Chương 25
ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, nhân vật OOC, crack canon, xin hãy tránh sét.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Sáng sớm, Giang Trừng tỉnh dậy giữa tiếng ve kêu ồn ào, mở mắt ra thấy trời đã hửng sáng, Lam Hi Thần đã không ở bên cạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng Tông chủ, cho thấy hôm nay là một ngày nắng chói chang.
"Vãn Ngâm, ngươi tỉnh rồi." Lam Hi Thần lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, thấy hắn muốn đứng dậy vội vàng tới dìu hắn.
"Ừ." Giang Trừng rời giường, tối hôm qua giày vò kịch liệt, không cẩn thận lại dậy muộn, Giang Trừng có chút buồn bực.
Lam Hi Thần chu đáo, tiến lên giúp hắn mặc quần áo, Giang Trừng hiếm khi cự tuyệt.
Vừa mặc quần áo tử tế, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "cốc cốc cốc", có người gõ cửa.
"Cha, phụ thân, hai người dậy rồi sao?" Là Giang Hoan.
Giang Trừng đáp tỏ ý đã dậy, Giang Hoan giọng điệu lập tức vui mừng: "Vậy hai người nhanh ra dùng bữa sáng, ăn xong chúng ta đi đào củ sen đi!!"
"Biết rồi, đợi chút!" Giang Trừng trả lời, lại cười nói với Lam Hi Thần: "Nha đầu này nhắc lâu rồi, nói phải chờ ngươi cùng đi đào."
"Cũng tốt, vậy Hoán lần này liền quên mình bồi quân tử."
Ăn sáng xong, Giang Hoan và Kim Lăng mỗi người xách một cái chậu lớn bước nhanh đến mép nước. Tất cả những bông sen đều tàn tạ dưới sự bào mòn của gió mùa thu, từng bông một đầu rũ xuống một cách thê lương. Những cành sen đứng sừng sững trong ao, dày đặc nhưng lại không liên quan tới nhau.
Cô bé vén tay áo sắn ống quần, dùng dây buộc chặt tránh dính vào bùn bẩn, rồi cẩn thận giẫm chân xuống.
"Muội cẩn thận một chút, đừng để kẹt chân." Kim Lăng vừa nói vừa cởi áo ngoài.
Giang Hoan mắt điếc tai ngơ, trong chốc lát toàn bộ cánh tay đều dính đầy bùn, trên đùi cũng thế. Cũng may cô bé cột chặt quần áo gọn gàng không bị dính bùn, cô bé xoay người vùi tay vào bùn lục lọi.
Lúc này Kim Lăng cũng đi đến bên người cô bé, cùng đào bùn. Củ sen ở đây, thật sự phải mất chút thời gian mới tìm được.
Lam Hi Thần chưa bao giờ đào củ sen, cũng chưa từng thực sự chơi đùa trong hồ, càng không nói đến dính bùn khắp người như Giang Hoan cùng Kim Lăng. Y có chút không biết làm sao đứng tại bên bờ.
Giang Hoan và Kim Lăng đứng vững vàng trong vũng bùn, như đi trên mặt đất, động tác dưới tay cũng rất thành thạo điêu luyện, thoạt nhìn thường xuyên xuống nước làm việc này. Lại nhìn trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Giang Hoan đã dính bùn, mà cô bé lại còn không biết, vẫn là đang vui vẻ đào. Kim Lăng trái lại không có bị dính bùn lên mặt, thậm chí còn thỉnh thoảng lau bùn trên mặt giúp Giang Hoan.
"Sao không xuống? Ngươi không muốn canh sườn củ sen sao?" Giọng nói mang theo ý cười của Giang Trừng từ phía sau truyền đến.
Lam Hi Thần quay đầu lại, nhìn thấy Giang Trừng cũng bưng cái chậu lớn đi đến bên người Lam Hi Thần, quần áo cũng dùng dây buộc chặt, khí thế tựa hồ sắp làm một vố lớn, điều này khiến Lam Hi Thần mở rộng tầm mắt.
"Nhanh cởi quần áo! Chẳng lẽ chờ ta cởi cho ngươi sao?" Giang Trừng hôm nay tâm tình đặc biệt vui vẻ, sau đó lại nở nụ cười, "Chờ khi chúng ta xuống dưới, ta sẽ dạy ngươi cách đào củ sen. Nhất định là đào được nhiều hơn hai đứa nhỏ kia!"
Lam Hi Thần thấy hắn như vậy cũng có chút thiếu niên khí phách, cười gật đầu, cởi áo ngoài, xắn tay áo và ống quần lên. Giang Trừng từ trong lồng ngực rút ra hai sợi dây thừng mỏng, giúp Lam Hi Thần buộc lại, nói: "Lần này ta sẽ buộc cho ngươi, ngươi học một chút."
"Được." Lam Hi Thần cúi đầu nhìn khuôn mặt Giang Trừng gần trong gang tấc. Vẻ mặt hắn nghiêm túc đến mức Lam Hi Thần cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, liền bắt đầu trêu chọc Giang Trừng, "Vãn Ngâm thật hiền huệ, vi phu thật mặc cảm."
(hiền huệ: hoà nhã lịch sự; phụ nữ có đức hạnh)
Giang Trừng liếc y một cái: "Lại nói nhảm tự ngươi cột đi! Quần áo bẩn cũng đừng trách ta!"
Lam Hi Thần vội vàng gật đầu nhận sai, Giang Trừng lúc này mới tiếp tục cột tay áo giúp y. Hắn khéo léo buộc sợi dây qua khe hở thành một nút, sau đó kéo ngang ngực Lam Hi Thần và buộc ống tay áo còn lại. Như vậy quần áo trên ngực sẽ không bị rủ xuống.
Phía dưới Giang Hoan đã đào lên mấy củ sen lớn, giống như đoạn côn nằm trong chậu của cô bé. Toàn bộ cánh tay của cô bé lấm lem bùn đen, giống như chạy nạn. Kim Lăng so với cô bé cũng không khá hơn là bao, cậu cao hơn Giang Hoan cho nên đùi không dính nhiều bùn, nhưng cánh tay cũng bị nhuộm thành màu đen.
Giang Trừng nhìn lướt qua chậu của hai đứa trẻ, gật đầu rồi dẫn Lam Hi Thần xuống hồ. Bùn dính vào giữa các ngón chân, cảm giác tê dại giống như vô số cá nhỏ chui vào trong. Lam Hi Thần chưa từng xuống hồ, nhưng y cũng không lo lắng mà mạnh dạn bước xuống.
Giang Trừng đã sớm đi trước Lam Hi Thần mấy bước, còn không quên quay đầu căn dặn: "Lam Hoán, ngươi cẩn thận chút, bên dưới có rất nhiều cành cây gãy, cẩn thân đâm chảy máu."
"Ừ, ta sẽ cẩn thận." Lúc này mới xuống nước.
Giang Hoan nhìn thấy Lam Hi Thần xuống rất là vui vẻ, trong ký ức của cô bé, phụ thân rất ít đến Liên Hoa Ổ, huống chi là cùng bọn họ làm chuyện phàm tục như đào củ sen.
Cô bé vươn cánh tay đen nhánh gọi Lam Hi Thần: "Phụ thân, đến bên này!"
Lam Hi Thần đứng trong ao bùn đã lâu, có chút kinh nghiệm, rất nhanh liền đi đến bên người Giang Hoan.
Giang Hoan vịn eo thở hổn hển nói: "Phụ thân, con dạy người đào củ sen."
Lam Hi Thần gật đầu cười nói: "Được".
Giang Hoan rất hưng phấn, nắm tay Lam Hi Thần nhét vào trong bùn. Bùn ở đây khá là dính, không có khe hở khi thò tay vào gây khó khăn cho việc đào bới.
"Phụ thân người xem, bùn chỗ này rất dính, chúng ta phải nạo vét trước." Giang Hoan giống như giáo viên nhỏ, chững chạc đàng hoàng, "Củ sen liền gốc, phải dùng sức đào xuống mới lấy được."
Lam Hi Thần lần lượt làm theo chỉ dẫn của cô bé, cũng không ghét bỏ bùn đen dầm cả cánh tay. Tay của y đương nhiên to hơn tay con gái rất nhiều, đào được cũng nhanh, không cần thầy cũng biết, rất nhanh liền đụng đến củ sen.
"Tìm được một củ." Vẻ mặt hưng phấn của Lam Hi Thần cũng không dễ thấy lắm, nhưng biểu cảm trong mắt lại có sự thay đổi.
Giang Hoan hai mắt tỏa ánh sáng: "Nhanh như vậy! Thật là lợi hại! Không hổ là phụ thân!"
Lam Hi Thần khiêm tốn: "Sau đó thì sao? Trực tiếp rút ra sao?"
Giang Hoan dụng tâm dạy học: "Không không không, trực tiếp nhổ sẽ làm tổn thương đến gốc, nó là từng đoạn một, người sờ tới đoạn cuối cùng hai tay bẻ xuống."
Lam Hi Thần cũng làm theo, chỉ cảm thấy củ sen bị gãy khi y buông lỏng tay. Y cầm nó, rút ra khỏi bùn. Bởi vì vừa rồi khom lưng quá thấp, cho nên trước ngực y dính rất nhiều bùn.
Y lúc này người dính đầy bùn, cánh tay còn kinh khủng hơn, đen xì. Điều này rất bình thường, giống như một người dân làm việc ở nông thôn. Thân cao lớn, hai tay đen nhánh, ngoại trừ khuôn mặt vẫn trắng nõn như ngọc như cũ.
Giang Hoan nổi ý xấu, nắm lấy một cục bùn đất xoa lên mặt Lam Hi Thần, cười ha ha. Giang Trừng nhìn thấy quay đầu răn dạy cô bé, cô bé làm lơ, Lam Hi Thần xua tay nói không sao, nhưng đột nhiên vươn tay ôm lấy Giang Hoan vào lòng. Lần này tốt rồi, cha con hai người đều dính đầy bùn đất.
Giống như hai con lợn lăn trong bùn. Kim Lăng ở một bên cũng không nhịn được cười, tiện tay nắm một cục bùn ném lên người Giang Trừng.
"Kim Lăng! Tiểu tử ngươi dám đánh lén ta! Xem ta dạy cho ngươi một bài học!"
Lần này Giang Trừng lại không tức giận, chỉ nắm bùn ném lên người Kim Lăng.
Kim Lăng lại giả bộ oan ức nói: "Cậu, người ra tay cũng quá ác."
Giang Trừng phản đối: "Trước trận chiến không có phụ tử, ngươi nên biết điều đó, chẳng lẽ còn muốn ta nhường ngươi hay sao!"
Giang Hoan thấy vậy, cũng ném một nắm bùn vào người Giang Trừng.
"Được lắm, hai tên ranh con các ngươi, Lam Hoán, ngươi mau tới đây giúp ta, cùng nhau trừng trị bọn nó."
"Được!" Lam Hi Thần thật sự nắm lấy một cục bùn, ném lên người Giang Hoan.
"A... Phụ thân trọng sắc khinh bạn, quá xấu, A Lăng, huynh báo thù giúp muội!!!"
"Chính ngươi không biết lễ phép còn không biết xấu hổ nói chúng ta, Lam Hoán, không cần khách khí, thay ta dạy dỗ nó!!" Giang Trừng nửa đùa nửa thật nói.
"Được rồi, Vãn Ngâm, cùng nhau!"
Vì vậy, bốn người thực sự đã chơi một cuộc chiến bùn trong ao sen. Nhìn thấy Giang Trừng hiếm khi khôi phục khí tức thời niên thiếu, Lam Hi Thần không khỏi vui mừng, có lẽ hắn thật sự hoàn toàn dẹp bỏ quá khứ mà bắt đầu lại.
Chỉ cần hắn bằng lòng, tại sao không cùng hắn điên cuồng! Ít nhất lúc này đây, y là người cùng hắn điên cuồng, mà y tin chắc, mình nhất định sẽ không bao giờ rời xa hắn.
Tiếp theo, cuộc sống của Lam Hi Thần ở Liên Hoa Ổ rất thoải mái, ngoài việc giúp Giang Trừng giải quyết một số tông vụ, giám sát hai đứa bé học tập, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Khoảng thời gian này Giang Trừng dẫn y đi khắp phố lớn ngõ nhỏ Vân Mộng, nếm thử các loại mỹ thực, y lúc đầu không ăn cay cũng bắt đầu có chút thích mỹ thực Vân Mộng.
Ngoài ra còn có món canh sườn củ sen yêu thích của Giang Trừng, y bái sư đầu bếp ở Liên Hoa Ổ học làm, y vẫn nhớ lần đâu tiên y bưng canh đến trước mặt Giang Trừng, sau khi Giang Trừng uống được một ngụm nói câu "Mùi vị không tệ" chính mình rất vui.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lam Hi Thần kiểm tra xong bài tập của hai đứa nhỏ như thường lệ, đang định trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Không ngờ vừa mở cửa phòng ngủ, một bóng người đánh về phía y, ra tay rất nhanh! Lam Hi Thần vội vàng ra chiêu đón đỡ, nhưng đã quá muộn, y ngay lập tức bị một luồng điện xẹt qua trói lại, người kia trực tiếp ép y vào vào bức tường cạnh cửa.
Lam Hi Thần vội vàng ngẩng đầu lên, đúng là Giang Trừng! Mà trói lại y chính là Tử Điện!!!
Lam Hi Thần kinh ngạc nói: "Vãn Ngâm, tại sao là ngươi? Đây là làm cái gì?"
Chỉ thấy Giang Trừng nghiêm túc nhìn mình, không nói chuyện, cũng không có buông tay đang kiềm chế y ra. May mắn thay, Tử Điện trói trên người cũng không dùng lực, nó chỉ dùng để ngăn y di chuyển, cũng sẽ không tổn thương y.
Giang Trừng nhìn y đầy ẩn ý một hồi mới nói: "Lam Hi Thần, ngươi nói, đến cùng ngươi có bao nhiêu sự thật giấu diếm ta?!!!"
Trái tim Lam Hi Thần hẫng đi một nhịp, vội vàng nghĩ lại, y không nhớ mình giấu Giang Trừng chuyện gì, ngoại trừ chuyện kia!!
Y không định nói trước khi xác định có phải là Giang Trừng nghi ngờ vấn đề này hay không. Bọn họ thật vất vả có hôm nay, không muốn bị tùy ý xáo trộn như vậy.
Nhưng thấy vẻ mặt của Giang Trừng không vui, cảm thấy lo lắng, càng có chút khó khăn.
Cuối cùng Lam Hi Thần hỏi: "Vãn Ngâm, xảy ra chuyện gì sao?"
...
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thực sự rất đời thường, có thể coi là cuộc sống thường ngày ấm áp ở Liên Hoa Ổ trước khi xuất đao!
Đừng hỏi tôi có chuyện gì với Giang tông chủ, hãy tự đoán đi. 😝
Chào mừng bạn đến để lại tin nhắn trong khu vực bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro