Chương 9
ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, từ chương này bắt đầu gắn tag Tiện Trừng, mời đảnh mắc bệnh sạch sẽ chớ giẫm mìn.
"Tiết Dương, ngươi nhìn phía sau ngươi đi."
Tiết Dương nói: "Sau lưng? Tiền bối chớ có hù dọa ta..." Tuy là nói như vậy, Tiết Dương vẫn là không thể lơ là, đang muốn quay người kiểm tra liền nghe được một tiếng vang "ầm" thật lớn, cửa gỗ sau lưng Tiết Dương vỡ vụn, mảnh gỗ vụn phân tán khắp nơi! Tiết Dương trong nháy mắt nhảy xa ra khỏi chỗ ngồi, rút kiếm ra! Ánh mắt tựa như một con sói hung ác, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cùng với mảnh vụn cửa gỗ, còn có một đôi chân đi giày màu đen đáp xuống hài cốt ngã ở bên trên cửa gỗ, phát ra tiếng kêu "kẹt kẹt".
Ánh sáng tím bay múa, người kia quấn ở trong điện quang, tựa như sát thần từ trên trời giáng xuống, sắp xét xử vận mệnh của người khác. Chiếc nhẫn ở trên tay hắn hóa thành một chiếc roi màu tím, đang "xì xì" vang động, tựa như một con rắn độc vận sức chờ phát động.
Trong giọng nói của người kia lộ ra sự chết chóc cùng lạnh lùng: "Để ta xem một chút, là ai đang tìm cái chết!!!"
Người tới chính là Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng!
Mặc dù đã có dự cảm từ lâu, nhưng vừa nghe thấy âm thanh này, tim Ngụy Vô Tiện đập hụt nửa nhịp, huyết dịch quanh thân cũng dường như xông lên đầu, rồi lại trút đi sạch sẽ, cũng may là Giang Trừng không có lập tức chú ý tới hắn, Ngụy Vô Tiện âm thầm hít sâu mấy lần mới lấy lại được bình tĩnh.
Tiết Dương cũng hoảng sợ, vội vàng đưa tay búng một cái.
Nhưng lần này Tống Lam cũng không nghe theo mệnh lệnh của gã làm việc.
Chỉ nghe được ngoài cửa có tiếng đánh nhau, Tống Lam nhất định là bị Lam Trạm kiềm chế lại.
Làm tốt lắm! Ngụy Vô Tiện trong lòng la to.
﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉﹉
Nửa nén hương trước.
Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ vừa mới thu thập xong bọn tẩu thi này, liền nghe được Thanh Tâm Linh của Giang Trừng vang lên dồn dập. Giang Trừng lập tức ý thức được, đây là Giang Hoan gặp phải nguy hiểm!
"Không tốt! Là Hoan nhi!" Giang Trừng cầm linh đang ở trong tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Lam Vong Cơ cũng bước nhanh tới bên người Giang Trừng, Giang Trừng đem Thanh Tâm Linh treo ở trên mũi kiếm, chỉ về phía trước, Thanh Tâm Linh vang càng dữ dội hơn.
"Ngươi xác định là hướng này sao?" Lam Vong Cơ nhìn sương mù ở phía trước một chút, trầm giọng hỏi.
"Khẳng định!!" Giang Trừng khẳng định nói, có chút bá đạo.
Giang Trừng tim đập như trống chầu, trước đó hắn tìm kiếm Giang Hoan rất nhiều ngày, vốn là nội tâm có chút vội vàng xao động, bây giờ thật vất vả mới thông qua trận pháp tìm tới Nghĩa Thành, không nghĩ tới Hoan nhi ở ngay trước mặt còn gặp phải nguy hiểm! Là hắn không làm tròn bổn phận! Nếu như Hoan nhi có chuyện gì... Chết tiệt! Vừa rồi không nên đánh tẩu thi mà là nên trực tiếp đi tìm Hoan nhi!
Giang Trừng xoa xoa mi tâm, khiến cho chính mình tỉnh táo.
Giang Trừng gọi ra Tử Điện, hung hăng quất một roi vào phía trước đánh tan sương mù ở trước mắt! Trước mắt hai người lộ ra một con đường tử quang chói lọi. Thanh Tâm Linh càng vang dội kịch liệt, Giang Trừng không để ý tới những cái khác trực tiếp ngự kiếm bay tới đằng trước.
Sau đó hắn liền thấy cảnh này, Hoan nhi cùng Kim Lăng bị một người đạo nhân mặc áo đen bóp cổ đi về phía trước, giống như là hai con chim non không có lực phản kháng bị bóp ở trong tay thiên địch.
Giang Trừng giận giữ, huyết dịch nháy mắt xông lên đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Lam tựa như thể sẽ xé nát y ăn máu thịt của y!
"Ngươi dám... Buông ra cho ta!!!"
Có lẽ là bởi vì Địa Khôn thiên tính hộ con Giang Trừng trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh mà hắn chưa từng có, hắn mượn cỗ kình lực này ác liệt vung ra một roi! Một roi này ngay tức khắc quất Tống Lam bay ra ngoài, ngã xuống đất lăn vài vòng, dùng tay móc vào mặt đất mới có thể dừng lại! Lồng ngực của y bị Tử Điện quất bốc khói, để lại một vết cháy đen sâu. Tống Lam đang muốn đánh trả lại thấy một đạo kiếm quang màu lam đánh tới, là Tị Trần của Lam Vong Cơ!
Bên này Tống Lam cùng Lam Vong Cơ triền đấu, Giang Trừng vội vàng phi đến bên người Giang Hoan cùng Kim Lăng.
Giang Trừng mặt đen như than, sắc mặt âm trầm cực kỳ đáng sợ, giống như là Phán Quan ở trong Địa Ngục. Hắn hai ba bước đi tới trước mặt Giang Hoan, kéo nàng dậy khỏi mặt đất, hung hăng nắm hai vai của nàng!
"Khụ! Khụ!... Khụ! Cha..." Giang Hoan không ngừng ho khan, oan ức nhìn Giang Trừng tựa như một con nai con.
"Ngươi điên sao! Nhàn rỗi không có chuyện gì chạy lung tung cái gì? Còn chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy! Vân Thâm Bất Tri Xứ lớn như vậy không chứa nổi ngươi sao?"
Giang Hoan tựa hồ bị Giang Trừng dọa sợ, đóng băng tại chỗ không dám thở mạnh, chỉ có thể nhìn thấy nước mắt óng ánh ở trong mắt.
"Cậu người đừng..." Kim Lăng đứng ở bên cạnh muốn cầu xin.
"Ngươi câm miệng! Ta còn chưa nói ngươi đấy!" Lửa giận chuyển tới trên người Kim Lăng, "Không có một chút dáng vẻ của một ca ca! Còn dám dẫn theo nó đi làm loạn, trở về xem ta có đánh gãy chân của ngươi không!"
Kim Lăng phồng má bĩu môi, còn chưa kịp biện bạch cái gì liền bị Giang Trừng ôm vào vòng tay rộng lớn cùng ấm áp.
Một bên Giang Hoan dường như không nhịn được nữa ghé vào trong ngực Giang Trừng gào khóc: "Cha!... Cha! Con sai, hu hu hu..."
Kim Lăng nhìn tình cảnh này, mũi cũng nổi lên một trận đau xót, cũng dán đầu vào trong ngực Giang Trừng gần hơn.
Giang Trừng ôm hai đứa bé, trong lòng vừa mới hoảng loạn lúc này mới an tâm một chút, thở hổn hển nhìn hai đứa bé. Thân thể bắt đầu ấm trở lại, hai con vật nhỏ ở trong ngực hắn nức nở, Giang Trừng vỗ vỗ bờ vai của bọn trẻ, hiếm thấy hòa nhã nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, lớn như thế còn khóc!"
Giang Hoan cùng Kim Lăng ở trong lồng ngực của Giang Trừng ngửi mùi hương hoa sen thơm ngát ở trên người hắn, giờ phút này vẫn còn cảm giác được tay của Giang Trừng còn đang run rẩy. Giang Hoan ngừng khóc, lau khô nước mắt ngẩng đầu nhìn Kim Lăng một chút, Kim Lăng lúc này cũng đang nhìn nàng, hai người nhìn nhau, đều là bộ dáng dở khóc dở cười.
Thấy hai đứa bé bình phục lại, Giang Trừng mới buông bọn nhỏ ra nhìn xem tình hình của Lam Vong Cơ, lúc này Lam Vong Cơ cùng Tống Lam sôi nổi đánh nhau.
Giang Hoan đột nhiên kịp phản ứng nói: "Cha! Mạc đại ca vẫn còn ở bên trong, cha mau cứu hắn đi! Người ở bên trong tên Tiết Dương kia rất khó đối phó, cỗ hung thi này là do Tiết Dương phái tới!"
Giang Trừng hỏi: "Đó là ai?"
Giang Hoan vội vàng nói: "Đó là bằng hữu của tiểu thúc thúc, cha nhanh đi cứu hắn đi."
"Đúng vậy, cậu, cậu đi nhanh đi! Hắn vừa rồi đã cứu bọn con!!"
"Giang tông chủ, ngươi nhanh đi cứu Mạc tiền bối đi!!!" Chúng thiếu niên cũng nói phụ họa.
"..." Người nào nhân duyên tốt như vậy, làm cho một đám trẻ lo lắng cho hắn, ta cũng phải chiếu cố!!!
Giang Trừng nhìn về phía cánh cửa gỗ kia, nhíu chặt lại hàng lông mày, nhấc lên Tam Độc liền đi tới...
Giang Trừng đột nhiên xông vào, ngoài dự định, Tiết Dương nhìn chằm chằm vào Giang Trừng, không dám buông lỏng dù chỉ là một khắc.
"Ô kìa, đây không phải là Tam Độc Thánh Thủ nổi danh sao?" Ánh mắt Tiết Dương đảo qua trên người Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện trở nên lo lắng. Giang Trừng vẫn chưa biết thân phận của hắn, ngộ nhỡ tiểu lưu manh này cố ý vạch trần hắn thì làm sao đây! Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Giang Trừng, phát hiện đối phương từ khi đi vào cũng không nhìn hắn một chút nào, lực chú ý vẫn ở trên người Tiết Dương.
"Tiết Dương đúng không! Ngươi cũng sắp chết đến nơi còn có thời gian nói chuyện?"
"Ha ha," Tiết Dương ngược lại cười nói: "Cũng không biết đến cùng là ai sắp chết đến nơi."
Lúc gã nói chuyện cố ý hướng Ngụy Vô Tiện lại hướng Giang Trừng nháy mắt ra hiệu, đem bốn chữ "sắp chết đến nơi" này nghiến rất nặng, có ý chỉ điểm. Giang Trừng lúc này mới phân cho Ngụy Vô Tiện một chút ánh mắt, nhưng là chỉ trong chớp mắt, trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng hắn không dám thư giãn.
Tiết Dương di chuyển lực chú ý không thành, nheo mắt lại.
Khi Giang Trừng đánh nhau luôn luôn không muốn cùng địch nhân phí lời, liền rút kiếm tiến lên, mặc cho ngươi muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn như thế nào hoặc là dùng quỷ kế khác đối với hắn đều không hề có tác dụng, bởi vì hắn căn bản bỏ qua những thứ kia.
Tiết Dương hiển nhiên không biết điều này. Mấy năm trước gã từng nghe đồn đại Tam Độc Thánh Thủ kiếm pháp ngoan lệ, hưởng tuyệt thiên hạ, lại độc hận quỷ đạo, gặp quỷ tu liền giết, nhưng chung quy lại chưa từng giao thủ, Giang Trừng thật sự như thế nào, còn phải sau khi giao thủ lại nhìn lại. Hiện giờ con tin trong tay gã cũng đã được cứu ra, làm thế nào để bức bách Ngụy Vô Tiện giúp gã tu bổ mảnh hồn! Chỉ sợ thoát thân cũng là một vấn đề khó.
Tiết Dương bí mật bấm một cái quyết, chỉ mong cái này có thể kéo dài thời gian một chút.
"Mọi người nghe! Tiếng gậy trúc lại vang lên!" Giang Hoan gọi.
Ngụy Vô Tiện vốn cũng không muốn ở đây cùng Giang Trừng đứng đối mặt, nghe được Giang Hoan gọi liền chạy ra bên ngoài cửa, để lại Giang Trừng cùng Tiết Dương ở trong phòng căng thẳng giằng co.
Tiểu cô nương bị mù này hẳn là đang muốn nói với bọn họ cái gì đó, thế nhưng nàng lại không có lưỡi không thể nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng gậy trúc chợt gần chợt xa, tựa như là đang nhắc nhở bọn họ đi theo nàng.
Đi theo nàng liền có thể biết rõ ngọn nguồn câu chuyện.
"Này! Các bạn nhỏ! Đừng ở đây gây thêm phiền phức, trước tiên theo ta đi!" Ngụy Vô Tiện gọi những người bạn nhỏ.
Giang Hoan nhìn cha mình, Giang Trừng hai đầu lông mày vẫn chưa tiêu tan u ám, hắn vẫn là đáp: "Đi đi, A Lăng, ngươi trông coi Hoan nhi."
Dù sao Hoan nhi đi theo bọn họ so với ở lại nơi đây vẫn là an toàn hơn.
"Vâng, cậu!"
Giang Hoan mặc dù không muốn nhưng vẫn bị Kim Lăng lôi kéo rời đi, nàng không thể để cho cha lo lắng, phản ứng vừa rồi của cha thực sự vượt quá dự liệu của nàng.
Nàng thật sự không nghĩ tới cha vì an nguy của nàng lại căng thẳng đến như vậy, trong nội tâm của nàng là một trận ấm áp, loại thỏa mãn cùng an bình khi biết mình được yêu thương khiến nàng xua tan tất cả lo lắng, tư vị này giống như là mặt trời ngày xuân ấm áp.
Nàng giữ chặt Kim Lăng, xoay người lại nhìn cha một chút sau đó mới rời đi.
Dù cho thân thể lại xa cách, tâm cũng sẽ nối liền với nhau, giữa người thân đều sẽ làm cho người ta sinh ra một loại sức mạnh kiên cường không sợ hãi.
Ngụy Vô Tiện dẫn bọn nhỏ đi theo thiếu nữ kia, đi một đoạn đường thấy Lam Vong Cơ đang đánh nhau kịch liệt với Tống Lam ở trên không liền hô lớn: "Hàm Quang Quân, giao cho ngươi, chúng ta đi trước!"
"Ừ." Lam Vong Cơ đáp, thanh âm vang vọng.
"Vậy chúng ta đi nhanh đi, theo sát vị cô nương này, mọi người chớ đi lạc!" Ngụy Vô Tiện dặn dò.
Lam Cảnh Nghi nói: "Chúng ta cứ đi như vậy à? Không nói chút gì sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải vậy thì sao, còn muốn như thế nào?"
Lam Cảnh Nghi nói: "Vì sao không nói 'Ta lo lắng cho ngươi, ta muốn ở lại', 'Ngươi đi!', 'Không ta không đi! Muốn đi thì cùng đi!' nên là có nha."
Ngụy Vô Tiện nghe xong cười nói: "Ha ha ha ha, ai nói nhất định phải có lời thoại này? Với lại cho dù ta chịu nói ra, ngươi cảm thấy Hàm Quang Quân sẽ bằng lòng sao?"
Lam Cảnh Nghi bĩu môi.
"Nhưng mà Cảnh Nghi," Ngụy Vô Tiện cười nói, "Ngươi học được những thứ buồn nôn này ở đâu vậy? Cô Tô Lam thị các ngươi dạy những thứ này?"
Lam Cảnh Nghi ngượng ngùng quay đầu, tiếp tục đi về phía trước không có trả lời.
"Hừ, còn không phải Giang Hoan cho hắn đọc những thoại bản vớ vẩn, tình tình yêu yêu, buồn nôn." Kim Lăng dường như nhìn thấy nó bằng chính mắt mình, nói rất rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện vô ý thức nhìn về phía Giang Hoan, thấy Giang Hoan đang nhăn mặt với Kim Lăng, hai người một bên đấu võ mồm một bên đi, nhưng hai tay lại vẫn nắm lấy nhau không có buông ra.
Ngụy Vô Tiện dịu giọng nói: "Làm tu sĩ còn có một điều rất quan trọng, chính là quyết định thật nhanh không thể kéo dài, các ngươi cần phải ghi nhớ."
Đám tiểu bối gật đầu, Âu Dương Tử Chân nghe được càng nghiêm túc, Ngụy Vô Tiện trong lòng không khỏi đối với người bạn nhỏ này lại thêm nhiều thiện cảm.
Đám người đi theo thiếu nữ kia vào một viện tử, bên trong đều là quan tài, nơi đây hẳn là nghĩa trang.
Thiếu nữ này không có thực thể, bên trên linh thể phát ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt cũng nhỏ, thu dọn sạch sẽ chính là thiếu nữ nhà bên điềm đạm đáng yêu. Nhưng là nhìn thấy tư thế ngồi vắt chân của nàng lại không hề nho nhã chút nào, cây gậy trúc dùng để dò đường nghiêng dựa ở trên quan tài, hai chân thon dài rủ xuống liên tục đung đưa. Nàng ngồi ở bên trên cỗ quan tài, dùng tay nhẹ nhàng vỗ nắp quan tài, cuối cùng lại nhảy xuống, lượn vòng quanh quan tài, đối với bọn hắn khoa tay múa chân ra hiệu. Lần ra hiệu này rất dễ hiểu, là một động tác "mở ra". Kim Lăng nói: "Nàng là muốn chúng ta mở giúp nàng cái quan tài này sao?"
"Đúng." Nghĩa trang này căn bản dùng để đặt quan tài, mà thiếu nữ mù kia sở dĩ phí hết tâm tư gõ cây gậy trúc tạo sự chú ý với bọn họ, mục đích hẳn là cỗ quan tài này.
Ngụy Vô Tiện sắn tay áo tới gần, trên tay vừa phát lực, cùng Giang Hoan đồng thời đẩy ra quan tài. Đám tiểu bối ở sau lưng ở lúc quan tài bị đẩy ra trong nháy mắt bụi đất tung bay liền che miệng mũi lại.
Đợi bụi đất lắng xuống, mọi người nháy mắt kinh hoàng.
Nằm bên trong là một nam tử áo trắng.
Chỉ thấy đây là một nam tử trẻ tuổi, được người sắp đặt tư thế yên nghỉ chắp tay trước ngực, đè ở dưới hai tay là một cây phất trần, một thân đại bào tuyết trắng, đường nét nửa dưới khuôn mặt tuấn tú văn nhã, khuôn mặt tái nhợt, màu môi nhợt nhạt. Nửa trên khuôn mặt bị một băng vải rộng bằng bốn ngón tay quấn một tầng lại một tầng, ở dưới băng vải vốn là đôi mắt nhưng lại không nhìn thấy nhấp nhô vốn có mà là trống rỗng lõm xuống dưới. Nơi đó căn bản không có con ngươi, mà chỉ có hai cái lỗ.
Thiếu nữ kia nghe được bọn hắn mở quan tài, lần mò tìm kiếm nhích lại gần, đưa tay vào trong quan tài sờ loạn, sờ đến khuôn mặt của cỗ thi thể này giậm giậm chân, hai hàng huyết lệ chả ra từ trong cặp mắt mù lòa.
Không cần bất kỳ lời nói cùng dùng tay ra hiệu cái gì để nói cho biết, tất cả mọi người đều rõ ràng, cỗ thi thể được cất đặt lẻ loi trơ trọi ở trong nghĩa trang này mới thật sự là Hiểu Tinh Trần.
Cô gái kia trôi lơ lửng ở phía trên quan tài, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, khiến người nhìn vô cùng chua xót.
Hoan nhi nghĩ tới Ngụy Vô Tiện khẳng định muốn hỏi thiếu nữ này gì đó, liền hỏi: "Mạc đại ca, có muốn vấn linh không?"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ đầu của nàng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, chỉ nghe hắn nói: "Cộng tình đi."
Sau khi Giang Trừng gạt trừ được nỗi lo, chuyên tâm vào chiến đấu ở trước mắt. Tống Lam lúc này đang bị Lam Vong Cơ đè ở trên mặt đất, Tị Trần kề ở trên cổ Tống Lam, vừa vặn kẹp y ở trong ngực.
Giang Trừng xa xa nhìn thấy Tống Lam còn đang ra sức phản kháng, Lam Vong Cơ nhìn vô cùng chật vật.
Lúc này lại có bầy tẩu thi đi về bên này, Lam Vong Cơ phải áp chế không thể phân thân, chỉ có thể một mình hắn tới đối phó! Giang Trừng tay năm tay mười "đùng đùng" vung ra hai đạo tử quang, vung ra xung quanh, tẩu thi bị hai đạo tử quang này ngăn cản liên tục lùi về sau, Tiết Dương nhân cơ hội này tấn công tới.
Phải giải quyết trận chiến một cách sớm nhất, Giang Trừng nghĩ thầm.
"Theo ta được biết Giang tông chủ là hận nhất quỷ đạo đúng chứ." Tiết Dương cười tủm tỉm nói.
Giang Trừng không nhiều lời, một roi quất tới, sát rơi vài cọng tóc của Tiết Dương. Cái cây ở phía sau bị uy lực còn lại của Tử Điện đập tới, bốc khói phân thành hai nửa, Tiết Dương khó khăn né tránh.
"Ai da, cái này nếu như quất vào trên người ta coi như xong." Tiết Dương vẫn tiếp tục nói, một bên trốn tránh Giang Trừng vung roi tới, một bên nhạo báng.
Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới thân pháp của tiểu lưu manh này lại nhanh nhẹn như vậy. Hắn không ngừng vung tay, một roi lại nối tiếp một roi quất tới. Tử Điện giống như một con rắn âm lãnh, ở dưới bàn tay thành thạo điêu luyện của Giang Trừng xuay chuyển quấn quanh, lại giống như một con sói hung ác, chiêu chiêu hướng về phía mệnh môn của Tiết Dương.
Tiết Dương gọi ra Hàng Tai, hai tay cầm kiếm đón đỡ Tử Điện, hai thanh kiếm một đen một trắng ở trong tay gã lại hiện ra mỹ cảm khác.
Giang Trừng lúc chiến đấu chưa từng dây dưa nhiều lời, hắn bình thường đều mím chặt môi, chăm chú vào động tác của địch nhân, cũng không nghe lời nói bẩn tai của địch nhân.
Tiết Dương thấy hắn như vậy, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Giang tông chủ, ngươi tìm người kia mười ba năm, bây giờ hắn ở ngay trước mặt của ngươi, ngươi lại không nhận ra sao?"
Giang Trừng đột nhiên hoảng loạn, Tiết Dương một kiếm đâm vào chỗ yếu hại của hắn, Giang Trừng kịp phản ứng lập tức gạt ra, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, Giang Trừng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay trái, cũng may kịp thời né tránh chỉ bị đâm rách vải áo cánh tay trái.
Giang Trừng ngẩng đầu đối đầu Tiết Dương cười tà mị, nghiến răng lại giơ roi lên quất tới.
Lúc nãy một bên Lam Vong Cơ đang cố gắng dùng Khốn Tiên Tác trói lại Tống Lam nghe thấy lời này dừng lại động tác trên tay, chỉ là trong chớp nhoáng liền bị Tiết Dương bắt lấy sơ hở này, vỗ tay phát ra tiếng, Tống Lam rống giận giãy giụa muốn đứng dậy!
Lam Vong Cơ vội vàng hoàn hồn, dùng Tị Trần ghìm Tống Lam không để cho y động đậy, sau đó dùng Khốn Tiên Trác từng vòng từng vòng bắt đầu quấn quanh. Chỉ là Tống Lam quá mức xao động, không ngừng giãy dụa, y nhiều lần tránh thoát dây thừng của Lam Vong Cơ, chỉ có thể lại lần lượt quấn quanh một lần nữa.
"Giang tông chủ, ngươi vì sao không trả lời ta? Ngươi quả thật là không muốn gặp lại hắn sao?
Giang Trừng vừa rồi bị mắc lừa, hiện giờ hắn chỉ coi là gã cố ý châm ngòi ly gián, hoàn toàn không bị gã ảnh hưởng, càng không ngừng vung roi tới công kích Tiết Dương! Lần này hắn tăng lớn linh lực gia tăng tốc độ, Tử Điện điện quang lóe lên, uy thế mạnh hơn, như một đầu tử long gào thét bay tới!
Lần này tuyệt đối không tránh thoát! Tiết Dương vội vàng giơ hai kiếm đón đỡ, Tử Điện quất vào trên thân kiếm, nổ vang "đôm đốp" một tiếng, vậy mà đánh cho linh kiếm của Tiết Dương quang mang tán loạn! Tiết Dương bị cỗ lực đạo cường thế này đánh ngã lăn ra ngoài, lăn trên mặt đất vài vòng mới ngừng lại, áo đen cuốn lên cuồn cuộn bụi mù.
Tên Giang Vãn Ngâm này kình lực thật là lớn! Tiết Dương ho ra một ngụm máu tươi, mặc dù hình dáng chật vật cũng chẳng hề để ý cười ha ha, quả nhiên là một con chó dại, Tiết gia gia không nhìn nhầm ngươi.
"Ha ha ha, Giang tông chủ khí lực thật là lớn, rõ ràng là một Địa Khôn vậy mà lại tàn bạo như vậy."
Giang Trừng lại quất tới một roi, lần này Tiết Dương né tránh, mặt đất ở bên cạnh bị đánh nứt ra một đường cháy đen bốc khói.
"Bớt nói nhảm, muốn đánh cứ đánh!"
Sương mù ở trong lúc bọn hắn đánh nhau dần dần bị xua tan, Lam Vong Cơ giành thời gian nhìn sang, thân ảnh Giang Trừng ở trong sương mù tản đi dần dần rõ ràng. Trong đầu Lam Vong Cơ nhất thời lại hiện lên hai người thiếu niên áo tím nhanh nhẹn tùy ý, bọn họ cho dù đi đến đâu cũng khoác vai đứng cùng nhau, bọn họ thật giống như trời sinh liền định ở cùng nhau, là hạnh phúc mà y không có cách nào hòa vào.
——————————————————————————————
Tác giả có lời nói:
Rốt cuộc kiếp này Song Kiệt có cuộc gặp gỡ đầu tiên không chính thức, không nhịn được gắn tag Tiện Trừng, kỳ thực kế tiếp vẫn là kịch bản Vân Mộng Song Kiệt chiếm đa số, về phần hiểu như thế nào là quyền tự do của mọi người, tóm lại giữa Song Kiệt là có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm
Thanh Tâm Linh của Giang gia xem như là dụng cụ GPRS dẫn đường.
Hoan nghênh nhắn lại ở khu bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro