Chương 8
ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, cp lộn xộn, OOC.
Chương này vẫn là tuyến Nghĩa Thành, chương này có rất nhiều đoạn trích từ nguyên tác, chưa nói rõ ở nguyên văn xin mọi người thông cảm.
"Kiếm của các hạ, tên là gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Cái này..." Người kia do dự.
Đám tiểu bối từng người tranh nhau nhìn xem thanh kiếm này, thanh kiếm này cho dù vào vỏ, thu lại ánh sáng, nhưng mà nhìn nhìn liền có thể biết được đây là vật phàm. Chỉ thấy từng trận tiên khí bao phủ xung quanh, tựa như sắp sửa phi thăng thành tiên vậy. Lại nhìn tới người áo trắng này, một phát tiên phong đạo cốt, trong lúc nhấc tay có thể thấy được phong thái khoan thai. Khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại hòa nhã mang theo một loại vừa đúng xa cách, lại them gió xuân hiu hiu lướt nhẹ qua mặt, cũng không khiến người ta cảm thấy lúng túng, cũng sẽ không quá mức thân mật.
Chỉ là có một chỗ rất kỳ quái, đó là gã luôn giấu tay trái ở trong ống tay áo.
Ngụy Vô Tiện nhìn ra tâm tư của gã cười nói: "Các hạ đừng sợ, ở đây đều là một số người bạn nhỏ, ta dẫn đi săn đêm."
Người áo trắng lúc này mới gật đầu nói: "Tại hạ Hiểu Tinh Trần."
Đám tiểu bối bốn phía tức khắc kinh ngạc thốt lên.
"Hiểu Tinh Trần? Là Hiểu Tinh Trần đạo trưởng Sương Hoa khẽ động kinh động thiên hạ?"
"Kiếm này là Sương Hoa! Được ghi chép ở trong danh kiếm! Ta biết!"
"Ta vốn thấy thanh kiếm này quen mắt, nhưng là không dám nói!"
Đám tiểu bối ngươi một câu ta một câu, nói đến Hiểu Tinh Trần không biết nên trả lời người nào, chỉ có thể từng lần một mà nói "Quá khen, quá khen."
Hiểu Tinh Trần, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng khiếp sợ. Cách đây không lâu hắn vẫn nói với Lam Trạm về người này, lại không nghĩ lại khéo như vậy, nhanh như vậy liền gặp được vị tiểu sư thúc này của hắn.
Đám tiểu bối thấy Hiểu Tinh Trần là người hiền lành, liền vây quanh gã hỏi chuyện. Hiểu Tinh Trần cũng trả lời từng câu một mà không bực bội chút nào. Ngụy Vô Tiện lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ dung mạo của gã. Một đôi lông mày đen đậm khí khái anh hùng, sống mũi rất thanh tú, bờ môi màu hồng rất mỏng. Ở lúc nói chuyện, ở trong khóe miệng lấp ló lộ ra một cặp răng khểnh.
Không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần này có vẻ ngoài non nớt, bên miệng còn có lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu. Cũng để cho hắn nhớ tới, người tiểu sư thúc này so với y còn nhỏ hơn vài tuổi, bây giờ chính là độ tuổi tươi đẹp nhất.
Đáng tiếc là mắt đã mù, nếu không sẽ là một nhân vật tuyệt sắc.
Ngụy Vô Tiện tới gần trước cửa sổ, phát hiện bên ngoài đã không còn bóng dáng tẩu thi, có vẻ như bị hai cỗ người giấy kia của hắn giết sạch.
Hắn vừa mới an tâm một chút, liền nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng động rất nhỏ, tựa như là có người đang đi nhanh trên mái nhà, nhưng người này thân pháp vô cùng nhẹ nhàng quỷ dị, tiếng chân gần như không có. Ngụy Vô Tiện ngũ giác nhạy bén, lúc này có thể nắm bắt được sự va chạm nhẹ giữa các mảnh ngói, động tĩnh này càng không thể gạt được Hiểu Tinh Trần mù lòa, gã nhắc nhở: "Phía trên! Cẩn thận!!!"
Ngụy Vô Tiện hét lên: "Tản ra!"
Vừa mới dứt lời, phía trên nóc nhà nhà chính bị phá thủng một lỗ lớn, ngói vỡ vụn, tro bụi tích trữ lâu ngày, lá cây dồn dập rơi xuống như mưa. Cũng may đông đảo thiếu niên nhanh nhẹn tản ra bốn phía mới không có ai bị nện bị thương.
Người này một thân đạo bào màu đen, thân hình cao gầy, sống lưng thẳng tắp, đứng như cây tùng. Lưng đeo phất trần, tay cầm trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú, hơi ngẩng đầu, một bộ hình dáng rất là cao ngạo.
Nhưng mà bên trong cặp mắt của y không có con ngươi, cũng là một mảnh trắng.
Là một bộ hung thi!
Đám người còn không kịp phản ứng lại tình huống bất ngờ này, hung thi kia đã rút kiếm đâm tới! Người đầu tiên đối đầu với nó chính là Kim Lăng cách y gần nhất! Ngay lập tức liền đâm vào cánh tay trái của Kim Lăng!
Giang Hoan kinh hãi thét lên, ngay lập tức đạp bắp đùi của Kim Lăng, Kim Lăng bị đạp nghiêng người, hung thi đâm vào khoảng không. Lại bỗng nhiên chuyển hướng, lại đâm về phía Kim Lăng! Kim Lăng vội vàng rút kiếm đón đỡ, chỉ chốc lát, cánh tay của cậu bị chấn động đến tê dại, kiếm thiếu chút nữa rời tay!
Nếu không phải bội kiếm "Tuế Hoa" của cậu linh lực phi phàm, chỉ sợ sớm đã kiếm gãy người vong. Hung thi áo đen kia một kiếm không thành, lại là một kiếm, nối liền như nhau nước chảy mây trôi, tàn nhẫn giống như thù sâu như biển, lần này chém thẳng tới cánh tay của Kim Lăng. Dưới tình thế cấp bách, Hiểu Tinh Trần xuất kiếm thay Kim Lăng cản một kích, bất thình lình ngã xuống bất động.
Lam Cảnh Nghi kinh sợ nói: "Hắn rốt cuộc là sống hay chết?! Ta chưa từng thấy như thế..."
Cỗ hung thi này, động tác còn rất nhanh nhẹn, chỉ sợ thực lực không thua kém Ôn Ninh! Là một bộ hung thi cao cấp! Lại nhìn một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi của nó, kiếm pháp cực kỳ tốt, trước khi chết hẳn là một vị đạo sĩ tu vi rất cao.
Ngụy Vô Tiện lấy ra sáo trúc, thổi một đoạn âm luật. Cỗ hung thi kia dừng lại động tác, kiếm rời khỏi tay rơi xuống mặt đất. Nó gắt gao ôm lấy đầu của mình, phản kháng lại mệnh lệnh của Ngụy Vô Tiện. Chỉ chốc lát sau, Ngụy Vô Tiện cảm thấy một nguồn sức mạnh bắn ra khỏi nó!
Không có cách nào khống chế! Cỗ hung thi này là có chủ nhân!
"Mọi người đừng tới đây! Người này các ngươi không đối phó được!" Ngụy Vô Tiện cảnh cáo nói.
Sau đó lại nhanh chóng vỗ tay hai lần, hai cỗ người giấy từ trên trời giáng xuống. Bây giờ không lo được chuyện ở bên ngoài, giải quyết cỗ hung thi ở trước mắt này mới là quan trọng!
Ngụy Vô Tiện nói: "Khống chế nó lại!"
Theo tiếng hắn ra lệnh, hai cỗ người giấy kia một trái một phải, gắt gao ghìm lại hai cánh tay của hung thi. Hung thi kia ra sức giằng co, ngay lập tức hất bay người giấy.
"Không khống chế được! Làm sao bây giờ Mạc đại ca!" Giang Hoan đứng ở một bên nhìn lo lắng, nhưng là nàng đối với quỷ đạo hầu như không biết một chữ, nếu không nàng nhất định phải nghĩ cách giúp Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hô to: "Hoan nhi đừng sợ! Ngươi đừng tới đây!" Nói xong hắn nhìn khắp bốn phía, vừa vặn nhìn thấy trong góc còn có Âm Lực Sĩ bó rất tốt.
Truyền thuyết Âm Lực Sĩ sức lực vô cùng lớn, vốn là ở lúc những người thủ công tết bọn chúng thì sẽ thêm một vài thứ gì đó để tăng thêm trọng lượng cho chúng nó, sau khi mời được cô hồn dã quỷ tới trên thân, càng là trở nên nguy hiểm hơn. Ôn Ninh xương đã bị nghiền thành tro, bây giờ cũng chỉ có thể thử điều khiển Âm Lực Sĩ này một lần.
Cũng là cảm ơn rất nhiều những người nghệ nhân giấy ở Nghĩa Thành này.
Ngụy Vô Tiện lại nặn ngón tay vừa mới chảy máu, bôi ở trên mắt Âm Lực Sĩ, lại nhỏ mấy giọt vào trong miệng của nó.
Bốn cái Âm Lực Sĩ tựa như sống lại, rống giận xông về phía hung thi! Trọng lượng của Âm Lực Sĩ giống như Thái Sơn áp đỉnh. Một lúc tiến lên bốn cái! Nếu như có người bị đập vào đè xuống như thế này, nếu như không bị dập vỡ nội tạng quả thực là ghê gớm. Cỗ hung thi trên người mặc đạo bào kia bị bốn cỗ Âm Lực Sĩ ép chặt, không thể động đậy.
Tất cả mọi người ở đây lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đám người Lam Cảnh Nghi lúc này mới vội vàng đỡ Hiểu Tinh Trần dậy kiểm tra một lần, cũng may chỉ là hôn mê bất tỉnh, lại tiếp tục để gã nằm xuống.
Ngụy Vô Tiện đi tới, phát hiện vải áo sau lưng gã bị hư hỏng một khối, vuốt phẳng xem kỹ, ở dưới mảnh vải bị phá hủy có thể nhìn thấy ở chỗ gần xương bả vai trái của gã có một vết thương, nói: "Lật lại."
Bốn tên Âm Lực Sĩ liền lật ngược lại người đạo nhân này, ngửa mặt lên trời, thuận tiện cho hắn xem xét. Ngụy Vô Tiện duỗi ra ngón tay bị thương, quẹt qua môi của bọn chúng, tỏ ý khen thưởng. Nhóm Âm Lực Sĩ vươn ra lưỡi giấy màu đỏ tươi, chậm chạp lại trân quý liếm láp máu tươi bên miệng, tựa hồ ăn đến say sưa ngon lành.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới cúi đầu tiếp tục kiểm tra, người đạo nhân này ở trên ngực trái gần với nơi tim cũng có một tổn thương tương tự, vết thương hẹp tương tự. Giống như bị người một kiếm xuyên tim mà chết.
Khối hung thi này vẫn luôn nỗ lực giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, khóe miệng có vết máu màu đen nhánh chảy xuống. Ngụy Vô Tiện nắm lấy khuôn mặt của nó, ép nó mở miệng nhìn vào bên trong xem xét, lưỡi của nó cũng đã bị cắt cụt.
Rút lưỡi, mắt mù. Người cả tòa Nghĩa Thành đều như thế này quả là kỳ quái.
Ngụy Vô Tiện quan sát một hồi, trong lòng hơi động, đưa tay ở huyệt thái dương của nó tìm tòi, vậy mà hắn thật sự tìm thấy hai cái kim khí nho nhỏ.
Cái đinh màu đen này là dùng đế khống chế hung thi cấp cao, khiến cho bọn chúng thần trí cùng năng lực suy tính tự chủ. Ngụy Vô Tiện không biết danh tính của thi thể này, không thể tùy tiện nhổ đinh, cảm thấy cần phải thẩm vấn nó một hồi. Nhưng mà lưỡi đã bị cắt mất, cỗ hung thi này cho dù là thanh tỉnh cũng không thể nói. Ngụy Vô Tiện quay người lại hỏi: "Thật sự không ai biết vấn linh sao?"
Lại bị hỏi vấn đề này, Giang Hoan nhìn xung quanh một chút, cắn răng giơ tay nói: "Ta biết!"
Lần này đổi lại ai cũng ngạc nhiên. Kim Lăng đầu tiên trợn to mắt nói: "Cái gì? Muội lại biết vấn linh? Ta sao lại không biết?"
"A Lăng ca ca huynh trước đừng hỏi."
Hai người bọn họ từ nhỏ luôn ở cạnh nhau, nói là hai đứa nhỏ vô tư cũng không quá, Giang Hoan làm cái gì cũng không lọt khỏi đôi mắt của Kim Lăng, nhưng mà chuyện lại cậu lại hoàn toàn không biết. Lam Cảnh Nghi tuy là kinh ngạc nhưng rất nhanh liền tiếp nhận, Lam gia cầm thuật chưa từng truyền ra bên ngoài, nhưng nghĩ đến là gia chủ cho phép Giang Hoan học tập đi! Giang Hoan mặc dù họ Giang, nhưng cũng là con gái của Tông chủ Cô Tô Lam thị, học cầm kỹ thì có cái gì không được?
"Hoan nhi, muội mang đàn sao?" Lam Cảnh Nghi hỏi.
Giang Hoan gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một túi càn khôn mở ra, đàn đặt ở bên trong. Túi càn khôn rất nhỏ, cũng đủ giấu ở trong tay áo. Giang Hoan đặt đàn ở ngang trước người, ngón tay nhẹ để trên đó. Thanh đàn này của nàng màu sắc nước sơn cũng không sáng, thậm chí có chỗ còn tróc sơn, nhìn tựa như đã dùng rất lâu. Ngụy Vô Tiện ngưng lông mày, nghĩ rằng nàng rất thông thạo cầm kỹ. Ngụy Vô Tiện nghĩ, tạm thời để nàng thử một lần, con gái của Tông chủ Lam thị cầm kỹ chắc hẳn sẽ không kém.
"Đàn của muội sao lại như thế... nhìn rất cũ như vậy?" Lam Cảnh Nghi không nghĩ nàng sẽ giải thích.
Những chuyện này nói rất dài dòng, Giang Hoang cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát lắc đầu không nói chuyện.
Đợi sắp xếp cây đàn cẩn thận, Giang Hoan nghiêm mặt nói với Ngụy Vô Tiện: "Mạc đại ca, có thể."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy thì bắt đầu đi."
"Vấn đề đầu tiên, tên."
Giang Hoan ngón tay phiêu động, boong boong hai tiếng đàn vang lên. Một lát sau dây đàn rung động, bắn ra hai âm như kim thạch nổ tung.
"Tống Lam."
... Là bạn tri kỷ của vị Hiểu Tinh Trần kia, Tống Lam?! Mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Hiểu Tinh Trần, thật khéo, đôi bạn thân chí giao này vậy mà lại gặp gỡ như thế này.
Lam Cảnh Nghi thấp giọng nói: "Tống Lam không phải là bạn thân của Hiểu Tinh Trần sao? Chúng ta có nên nói cho Hiểu Tinh Trần không?"
Kim Lăng nói: "Trước tiên từng nói cho hắn, chúng ta trước tiên hỏi xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ Hiểu Tinh Trần đạo trưởng không biết Tống Lam là hung thi thì làm sao đây?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Vấn đề thứ hai, hỏi y bị ai giết?"
Giang Hoan lại gảy ra một câu. Nhưng lần này Tống Lam không có đáp lại nàng, dây đàn an tĩnh nằm ở dưới lòng bàn tay Giang Hoan, hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trong phòng không một người nói chuyện, Hiểu Tinh Trần cũng ngồi ở đằng kia không nói một lời. Bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Ngay ở lúc mọi người cho rằng Tống Lam không có trả lời vấn đề này, chuẩn bị từ bỏ thì dây đàn vang lên.
Là ba tiếng bi thương, âm thanh run rẩy vang lên, giống như là mang theo tiếng khóc nức nở.
Giang Hoan thốt ra: "Không thể nào!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Y nói cái gì?"
Giang Hoan không thể tin nói: "Y nói... Hiểu Tinh Trần."
Bọn họ tất cả mới hỏi hai vấn đề, nào ngờ đáp án một vấn đề còn khiến người khiếp sợ hơn câu hỏi kia. Kim Lăng hoài nghi nói: "Muội đàn sai đi!"
Giang Hoan bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Không có! Đây là vấn đề đơn giản nhất, muội không thể nào đàn sai, cái tên này rất hiếm! Sẽ không sai!"
Kim Lăng nói: "Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể chứ!"
Giang Hoan cau mày: "Không biết nữa, đàn nói như vậy. A Lăng, huynh phải tin muội!"
Mắt thấy hai người kia ngươi một câu ta một câu cơ hồ sắp cãi nhau, Ngụy Vô Tiện lại bất ngờ nhớ về chính mình cùng Giang Trừng khi còn nhỏ, cũng là như thế này, ngươi một câu ta một câu phá đám lẫn nhau, không được để đối phương chiếm thế thượng phong, ấu trĩ buồn cười.
Hắn lại "Khì khì" bật cười.
"Được rồi, đừng ầm ĩ! Hoan nhi, ngươi trước tiên hỏi y bị ai khống chế?"
Giang Hoan sau khi ổn định lại tâm thần, sắc mặt ngưng túc, cũng không dám thở mạnh, gảy ra câu thứ ba. Trừ Hiểu Tinh Trần ra, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chăm chú dây đàn, chờ đợi Tống Lam trả lời.
Chỉ nghe Giang Hoan giải thích từng chữ: "Ngươi, mấy người, thân, về phía sau, người..."
(chú thích: Mấy người các ngươi quay người về phía sau)
Nháy mắt mọi người cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía người ở phía sau kia.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên thay đổi. Hiểu Tinh Trần lặng im chốt lát, chậm rãi ngồi thẳng, cởi băng vải che ở trên mắt xuống, lộ ra một đôi mắt sáng như sao. Gã không bị mù!!
"Ái chà, bị các ngươi phát hiện rồi." Hiểu Tinh Trần mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như mật.
Gã một tay chống cằm, cánh tay trái vẫn luôn giấu ở trong tay áo cũng lộ ra, mang một chiếc găng tay màu đen.
Ngụy Vô Tiện nóng nảy nói: "Ngươi không phải Hiểu Tinh Trần! Ngươi là Tiết Dương!"
"Đúng vậy! Tiền bối quả thực là tiền bối, quả nhiên danh bất hư truyền!!!" Tiết Dương cười nói.
"Quả nhiên là ngươi tên lưu manh này!!!"
"Tiền bối quá khen!" Tiết Dương vỗ tay cái độp, tà mị mà nói: "Động thủ đi, Tống đạo trưởng, để bọn họ mở mang kiến thức thực lực của ngươi một chút."
Tống Lam ngay lập tức giống như là phát điên, hất bay bốn tên Âm Lực Sĩ ghìm giữ y! Âm Lực Sĩ đụng vào trên tường, vỡ tan khung xương. Tống Lam rút kiếm, đối với Âm Lực Sĩ loạn quấy một trận, trang giấy vỡ vụn bay tán loạn trong phòng. Lần này lại không có khả năng hồi phục như cũ.
Tình thế nháy mắt thay đổi, Tiết Dương chiếm thế thượng phong.
Tiểu lưu manh này, thật khó đối phó!!! Vẫn là trước tiên ổn định gã rồi lại tính toán sau.
Nhưng Tiết Dương không cho hắn cơ hội tính toán, lại vỗ tay bộp một cái, Tống Lam lách mình, lập tức bóp lấy cổ Giang Hoan, thậm chí Giang Hoan không có cơ hội phản ứng! Bị y bóp chặt cổ, xách lên khỏi mặt đất!
Giang Hoan nháy mắt toàn thân cứng ngắc, ngay cả kêu lên cũng quên mất, nàng không dám lộn xộn. Tống Lam chỉ là xách nàng lên, bàn tay cũng không hoàn toàn gần sát xương cổ nàng, nghĩ là Tiết Dương có chuyện muốn nói, bắt nàng làm con tin uy hiếp tất cả mọi người.
Thanh Tâm Linh bên hông nàng cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, nháy mắt vang lớn, rung động! Âm thanh này là cảnh báo, là hấp dẫn người ở xung quanh tới cứu người, Lam Vong Cơ ở bên ngoài nhất định có thể nghe thấy.
Linh đang kia tựa như không muốn ngừng, rung lên giống như nổi điên, rất là ầm ĩ.
Tiết Dương biến sắc, ném ra một cây đinh đen, muốn đánh vỡ linh đang. Kim Lăng bay nhào qua muốn dùng kiếm cản, lại không tới kịp, mũi kiếm khó khăn đụng tới cây đinh đen kia gạt văng nó ra. Không khéo cây đinh đen kia vừa vặn xẹt qua cánh tay của Giang Hoan, để lại một vết cắt đỏ thẫm, máu lập tức tràn ra từ miệng vết thương, "A!" Giang Hoan bị đau rên rỉ một tiếng, cũng may là máu là màu đỏ tươi, ám khí không có độc!
"Hoan nhi! Con mẹ nó!!!" Kim Lăng mắng một tiếng nhấc Tuế Hoa lên muốn đi liều mạng.
"Kim Lăng mau tránh ra!" Ngụy Vô Tiện hô to, bởi vì hắn thấy Tiết Dương giơ tay lên.
Tiết Dương khoát tay, một cái tay khác của Tống Lam tóm lấy cổ Kim Lăng, cũng xách lên.
Nhìn thấy Tống Lam đắc thủ, Tiết Dương hài lòng mở miệng nói: "Tiền bối, thật xin lỗi, ta chỉ là muốn tìm ngươi giúp ta chút chuyện, lại lo lắng ngươi sẽ từ chối cho nên mới ra hạ sách này. Bây giờ trong tay của ta có hai người bạn nhỏ, ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Tuy nói là xin lỗi, thế nhưng là gã cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không có bất kỳ dáng vẻ áy náy gì.
"Ra hạ sách này? Ha ha, Tiết Dương, sao ngươi dám nói vậy." Ngụy Vô Tiện cũng không có hoảng hốt, vẫn là cười đối đáp.
"Ha ha ha ha," Tiết Dương vui vẻ giống như là nhận được lời khen, "Tiền bối làm thế nào nhận ra ta? Chúng ta giống như là chưa từng gặp mặt."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói: "Mùi vị rác rưởi này của ngươi, ta một khi nhận thức nhất là chính xác."
Tiết Dương rất là tán đồng gật đầu: "Ừ ừ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nha."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói: "Trở lại chuyện chính, ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?"
Tiết Dương lấy ra một tỏa linh nang, đặt lên trên bàn, lại quay đầu đối với Tống Lam nói: "Mang mấy người bạn nhỏ đi ra ngoài, còn có, hủy cái linh đang kia đi cho ta."
Gã đối với Tống Lam làm một động tác tay, Tống Lam im lặng nghe lệnh, lùa đám con em thế gia này ra ngoài. Ngụy Vô Tiện đối với chư danh thiếu niên nói: "Đi ra ngoài trước đi, các ngươi ở đây cũng không giúp đỡ được. Thi độc phấn ở bên ngoài có lẽ đều đã chìm xuống, ra ngoài không được chạy loạn khuấy động bụi bậm, thở chậm lại." Kim Lăng nghe được "Ở đây cũng không giúp đỡ được" lại không phục, lại là phiền muộn, không cam tâm bó tay chịu trói, nhưng trong lòng biết quả thật là bất lực, hờn dỗi dắt Giang Hoan muốn đi ra ngoài. Giang Hoan vừa ra đến cửa, muốn nói rồi lại thôi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Hoan nhi, đừng sợ, hãy đi theo Kim Lăng."
Giang Hoan nói: "Ừ, không sợ." Kỳ thực nói thật, trong nháy mắt bị xách lên Giang Hoan cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người mình dựng lên, nhưng người trước mặt ở bên cạnh lại khó hiểu để cho nàng cảm thấy an tâm.
Ngụy Vô Tiện: "Thật?"
Giang Hoan nói: "Thật. Mạc đại ca, ngươi rất giống một người!"
"Giống ai?"
"Giống tiểu thúc thúc của ta!"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Hàm Quang Quân? Chúng ta giống nhau chỗ nào?" Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt. Giang Hoan còn chưa trả lời, liền bị Tống Lam đuổi ra ngoài.
Giang Hoan trong lòng yên lặng nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà cảm thấy rất giống, ở cạnh các ngươi lại rất an tâm, còn có cha cùng phụ thân." Nghĩ tới Giang Trừng, nàng lại loại xung động muốn khóc.
Đợi sau khi bọn nhỏ đều rời đi, Tiết Dương nói: "Thật sự là cảm động."
Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào vấn đề, nói: "Nói đi, chuyện gì?"
Tiết Dương cười nói: "Không hổ là Di Lăng lão tổ, đúng là thoải mái!" Chỉ thấy Tiết Dương lấy ra một cái tỏa linh nang, "Trong đây là mảnh hồn của một người, ta không phí lời với ngươi, ta là người như thế nào ngươi biết, ngươi là người nào ta biết. Ngươi giúp ta bù đắp hồn phách này, ta có thể tha chết cho những người bạn nhỏ này, cũng có thể giữ bí mật cho ngươi."
"Nghe cũng không tệ."
Tiết Dương đặt tỏa linh nang lên trên bàn, nói: "Tiền bối, mời."
Ngụy Vô Tiện để tay lên trên tỏa linh nang kia, thăm mạch một hồi, nói: "Hồn của người nào? Vỡ thành như thế này hồ dán cũng dán không nổi, chỉ còn lại có một hơi."
Tiết Dương nói: "Nếu như có thể chắp vá hồn người này dễ dàng như vậy, vậy ta nhờ ngươi giúp làm cái gì chứ?"
Ngụy Vô Tiện thu tay về, nói: "Ngươi muốn ta tu bổ hồn phách này?! Thứ ta nói thẳng, bên trong đựng chừng đó hồn phách thực sự là quá ít. Hơn nữa người này khi còn sống hẳn là đã chịu cực lớn tra tấn, cực kỳ đau đớn, rất có thể là tự sát thân vong, không muốn trở lại thế giới này. Nếu như một hồn phách không có ý muốn cầu sinh, như vậy thì chín phần không cứu lại được. Ta không có đoán sai, từng ấy hồn phách là bị người cưỡng ép ghép lại, một khi rời khỏi tỏa linh nang này có thể biến mất bất cứ lúc nào. Những điều này ngươi chắc chắn là hiểu rõ."
Tiết Dương nói: "Ta không hiểu. Ta mặc kệ. Chuyện này ngươi không giúp cũng phải giúp. Tiền bối đừng quên, một đám nhóc ngươi mang theo còn đang đứng ngoài cửa nhìn ngươi, chờ ngươi dẫn bọn chúng thoát khỏi nguy hiểm."
Nói xong vung lên hàng tể đối với Ngụy Vô Tiện chính là một kiếm, cũng còn may Ngụy Vô Tiện kịp thời né tránh tách ra xa xa.
"Tiết Dương ngươi quả thật không hổ mệnh danh lưu manh, cũng theo ta đùa giỡi nổi lên vô lại rồi!!!" Ngụy Vô Tiện cười châm biếm nói, tiểu lưu manh này thực sự coi mình là cọng hành, thật sự cho rằng hắn không có cách nào đối phó gã sao? Kế sách bây giờ là kéo dài thời gian!
Tiết Dương kinh ngạc nói: "Đương nhiên. Ngươi mới biết sao! Tiền bối yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn để ngươi không thể động. Trước hết theo ta trở về, từ từ giúp ta tu phục hồn phách này."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đã nói rồi ta không giúp được."
Tiết Dương nói: "Đừng vội vã từ chối như vậy chứ, một mình ngươi không có cách, hai chúng ta có thể trao đổi nghiên cứu thảo luận một chút."
Lần này nói còn chưa dứt lời, gã lại là một chiêu kiếm. Ngụy Vô Tiện ở trong mảnh người giấy vỡ đầy đất trái né, thầm nghĩ: "Tiểu lưu manh này thân thủ quả thực không tồi." Mắt thấy Tiết Dương xuất kiếm càng lúc càng nhanh, nơi đâm tới cùng càng ngày càng xảo trá nham hiểm, hắn không nhịn được nói: "Ngươi bắt nạt cỗ thân thể này của ta linh lực thấp sao?"
Tiết Dương nói: "Đúng vậy!"
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc gặp được một người so với hắn càng không biết xấu hổ, cũng mỉm cười lại, nói: "Thà rằng đắc tội hảo hán, không thể đắc tội lưu manh. Nói chính là ngươi. Không đánh với ngươi, đổi thành người khác tới."
"Ai? Ngươi nói Lam Vong Cơ sao? Hắn bị ta an bài mấy trăm con tẩu thi vây nhốt, chỉ sợ không tới được nha!"
Nhìn thấy ngoài cửa lốp bốp tử quang, Ngụy Vô Tiện ý cười càng sâu.
"Tiết Dương, nhìn xem phía sau ngươi đi!"
———————————————————————————————
———
Mọi người có phát hiện không, phần diễn của Tư Truy đều bị Hoan nhi gánh á!
Vẫn như cũ là tư tâm nhỏ cầu bình luận, cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro