư, Giang Trừng tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân lúc xoay người khóe miệng khẽ nhếch lên.

Giang Trừng mở phổ nhạc.

Vĩ kéo xẹt qua dây đàn, những nốt nhạc du dương trầm lắng bắt đầu vang vọng quanh thư phòng, hắn nhắm hai mắt lại, khuôn mặt anh tuấn thâm tình trong ánh đèn vàng mờ tối như ẩn như hiện.

Mới vừa rồi Nhiếp Hoài Tang vô cùng nghẹn khuất mà gọi điện thoại đến thương lượng với hắn, tỏ vẻ sẽ đốc thúc một vị khác luyện tập, chờ mấy ngày nữa lại tìm đến hắn, Giang Trừng đồng ý. Nhiếp Hoài Tang không phải là không hiểu nguyên nhân hắn cự tuyệt hợp tác lần nữa, không vì hiệu suất mà hy sinh chất lượng, Giang Trừng cũng không ngạc nhiên, nếu không cậu ấy cũng sẽ không thể trở thành bằng hữu tương giao lâu như vậy của mình.

Nhiếp Hoài Tang giao cho hắn phổ khúc hoàn chỉnh, đoạn tiêu cũng được bao gồm trong đó, Giang Trừng nói không nên lời không hiểu tại sao bản thân đối với ca khúc này lại sinh ra tình cảm khác thường, luôn có loại ma lực khó hiểu dẫn dắt hắn đẩy ra màn sương bí ẩn này.

Để giữ nguyên vẹn cảm xúc, Giang Trừng luyện tập hòa mình vào đoạn tiêu, giữa tiếng vĩ cầm trầm thấp lại mơ mơ hồ hồ xen lẫn vào tiếng tiêu, mới đầu hắn tưởng rằng tất cả đều là trong tâm trí mình tưởng tượng ra phần hợp tấu này, nhưng dần dần, Giang Trừng phát hiện tiếng tiêu này giống như từ nơi xa xôi không rõ truyền đến, chứa đựng tình cảm sâu sắc và cảm động hơn so với hắn hiểu.

Giang Trừng mãnh liệt mở to hai mắt, hắn rõ ràng là đang ở trong thư phòng của mình, lại trong thoáng chốc nhìn thấy một người mặc đồ trắng giữa nơi rừng núi mây mù lượn lờ, tóc đen như thác thân hình thon dài, giống như tiên giáng trần muốn đi theo làn gió, gió núi nổi lên, mây mù bị xua tan liền phân tán xung quanh người ấy.

Giang Trừng chỉ nghe thấy âm thanh này, nhìn kỹ một lần nữa lại không thấy ai cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro