Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, có tình tiết crack canon, nhân vật OOC, mời tránh sét.

Chương này có tóm tắt hồi ức.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Trên một ngọn núi cách ngoài thành Cô Tô không xa, có một tòa miếu nổi danh là Hàn Sơn Tự.

Năm đó Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vào một ngày mùa xuân, Cô Tô Lam thị tổ chức cho chúng gia đệ tử đi Hàn Sơn Tự đạp thanh.

Bởi vì Lam Vong Cơ không muốn dẫn đội, cho nên Lam Hi Thần tiếp nhận nhiệm vụ này, dẫn chúng học sinh lên núi từ sáng sớm.

Ngụy Vô Tiện đưa tay gạt những nhành liễu bay tới trước mặt, đi theo Giang Trừng phía sau nhóm lớn. Ngụy Vô Tiện trông rất vui vẻ, kéo Giang Trừng nhìn đây đó, giống như một con khỉ hoạt bát.

Ngụy Vô Tiện: "A Trừng, ta nghe nói miếu Hàn Sơn Tự rất linh, chút nữa ta muốn lên cầu nguyện." Ngụy Vô Tiện nói dứt khoát.

Giang Trừng chỉ nói: "Chuyện này ngươi cũng tin?"

"Hì hì, kỳ thực ta càng tin tưởng chính mình, A Trừng, ngươi tin ta không?"

Giang Trừng khịt mũi không nói, Ngụy Vô Tiện nắm lấy bả vai Giang Trừng nói gì đó, Giang Trừng phiền muộn, hất tay ra đuổi kịp đám người Nhiếp Hoài Tang, đi cạnh Lam Hi Thần tiếp tục lên núi.

Lam Hi Thần dẫn đầu một nhóm học sinh đi trước và đang giải thích cho họ.

"Theo truyền thuyết, vào thời xa xưa, có hai người thanh niên, một Hàn Sơn, một Thập Đắc, bọn họ từ nhỏ đã rất khắt khe với bằng hữu. Sau khi Hàn Sơn lớn lên, phụ mẫu của hắn đính hôn cho hắn với một cô nương sống ở vịnh Thanh Sơn, nhưng mà cô nương kia cùng với Thập Đắc lại có tỉnh cảm với nhau từ lâu.

Tình cờ, Hàn Sơn biết được sự việc, trong lòng như đổ bình ngũ vị, chua, đắng, cay, mặn, chát, lại không có một chút vị ngọt. Hắn lâm vào tình thế khó xử, bây giờ phải làm sao? Sau nhiều ngày đêm đau đầu suy nghĩ, Hàn Sơn cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, hắn quyết định tác thành hôn sự của Thập Đắc, chính mình thì dứt khoát rời quê hương, một mình đi Tô Châu xuất gia tu hành.

Mười ngày nửa tháng trôi qua, Thập Đắc chưa từng gặp Hàn Sơn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì chuyện này trước đây chưa từng xảy ra. Một ngày nọ, gã không kìm được tưởng niệm trong lòng, liền lững thững đi đến nhà Hàn Sơn, chỉ thấy có một phong thư giắt ở trên cửa để lại cho mình. Sau khi mở ra đọc thì hóa ra chính là Hàn Sơn khuyên gã nên nhanh chóng cùng cô nương kết hôn thành gia, cũng chân thành chúc phúc hai người bọn họ mỹ mãn hạnh phúc. Thập Đắc mới hiểu được lý do tại sao Hàn Sơn lại trốn đi, trong lòng rất khó chịu.

Gã hiểu đạo lý "không thể đoạt thê của bằng hữu", cho nên cảm thấy có lỗi với Hàn Sơn, gã suy đi nghĩ lại, cũng quyết định rời khỏi cô nương, lên đường đến Tô Châu tìm Hàn Sơn, quy y Phật môn. Vào mùa hè, trên đường đi Tô Châu, Phật Đắc thấy một bông sen nở đỏ rực trong hồ nước bên đường, chợt cảm thấy thanh thản, cuốn đi những lo lắng trong lòng nhiều ngày, liền thuận tay ngắt lấy một nhành mang theo trên người, để cầu may mắn.

Đi qua thiên sơn vạn thủy, lặn lội đường xa, Thập Đắc cuối cùng cũng tìm được hảo bằng hữu Hàn Sơn ngày nhớ đêm mong của mình ở ngoài thành Tô Châu, mà cành sen trong tay vẫn tươi đẹp thơm ngát như cũ, rực rõ chói lọi. Hàn Sơn thấy Thập Đắc đến rất là vui mừng, vội vàng dùng hai tay dâng bề hộp, nghênh đón Thập Đắc, hai người hiểu ý bèn nhìn nhau cười. Hiện nay ở Hàn Sơn Tự còn có một bia đá, trên bia khắc hoa văn "Hòa hợp nhị tiên", tương truyền rằng đây chính là cảnh tượng hai vị hảo bằng hữu này cửu biệt trùng phùng.

Qua đi, những bức tranh treo các hình nhân vật dùng trong việc cưới xin trong văn hóa dân gian Cô Tô, cũng như môn thần treo trên cửa trong lễ hội mùa xuân ở Giang Nam, nội dung đều là hai người, một người tay nâng trúc bề hộp, một người tay cầm hoa sen, mỉm cười chân thành với nhau, dáng vẻ dễ thương, cũng được gọi là "Hòa hợp nhị tiên". Nghe nói cũng bắt nguồn từ truyền thuyết mỹ hảo này. "

Sau khi nghe Lam Hi Thần giải thích, tất cả học sinh đều nhao nhao khen ngợi hai người này tình sâu nghĩa nặng, thật là đắc đạo cao tăng.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nắm lấy vai Giang Trừng nói: "A Trừng, nếu như ngươi coi trọng cô nương ta thích, ta nhất định nhường cho ngươi, ngươi xem sư huynh ta tốt với ngươi bao nhiêu!"

"Cút!"

Giang Trừng khẽ mắng, không để ý tới hắn nữa, tự mình đi lên, Ngụy Vô Tiện không còn cách nào đành phải đuổi theo bất tri bất giác liền đến đỉnh núi, một ngôi chùa to lớn lộ ra trước mặt bọn họ.

Vừa đến trong nội viện Hàn Sơn Tự, các học sinh đã hăng hái đi vào dâng hương cầu phúc, Giang Trừng thấy người đông đúc cũng lười chen chúc, liền đi theo Ngụy Vô Tiện đi vòng quanh chùa.

Ngụy Vô Tiễn chạy phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nói "A Trừng, ngươi nhìn cái này!", Giang Trừng đã quen Ngụy Vô Tiện như vậy, khi không có ai liền theo hắn.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên vài tiếng chó sủa, Ngụy Vô Tiễn trong nháy mắt run như cầy sấy, há miệng run rẩy lui về sau, lui thẳng về phía sau Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện hét lớn: "A Trừng, ngươi mau đuổi nó đi!"

Giang Trừng quay đầu mắng một câu không có tiền đồ, giương mắt nhìn lên liền phát hiện một con chó nhỏ màu trắng như tuyết ngồi xổm trên mặt đất, bất lực nhìn hắn.

"Chờ đấy! Hình như nó bị thương, ta đi xem một chút."

Giang Trừng bước tới, cúi người ôm chặt con chó con trong tay, không nhịn được đưa tay ra vuốt lông. Tiểu gia hỏa rất nhỏ, ôm trên tay gần như không có sức nặng, chân như bị thứ gì đó cào vào, chảy ra một ít máu, Giang Trừng cảm giác như bị kim đâm vào tim, không khỏi thả lỏng động tác.

"Ngụy Vô Tiện," hắn xoay người, "Ngươi đi trước đi, chút nữa gặp lại trong chùa."

"A a a, được... được... vậy chút nữa cùng đi cầu phúc nhé!" Nói xong, Ngụy Vô Tiện nhanh như gió liền chạy ra khỏi cửa, đi về phía bên kia của ngôi chùa.

Giang Trừng thấy hắn đi xa, lúc này mới đặt con chó xuống đất. Cẩn thận kiểm tra một chút, may mà chỉ bị trầy xước vài chỗ da chảy chút máu. Từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn quấn lại vết thương ở chân của nó.

Chú chó con có vẻ như tham luyến ấm áp trong vòng tay hắn, lại chạy tới cọ bắp chân của hắn, xem ra nó rất thích hắn.

"Tiểu tử, chủ nhân của ngươi đâu. Ngươi gầy như vậy, không phải là bị bỏ rơi chứ?" Hắn ngồi xổm xoa đầu chó con.

"Ta sẽ ở đây với ngươi đợi chủ của ngươi tới." Nếu không có chủ cũng không dễ dàng gì, thật đáng tiếc ta không thể nuôi ngươi.

Giang Trừng cười bất lực, con chó con có vẻ rất hiểu lòng người, sủa hai tiếng đáp lại Giang Trừng, Giang Trừng lại vuốt lông trên lưng con chó con, cảm thấy thoải mái.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng bước chân, Giang Trừng lập tức quay đầu lại, phát hiện người đến là Lam Hi Thần.

"Trạch Vu Quân? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không vào dâng hương à?"

Lam Hi Thần cười nói: "Ta thấy Giang công tử ở đây một mình, nên muốn qua xem một chút, không có quấy rầy công tử chứ."

"Không, sao lại thế."

"Vậy là tốt rồi, "Lam Hi Thần an tâm, quay đầu nhìn con chó trên tay hắn, cười nói: "Tiểu tử này từ đâu tới đây?"

"Không biết," Giang Trừng nhìn vào mắt con chó, ánh mắt dịu đi rất nhiều, "Có lẽ là vị khách hành hương nào đó dẫn tới, có lẽ nó bị lạc chủ, ta thấy nó bị thương, nên chăm sóc nó một chút."

Lam Hi Thần hỏi: "Giang công tử ở đây đợi chủ nhân của con chó này sao?"

Giang Trừng nhấc theo con chó con gật đầu: "Ừ, bọn ta đang chờ, nếu như không có ai nhận thì ta giao cho chủ trì."

"Vậy ta chờ cùng công tử!"

Nói xong Lam Hi Thần ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, tựa hồ dự định sẽ ở lại đây không rời.

"Chuyện này... Trạch Vu Quân, một mình ta chờ là được rồi." Giang Trừng có chút xấu hổ, không hiểu sao mỗi lần hắn gặp Lam Hi Thần lại có chút câu nệ, có lẽ là do Lam Hi Thần quá ưu tú!

Lam Hi Thần không nhúc nhích, vươn tay trêu chọc lông chó con nói: "Công tử chờ một mình sẽ buồn, ta ở đây có thể trò chuyện với công tử."

"Vậy... cảm ơn." Giang Trừng do dự, Lam Hi Thần luôn đối xử tử tế với hắn, hắn không có cách nào từ chối. Bị y nhìn có chút không được tự nhiên, Giang Trừng cúi đầu nhìn chó con, lại đưa tay vuốt lông nó.

Lam Hi Thần hiếm khi thấy hắn trông có vẻ quan tâm như vậy, lông mày cong lên, nhẹ giọng nói: "Không ngờ Giang công tử lại thích chó con."

Giang Trừng ngẩng đầu nói: "Trạch Vu Quân cũng thích chó ư?"

Lam Hi Thần: "Phải, Hoán cũng thích. Đáng tiếc Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể nuôi sủng vật, chắc hẳn Giang công tử ở Liên Hoa Ổ cũng nuôi rồi!"

"Không có." Giang Trừng lắc đầu, vốn định giải thích đột nhiên nhớ tới việc Ngụy Vô Tiện sợ chó không thể nói cho người khác, cười khiêm tốn nhìn Lam Hi Thần, cũng không giải thích thêm, Lam Hi Thần cũng không hỏi nữa.

Lam Hi Thần cũng đưa tay ra bắt đầu trêu chọc con chó, khiến Giang Trừng cảm thấy thoải mái và thân thiết một chút, vì vậy đưa con chó cho Lam Hi Thần.

"Trạch Vu Quân có muốn ôm một chút không?"

"Được!" Lam Hi Thần nói xong vươn tay nhận lấy.

Chú chó con không sợ người lạ, khi lọt vào vòng tay của Lam Hi Thần, liền thoải mái mà nép vào.

Hai người ở đây chờ một lúc, sau đó người chủ đến, cảm ơn hai người rồi dắt con chó nhỏ đi.

Lam Hi Thần hỏi: "Tiếp theo Giang công tử muốn đi đâu?"

Giang Trừng: "Ta muốn đi thắp hương trong chùa, Ngụy Vô Tiện vẫn chờ ta."

"Đúng lúc ta cũng muốn đi, cùng nhau đi đi!"

Hai người đang đi một đoạn đường thì bất ngờ có người gọi họ.

"Hi Thần ca, Giang huynh, mau tới đây!" Là Nhiếp Hoài Tang!

Nhiếp Hoài Tang đang ngồi trước quầy rút thẻ, ngồi đối diện là một hòa thượng trung niên.

Lam Hi Thần: "Hoài Tang, đệ làm gì ở đây vậy?"

Nhiếp Hoài Tang lắc cây quạt trong tay nói: "Vị đại sư này thần thông quảng đại, các huynh cũng tới cầu một lá đi, có thể cầu duyên nha!"

Giang Trừng nghe vậy liền vội vàng cự tuyệt: "Ta còn nhỏ, không cần, nếu không thì Trạch Vu Quân đến cầu đi!"

Lam Hi Thần cười nói: "Ta sao? Giang công tử muốn giúp ta cầu duyên?"

Giang Trừng không ngờ rằng y lại hỏi thế này, đành phải cắn răng trả lời: "Trạch Vu Quân cũng đến tuổi nên thành hôn, hỏi một chút cũng không sao mà!"

Nhiếp Hoài Tang vội nói: "Đúng vậy, Hi Thần ca ca mau mau cầu một lá, đại sư, phiền ngài tính nhân duyên cho vị công tử này."

Hòa thượng chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, mời thí chủ."

Lam Hi Thần rút một lá đưa cho vị hòa thượng, Nhiếp Hoài Tang vội hỏi, "Sư phụ, như thế nào?" Giang Trừng ở bên cạnh cũng tò mò nghe.

"Thí chủ, mệnh trung của người nhân duyên đã định, xa tận chân trời."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Nhân duyên đã định, Hi Thần ca, huynh đã đính hôn khi nào vậy?"

Lam Hi Thần lắc đầu: "Không có."

Nhiếp Hoài Tang: "Đại sư nói xa tận chân trời, vậy là thích tiên tử nào sao? Là nhà nào, Hi Thần ca mau nói đi!"

Lam Hi Thần bị ép hỏi có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Giang Trừng, Giang Trừng lúc này đang tò mò nhìn y.

Lam Hi Thần ngượng ngùng xua tay nói: "Không có, Hoài Tang, đệ chớ có nói bậy, đại sư, xin hỏi chuyện này giải thích thế nào?"

Ba người đang muốn nghe hòa thượng này giải thích, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay phải của Giang Trừng.

"Sao ngươi lại ở đây lâu như vậy? Ta chờ ngươi đã lâu!" Là Ngụy Vô Tiện, cũng chỉ có hắn mới có thể đối với mình tùy tiện như vậy.

Giang Trừng: "Ta đang định qua đó, nhưng lại bị Hoài Tang gọi tới đây rút quẻ."

"Ồ, có gì để cầu, đi thôi! Trạch Vu Quân, Hoài Tang huynh, chúng ta trước cáo từ!" Ngụy Vô Tiện nói xong muốn lôi người đi.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái gì, ta còn muốn nghe hòa thượng tính nhân duyên cho Trạch Vu Quân!"

"Ta nói cho ngươi, hòa thượng kia chính là kẻ lừa đảo, ngươi tuyệt đối không được tin, chúng ta như này chẳng nhẽ sau này không tìm được vợ sao!"

"Được rồi, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Đi thôi!"

"Đúng vậy, đi thôi, dâng hương đi!!" Ngụy Vô Tiện khoác vai Giang Trừng dẫn hắn đi vào đại sảnh.

Bước vào chính điện, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều quỳ xuống trước tượng Phật, thành kính nhắm mắt lại. Một lúc sau, họ lại cùng nhau đứng dậy, thắp nén nhang trên tay rồi cắm vào lư hương phía trước.

Sau khi hoàn thành chuỗi hành động này, Ngụy Vô Tiện dựa sát vào người Giang Trừng, cười hỏi: "A Trừng, ngươi ước gì?"

Khoảng cách giữa họ hơi quá thân mật, nhưng hai người không hề hay biết. Giang Trừng sửa sang vạt áo, không để ý tới Ngụy Vô Tiện.

"Nói cho ta đi." Ngụy Vô Tiện không bỏ qua, giữ chặt tay áo Giang Trừng.

Giang Trừng kéo lại ống tay áo, khẽ nói: "Nói cho ngươi liền mất linh."

Ngụy Vô Tiện nhếch mép cười, trong lòng nói: Nếu ngươi không nói cho ta, ta luôn có cách biết.

"A Trừng, lát nữa chúng ta đừng có về luôn, đến Thải Y Trấn đi uống rượu đi!"

Đêm đó Ngụy Vô Tiện nghĩ tất cả biện pháp muốn chuốc say Giang Trừng, nào ngờ lần này Giang Trừng lại là cực kỳ mạnh miệng, cuối cùng hai người đều có chút say, hai người cứ nhu vậy ôm nhau đi ra đầu đường Cô Tô, chân nam đá chân chiêu đi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Màn đêm buông xuống đặc biệt thoả lòng vừa ý, Lam Vong Cơ lại chưa từng xuất hiện, theo lời nói của Ngụy Vô Tiện, "Đây thực sự là mây tốt lành chiếu trên đỉnh, ông trời cũng sẽ giúp ta!"

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

"Vãn Ngâm, xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Trừng không trả lời, Lam Hi Thần cảm giác mình giống như bị lăng trì, không khỏi hỏi lại.

Giang Trừng lúc này mới buông tay ra, triệu hồi Tử Điện, từ trong ngực lấy ra một quyển sách, mở ra một trang giơ tới trước mặt Lam Hi Thần, nhíu mày nói: "Ta cũng không biết Trạch Vu Quân bắt đầu có ý đồ với ta từ lâu như vậy rồi? Hóa ra ngọc bội kia đưa ta là đã tính toán từ trước."

Vốn là ngày hôm đó Giang Trừng ở trên giáo trường huấn luyện môn sinh mồ hôi ướt đẫm trở về tắm rửa thay quần áo. Tắm rửa xong trở lại trong phòng đột nhiên tâm huyết dâng trào mở ra quyển tập mà Giang Hoan nộp lúc trước, đọc được vài trang liền choáng váng, trên đời này ai có thể hiểu rõ chuyện của mình với Lam Hi Thần như vậy?!!! Thậm chí ngay cả mình cũng không biết!

Lam Hi Thần cầm quyển sách lật vài trang, thấy là thoại bản về y cùng Giang Trừng, lúc này mới thả lỏng.

Càng đọc tiếp càng cảm thấy thích thú, ghi lại nguồn gốc của viên ngọc bích đồng tâm này mà cả hai cùng đeo. Lúc ấy ở Hàn Sơn Tự cầu thẻ duyên, hòa thượng kia nói người trước mắt là người trong lòng, Lam Hi Thần lúc ấy cũng không nghĩ như vậy, nhưng cũng hơi tin lời cầu duyên kết đồng tâm kia của hòa thượng, vì vậy y nghe theo lời của vị hòa thượng kia, xin hai khối ngọc đồng tâm trong chùa về, về sau đưa cho Giang Trừng.

Về sau quả thực vị hòa thượng kia tính không sai, nhân duyên mệnh định của y thật sự là xa tận chân trời.

"Vãn Ngâm hóa ra là vì chuyện này?" Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, thấy hắn đang nín cười.

"Ngươi cho rằng ta là vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện khác giấu ta, Trạch Vu Quân, ta đúng thật là xem thường ngươi."

Lam Hi Thần biết hắn vừa rồi hoàn toàn là đơn thuần trêu chọc chính mình, hại y sợ bóng sợ gió một trận, lần này khí lực cũng tới, hai tay dùng sức đổi lại vị trí với Giang Trừng, ấn Giang Trừng vào tường.

"Vãn Ngâm quá khen!"

Giang Trừng giãy giụa mấy lần, thấy tránh thoát không xong, lại giễu cợt nói: "Quả nhiên, còn có chuyện giấu giếm ta, không dám nói mà lại động thủ, cho rằng Giang Vãn Ngâm ta dễ bắt nạt sao?"

"Giang Vãn Ngâm tự nhiên là không dễ bắt nạt, nhưng là bị Lam Hi Thần bắt nạt một chút vẫn là có thể."

Nói xong Lam Hi Thần đột nhiên cúi đầu hôn Giang Trừng, sau đó cạy môi hắn, vốn cho là hắn sẽ phản kháng, ai ngờ Giang Trừng cũng không giãy dụa,trái lại mặc y muốn gì cứ lấy.

Bằng cách này, Lam Hi Thần biết rõ Giang Trừng đang trêu mình, hiếm thấy Giang Trừng có mặt nghịch ngợm như vậy, y cũng không đành lòng đánh gãy.

Lam Hi Thần hôn lên đôi môi mát lạnh của người yêu, vốn là muốn lướt qua liền thôi, thế nhưng người yêu đáp lại khiến y càng muốn tiến sâu hơn, muốn ngừng mà không được.

Khi răng môi tách rời, có thể nghe thấy nhịp tim của nhau tăng nhanh, hơi thở gấp gáp hơn, dục vọng dưới thân dần dâng lên.

Giang Trừng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn là không nói gì, "Mau nói đi! Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu ta?"

Lam Hi Thần cười nói: "Kỳ thực có rất nhiều, Vãn Ngâm muốn nghe không?"

Giang Trừng trịnh trọng nói: "Nghe đương sự nói một chút cũng không sao."

Lam Hi Thần cười không nói lời nào, trực tiếp bế người qua ngồi lên giường, để Giang Trừng ngồi trên đùi mình, Giang Trừng tìm một vị trí thoải mái, vòng quanh cổ Lam Hi Thần, mím môi cười nói: "Trạch Vu Quân, bây giờ có thể nói chứ!"

Lam Hi Thần nói: "Muốn nói cũng được, nhưng e rằng nói trong chốc lát sẽ không xong, tốt hơn là làm chuyện quan trọng trước, hoặc là chúng ta có thể vừa làm vừa nói."

Vừa nói, y vừa lăn qua đè lại Giang Trừng trên giường, bắt đầu cởi thắt lưng của Giang Trừng.

Giang Trừng sửng sốt: "Lam Hi Thần, thanh thiên bạch nhật ngươi có biết xấu hổ hay không, gia huấn Cô Tô Lam thị các ngươi đâu!"

Lam Hi Thần cười nói: "Đây không phải là ở Giang gia sao? Biết rõ không thể mà vẫn làm, Hoán vẫn luôn ghi nhớ!"

Nói xong liền cởi giày cho hai người, đưa tay bung màn lụa, quay người nhào vào người dưới thân...

————————————————————————

Sau một hồi ân ái, hai người ôm nhau trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Giang Trừng đột nhiên mở mắt ra nhìn Lam Hi Thần, hắn không nói lời nào, chỉ là hơi khoan khoái ôm chui vào trong lòng người.

Nhưng Lam Hi Thần vẫn bị cái này đánh thức, mở mắt ra vuốt ve tấm lưng nhẵn nhụi của Giang Trừng, hỏi: "Vãn Ngâm, đang suy nghĩ gì?!"

Giang Trừng ở trong lòng y lầm bầm nói: "Đang nhớ ngươi."

Lam Hi Thần cúi đầu nhìn hắn, tò mò nói: "Nhớ ta? Chẳng phải ta đang ở cạnh Vãn Ngâm sao?"

Giang Trừng im lặng một lúc, mới nói: "Ta đang nhớ ngươi trước kia."

Lam Hi Thần: "Ta lúc trước?"

Lam Hi Thần không hiểu, ôm Giang Trừng dựa vào đầu giường chờ câu trả lời của hắn.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn y, trịnh trọng nói: "Lam Hoán, có chuyện, ta còn chưa hỏi ngươi..."

Lam Hi Thần nhẹ giọng nói: "Chuyện gì?"

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn y, nói: "Ta muốn hỏi ngươi, ngươi... trong lòng ngươi có ta là khi nào?"

Giang Trừng nghiêm túc hỏi, thật ra hắn đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi, sở dĩ đợi đến ngày hôm nay không phải là không được mà là không dám, không muốn nhắc đến chuyện cũ, lúc nào cũng lo lắng nhắc đến chuyện cũ sẽ liên quan đến Ngụy Vô Tiện, khiến hai người khó xử. Lam Hi Thần là người cẩn thận, cho nên nhiều năm qua hai người vẫn luôn hiểu ngầm nhau.

Lam Hi Thần thành thật trả lời: "Ta động tâm với ngươi khi nào? Thật ra ta cũng không biết được."

Giang Trừng thấy y không trực tiếp nói ra câu trả lời, trong lòng có chút bối rối, cúi đầu không nói gì, hắn thật sự rất tò mò không biết Lam Hi Thần thích mình như thế nào, nhưng loại câu hỏi này có lẽ qua hôm nay hắn cả đời cũng không có dũng khí hỏi lại.

Lam Hi Thần cười hôn lên trán người trong lòng, "Ta khi đó còn trẻ, cũng không biết tình là gì, nghĩ kỹ lại, hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi!"

"Lần đầu gặp mặt? Không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là đi Thải Y Trấn trừ thủy túy sao?" Giang Trừng ngẩng đầu hỏi.

Lam Hi Thần: "Không phải lần đó. Có lẽ Vãn Ngâm không biết, ta đã thấy ngươi trước đó."

Giang Trừng: "Xảy ra khi nào?"

Lam Hi Thần cười đáp: "Một buổi tối trước khi trừ thủy túy, ta lúc ấy mới từ bên ngoài lịch luyện trở về, đêm hôm đó tuần tra ban đêm, liền trùng hợp gặp ngươi."

"Ở đâu?"

"Ở giả sơn hậu hoa viên Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta vẫn còn nhớ ánh trăng đêm hôm đó rất đẹp, ngươi lúc đó xõa tóc, nhắm mắt đả tọa ở trên đỉnh giả sơn. Ánh trăng rơi xuống trên người ngươi, phảng phất quên mất hết thảy phiền não cùng trần tục, ta đã có một ấn tượng sâu sắc về ngươi tại thời điểm đó."

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần nói: "Vì vậy năm đó ta cầu học ở Vân Thâm, ngươi ở nơi nào cũng chăm sóc ta?"

Lam Hi Thần gật đầu: "Đúng vậy."

Giang Trừng cố hết sức nhớ lại, hắn còn nhớ rõ lần trừ thủy túy kia Lam Vong Cơ muốn ngăn cản hắn cùng Ngụy Vô Tiện đi hỗ trợ, nhưng là Lam Hi Thần lại đồng ý.

Giang Trừng: "Vì vậy lần trừ thủy túy ở Thải Y Trấn kia là ngươi cố ý để chúng ta đi?"

Lam Hi Thần cười nói: "Vãn Ngâm lúc ấy không phải nói muốn đi sao?"

Lam Hi Thần miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại, Giang Trừng cũng không cam chịu yếu thế nói: "Là ta muốn đi? Hay là Trạch Vu Quân muốn ta đi?"

Lam Hi Thần mỉm cười, ôm chặt Giang Trừng nói: "Đương nhiên, là ta muốn ngươi đi."

"Không nghĩ tới, Trạch Vu Quân ngươi là người như vậy!!!" Giang Trừng cười nhạo nói.

"Ta làm sao?" Lam Hi Thần mím môi cười.

"Lấy việc công làm việc tư!" Giang Trừng hừ một câu.

"Ta nếu là thật sự lấy việc công làm việc tư thì tốt rồi, ta chỉ hận ta lúc ấy chưa thể phát giác tâm ý đối với ngươi." Nếu như có thể nhận ra sớm hơn, có lẽ tất cả sẽ khác.

"Vậy khi nào thì ngươi phát hiện tâm ý với ta?" Giang Trừng cười hỏi.

"Lúc đầu ta chỉ coi ngươi như đệ đệ, sau đó Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thiêu, sau khi ta trốn đi gặp được tam đệ, sau đó nghe nói chuyện nhà ngươi, trong lòng ta băn khoăn về ngươi, mới nhận ra ngươi ở trong lòng ta khác với Hoài Tang cùng A Dao, ta lúc ấy rất bất ngờ với suy nghĩ của mình, đấu tranh rất lâu. Về sau biết được ngươi là địa khôn, mới dám đối mặt với trái tim mình."

"Ta có phải địa khôn hay không quan trọng như vậy sao?"

"Không quan trọng, không quan trọng chút nào, cho dù Vãn Ngâm là thân phận gì, ta cho tới bây giờ yêu chỉ có mình ngươi mà thôi. Chỉ trách ta lúc ấy quá bảo thủ mục nát, không có..."

Giang Trừng rốt cuộc không nghe được nữa, vươn tay che môi Lam Hi Thần.

"Lam Hoán, ngươi đừng có tốt với ta như vậy, trong lòng ta luôn luôn bất an." Từ lúc hắn bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện đến nay, dường như những người đối xử tốt với hắn đều không thể tồn tại được lâu, ông trời dường như đang trêu đùa hắn, vì vậy sau này hắn không dám đòi hỏi xa vời.

"Lo lắng cái gì? Ta đối với ngươi không tốt sao? Hơn nữa Vãn Ngâm cũng rất tốt với ta!"

Giang Trừng im lặng không tiếp tục chủ đề này, mà dựa vào người Lam Hi Thần, dùng tay trái tay vuốt ve cằm Lam Hi Thần, như đang suy nghĩ gì.

Mười tám năm trước khi cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ có mấy lần chung đụng với Lam Hi Thần, nói chung là thoải mái vui vẻ, ngay cả Giang Trừng cũng không thèm quan tâm, nhưng nếu thêm tiền đề "Lam Hi Thần ngày đó đã thích hắn", lại cảm thấy khác lạ, thậm chí mang một chút đau lòng cùng áy náy.

Hắn vẫn cảm thấy là từ lúc kết hôn đến nay, hắn nhiều năm cô phụ Lam Hi Thần, lại không nghĩ tới đã cô phụ tâm ý của đối phương sớm hơn nữa, mặc dù bây giờ hai người đã đến được với nhau, chính mình cũng không cần nói, nhưng Lam Hi Thần là khó khăn cỡ nào.

Nghĩ tới đây, Giang Trừng đột nhiên quay người, nghiêm mặt nhìn Lam Hi Thần nói: "Lam Hoán, ngươi có nguyện vọng gì muốn ta hoàn thành giúp ngươi không?"

"Nguyện vọng? Có rất nhiều, Vãn Ngâm đều thỏa mãn sao?"

"Vậy ngươi chọn cái quan trọng nhất nói trước, chỉ cần ta làm được, ta liền hoàn thành."

"Điều quan trọng nhất? Để ta suy nghĩ, điều quan trọng nhất... điều quan trọng nhất, ta nghĩ ra rồi!"

Giang Trừng vội vã hỏi: "Là cái gì?"

Ngay lúc Giang Trừng đang đợi y nói nguyện vọng khó khăn gì, Lam Hi Thần vui vẻ nói: "Gọi ta một tiếng ca ca."

"Cái gì?" Bằng không là Lam Hi Thần dùng sức quấn chặt hắn, Giang Trừng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Lam Hi Thần.

"Vãn Ngâm, ta muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng ca ca, chuyện này không khó."

Điều này thực sự khó làm!!!

Hắn Giang Vãn Ngâm đời này đều không nghĩ tới làm việc này!

"Lam Hi Thần ngươi là tên cuồng đệ, nhiều người gọi ngươi ca ca như vậy ngươi còn thấy chưa đủ, còn muốn ta gọi!"

"Ta thấy trên thoại bản kia ngươi đều gọi ta Hi Thần ca ca."

"Vậy ngươi sống cùng người trong thoại bản kia đi!!"

Lam Hi Thần lật người đè người ở dưới thân, nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của Giang Trừng, cười nói: "Giang tông chủ sao có thể nói mà không giữ lời, truyền ra ngoài không phải trò cười sao."

Nói xong lại bắt đầu đưa tay ra giở trò với người dưới thân, khiến Giang Trừng rùng mình một cái. Rõ ràng bọn họ vừa mới ân ái, hiện giờ hai người không mảnh vải thân thể dính chặt vào nhau, chẳng mấy chốc lại có phản ứng.

Giang Trừng vùng vẫy vài nói: "Lam Hi Thần, ngươi thay đổi... A..."

Lam Hi Thần không cho hắn cơ hội phản ứng, cúi đầu cạy mở môi lưỡi hắn.

Hai cơ thể quấn lấy nhau kịch liệt, thân mật cùng nhau, không biết mệt mỏi...

Về việc rốt cuộc Giang tông chủ có gọi "Hi Thần ca ca" hay không, cũng chỉ có hai người trong cuộc mới biết được.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có điều muốn nói:

Bạn có hài lòng với thức ăn cho chó này không? (☄'◉ω◉) ☄) ・ ω ・)

Ghi chú:

Đoạn truyền thuyết về Hàn Sơn cùng Thập Đắc được trích ra từ bách khoa toàn thư "Hàn Sơn Tự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro