Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, cp lộn xộn, đảng mắc bệnh thích sạch sẽ cẩn thận khi đi vào, kế tiếp mang ngươi đi vào tuyến Giang tông chủ gia nhập Nghĩa Thành.

Lúc này Giang Trừng xác thực đã đi tới Nghĩa Thành, bên này vừa mới quất xong mấy con tẩu thi, liền nhạy bén nhìn thấy màu băng lam kiếm quang cách đó không xa. Giang Trừng nhìn thấy kiếm quang này có chút quen mắt, liền lặng lẽ ép người xuống trượt qua đó, còn không đi tới trước mặt người kia, người kia lại bỗng nhiên xoay người? Đón lấy lam sắc kiếm quang ôm theo hàn khí đập vào mặt! Không tốt, bị phát hiện!!!

Giang Trừng rút ra Tam Độc cùng với Chu Tuyền, nhưng ở lúc nhìn thấy rõ mặt của người kia không khỏi kinh hãi!

"Lam Trạm?!"

"... !!!"

Thấy rõ thân phận của đối phương, hai người nhanh chóng thu hồi bội kiếm vào vỏ.

"Ngươi vì sao lại ở chỗ này... Hoan Nhi đâu? Nhìn thấy Hoan Nhi không? Còn có Kim Lăng?" Giang Trừng liên tục đặt câu hỏi.

"Ừ." Lam Trạm nói.

Quả nhiên là ở nơi này. Giang Trừng trong lòng vui mừng. Hắn lúc ấy dẫn theo đám người từ Liên Hoa Ổ đi ra tìm người, lại chỉ thị người đưa tin đến sứ quán tứ đại gia tộc Kim Giang Lam Nhiếp, muốn sứ quán bốn nhà ở khu vực quản lý đều bố trí trận pháp cảm ứng cùng nhau giúp hắn tìm kiếm con gái cùng cháu trai. Cuối cùng không tới hai ngày, quả nhiên ở Thục Đông bên này xuất hiện đáp lại, vì vậy hắn liền vội vã ngự kiếm chạy tới.

"Các ngươi vì sao lại ở chỗ này?" Giang Trừng hỏi.

Lam Trạm chỉ đáp: "Nói rất dài dòng."

Giang Trừng gật đầu, việc quan trọng hơn là phải đối phó nơi này, vì vậy hắn chỉ chỉ bên ngoài nói: "Ta đã ở bên ngoài bày ra kết giới cùng trận pháp, gọi môn sinh canh giữ ở bên ngoài, ta thấy Nghĩa Thành này cực kỳ quỷ dị, không biết nơi này lại có yêu ma quỷ quái gì, vẫn là cẩn thận vẫn hơn."

Lam Trạm vẫn là gật đầu không nói gì.

Giang Trừng hơi im lặng, tên Lam Trạm này, biết y mười mấy năm nay đều là cái dạng này, một chữ quý như vàng, xưa nay không chịu cho thêm người khác nửa câu một chữ. Chuyện gì xảy ra, rõ ràng là thân huynh đệ, Lam Hi Thần có thể nói rất tốt, còn rất chọc cho người vui vẻ.

Cũng may vẫn còn tốt, mọi việc đều có Lam Hi Thần, hắn không cần phải thường xuyên cùng người này liên hệ.

"Ngươi mới vừa ở nơi này lắc lư cái gì vậy?" Giang Trừng nhìn xung quanh một lần.

Lam Trạm liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vừa mới cùng người đánh nhau xong, người kia vừa mới chạy trốn."

Giang Trừng vuốt ve Tử Điện ở trên tay mấy lần, ánh mắt như điện, ngắm nhìn bốn phía nói: "Người nào?"

"Nói rất dài dòng."

"..." Giang Trừng ngưng nghẹn. "Được thôi."

"..."

Lam Trạm yên lặng nhìn hắn một chút xem như đáp lại.

Giang Trừng lẩm bẩm nói: "Ta thấy nơi này tràn ngập sương mù rất là quỷ dị, lại trời cũng sắp sửa tối, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi tìm Hoan Nhi bọn nhỏ rời đi nơi này!"

"Ừ." Lam Vong Cơ đáp.

"Đúng rồi, ngươi đã gặp Hoan Nhi, nó thế nào, có bị thương không?"

Lam Trạm nghe thấy ngữ khí lo lắng của Giang Trừng, trong lòng của y kỳ diệu sinh ra một loại đồng cảm, lắc đầu nói: "Con bé đụng phải ta."

Có ý gì? Giang Trừng sững sờ. Lam nhị ngươi có thể nói lời nói rõ ràng được không?

"Ý của ngươi là, con bé gặp được ngươi cho nên không có việc gì?" Giang Trừng hỏi.

Lam Trạm nhẹ gật đầu. Giang Trừng lần này thật sự chết lặng, mới một thời gian không gặp, cái tên Lam nhị này công lực khiến người buồn bực thật sự là tinh tiến. Giang Trừng cảm thấy có chút buồn cười, tên tiểu thúc tử này (1), thật đúng là! Hắn không khỏi có chút bội phục chính mình, như vậy đều có thể nghe được ý thật sự của y, xem ra thật sự cùng anh của y ở lâu luyện ra được.

"Vậy thì tốt rồi." Giang Trừng bực bội thở dài.

Hai người đi một đường, Lam Vong Cơ nói tình hình đại khái với Giang Trừng.

Kẻ kia hết sức quen thuộc địa hình nơi đây, vừa rồi tuy trúng một kiếm của Lam Vong Cơ, nhưng muốn tìm được tung tích của gã vẫn là cực kỳ khó khăn.

"Ngươi nói người kia đã chạy, có khả năng lợi dụng sương mù dày đặc trốn ở nơi nào đó hay không?" Giang Trừng cau mày nói.

"Có thể." Lam Vong Cơ đáp.

Lúc này Giang Trừng nghe thấy cách đó không xa truyền tới lít nha lít nhít tiếng bước chân, lấy tốc độ rất nhanh chạy về hướng bên này! Có một nhóm thứ gì đó rất lớn chạy tới bên này!

Thế nhưng là bởi vì sương mù quá lớn, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng bước chân, lại không nhìn thấy thực thể!

"Lam Trạm, ngươi nghe thấy tiếng gì không?"

"Là tẩu thi!!!"

"Đến rất đúng lúc!" Giang Trừng rút ra Tam Độc đang muốn giết tới sảng khoái, lại quay đầu lại xác nhận nói: "Ngươi xác định Hoan Nhi hiện tại an toàn?"

Lam Trạm nói: "Ừ."

Giang Trừng sau khi nghe được gật gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, ta trước tiên cùng ngươi thu thập đám tẩu thi này, sau đó đi tìm bọn nhóc Giang Hoan."

Chung quy không tiện ném Lam Vong Cơ một mình ở nơi này mặc kệ, hắn dù sao cũng là một chủ nhân khác của Lam gia, nhưng hắn không biết, nét mặt của hắn ở Lam Vong Cơ nhìn thấy là cỡ nào ngạo mạn.

Giang Trừng quay đầu nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, cái khối mặt băng này cuối cùng cũng có chút biểu tình, chỉ thấy con ngươi y thu nhỏ lại, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Trừng.

Lam Vong Cơ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, lấy thân thủ của y căn bản không tới nông nỗi nhất định phải có người hỗ trợ, huống hồ người này lại là Giang Trừng!

Nhưng y vẫn là không nói gì, ngầm đồng ý Giang Trừng ở lại. Hai người cứ như vậy dựa lưng đứng, thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh.

Sương mù vẫn là rất lớn, dù không đến đưa tay không thấy được năm ngón, tầm nhìn cũng không cao. Cũng còn tốt Lam Vong Cơ kiếm quang cũng đủ sáng, hai người còn có thể thấy rõ mặt của đối phương. Giang Trừng thôi thúc linh lực, Tam Độc cũng nhấp nhoáng hào quang màu tím.

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu hơi rung động! Đối diện một đoàn bóng đen đánh tới.

"Tới rồi!" Giang Trừng nhỏ giọng nói.

Hai người lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.

"Tẩu thi kia trúng kiếm có phun ra thi độc phấn, ắt phải cẩn thận." Lam Vong Cơ vẫn là không nhịn được nhắc nhở.

"Biết rồi."

Giang Trừng trấn định như thường cầm Tam Độc ở trong tay, thanh tâm linh của hắn không có vang lên cảnh cáo, nghĩ đến quái vật kia không phải cái gì khó đối phó.

Xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, từng đôi tay trắng xám loang lổ vết máu xé mở sương mù dày đặc, chộp tới thẳng hướng bọn hắn! Thoáng chốc, sương mù dày đặc bao quanh hai người biến mất hầu như không còn, Giang Trừng lúc này mới thấy rõ, hóa ra tiếng bước chân kia đến từ một đoàn hoạt thi!!!

Giang Trừng vung kiếm chém xuống đầu của một con hoạt thi, tay phải chấp lên Tử Điện, giơ roi quất tới, đồng thời quất nát sáu con hoạt thi! Tức khắc bọt máu bay tán loạn, lưu loát rơi xuống!

Giang Trừng trái phải giơ roi, "đùng đùng" mấy lần, đã có hai mươi mấy con hoạt thi theo tiếng mà ngã xuống đất. Lam Vong Cơ cũng thế, nơi Tị Trần kiếm quang quét tới cũng là máu thịt tung tóe, thi độc phấn cũng phun đầy đất. Hai người bọn họ lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, vẻ mặt đều là hàn ý. Ánh mắt Giang Trừng như dòng điện lạnh lẽo, trong mắt Lam Vong Cơ dường như có băng tuyết, lại đều mím chặt môi, ngừng thở, không nói một lời. Hai người lần này xông tới trên người lại không có dính một giọt máu.

Hoạt thi lại tập hợp càng ngày càng nhiều, liên tục không ngừng. Hai người ngưng thần định khí, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến!!!

Trong phòng, Ngụy Vô Tiện cùng những người bạn nhỏ ngồi ở một chỗ, yên lặng quan sát tình hình biến hóa ở bên ngoài.

Tất cả mọi người đã được giải độc, hiện tại ngồi nghỉ ngơi. Tiểu cô nương cầm cây gậy trúc còn đứng ở trong phòng, vẫn một mực khua hai tay như muốn nói lên cái gì. Ngụy Vô Tiện nghĩ đến, nàng không thể nói chuyện vậy thì nghĩ cách có thể cùng nàng giao tiếp.

"Trong các ngươi ai biết vấn linh?" Hắn quay lại hỏi những đệ tử Lam gia một câu.

Đầu tiên mọi người đều nhìn về phía Lam Cảnh Nghi, Cảnh Nghi vột vàng xua tay nói: "Ta không học đàn, không biết vấn linh."

"Thật rắc rối." Ngụy Vô Tiện khoanh tay, "Ta suy nghĩ hỏi tiểu cô nương này một chút đây."

Giang Hoan âm thầm cùng Lam Vong Cơ học qua vấn linh, người biết được lại rất ít, cha chỉ biết nàng đã từng học đàn với tiểu thúc thúc, nhưng lại không biết nàng đã học xong một bí kỹ thuật độc môn này của Cô Tô Lam thị.

Nàng đang do dự có nên nói việc này cho Ngụy Vô Tiện hay không, nếu như nói ra sợ tất cả mọi người đều biết, vốn còn nghĩ xem như là bí mật của nàng cùng với tiểu thúc thúc chứ!

Giang Hoan do dự mãi, đang định mở miệng liền thấy Âu Dương Tử Chân kinh ngạc chỉ đầu ngoài, nói: "Cô nương kia đã biến mất!"

Đám người cùng nhau nhìn về phía cửa, thấy chỗ ấy xác thực đã không còn thân ảnh của tiểu cô nương kia, nghĩ là vừa mới chạy mất, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện nhạy bén nhận ra được âm thanh gì, khoát tay nói: "Đừng lên tiếng, đều thu lại khí tức!"

Trong không khí có mùi máu tanh nồng đậm, có thể cảm nhận được là từ ngoài cửa truyền vào. Đám chúng tiểu bối vội vàng cấm thanh, không dám thở mạnh mà nhìn chằm chằm vào cửa.

Một lúc sau, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân chợt nặng chợt nhẹ, rất là quái dị. Ngụy Vô Tiện nắm chặt cây sáo trúc trong tay, lấy tay làm phân cách đem chúng tiểu bối bảo hộ ở phía sau.

Tiếng bước chân nặng nề kia đang ở phụ cận bồi hồi, mùi máu tươi càng thêm dày đặc. Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, dùng ngón tay ấn mở một cái lỗ nhỏ nhìn ra phía ngoài.

Sương mù vẫn rất dày đặc, liền ngay cả tử sắc điện quang vừa nãy cũng không biết chạy đi nơi đâu. Cách trước cửa phòng bọn họ vài mét có một người nam tử áo trắng đang quanh quẩn một chỗ, đang che lấy lồng ngực của mình, thoạt nhìn là bị thương. Trên tay gã cầm một thanh trường kiếm quang hoa lưu chuyển, ở trong sương mù dày đặc rất là dễ thấy, thậm chí xua đuổi sương mù xung quanh. Hào quang sáng chói như vậy, thanh kiếm này vừa nhìn là vật phi phàm.

Đợi gã tới gần, Ngụy Vô Tiện còn có thể nhìn thấy trên mắt nam tử được che bằng một mảnh vải trắng rộng bằng ba ngón tay, nói cách khác, khả năng gã là người mù lòa. Không biết vì sao bị thương, có thể xông nhầm Nghĩ Thành, không tìm thấy đường đi ra ngoài ở đây bồi hồi hồi lâu.

Nếu như đối phương thật sự là cùng đường bí lối thân chịu trọng thương, hắn cũng không thể thấy chết không cứu.

Ngụy Vô Tiện không hề chần chờ, trực tiếp mở cửa hét ra bên ngoài: "Công tử bên ngoài! Nếu như là cần giúp đỡ thì đến đây đi!"

Chúng tiểu bối núp ở phía sau, nhìn ra phía ngoài.

Người áo trắng kia hơi ngơ ngác, nghiêng đầu lắng nghe bên này, sau đó thu kiếm vào vỏ, ảnh hưởng tới vết thương trên người, gã hít vào một hơi, tư thế quái dị hành lễ một cái: "Vậy... Vậy thì làm phiền."

Thanh âm của gã rất là êm tai, rất là dịu dàng. Ngụy Vô Tiện nhường đường, người áo trắng kia lảo đảo đi tới, dường như là chân bị thương. Cho nên mới vừa rồi bọn hắn mới có thể nghe được tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ kia, thì ra là bởi vì chân bị thương đi cà nhắc.

Đợi đến sau khi người áo trắng kia đi vào, Ngụy Vô Tiện đóng cửa lại, nắm chặt cây sáo canh giữ ở cửa.

Chúng tiểu bối lùi về phía sau, nhường ra cho gã một chỗ. Nam tử áo trắng ngồi xuống.

"Công tử từ bên ngoài vào đây trải qua một hồi ác chiến sao?" Ngụy Vô Tiện một bên đánh giá gã, một bên thăm dò hỏi.

Người áo trắng khẽ gật đầu. Mắt gã không nhìn thấy, chỉ có thể tìm một hướng đại khái.

"Ta săn đêm dọc đường nơi đây, thấy nơi đây tẩu thi tung hoành, lại không thể làm như không thấy, vì vậy tùy tiện đi vào, cảm ơn cứu giúp."

Ngụy Vô Tiện lại nhìn thanh kiếm gã cầm trong tay. Kiếm đã vào vỏ, thân vỏ chạm trổ điêu khắc sương hoa, trắng tinh như băng tuyết, làm cho người không dám chạm đến, sợ làm hỏng vẻ đẹp như vậy.

Ngụy Vô Tiện trong lòng không khỏi tán thưởng, không nhịn được hỏi: "Kiếm của các hạ tên là gì?"

-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Trừng Trừng cuối cùng ở Nghĩa Thành lóe sáng lên sàn, chờ mong lần đầu tiên gặp gỡ của song kiệt ở kiếp này.

Còn có Dương đáng yêu của chúng ta cũng tới nữa, tiếp đó xin cùng ta cùng nhau chờ mong Tiết Dương Dương đồng học thể hiện đi.

Đại Lam Lam tiếp tục trong logout.

Cuối cùng, hoan nghênh nhắn lại ở khu bình luận.

=====

Chú thích : (1) tiểu thúc tử: chú của con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro