Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

ABO theo hướng nguyên tác, nhân vật OOC, CP lộn xộn, crackcanon, mong mọi người tránh sét.

Vui lòng không kéo giẫm bất kỳ nhân vật nào trong khu vực bình luận, xin cảm ơn. 😘

Chương này lại tiếp tục tóm tắt hồi ức như vải quấn chân.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Bốn năm sau vây quét Loạn Táng Cương, Giang Trừng một mình ở thư phòng bận bịu nghiên cứu văn thư các nơi truyền tới. Một thân ảnh màu đỏ hiện lên, Giang Trừng không nhìn cũng biết đó là con gái của mình chui vào.

Sau khi Giang Hoan đi vào vọt thẳng đến một bên chân hắn, lắc lắc vạt áo của hắn.

"Cha, cha còn chưa làm xong sao?"

"Vẫn chưa, nếu đói tìm nhũ mẫu ăn một chút gì đi." Giang Trừng không có ngẩng đầu, tiếp tục làm công việc trên tay.

"Hoan nhi không đói bụng, Hoan nhi nhớ cha, cha ôm Hoan nhi một chút được không?"

Nghe thấy con gái làm nũng, Giang Trừng đặt bút trong tay xuống, liếc nhìn cô bé xinh xắn trước mặt, cuối cùng không lay chuyển được con bé, hắn ôm Giang Hoan từ dưới đất lên để cô bé ngồi ở trên đùi của mình.

Giang Hoan bản tính là đứa nhỏ quen nũng nịu khoe mẽ, mỗi lần chỉ cần cô bé làm nũng một cái, Giang Trừng luôn luôn không nhịn được thua trận.

Giang Hoan chôn mặt ở trong ngực hắn cười ha ha.

Giang Trừng mím miệng nhịn cười, nói: "Ngươi mỗi ngày ở bên cạnh ta có cái gì mà nhớ."

"Chính là nhớ mà, Hoan nhi muốn cha chơi với con, còn muốn phụ thân cùng cha chơi với con. Cha, chừng nào thì cha đưa con đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, lâu rồi con không đi, con nhớ phụ thân, thúc công. Đúng rồi, còn có tiểu thúc thúc mới tới."

Giang Trừng mỉm cười, tiểu gia hỏa này lần trước gặp Lam Vong Cơ vừa xuất quan không lâu, lại coi người ta là người mới tới.

"Cha gần đây bận nhiều việc, Hoan nhi ngoan, tự mình chơi, chờ đến lúc rảnh rỗi lại dẫn ngươi đi Cô Tô."

Hoan nhi nghiêng đầu hỏi: "Cha bận nhiều việc. Ừm, như vậy con có thể gọi phụ thân đến Liên Hoa Ổ tìm cha không?"

Giang Trừng thuận miệng đáp: "Đương nhiên." Nếu như y bằng lòng tới, thế nhưng rõ ràng là Lam Hi Thần không có rảnh rỗi như vậy, cho dù có, y cũng không cần thiết phải đến Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng trong lòng rất rõ ràng quan hệ giữa hắn cùng Lam Hi Thần, từ lúc bọn hắn thành hôn đến nay, chưa bao giờ có quan hệ phu thê, chẳng qua duy trì bên ngoài tôn trọng khách khí mà thôi.

Thế nhưng là hắn không biết mình lời này thuận miệng nói ra, Hoan nhi lại thật sự gọi thuộc hạ truyền lời nhắn đến Cô Tô, Lam Hi Thần nhận được tin tức ít ngày nữa liền xuất phát.

Lam Hi Thần đến Liên Hoa Ổ chính là chạng vạng tối, vừa vào hành lang liền thấy Hoan nhi chạy tới.

"Phụ thân, phụ thân, người tới rồi!!!" Giang Hoan vừa chạy vừa hô.

"Hoan nhi, chậm một chút! Cẩn thận đừng ngã!"

Giang Hoan không nghe lọt tai, thẳng đến chạy đến trước người Lam Hi Thần ôm lấy hai chân của y mới dừng lại. Lam Hi Thần ngồi xổm người xuống ôm Giang Hoan vào trong ngực, tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi Giang Hoan rất vui vẻ kể cho Lam Hi Thần nghe những chuyện thú vị xảy ra mấy ngày này, chọc cho Lam Hi Thần cười liên tục.

Đợi đi đến thư phòng Tông chủ, Giang Hoan hạ xuống đẩy cửa, phát hiện bên trong không ai.

"A, cha không có ở đây!"

Lúc này vừa vặn Giang gia chủ sự Giang Mặc đi tới, hành lễ với Lam Hi Thần nói: "Trạch Vu Quân".

"Giang chủ sự, Vãn Ngâm đi đâu rồi?"

Giang Mặc trầm mặc một hồi, trên mặt có chút không được tự nhiên, cuối cùng vẫn là nói ra: "Tông chủ tại địa lao." Địa lao! Lam Hi Thần lập tức hiểu được.

"Địa lao? Cha bắt yêu thú trở về sao? Hoan nhi muốn đi xem!" Giang Hoan hết sức phấn khởi nói.

"Hoan nhi ngoan, trong địa lao yêu thú quá nguy hiểm, con còn quá nhỏ không thể đi vào, không bằng để phụ thân đi một mình, cho cha bất ngờ được chứ?"

"Thế nhưng là Hoan nhi muốn đi mà."

Thấy Giang Hoan không đồng ý, Lam Hi Thần nhạy bén, từ càn không trong tay áo móc ra một hộp đồ.

"Đúng rồi, vừa quên tặng cho Hoan nhi một món quà, ngươi xem, là bánh quế con thích ăn nhất."

"A, con muốn ăn cái này, cảm ơn phụ thân." Trẻ con quả nhiên vẫn là dễ dụ, Lam Hi Thần bất đắc dĩ mỉm cười, đợi Hoan nhi đi xa, y mới một mình đi tới địa lao.

Từ sau Loạn Tán Cương Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ cắn trả, tiên môn bách gia tổ chức gần trăm trận nghi thức chiêu hồn cũng không có kết quả, từng năm trôi qua, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện chậm rãi từ ác ma ở trong miệng bách tính vừa nghe tin đã sợ mất mật trở thành trò tiêu khiển của mọi người lúc rảnh rỗi, ngay cả tiểu phiến bên đường cũng bắt đầu bán hàng nhái liên quan tới Di Lăng lão tổ.

Nhưng tiên môn bách gia mọi người đều biết, còn có một người nhớ mãi không quên Ngụy Vô Tiện, đó chính là Giang Trừng.

"A a a! ..."

Tiếng roi đánh và tiếng la hét thảm thiết truyền từ phía dưới địa lao vào tai Lam Hi Thần, xuống địa lao liền nhìn thấy một quỷ tu bị trói vào cột bằng một chiếc roi gai, bị đánh cả người đầy máu, người dùng hình trước người chính là Giang Trừng.

"Mau nói, ngươi học được tà thuật như vậy ở đâu!!" Giang Trừng nói xong lại đánh một roi xuống, quỷ tu lại hét lên một tiếng thảm thiết.

"Giang tông chủ, ta thật sự là chỉ lén học sơ sơ một chút thôi, ta cũng không dám nữa, xin ngươi bỏ qua cho ta đi!"

"Bỏ qua ngươi, các ngươi tà ma ngoại đạo, không nghĩ chính đạo, ra ngoài sớm muộn gì cũng gây họa, không bằng hôm nay ta kết liễu ngươi."

Giang Trừng vừa nói lại dùng sức đánh một roi xuống, quỷ tu kia cũng không chống đỡ được nữa thét lên một tiếng rồi ngất đi, giống như lá khô rụng ngoài cửa, không nhúc nhích. Giang Trừng chỉ đợi roi cuối cùng hạ xuống liền chấm dứt tên quỷ tu này, bỗng nhiên, tay vung roi bị người cầm lấy.

Giang Trừng vùng vẫy một hồi, không tránh thoát.

Kỳ thật hắn biết Lam Hi Thần đến từ lâu, chỉ là chuyện hắn đánh quỷ tu cả thế nhân đều biết, cũng không có gì để giấu diếm, huống chi Lam Hi Thần vẫn là đạo lữ trên danh nghĩa của mình, đối với những việc làm này của hắn sợ là đã quen từ lâu, chẳng biết tại sao hôm nay đột nhiên ngăn cản.

Giang Trừng nóng nảy nói: "Lam Hoán, ngươi buông tay!!!"

Lam Hi Thần nghiêm mặt nói: "Vãn Ngâm, ngươi dừng tay đi!"

Giang Trừng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi nói cái gì? Dừng tay! Dựa vào cái gì?"

Lam Hi Thần không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, từ phía sau chỉ có thể cảm giác được người trước mặt khẽ run lên, không biết là tức giận, hay là cảm giác hưng phấn muốn giết người, Giang Trừng có chút mất kiểm soát.

"Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, ngươi biết rõ đây không phải là hắn, ngươi trút giận lên đám quỷ tu này có ích lợi gì?"

"Vô nghĩa sao? Năm đó Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo mất khống chế, tại Bất Dạ Thiên hại bao nhiêu người, ngươi quên sao? Những năm này lại có bao nhiêu kẻ tâm thuật bất chính tranh nhau bắt chước, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này sao?"

"Ta biết, ngươi hận quỷ đạo, thế nhưng là ngươi không nên một mực chấp mê tại đây."

"Ta chấp mê. Không phải lúc đầu ta đã từng nói, từ đây giết hết quỷ tu thiên hạ sao? Quỷ đạo hại tỷ tỷ tỷ phu của ta, làm hại Kim Lăng từ nhỏ không có cha mẹ, ta chẳng lẽ không thể hận?"

"Vãn Ngâm, ta không phải ý này. Ngươi muốn bắt quỷ tu có thể, bắt trở về phế tu vi hoặc là giam cầm cả đời đều có thể, vạn không nên lạm sát như vậy, không vì mình tích đức một chút."

"Tích đức sao?" Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lam Hi Thần nhìn thấy hốc mắt hắn có chút đỏ lên, nhưng vẫn không thay đổi được vẻ quật cường lạnh lùng.

"Cho dù ngươi không vì mình, cũng nên nghĩ cho Hoan nhi."

"Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?"

"Giang Vãn Ngâm, ngươi đừng quên, ta cũng là phụ thân Hoan nhi, ta nhất định phải bảo vệ con bé thật tốt! Hoan nhi dần dần lớn lên, chẳng lẽ ngươi muốn để con bé về sau thấy ngươi lệ khí đầy người như vậy sao!"

Lần này Giang Trừng không lời nào để nói. Đúng vậy, hắn còn có Hoan nhi.

Có một số việc chính hắn ghi nhớ liền đủ rồi, thực sự không nên để đứa bé biết.

Thấy Giang Trừng dần dần bình phục lại, Lam Hi Thần mở miệng, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhìn hắn.

Kể từ ngày đó, Giang Trừng thật sự không tiếp tục tra tấn quỷ tu như vậy nữa, mỗi lần bắt về nghiệm minh không phải đoạt xá liền phế tu vi, từ nhẹ xử lý.

Đồng thời, để giải quyết vấn đề quỷ tu, Lam Hi Thần liên hợp tứ đại gia tộc, đồng thời kêu gọi tiên môn bách gia cùng nhau chống lại quỷ tu, từ đây mấy năm về sau, quỷ tu cơ bản mai danh ẩn tích, chính là nếu có, Vân Mộng Giang thị cũng sẽ tự mình phái người tới giải quyết.

Đương nhiên, đó là nói sau.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Lại là một năm mùa đông, mùa đông năm nay ở Vân Mộng không có tuyết. Ngoài phòng trời đã tối, Liên Hoa Ổ đã lên đèn, ngoài chợ sôi động hẳn lên, mọi người đang tất bật trang trí lồng đèn đón Tết.

Hôm nay lại là tiểu Niên.

Cũng chính là ngày giỗ của Ngụy Vô Tiện.

Đã năm thứ bảy kể từ khi hắn chết.

Vào ngày này, Giang Trừng luôn sáng sớm một mình đi ra ngoài, đến gần tối mới về, trở về cũng là một mình im lìm ở trong phòng, chuyện này năm nào cũng vậy, đám thuộc hạ cũng không dám hỏi thêm.

Giang Trừng đi vào hầm rượu, chỗ ấy đặc biệt náo nhiệt, môn nhân xuyên qua bận rộn mang ra vò rượu, nhóm đầu bếp nữ bắt đầu vội vàng nhào bột mì, vì bữa cơm đoàn viên đêm nay chạy đông chạy tây, trên mặt ai cũng tràn đầy vẻ mừng năm mới.

"Tông chủ, Lam tông chủ truyền tin nói đêm nay sẽ tới đồng thời dùng bữa."

"Y muốn tới? Trước đó cũng không có thông báo một tiếng." Giang Trừng có chút buồn buồn nói.

"Hẳn là... đại tiểu thư... , hôm nay là tiểu Niên, người một nhà đoàn viên cũng là chuyện thường." Giang Mặc nhắc nhở.

Đúng vậy, hôm nay là ngày đoàn viên, Giang Trừng thở dài. Tên Ngụy Vô Tiện này, chết cũng không biết qua xong năm lại chết, ngay sau đó lại cười khổ nói, không phải là ngày hắn chọn sao?...

"Được rồi, ta biết rồi, chờ y đến ta lại tới."

Giang Trừng nói xong câu này liền tránh đi đám người, tự mình đào ra hai vò rượu từ trong hầm rượu, dần dần rời khỏi đám đông ồn ào, đi tới một gian viện cũ.

Viện cũ nằm ở một nơi yên tĩnh ở Liên Hoa Ổ, nơi này đã từng vô cùng náo nhiệt, là nơi ở của các sư huynh đệ, mọi người ở đây đuổi bắt đùa giỡn, thỉnh thoảng luyện kiếm ở rừng trúc sân sau.

Năm đó khi Liên Hoa Ổ thất thủ, hầu hết các phòng ốc đều bị phá hủy, rừng trúc càng là một mồi lửa đốt thành tro, chỉ có gian viện tử này còn nguyên vẹn, trong đó có một gian hắn cùng Ngụy Anh từng ở khi còn bé. Trải qua nhiều năm, Liên Hoa Ổ nhiều lần đổi mới trùng kiến, thêm rất nhiều đình viện lầu các, nơi này cũng mất dần vai trò là nơi ở, dần dần trở nên hoang vắng.

Giang Trừng đẩy cửa sân ra, đập vào mi mắt ở trong nơi hẻo lánh kia là cây hồng mai xiêu vẹo, vẫn là không chết không sống đứng ở đó. Đi vào một chút nhìn thấy hoa sen trong ao nhỏ trong sân đã khô héo, còn có cây ngô đồng trong sân đã già cỗi, phía trên cây còn có vài chiếc lá chưa tàn lụi, phảng phất gió thổi qua sẽ rơi xuống, vọng lại tâm trạng của Giang Trừng lúc này. Giang Trừng lắc lắc rượu trong tay, bước về gian phòng nơi hắn và Ngụy Anh thường ở.

Đã rất lâu không tới căn phòng này, bày biện trong phòng vẫn như trước, bởi vì luôn luôn sắp xếp người hầu tới quét dọn, hai đôi chuôi kiếm trên tường không một vết bụi, giống như là chờ đợi các thiếu niên luyện kiếm về muộn đem bảo kiếm bọn họ yêu thích để về vị trí cũ. Đầu giường còn có hình vẽ bậy của Ngụy Vô Tiện, trên mặt giấy có hai người nhỏ hôn nhau, trang giấy đã ngả màu vàng và có chút cũ nát, dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái là có thể tan thành mảnh vụn. Giang Trừng đốt đèn lên ngồi tại trên giường, bên tai dường như còn có thể mơ hồ nghe được tiếng đám người vui chơi ở phía xa.

Có một chút cô đơn.

Bảy năm rồi, ngày này hàng năm hắn đều sẽ đi Loạn Táng Cương chiêu hồn, nhưng lần nào chiêu hồn cũng không có kết quả, ngươi là thật sự không muốn về sao? Hay là ngươi ở trên đời này thật sự không có chút nào quyến luyến?

Nghĩ tới đây, Giang Trừng một hơi uống nửa bầu rượu, có chút men say liền dứt khoát nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, mượn men say tựa như ảo mộng, dường như có người quấn lấy eo hắn, chậm rãi áp tai lên bụng của hắn, Giang Trừng cười nhẹ nhàng gọi một tiếng:

"Đồ ngốc."

Cũng không biết là đang mắng người khác hay là cười chính mình...

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng kết đan sớm, đại khái mười một mười hai tuổi hai người liền kết đan.

Vào một đêm khi hai người đi ngủ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên tâm huyết dâng trào nói: "Giang Trừng, để ta nghe một chút kim đan của ngươi kết thành dạng gì rồi?"

"Làm sao ngươi nghe được cái này?" Giang Trừng khó hiểu.

"Ngươi qua đây, ơ kìa, qua đây!" Ngụy Vô Tiện quỳ xuống trước mặt Giang Trừng, hai tay ôm eo Giang Trừng, đầu để sát vào bụng Giang Trừng, nghe một lúc sau mới gật đầu nói: "Ừ ừ."

"Ngươi bị ngu sao!!" Giang Trừng liếc Ngụy Vô Tiện, vừa tức giận vừa buồn cười.

Ngụy Vô Tiện bị hắn mắng quen căn bản không quan tâm, vẫn tập trung tinh thần nghe.

Nhìn thấy hắn như vậy, Giang Trừng bán tín bán nghi: "Thế nào, có nghe thấy gì không?" Dù sao chuyện liên quan tới kim đan của mình, nhưng Giang Trừng vừa nói xong lại cảm thấy mình hơi ngốc.

Quả nhiên mắt thấy Ngụy Vô Tiện linh cơ khẽ động nói ra: "Giang Trừng. Ngươi nói ta hiện tại giống đang làm gì?"

"Làm gì? Ta làm sao biết tên đần nhà ngươi lại muốn nói cái gì?" Giang Trừng mắng Ngụy Vô Tiện, nói xong hắn liền hối hận, nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh lóe lên trên mặt Ngụy Vô Tiện, hắn biết mình lại bị Ngụy Vô Tiện gài bẫy.

"Hì hì, Giang Trừng, ngươi nói giống cô nương đang mang thai hay không, làm cha đang nghe..." Ngụy Vô Tiện cố ý thả chậm tốc độ nói, tựa hồ là cố ý chọc giận Giang Trừng.

Giang Trừng làm sao có thể cho hắn cơ hội nói xong, lập tức giơ chân lên đá.

"Ngụy Vô Tiện ngươi... Ta thấy ngươi là muốn ăn đòn!!!"

Ngụy Vô Tiện vội vàng bảo vệ chỗ hiểm, nói: "Giang Trừng, ngươi đừng nóng giận, ngươi nghe ta nói được không! Ngươi xem ngươi còn chưa phân hóa, nói không chừng tương lai phân hoá thành Địa Khôn, cũng không phải không thể nào."

Giang Trừng nghe vậy càng tức giận hơn, trực tiếp đè Ngụy Vô Tiện xuống giường, hai người người đánh nhau, đều cố gắng không làm tổn thương đến bộ phận quan trọng của đối phương.

Thẳng đến song phương đều có chút mệt bở hơi tai, Ngụy Vô Tiện mới làm bộ cầu xin tha thứ.

"Ai u, ta đến không được, ta kiệt sức rồi. A Trừng, ngươi sao lại hung dữ như vậy, nếu ngươi thật sự là Địa Khôn không có Thiên Càn dám hỏi ngươi thì sao?" Ngụy Vô Tiện người này nói đùa xưa nay không biết nặng nhẹ.

"Ngươi nói láo!!! Ta không thể nào là Địa Khôn, ngươi nếu là còn dám nói bậy bạ liền cút ra ngoài cho ta, đừng ở trong phòng ta!!"

"Được rồi được rồi, ngươi đừng tức giận, ta nói đùa, lại nói, nếu là thật không có người muốn ngươi, không phải còn có ta sao? Ta thế nhưng là Thiên Càn chân chính!!!" Ngụy Vô Tiện bên này đang đắc ý dào dạt, Giang Trừng không thể nhịn được nữa lại nhào tới.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn chết!!!"

"Ái chà chà, sư muội, ngươi không thể như vậy!!! Người đâu mau tới, mưu sát chồng rồi!!!"

......

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Khi Lam Hi Thần đến, Giang Trừng đã say rượu nằm nghiêng trên giường, không có cởi giày hay đắp chăn bông. Sợ hắn cảm lạnh, vội vàng tiến lên trước giúp hắn cởi giày, giúp hắn thoát áo khoác.

Giang Trừng bỗng nhiên gọi câu: "Trở về, lại đi nơi nào lêu lổng rồi?"

Lam Hi Thần biết hắn đang nói chuyện với Ngụy Vô Tiện lúc say, không có trả lời, tiếp tục giúp hắn thoát áo khoác.

Ai ngờ Giang Trừng lại đột nhiên mở to mắt cười cười, tựa hồ rất vui vẻ.

Lam Hi Thần đã lâu không thấy Giang Trừng cười xuất phát từ nội tâm như vậy, nhất thời hơi sững sờ.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đột nhiên Giang Trừng vòng tay qua cổ y, hôn lên môi y.

Môi của Giang Trừng rất mềm, lộ ra một chút mùi rượu băng lãnh, đây là lần đầu tiên Giang Trừng chủ động hôn y, Lam Hi Thần nhất thời có chút mê loạn, mặc cho Giang Trừng đan xen môi lưỡi mình một hồi lại gặm lại cắn, hai người nhất thời ý loạn tình mê lại đồng thời lăn lên giường.

Tình đến chỗ nồng, Giang Trừng nhẹ giọng gọi câu: "Ngụy Anh."

Lam Hi Thần lập tức bừng tỉnh, vội vàng tránh ra, gọi câu: "Vãn Ngâm, ngươi tỉnh!"

Giang Trừng lắc lắc tay, mắng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi im miệng, không cần nói!"

Lần này Lam Hi Thần không dám nói lời nào, kéo chăn đắp kín cho hắn, đang định đứng dậy, đột nhiên Giang Trừng nắm lấy tay phải của y, trong miệng thì thào: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bây giờ còn muốn nghe hay không?"

Lam Hi Thần không nhịn được hỏi: "Cái gì?"

Chỉ thấy Giang Trừng đem tay Lam Hi Thần để ở bụng mình, Lam Hi Thần không rõ ràng cho lắm.

Giang Trừng lần này mang theo một chút oan ức nói: "Lần này ngươi muốn sờ cũng được, ta không đánh ngươi là được."

Lam Hi Thần trong lòng đau xót, nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi tay Giang Trừng, đứng dậy muốn rời đi.

Giang Trừng lần này không có kéo y, chỉ khóc nói: "Ta quả nhiên vẫn là không giữ được ngươi, đúng không?"

Lam Hi Thần không đành lòng, xoay người nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Giang Trừng, ngồi ở bên giường Giang Trừng.

"Vãn Ngâm, ta không đi."

Giang Trừng cười nói: "Trở về là tốt rồi."

Rõ ràng đó là một câu nói vui mừng khôn xiết, nhưng Lam Hi Thần lại nhìn thấy khóe mắt Giang Trừng ngấn lệ, lặng lẽ lưu lại...

Nhân gian tất nhiên là có tình si, hận này không liên quan gió cùng trăng.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có điều muốn nói:

Cá nhân tôi hiểu rằng không dễ dàng để quên đi một mối quan hệ và bắt đầu lại, đặc biệt là đối với Giang Trừng mắt toét mà nói, vì vậy tôi nghĩ chỉ có Trạch Vu Quân mới có thể khiến trái tim của Giang Trừng sống lại.

Đại Lam Lam, cố lên ^0^~

Cuối cùng các bạn comment nhé. (∗ᵒ̶̶̷̀ω˂̶́∗)੭₎₎̊₊♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro