Chương 6
ABO hướng về nguyên tác, chủ Hi Trừng, báo động trước cp lộn xộn, OOC.
Chương này bắt đầu đi tuyến Nghĩa Thành, trở xuống có lượng lớn hiện tượng trích ra từ nguyên văn, chưa ở chỗ ghi rõ nguyên văn xin thông cảm.
--------
"Giang Trừng vì sao lại cùng Lam Hi Thần thành hôn?!" Ngụy Vô Tiện kinh sợ nói!
"Ngươi gào cái quỷ gì!! Cậu ta thành hôn với ai liên quan gì đến ngươi!!" Kim Lăng bịt lấy lỗ tai khinh bỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, ba chữ chết đoạn tụ suýt chút nữa lại thốt ra.
Giang Hoan nói: "Sao vậy Mạc đại ca? Có gì không ổn sao?"
"Không có... Không có gì không ổn." Ngụy Vô Tiện nói xong cùng Giang Hoan cười cợt.
Không nghĩ tới tiểu cô nương này lại là sư điệt của chính mình, nếu là hắn sớm biết con bé là con gái của Giang Trừng, phỏng chừng thì sẽ không cùng con bé thân cận như vậy. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Giang Trừng sẽ đến tìm con gái đây, gặp mặt chẳng phải xấu hổ sao.
Giang Hoan không hoàn toàn tin hắn, chớp mắt lại nói: "Chẳng lẽ ngươi cùng cha ta quen biết?"
Đương nhiên quen biết, hai ta quen biết tám trăm đời! Ngụy Vô tiện Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, ngoài cửa tiếng binh thương đánh nhau lại vang lên. Ngụy Vô Tiện đi tới trước cửa sổ xem xét, mơ hồ có thể thấy được Tị Trần ánh sáng màu băng lam ở chỗ rất xa, sương mù vẫn là rất lớn, không phân rõ được phương hướng cụ thể. Bên ngoài tẩu thi càng tụ càng nhiều, hướng đi tới bên này.
Ngụy Vô Tiện quay người lại, lại phát hiện trong tiệm lại có đống người giấy. Chí thấy hắn đi qua chọn hai cái hoàn hảo, hắn cắn nát ngón tay, nhỏ mấy giọt máu trên mắt người giấy, sau đó vỗ tay hai lần, người giấy đột nhiên bắt đầu chuyển động! Trong miệng còn phát ra tiếng cười khiến người rùng mình.
Ngụy Vô Tiện miệng quát: "Điểm tình triệu tương tới!"
Mấy cái người giấy kia khoa tay múa chân, hi hi ha ha mà đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện, chờ đợi chỉ thị. Ngụy Vô Tiện cho bọn chúng làm một cái lễ.
Ngụy Vô Tiện chỉ hướng ngoài cửa: "Diệt sạch, một tên cũng không để lại."
Trên đường nổi lên một trận gió lạnh, hai cái người giấy nhận được lệnh tựa như gió từ cửa lướt ra ngoài. Bọn chúng tiến vào bầy tẩu thi, cùng những con tẩu thi kia chém giết, một chưởng lại có thể đánh bay một con tẩu thi, bàn tay sắc bén giống như đao kiếm, xoát xoát xoát, giống như là thái thịt mà chặt đứt đầu tẩu thi, sức chiến đấu cực kỳ cao!
Ngụy Vô Tiện đi lên đóng cửa lại, quay người nhìn thấy các thiếu niên ở trong phòng đều xem há hốc mồm, thậm chí bắt đầu lớn tiếng khen hay, chỉ có Kim Lăng hừ lạnh một tiếng nói: "Tà môn ma đạo."
Giang Hoan cũng chưa từng nhìn thấy thứ thú vị như vậy, đem máu vẽ ở trên người người giấy thế mà lại có thể làm cho người giấy "sống lại". Thật sự là quá kỳ diệu! Cha bình thường chỉ dạy dỗ nàng phải luyện tốt kiếm pháp, tiên pháp, ghi nhớ tất cả những thứ mà tiên môn tử đệ sẽ biết. Kỳ môn bát quái, ngũ hành độn thuật, phong ấn trận pháp, cha cùng với phụ thân dạy bảo nàng tốt nhất không giữ lại chút nào, nàng cho là chính mình đọc qua rất rộng, nhưng là nàng chưa từng thấy môn đạo này. Giang Hoan nhất thời hứng thú, liền muốn tới gần xem một chút. Nhưng mà vừa mới bước chân ra, liền bị Kim Lăng túm trở về.
Kim Lăng tựa hồ nhìn ra được ý đồ của nàng, túm lấy cánh tay của nàng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng, tức giận nói: "Hoan Nhi! Đây chính là tà ma ngoại đạo, bị cậu biết chắc chắn đánh gãy chân của ngươi! Ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh ta!"
Người biểu ca này của nàng, bản tính tính tình thật sự là cùng với cha nàng giống nhau như đúc, Giang Hoan không có cách nào chỉ có thể ngoan ngoãn đợi tại chỗ, nhưng trong mắt vẫn là khôn nhịn được toát ra hiếu kì cùng chờ đợi.
"Ta nghe nói trước đây có một người tu quỷ đạo Di Lăng lão tổ, hắn có phải cũng biết cái này hay không?" Giang Hoan quay đầu chỗ khác hỏi Kim Lăng.
Kim Lăng đập một cái vào trên vai của nàng, la ầm lên: "Di Lăng lão tổ chính là đại ma đầu xấu nhất! Ngươi không biết cũng tốt!"
Lời đối thoại của bọn họ, Ngụy Vô Tiện nghe hết vào trong tai, nhưng chỉ là không hề quan tâm mà cười cười, không nói một lời.
Mọi người cứ như vậy ngồi ở trong phòng, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng đầu tẩu thi rơi xuống đất, nếu như không biết thật đúng là tưởng rằng bên ngoài đang tranh tài thái thịt đây.
Lúc này lại vang lên lanh lảng tiếng cây gậy trúc, từ xa tới gần. Thẳng tới cửa mới dừng lại.
Thanh âm này là truyền đến từ phía một cánh cửa sổ dán chặt, mà khung cửa sổ này lại bị tấm gỗ màu đen từng cái từng cái niêm phong. Bên trong nhà chính tất cả con em thế gia sắc mặt đều trắng, bọn họ sau khi vào thành liền bị thanh âm này dây dưa quấy rối không ngừng, đã là nghe mà biến sắc. Ngụy Vô Tiện dùng tay ra hiệu im lặng, bọn họ đều nín thở, nhìn xem Ngụy Vô Tiện đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua một khe hở cực nhỏ ở trên ván cửa nhìn ra phía ngoài.
Đám người Giang Hoan trong lòng ầm ầm nhảy lên, chỉ lo hắn nhìn lén ra bên ngoài lại bỗng nhiên gặp điều gì bất trắc, che mắt ngược lại hạ xuống. Chỉ nghe Ngụy Vô Tiện "A!" một tiếng, chúng thiếu niên cùng thót tim, lông tóc dựng đứng, cùng kêu lên hỏi: "Sao thế!"
Ngụy Vô Tiện dựng thẳng ngón trỏ tay phải đặt ở bên môi, nhỏ giọng lại nhỏ giọng nói: "Xuỵt, đừng nói chuyện, ta đang xem nó."
Kim Lăng hạ thấp giọng càng nhỏ hơn: "Vậy ngươi nhìn thấy cái gì rồi? Ngoài cửa là cái gì?"
Ngụy Vô Tiện không rời ánh mắt, cũng không trực tiếp trả lời, nói: "Ừm ừ... ừ... Thật là lợi hại, thật là lợi hại." Thần sắc của hắn tràn đầy thích thú, ca ngợi cùng sợ hãi thán phục tựa như cũng xuất phát từ nội tâm, dẫn tới sự tò mò trong lòng các con cháu thế gia nhanh chóng lấn át sự căng thẳng.
Giang Hoan không nhịn được cũng nhỏ giọng nói: "... Mạc đại ca, cái gì rất lợi hại?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ai nha! Nhìn thật đẹp. Các ngươi nhỏ giọng một chút, đừng hù nó chạy mất, ta còn nhìn chưa đủ đây này."
Giang Hoan nói: "Mạc đại ca! Ta cũng muốn nhìn!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Kim Lăng! Hoan Nhi! Các ngươi thật sự muốn nhìn?"
"Ừ!" Chúng thiếu niên trăm miệng một lời.
"Vậy được rồi, các ngươi từng người xếp hàng đi." Ngụy Vô Tiện chậm rãi tránh người ra, tựa như rất miễn cưỡng.
Kim Lăng là người đầu tiên đi tới, dòm vào khe hở trên cánh cửa gỗ nhìn ra phía bên ngoài.
Lúc này đã vào đêm, trong Nghĩa Thành yêu vụ cũng đã tiêu tan không ít, miễn cưỡng có thể nhìn thấy rõ đường phố bên ngoài cách mấy trượng. Kim Lăng nhìn một lúc, không có nhìn thấy thứ kia mà "Thật lợi hại, nhìn thật đẹp", hơi thất vọng một chút, nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ vừa rồi chúng ta nói chuyện dọa cho nó sợ chạy rồi?"
Đang cảm thấy chán nản thì một dáng người gầy gò khô khốc đột nhiên thoáng hiện trước khe hở. Đột nhiên không kịp chuẩn bị vừa vặn nhìn thấy toàn bộ thứ này, Giang Hoan cảm giác da đầu đều nổ tung, suýt nữa hét lớn lên, nhưng không biết tại sao một hơi nén ở trong ngực lại miễn cưỡng đình chỉ.
Giang Hoan nhìn Kim Lăng lùi người lại vội vàng hỏi: "A Lăng, thấy cái gì rồi?"
"Không, không có gì!!"
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy phản ứng này của cậu nhóc nghĩ rằng dọa sợ, trong bụng không khỏi lẩm bẩm, hắn đối với mấy người thiếu niên này rất là tò mò, vì vậy đối với tất cả mọi người nói: "Tiếp theo các ngươi ai đi xem?"
Giang Hoan mở miệng liền nói: "Ta! Ta muốn đi!"
Kim Lăng vội nói: "Vậy ngươi phải nghĩ cho kỹ, nhưng tuyệt đối đừng sợ mất mật!"
"Người tu tiên có cái gì phải sợ!" Giang Hoan hướng Kim Lăng thè lưỡi.
Nàng biết Kim Lăng xưa nay cũng là người can đảm, thế mà lại cũng bị hù dọa, nàng cũng muốn nhìn xem đây ruốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì lại dọa người như vậy. Vì vậy đi tới trước cửa sổ, dòm theo khe hở nhìn ra ngoài.
Lần vừa nhìn này nàng không có toàn thân run rẩy, nhưng da đầu cũng tê dại một chút. Vừa mới nhìn là đối mặt với hai hốc mắt trống rỗng, không có con ngươi, máu chảy ào ào ra bên ngoài, nhìn cực kỳ dọa người. Con quỷ hồn này phát ra tiếng a a hừ hừ, không có một câu chữ hoàn chỉnh, trên tay cầm một cây gậy trúc, đang nhanh chóng gõ ở trên mặt đất, trông có vẻ rất lo lắng.
Giang Hoan nhịn không được nhìn Ngụy Vô Tiện, chỉ thấy hắn đang dựa vào ván cửa sổ, đứng ở một bên, một bên khóe miệng khẽ cong lên, đối với nàng nhíu mày, cười giả tạo nói: "Hoan Nhi, có phải rất đẹp không?"
Giang Hoan trong lòng biết là hắn đang cố ý chọc ghẹo người, ngồi thẳng lên, giống như chẳng hề để ý phối hợp nói: "Đúng vậy a..." Sau khi nói xong liền lùi lại đứng ở một bên, chờ đợi người tiếp theo mắc lừa.
Thấy không có người tiếp tục tiến lên, Giang Hoan lại suy nghĩ một chút, quay người đối với Lam Cảnh Nghi nói: "Cảnh Nghi ca ca, huynh có muốn tới nhìn hay không?"
Cảnh Nghi không nghĩ tới Giang Hoan sẽ gọi cậu, nghĩ cô nhóc nhất định là đang chơi khăm, liền nói: "A? Ta cũng không cần đi, thi độc trong người không thể động, đúng không Mạc tiền bối."
Ngụy Vô Tiện: "Thè lưỡi ra. Ah."
Lam Cảnh Nghi: "Ah."
Ngụy Vô Tiện: "Chúc mừng, độc của ngươi đã được giải hết. Tới đây, dũng cảm bước ra bước đầu tiên đi chứ! Mỗi người đều phải nhìn!"
Lam Cảnh Nghi: "Nhanh như vậy liền giải rồi? Ngươi gạt ta!" Thấy kháng nghị vô hiệu, cậu đành phải nhắm mắt đi tới trước cửa sổ, liếc mắt nhìn, quay một chút, nhìn một chút, quay một chút.
Ngụy Vô Tiện gõ tấm ván gỗ nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta đứng ở đây, nó không dám phá tấm ván này, sẽ không ăn mất tròng mắt của ngươi."
Chỉ chốc lát sau Lam Cảnh Nghi nhảy ra nói: "Ta xem xong!" Chụp lấy người kế tiếp, ở lúc mỗi người nhìn trong miệng đều phát ra tiếng rít khi hít vào.
Sau khi chờ đợi mọi người vòng nhìn một lần Ngụy Vô Tiện nói: "Đều xem hết rồi? Vậy mỗi người tới nói một chút các ngươi nhìn thấy tình tiết gì. Chúng ta tổng kết một chút." Kim Lăng giành nói: "Đồng tử trắng, nữ, rất thấp rất gầy, diện mạo vẫn được, cầm một cây gậy trúc."
Giang Hoan suy nghĩ một chút nói: "Cô nương này đại khái đến đầu vai ta, quần áo tả tơi, không quá sạch sẽ, giống như là đóng vai ăn mày lang thang đầu đường. Cây gậy trúc kia dường như là cây gậy cho người mù, khả năng đồng tử trắng cũng không phải là sau khi chết mới hình thành, mà là nàng khi còn sống chính là người mù."
Ngụy Vô Tiện bình luận: "Ừm... Kim Lăng nhìn được rất nhiều, nhưng là Hoan Nhi nhìn tỉ mỉ."
Giang Hoan nghe được Ngụy Vô Tiện khen nàng, vội vàng hướng Kim Lăng giương mắt đắc ý, Kim Lăng nhếch miệng.
Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ Hoan Nhi cùng Kim Lăng trực tiếp nhìn nhau không vừa mắt, lại nhất thời nhớ tới cảnh tượng chính mình cùng Giang Trừng khi còn bé lẫn nhau tranh cãi. Bây giờ không kịp suy nghĩ nhiều, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Còn có ai muốn bổ sung hay không?"
"Tiền bối, để ta nói đi!" Nói chuyện chính là một thiếu niên tướng mạo thanh tú ăn mặc khéo léo.
"Rất tốt, người bạn nhỏ này tới nói một chút xem ngươi nhìn thấy cái gì?" Ngụy Vô Tiện khích lệ nói.
"Vị cô nương này áng chừng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trái xoan, rất là thanh tú, bên trong thanh tú còn có một cỗ sức sống. Dùng một chiếc trâm gỗ cài lấy mái tóc dài, ở phần đuôi trâm gỗ có khắc đầu một con hồ ly nhỏ. Nhỏ gầy đồng thời vóc người tinh tế. Mặc dù không mấy sạch sẽ cũng không tính là dơ bẩn, không làm cho người chán ghét. Nếu như là sửa sang lại một phen, nhất định là một vị mỹ nhân đáng yêu." Cậu vừa nói vừa thở dài một chút, "Chỉ là đáng tiếc, mắt mù."
Ngụy Vô Tiện nhíu lại lông mày, thiếu niên này ngược lại là không giống bình thường, liền cười nói: "Ừ, không tệ, cách nhìn độc đáo, các ngươi tất cả học tập một chút! Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ hỏi tên của cậu, đột nhiên nói: "Âu, Âu Dương Tử Chân."
"Ừ, tên rất hay, cũng là tâm tư tốt." Ngụy Vô Tiện cười nói, "Tử Chân, tương lai ngươi nhất định sẽ là một người đa tình."
Ngụy Vô Tiện vừa nói xong chúng thiếu niên đều cười lên, người thiếu niên gọi Tử Chân kia cũng xấu hổ dùng tay gãi đầu.
Giang Hoan hiếm khi thấy có người vượt qua mình, không khỏi nhìn người thiếu niên này thêm vài lần. Ừ, người diện mạo cũng là đẹp mắt, khuôn mặt cùng cái mũi cũng có mấy phần giống tiểu thúc thúc, tính là tuấn mỹ, dáng vẻ hơi đỏ mặt rất là thanh tú. Nghĩ tới như vậy không khỏi nhìn nhiều mấy lần, Kim Lăng ở bên cạnh thấy nàng thư thế, đảo mắt xem thường quay đầu nhìn đi nơi khác.
Thiếu niên gọi là Tử Chân bị nhìn hồi lâu đỏ mặt, che mặt xoay về phía vách tường, không để ý tới đồng bạn vui cười.
Sau đó lại có một thiếu niên nói: "Xem ra tiếng gậy trúc gõ đất kia chính là ở lúc cô ta đi lại phát ra. Nếu như khi còn sống đã mù, sau khi chết hóa thành quỷ hồn cũng không nhìn thấy gì, cô ta nhất định phải dựa vào cây gậy dẫn đường kia."
Một người thiếu niên khác nói: "Thế nhưng là không đúng, các ngươi từng nhìn thấy mù lòa sao? Bởi vì đôi mắt không tiện, đi đường cùng hàng động đều là thong thả chậm rãi, sợ đụng phải cái gì. Nhưng con quỷ hồn ở ngoài cửa kia hành động lại nhanh nhẹn, ta chưa từng thấy người mù linh hoạt như vậy."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu cười nói: "Ừ, ngươi nghĩ đến điểm này rất tốt. Nó nên được phân tích theo cách này, không bỏ qua bất kỳ một điểm dáng ngờ nào. Vậy bây giờ chúng ta liền mời cô ta tới đây, biết rõ đáp án những điểm đáng ngờ này."
Nói xong hắn liền lập tức bắt tay dỡ xuống một cánh cửa. Không riêng các thiếu niên ở trong phòng, ngay cả con âm hồn ở bên ngoài cửa sổ kia đều bị động tác bất ngờ của hắn làm cho giật nảy mình, đề phòng giơ lên cây gậy trúc. Ngụy Vô Tiện trước tiên cùng con âm hồn kia hành lễ, ngay sau đó hỏi: "Vị cô nương này, ngươi một mực đi theo đám người bọn họ là có chuyện gì sao?"
Thiếu nữ kia mở to hai mắt nhìn. Nếu như nàng là người sống, bộ dáng này nhất định xinh đẹp vô luân. Nhưng mà, nàng đã không có con ngươi, còn có hai dòng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt, nhìn như vậy chỉ làm cho người cảm thấy rất dữ tợn. Sau lưng lại có người trầm thấp hít hơi, Ngụy Vô Tiện nói: "Sợ cái gì. Thất khiếu chảy máu về sau còn thấy nhiều hơn, hai khiếu các ngươi liền chịu không nổi? Cho nên để các ngươi lịch luyện nhiều hơn."
Thiếu nữ kia lúc trước vẫn luôn nôn nóng đảo qua ở phía trước cửa sổ bọn họ, dùng cây gậy trúc gõ đất, dậm chân, trừng mắt, khua khua cánh tay, lúc này đột nhiên thay đổi động tác. Liên tục quẹt mô phỏng, giống như muốn nói cho bọn hắn cái gì. Kim Lăng nghi hoặc nói: "Kỳ quái, cô ta không thể nói chuyện sao?"
Đúng lúc này, chuông bạc ở bên hông Giang Hoan đột nhiên vang vọng. Mọi người bỗng chốc liền bị thanh âm này hấp dẫn sự chú ý, cùng nhau nhìn về phía nàng. Ngụy Vô Tiện cũng nhìn về hông nàng, chuông bạc vang đến đinh tai nhức óc, rất gấp gáp, giống như là xảy ra chuyện lớn gì.
"Linh đang của ngươi vì sao lại vang vậy?" Có người thiếu niên giống như là chưa hồi phục sau cảm giác hồi hộp mà vừa mới trải qua, bị âm thanh này làm cho giật mình, trở nên lo lắng.
Âu Dương Tử Chân nho nhã lễ độ nói: "Giang cô nương, chuông bạc của ngươi có thể là có dị tượng?"
Ngụy Vô Tiện đối với tác dụng của chuông bạc rất hiểu rõ, dù sao món đồ này hắn cũng đã mang mười mấy năm. Vang lên một cách cấp thiết kịch liệt như vậy, một là chủ nhân gặp nguy hiểm tới tính mạng hoặc là gặp phải yêu tà đánh không lại, chuông bạc sẽ chủ động phát ra tiếng vang rung trời, hấp dẫn người khác tới cứu giúp. Hai là tín vật liên hệ, nếu là muốn tìm được người này liền bày ra trận pháp, dùng chuông bạc của chính mình cảm ứng nó, liền có thể biết phương hướng cụ thể của nó.
Bây giờ Giang Hoan hoàn hảo ở bên cạnh hắn, đương nhiên không có nguy hiểm tới tính mạng. Vậy thì chỉ có khả năng thứ hai, có người thông qua chuông bạc cùng trận pháp, đang lùng tìm vị trí của nàng.
Ngụy Vô Tiện trong lòng lập tức có đáp án, Là Giang Trừng đến rồi!!
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Tác giả có lời nói:
Lúc đầu muốn một chương up thêm một chút, như thế nào cũng không có up được, chỉ có thể tách ra up kết nối, mọi người lúc trước nhìn thấy Lão tổ mang theo bé con, Dương Dương cùng Trừng Trừng đợi trong màn.
Hoan nghênh nhắn lại ở khu bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro