Hoan kỷ
ABO bối cảnh nguyên tác, cp lộn xộn, mời đảng mắc bệnh thích sạch sẽ chớ giẫm mìn.
--------
"Hoan Nhi, nắm chặt tay cha, tuyệt đối đừng chạy loạn."
Giang Trừng nắm chặt Giang Hoan, nắm ngọc bài thông hành mở ra kết giới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Chúng ta ở lại chỗ này bao lâu, cha?" Giang Hoan hỏi, nàng kéo tay áo Giang Trừng làm nũng, "Chúng ta ở chỗ này ở thêm mấy ngày đi, xin ngươi cha, ta đã lâu lắm rồi chưa gặp phụ thân."
Giang Trừng ôm nàng, để nàng ngồi ở bên trong khuỷu tay của mình, cười nói: "Liên Hoa Ổ còn chưa đủ ngươi làm ầm ĩ sao? Còn muốn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ quậy? Ngươi không sợ thúc công lại phạt ngươi?"
"Thúc công mới sẽ không đây! Cha hù dọa ta!" Giang Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn.
Giang Trừng sắc mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "Hoan Nhi, nơi này không phải là Liên Hoa Ổ, ngươi phải nghe lời!"
Giang Hoan bị hắn chẹn họng, ỉu xà ỉu xìu mà "Ồ" một tiếng.
Dọc theo đường đi, Giang Hoan đều là không an phận. Cũng trách Vân Thâm Bất Tri Xứ này quá to lớn, Giang Trừng bình thường rất ít dẫn nàng tới đây, mới vừa đến, đối với rất nhiều thứ nàng đều rất tò mò. Giang Trừng không thể không một khắc rời nhìn nàng, chớ cho nàng chạy mất, tìm ra được lại chậm trễ thời gian. Hắn lần này tới đây vốn là giúp Lam Hi Thần xử lý sự vụ dòng họ, trước đây khi hắn không giúp được, Lam Hi Thần cũng thường xuyên đến Liên Hoa Ổ giúp hắn làm trợ thủ, giúp đỡ lẫn nhau vốn là nên làm.
Trời nắng đẹp, không đi ra ngoài chơi chơi ở trong hàn thất cũng là dư thừa. Giang Hoan thừa dịp Giang Trừng không để ý, lại lén lút chạy ra ngoài.
Phụ thân và cha chỉ cần một khi trở nên bận bịu, liền không để ý tới nàng, đều không chơi cùng nàng, còn không cho nàng nói nhàm chán. Mới không nghe bọn họ!
Nàng nhảy nhảy nhót nhót mà chạy xa.
Vân Thâm Bất Tri Xứ mênh mông lại yên tĩnh, trong không khí luôn có loại băng tuyết lạnh lẽo. Giang Hoan đem tay co lại trong tay áo, vui mừng cũng còn tốt cha nhắc nhở chính mình mặc quần áo dày.
Nàng càng chạy cảnh sắc xung quanh lại càng xa lạ. Vừa bắt đầu Giang Hoan bị phong cảnh dọc đường hấp dẫn, còn gặp được mấy người tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ Lam gia, muốn là thấy nàng đáng yêu, mang theo nàng chơi một lúc, đưa cho nàng mấy khối bánh ngọt, để nàng cầm ăn. Bây giờ bánh ngọt cũng ăn xong, nàng chạy cũng đã mệt.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần tối, Giang Hoan nghĩ là lúc nên trở về, nếu không cha không tìm thấy nàng sẽ tức giận.
Rất không may, trên đường trở về Giang Hoan lạc đường.
Nàng lập tức hoảng sợ, hốc mắt bắt đầu phát nhiệt, rơi nước mắt. Vân Thâm Bất Tri Xứ nàng không quá quen thuộc, nơi thường chơi cũng chính là gần hàn thất, ngày hôm nay thực sự không nhịn được, muốn đi xa một chút, cũng không định tới nơi lớn như vậy, lại không tìm được con đường quay về.
"Ô hu hu hu hu!" Nàng ngã ngồi tại trong bụi cỏ, lên tiếng khóc lớn, "Cha mau tới cứu ta!"
Giang Hoan tan nát cõi lòng mà khóc, những con chim tước nhỏ trên cây bị kinh sợ bay lên. Sau khi nàng nhìn thấy lập tức ngậm miệng không dám khóc. Khóc tiếp như vậy, ngộ nhỡ dẫn tới vật gì đáng sợ làm sao đây? Nàng che miệng, nhỏ giọng thút thít.
Đang khóc, lại cảm giác bên chân có thứ gì lông xù đang cọ cọ. Nàng cúi đầu xem xét, lại là một con thỏ trắng tuyết đáng yêu! Sợ hãi quét một cái sạch sành sanh, Giang Hoan lau khô nước mắt, đem con thỏ nhỏ ôm vào trong ngực.
"Thỏ con, ngươi cũng không tìm thấy cha sao?" Nàng lột lấy lỗ tai thỏ trắng. Con thỏ nhỏ hướng trong ngực nàng ủi ủi, cọ lấy cằm của nàng.
"Đừng, thật ngứa!" Giang Hoan nháy mắt bị chọc cười, lại đem con thỏ ôm chặt hơn chút, oan ức nói: "Thỏ con, cũng còn tốt có ngươi theo ta, mặt trời cũng sắp xuống núi, ta nhớ cha, ta nhớ phụ thân."
Giang Hoan một mình nói chuyện với thỏ nói hồi lâu cũng không thấy có người tới, nàng càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sợ sệt, Giang Hoan không nhịn được phát sinh tiếng khóc: "Hu hu hu, cha, phụ thân, hu hu hu..."
Lại nghe phía sau truyền tới giọng nói khàn nhưng lạnh như băng: "Người nào đang khóc?"
Giang Hoan mang theo hai hàng lệ quay đầu lại, dùng tay áo xoa xoa nước mắt, đối đầu một đôi con ngươi nhạt màu hơi có vẻ mệt mỏi, đối phương thân thể như ngọc đang nhìn xuống chính mình.
Giang Hoan nhìn thấy người tới, trực tiếp liền xông lên ôm lấy bắp đùi của hắn: "Hu hu hu! Phụ thân, ngươi rốt cục tìm đến Hoan Nhi, Hoan Nhi không tìm được nhà."
Người đến chính là Lam Vong Cơ mới xuất quan không lâu, đột nhiên bị đứa nhỏ này ôm một cái, toàn thân hắn một trận run rẩy, trước kia hắn đã từng bị một đứa bé ôm qua như thế này, hiện giờ, đứa bé kia sớm đã không còn.
Lam Vong Cơ đưa tay đem Giang Hoan từ trên mặt đất ôm lên, dùng khăn tay giúp nàng lau nước mắt. Đứa nhỏ này có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, liên tục nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc nãy đứa nhỏ này gọi mình là "Phụ thân", nhất định là đem chính mình nhận sai thành huynh trưởng, nói vậy vị trước mặt này chính là cháu gái nhỏ của mình chưa từng gặp gỡ.
"Ta không phải phụ thân ngươi." Hắn tận lực thả mềm ngữ khí.
Giang Hoan nghi hoặc mà nhìn hắn, cẩn thận nhìn mặt hắn, nói: "Ngươi chính là phụ thân mà?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, lặp lại: "Ta không phải."
Giang Hoan nghe được chỗ này, không thể tin nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt tụ lên nước mắt, theo lông mi vỗ, lập tức liền lộp bộp rơi xuống.
"Phụ thân là tức giận Hoan Nhi, không muốn Hoan nhi sao? Hu hu hu..."
"..."
Lam Vong Cơ nơi nào gặp qua trận này, lại không biết dỗ hài tử, lúc đó tay chân có chút luống cuống."
"Đừng khóc, ta đưa ngươi trở về."
Lam Vong Cơ ôm Giang Hoan đi về hướng hàn thất, Lam Vong Cơ vóc dáng rất cao, cũng sẽ không ôm hài tử, liền để tiểu cô nương nửa ghé vào đầu vai hắn. Hắn đi lắc một cái lắc một cái, nàng ngồi ở trên cánh tay Lam Vong Cơ, hai châm kiềm chế lay động.
Người này ôm nàng ôm rất không thoải mái, không dịu dàng giống như phụ thân vậy, thế nhưng ở trong lồng ngực của hắn lại sẽ không hoang mang, trái lại rất là an tâm.
Giang Hoan vẫn ở trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi đi được một đoạn đột nhiên giật mình nói: "Ngươi không phải phụ thân!!"
Sau khi ý thức được điểm này, nàng ở trong lồng ngực Lam Vong Cơ không ngừng mà đạp chân, "Vậy ngươi là ai? Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi?"
Lam Vong Cơ hờ hững nhìn nàng một cái, không nói gì, không biết nên làm sao biểu lộ thân phận của chính mình.
"Vậy ngươi biết cha ta là ai sao?" Giang Hoan ra sức mà ở trong lồng ngực của hắn giãy dụa, "Cha ta thế nhưng là tam Độc Thánh Thủ! Cha ta rất lợi hại! Ngươi có biết hay không??"
Lam Vong Cơ nghe được bốn chữ Tam Độc Thánh Thủ này, rốt cục không nhịn được trả lời: "Ta biết, cha ngươi là Giang Vãn Ngâm."
Giang Hoan bị khí thế của hắn chấn động tới, khóc thút thít một hồi, lập tức lại cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Ngươi biết cha ta?"
Lam Vong Cơ không hề trả lời nàng, chỉ là cánh tay ôm nàng nắm chặt.
"Ta mang ngươi về hàn thất, tìm phụ thân ngươi." Hắn ôm Giang Hoan liền hướng đi phía hàn thất.
"Đại ca ca, ngươi đến cùng là ai vậy?" Giang Hoan thân cận người rất nhanh, như thế một lát công phu đã kêu lên ca ca. Huống hồ diện mạo người đại ca này ca giống phụ thân như vậy nha.
Lam Vong Cơ không hề trả lời nàng.
Giang Hoan cũng không tức giận: "Dung mạo ngươi thật giống phụ thân ta nha."
Lam Vong Cơ vẫn là không biết nên nói với nàng cái gì. Giang Hoan bĩu bĩu môi, vẫn là tự nhiên nói.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ thật lớn, ta đều lạc đường, thật đáng ghét."
"Cha vừa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ liền không để ý tới quản ta, đáng ghét!"
"Thỏ là ngươi nuôi sao? Thật đáng yêu, hẳn là ăn rất ngon."
Lam Vong Cơ rốt cục nghe không vào.
"Im miệng, lại nói tiếp, cấm ngôn." Lam Vong Cơ nói tại trên mông Giang Hoan vỗ một cái, Giang Hoan cuối cùng không dám ồn ào.
Rất nhanh hai người liền đến hàn thất. Còn chưa đi vào liền nghe được âm thanh sốt ruột của Giang Trừng.
"Hoan Nhi vì sao vẫn chưa trở về?"
Tiếp theo chính là giọng nói của huynh trưởng mình: "Vãn Ngâm không cần phải lo lắng, Hoan Nhi tại Vân Thâm Bất Tri Xứ không có việc gì."
Lam Vong Cơ ngừng chân nhíu mày. Hắn thả Giang Hoan xuống, xoay người rời đi.
"Đại ca ca!" Giang Hoan vội vàng chạy lên đi giữ chặt vạt áo của hắn nói: "Ngươi đừng đi mà."
Lam Vong Cơ dừng bước, xoay đầu lại nhìn nàng.
"Cảm ơn ca ca đưa ta về tới nhà." Giang Hoan cười ngọt ngào, âm thanh giòn như chuông vang.
Lam Vong Cơ mím môi, vẫn là nói: "Không phải ca ca."
"Không phải ca ca, vậy là cái gì?" Giang Hoan nghiêng đầu nghi hoặc.
Đúng lúc này, Giang Trừng hẳn là nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, vén màn cửa đi ra. Một khắc đó nhìn thấy Giang Hoan trong mắt của hắn cơ hồ lóe ra ánh sáng.
"Hoan Nhi." Giang Trừng nhanh chân chạy tới, đem Giang Hoan kéo vào trong ngực, từng cái vỗ lưng của nàng, "Ngươi lại đi nơi nào quậy, bây giờ mới trở về?"
Lam Hi Thần theo sau đi ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ sững sờ ở tại chỗ.
"Vong Cơ, là ngươi đưa Hoan Nhi trở về?"
"Ừ." Lam Vong Cơ lời ít mà ý nhiều, vẻ mặt hắn xoắn xuýt mà nhìn hình ảnh cha con Giang Trừng ôm nhau, giống như đang suy tư điều gì.
Đây là Tam Độc Thánh Thủ khiến vô số người nghe tin đã sợ mất mật sao? Giang Tông Chủ tàn nhẫn hung hăng cũng có lúc nhu tình?
Lam Vong Cơ không nhìn hắn nữa, hướng Lam Hi Thần hành lễ quay người liền đi.
Giang Trừng ngồi dậy, vốn định cùng hắn nói lời cảm ơn, không có nghĩ rằng Lam Vong Cơ vẫn là giống năm đó không thích gần người.
"Đi rồi sao?" Giang Trừng hướng về phía bóng lưng Lam Vong Cơ nói.
Lam Hi Thần ngượng ngùng nói: "Vãn Ngâm, xin lỗi. Ngươi biết, Vong Cơ hắn chính là như vậy..."
"Ta tự nhiên biết." Cũng không phải ngày đầu tiên biết hắn, có điều mấy năm không gặp, Lam Vong Cơ này càng ngày càng tránh xa người ngàn dặm.
Lam Hi Thần không nói, nhưng trong mắt có thêm chút phiền muộn.
Giang Hoan nhìn phụ thân, lại nhìn cha, đôi mắt to tròn xoay chuyển hai lần, nói: "Diện mạo đại ca ca kia rất giống phụ thân nha, hắn là ai vậy."
"Hoan Nhi, không thể gọi đại ca ca, kia là tiểu thúc thúc của ngươi, ghi nhớ sao?"
"Tiểu thúc thúc?" Giang Hoan nghiêng đầu nghĩ một hồi, "Đó chính là nói là đệ đệ của phụ thân sao?"
"Ừ, Hoan Nhi thật thông minh." Lam Hi Thần điểm xuống mũi của nàng lấy đó cổ vũ.
Giang Hoan vui vẻ nhảy dựng lên, quay đầu lại nói: "Phụ thân, tiểu thúc thúc thật giống có chút không vui, là không thích Hoan Nhi sao?"
Lam Hi Thần nhất thời lúng túng, điểm này của đệ đệ y chính là để y rất không biết làm thế nào, tránh xa người ngàn dặm, lạnh lùng như băng.
"Hoan Nhi thông minh lanh lợi như vậy, tiểu thúc thúc ngươi tự nhiên là yêu thích Hoan Nhi, nếu không cũng sẽ không đích thân đưa ngươi trở về." Lam Hi Thần điểm cái mũi của nàng.
"Ừ, Hoan Nhi cũng yêu thích tiểu thúc thúc vậy!"
--------
Dưới Lưu Thủy trứng bàn giao Tiểu Lam Lam cùng tiểu chất nữ lần đầu tiên gặp mặt, cũng không biết viết cái gì, chỉ là rất muốn viết mà thôi 😂😂
==========
Khi đọc câu "Hoan Nhi, nắm chặt tay cha, tuyệt đối đừng chạy loạn" trong đầu ta chợt hiện lên hình ảnh Giang Phong Miên. Không phải vì ta thích GPM, cho tới bây giờ ta vẫn ghét GPM, ta nghĩ tới chỉ vì khi đọc câu này ta cảm thấy đau lòng thôi. Trừng vốn không được cha thương yêu, hình ảnh này cứ như ước mơ của Trừng ấy, được cha dịu dàng nắm tay, dịu dàng nói "con trai, đừng nghịch ngợm". Cho nên bao nhiêu mong ước, thương yêu Trừng dành hết cho Hoan Nhi. Như... nói sao nhỉ? Bản thân cũng ngu văn không biết diễn tả sao cho đúng nữa, ta chỉ biết nó vi diệu lắm. :(((
Bộ này ta bắt đầu làm khi Tân Nhược vừa kết thúc xong Ức Vãn. Ức Vãn chính văn có 58 chương, 2 tràng kịch (1 là Hoan Kỷ này) cùng với 2 phiên ngoại Tiện Trừng (tổng 62). Ban đầu ta vốn tưởng Tân Nhược nói viết thêm PN Hi Trừng chỉ là 1 2 chương thôi, ai ngờ sang hẳn 1 phần là Đương Quy (cho nên ta mới đổi lại tên truyện) và còn chương 1 2 3 4 v.v... ta muốn khóc. Tại sao ta lại đâm đầu trúng cái HỐ to thế này? Thật muốn rút lui bỏ chạy, nhưng mà nghĩ lại thì rất HIẾM có bộ truyện Hi Trừng khiến ta vừa lòng. Đối với 1 đứa only Trừng như ta luôn cảm thấy Trừng luôn không thỏa mái trong các bộ truyện kia, ngay cả các bộ Hi Trừng nổi nổi được nhà khác edit được đông đảo mọi người yêu thích ta đều cảm thấy không thỏa mái. Ta hầu như là không đọc Hi Trừng, suýt chút nữa liệt vào danh sách notp. Nói ra chắc mọi người buồn cười, nói ta "con điên", nhưng thật sự là thế. Có lẽ bản thân ta suy nghĩ lệch lạc, ta ích kỷ, ta không muốn Trừng ở cạnh Hi mà vẫn phải chịu oan ức, cho dù Hi tốt đến đâu thì Hi vẫn là "huynh trưởng". Mãi cho tới 1 ngày ta biết Tân Nhược. Thật sự là ta biết tới Tân Nhược qua Tang Trừng (ta tâm sự, không phải tự KY đâu :(((( ) , ta lại thấy Tân Nhược có viết Hi Trừng, do đọc Tang Trừng thấy Tân Nhược viết ưng ý nên mới ngó thử một vài chương Ức Vãn. Đọc rồi ta mới tìm thấy ánh sáng giữa rừng Hi Trừng. Tân Nhược vốn là fan Song Kiệt, nhưng cực kỳ yêu Trừng. Ta đọc từng stt của Tân Nhược cảm nhận được tình yêu của Tân Nhược, ta lúc đó "ánh sáng đảng soi sáng đời ta đây rồi". Và thế là ta quyết định đu bộ này. Thôi thì cố dằn mình, dài có dài, lười có lười, bận thì bận, nhưng cũng ráng lết xong Ức Vãn - Đương Quy làm bộ truyện thỏa mãn chính mình vậy. (Đương Quy đang viết)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro