Chương 20
ABO theo hướng nguyên tác, CP lộn xộn, nhân vật OOC, xin vui lòng tránh sét.
Chương này lại bắt đầu tóm tắt hồi ức.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"Cậu! Sao cậu lại tới đây?" Âm thanh đột ngột của Kim Lăng kéo suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện trở lại thực tại.
Giang Hoan đoạt lấy thoại bản trong tay Ngụy Vô Tiện, ném ở dưới đáy bàn. Nhưng Giang Trừng vẫn phát hiện ra. Giang Trừng nhìn bộ dáng của cô bé, đầy bụng nghi ngờ, liền nhìn sang đáy bàn. Giang Hoan chột dạ, bước chân xê dịch, muốn ngăn trở tầm nhìn của Giang Trừng.
"Gia quy đã chép xong rồi?" Giang Trừng nhướng mày.
"Vâng, đúng, đúng vậy!" Giang Hoan vội vàng nói sang chuyện khác, "Cha, cha kiểm tra một chút, mau nhanh cho thúc công xem đi! Sau đó chúng ta liền về Liên Hoa Ổ, đã lâu rồi con không ăn canh sườn củ sen."
Giang Trừng quay đầu nhìn về phía Kim Lăng, hoài nghi nheo mắt lại: "Ngươi chép giúp nó?"
Giang Hoan bóp đùi Kim Lăng, Kim Lăng bị đau ép buộc mình không phát ra âm thanh, nói: "Con không giúp muội ấy, thật đấy, cậu."
Thật ra có giúp, nhưng cậu cũng không dám nói.
Giang Hoan hài lòng lè lưỡi với cậu.
Giang Trừng trái lại không có tìm hiểu tới cùng việc chép gia quy, nhân lúc Giang Hoan không chú ý, xoay người nhặt thoại bản dưới bàn lên.
"Đây là cái gì?" Hắn nhìn bìa thoại bản một chút, nhịn xuống không có bật cười.
"Các ngươi đọc thứ gì đây, tịch thu!!! Sau này không được xem."
Giang Trừng ôm thoại bản vào trong lòng, "Hai người các ngươi thu dọn một chút, ngày mai chúng ta về Liên Hoa Ổ."
Lúc đầu Giang Hoan còn đang đau lòng thoại bản mình thật vất vả thu thập được, khi nghe cha nói muốn cùng đi Liên Hoa Ổ, nháy mắt vui vẻ ra mặt.
"Tuyệt vời!! Có thể về Liên Hoa Ổ rồi!!!" Giang Hoan kích động nhảy lên lưng Kim Lăng, Kim Lăng trở tay không kịp, vội vươn tay nâng Giang Hoan để cô bé không ngã xuống.
Giang Hoan ghé vào trên lưng Kim Lăng, lại quay đầu hỏi Ngụy Vô Tiện: "Mạc đại ca, lần này ngươi có muốn đi Liên Hoa Ổ chơi cùng chúng ta hay không?"
"Ta? Ta sao? ..." Ngụy Vô Tiện nhất thời không biết trả lời từ đâu.
Hắn nằm mơ cũng muốn về Liên Hoa Ổ, nhưng lại sợ hãi "cận hương tình canh khiếp" (1), không biết có cơ hội hay không.
Giang Trừng trừng Ngụy Vô Tiện một chút, chỉ coi không nghe thấy, Ngụy Vô Tiện lại không nói gì.
Lại thấy Kim Lăng nghẹn miệng nói: "Muội mau xuống đây, nặng chết rồi, lại không xuống huynh sẽ ném muội."
"Cha, cha xem A Lăng ca ca lại bắt nạt con, huynh ấy còn nói con béo!" Cha ở bên cạnh Giang Hoan liền "ỷ thế hiếp người", Kim Lăng bất đắc dĩ ở trong lòng đảo mắt.
Giang Trừng lại không để cô bé được toại nguyện, giáo huấn: "Hoan nhi, ngươi lớn như thế, có thể trang nghiêm hay không, còn không mau xuống!"
Giang Hoan không còn cách nào khác đành phải xuống, vẫn như cũ một bộ dáng vẻ đắc ý vênh váo giằng co với Kim Lăng.
Ngụy Vô Tiện không thể nhịn cười, quay đầu muốn nhìn biểu cảm của Giang Trừng một chút, người đã quay người rời đi.
Nhìn cố nhân vung tay rời đi, Ngụy Vô Tiện chỉ còn một nụ cười cay đắng ở khóe môi.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Vài ngày sau, Vân Mộng Liên Hoa Ổ. Giang Trừng đang trong thư phòng phê duyệt công văn, đột nhiên cửa vang "bang" một tiếng.
Giang Trừng không ngẩng đầu liền biết là Giang Hoan, hỏi: "Buổi chiều lại đi nơi nào quậy rồi?"
Đứa nhỏ này chỉ cần quay về Liên Hoa Ổ, liền lăn qua lăn lại chơi đùa, đây đã là trạng thái bình thường.
Giang Hoan nói: "Đi dạo quanh chợ một lát với A Lăng ca ca. Cha, cha bận rộn một ngày, đói bụng không, cha xem, Hoan nhi mang thức ăn ngon cho cha."
Nói xong liền đặt đồ trong tay tới trước thư án của Giang Trừng, Giang Trừng ngẩng đầu nhìn, là một bát hoành thánh nóng hổi.
Giang Trừng bưng bát mì hoành thánh nóng hổi kia lên, mì hoành thánh trắng tinh nằm trong canh đỏ bốc hơi nóng, để người nhìn không nhịn được thèm nhỏ dãi. Giang Trừng hớp một miếng nước sa tế đầy dầu ớt. Mùi vị cay nồng truyền xuống từ đầu lưỡi và lao thẳng vào phổi, gần như khiến người rơi nước mắt.
Lần cuối cùng ăn mức độ cay này, đó là thời kỳ tràn ngập khói lửa chiến tranh.
Nếu để cho Giang Trừng chọn một Ngụy Vô Tiện vừa mắt nhất, như vậy khẳng định lựa chọn thời kỳ chinh phạt Xạ Nhật. Cả hai đều rút đi vẻ ngoài non nớt một đêm lớn lên, mục tiêu cũng là nhất quán đáng kinh ngạc, có thể trong chiến loạn lan tràn, có thể hỗ trợ nhau từng bước một tiếp tục đi. Nhưng đôi khi Giang Trừng vẫn bỏ lỡ khoảng thời gian không buồn không lo đấu võ mồm, tình nguyện tất cả những thứ này đều chỉ là một trận ảo giác xa xôi.
Khi đó Giang Trừng vừa mới đoạt lại Liên Hoa Ổ, một ngày nọ Ngụy Vô Tiện lại mua món bánh bột ngô yêu thích ở phiên chợ về, đẩy cửa ra lại nhìn thấy thức ăn ở trên bàn đã lạnh không khỏi thở dài. Giang Trừng ở trong phòng xử lý thư chuẩn bị chiến đấu từ các gia tộc khác gửi đến, thậm chí không quan tâm tới bữa tối. Người ở trước án chôn trong một đống bản thảo thư và nhiều giấy tờ lộn xộn khác nhau, không ngẩng đầu nói: "Về rồi à?"
"Ừ, đã về." Ngụy Vô Tiện nhẹ nhõm đáp một câu.
"Lại tới đâu lêu lổng vậy?" Giang Trừng ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
Ngụy Vô Tiện cắn bánh ngô một cái, ngụy biện nói: "Sao có thể nói là lêu lổng, ta ra ngoài mua hai cái bánh ngô, muốn nếm thử không?"
Giang Trừng khẽ hừ một tiếng không có trả lời hắn, tiếp tục chôn ở trong đống văn thư, cho dù Ngụy Vô Tiện đi đến nơi nào, Giang Trừng vẫn luôn hi vọng hắn thông báo với mình một tiếng trước. Đang nghĩ như vậy, tầm mắt lại bỗng nhiên bị bánh ngô đưa tới ngăn trở, Giang Trừng gạt ra, thuận miệng nhàn nhạt nói: "Đừng làm phiền."
"Vừa mới mua, vẫn còn nóng! Quả thực không muốn nếm thử?" Ngụy Vô Tiện không buông tha lại đưa bánh ngô về phía trước, Giang Trừng ngước nhìn bánh ngô nóng hổi ở trước mặt, chóp mũi cũng đầy mùi dầu mỡ, không nhịn nổi nuốt nước miếng một cái, cắn một cái ngay dấu răng của Ngụy Vô Tiện. Thơm ngon. Nhất là đối với người không ăn tối mà nói. Giang Trừng thỏa mãn nuốt xuống, sau đó vị cay bất tri bất giác mà dâng lên đầu lưỡi, hắn nhíu mày, lè đầu lưỡi ra hít hơi lạnh, lúc này mới phát hiện trong bánh ngô trải một tầng ớt đỏ thật dày.
"Ngươi làm đổ bình gia vị nhà người ta sao, bỏ cay nhiều như vậy?"
"Có sao? Ta chỉ thêm một chút mà?" Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình có chút vô tội, "Ngươi lại nếm thử, ta đặc biệt yêu cầu hạt vừng." Bánh ngô lại được đưa tới lần nữa, Giang Trừng cam chịu nghĩ, hắn quả thực tham lam mùi vừng, mùi vừng trộn lẫn với vị cay, để hắn không cách nào từ chối. Vì vậy tiểu Giang tông chủ không thể chịu được sự cám dỗ lại đưa đầu tới, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cảnh này trong lòng vui vẻ, muốn trêu chọc hắn, thế là đột nhiên bỏ tay ra, trêu ghẹo nói: "Giang Trừng, ngươi không có tay sao? Còn phải người khác đút ngươi ăn?"
Nghe vậy quả nhiên Giang Trừng thân hình cứng đờ, nửa bên quai hàm hắn nhồi đầy bánh, hung hăng nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện và nói: "Bổn tông chủ một ngày trăm công ngàn việc, để người nhàn rỗi như ngươi hầu hạ là lẽ chính đáng." Giang Trừng biết Ngụy Anh tu quỷ đạo tiêu hao nguyên thần, cho nên ngày bình thường đều là hắn tại xử lý tông vụ cùng chiến báo, không để Ngụy Vô Tiện nhúng tay quá nhiều, huống chi Ngụy Vô Tiện có thể yên lặng ngồi xuống xử lý văn thư? Thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngụy Vô Tiện nghe cười ha ha nói: "Vâng vâng, Giang tông chủ có dặn dò gì cứ việc nói, ta tất cả nghe theo ngươi. Ví dụ như, trên chiến trường, ngươi chỉ chỗ nào ta liền đánh chỗ đó."
Giang Trừng thỏa mãn lại cắn bánh ngô một cái, gật đầu ra hiệu hắn nói tiếp: "Còn gì nữa không?"
"Còn có," Ngụy Vô Tiện chống cằm, híp mắt lại cười nói, "Ta còn có thể đút ngươi ăn mỗi ngày."
"Ngụy Vô Tiện, ngươi có thể làm chút chuyện đúng đắn hay không?" Khuôn mặt của Giang Trừng trở nên cứng đờ khi nghe điều đó, rồi đứng lên.
"Ngươi đi đâu?" Ngụy Vô Tiện bị làm cho trở tay không kịp.
"Uống chén nước, ngươi thật sự là muốn cay chết ta!" Kỳ thật hắn bị cay chảy nước mắt, đương nhiên bộ dáng này không thể để cho Ngụy Vô Tiện nhìn thấy.
Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện nhìn một ngụm bánh ngô còn dư ở trên tay, vẫn là nhân lúc còn nóng ăn hết. Trong miệng lơ đãng niệm một câu: "Ta chuyện đứng đắn sao? Ta chuyện đứng đắn, không phải chính là ngươi sao."
Nói xong lại vội vàng che miệng, còn may Giang Trừng đi xa, cũng không nghe thấy.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Sáng sớm hôm đó, Lam Hi Thần xin nghỉ với Lam Khải Nhân và đến Vân Mộng.
Y đi một mình trên con đường ra khỏi sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhìn bước chân tựa như ung dung, kỳ thật tâm sự nặng nề, gặp môn sinh hành lễ cũng không thấy nét mặt tươi cười trước đây.
Tình cảnh tối qua Lam Vong Cơ dung túng Mạc Huyền Vũ uống rượu còn rõ mồn một ở trước mắt, trong lòng cũng mơ hồ có đáp án —— là Ngụy Vô Tiện, là hắn trở về. Vậy Giang Trừng thì sao? Có phải Giang Trừng đã phát hiện ra từ lâu, thái độ của hắn đối với người kia lại là như thế nào?
Lam Hi Thần chưa bao giờ lo được lo mất giống như bây giờ, không phải không tin tưởng vào người mình yêu, mà bởi vì quá mức quan tâm, cho nên mới muốn làm rõ những suy nghĩ của đối phương, bắt nguồn tất cả những thứ này đều đến từ ý nghĩ bi quan của bản thân, y không thể nào xác định, thậm chí không có cách nào đem cả hai ra so sánh, bọn họ qua nhiều năm như vậy khe nhỏ sông dài, phải chăng có thể lấn át tình yêu trong quá khứ kề vai sát cánh oanh oanh liệt liệt ghi lòng tạc dạ. Tâm trạng phức tạp khiến Lam Hi Thần hiếm thấy có chút bực bội, giờ phút này y cũng không muốn truy cứu suy nghĩ trong lòng Giang Trừng, chỉ muốn nhanh lên một chút để gặp hắn, nhìn thấy hắn, sau đó ôm hắn vào lòng, chân chân thực thực cảm nhận được sự tồn tại của hắn
——————————————————————
"Lam Hoán, chúng ta thành hôn đi."
Giang Trừng đứng ở trên hành lang Kim Lân Đài nhìn về phương xa, bỗng nhiên nói với Lam Hi Thần ở sau lưng. Lam Hi Thần trong lòng chấn động, không biết nên là vui mừng hay là sợ hãi. Vui mừng chính là, chuyện mà y sở cầu rốt cuộc đạt được ước muốn. Sợ hãi chính là, có lẽ chẳng qua là một giấc mơ.
Lam Hi Thần bước lên một bước, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Giang Trừng, vội vàng hỏi: "Vãn Ngâm, ngươi là nghiêm túc sao?"
Giang Trừng gật đầu, nhìn Lam Hi Thần nói: "Giang Vãn Ngâm ta đã bao giờ gạt người."
Lam Hi Thần nói: "Vãn Ngâm lúc trước không chịu, bây giờ lại đột nhiên đồng ý, là bởi vì Kim Lăng sao?"
Sau vây quét Loạn Táng Cương, Lam Hi Thần cứu Giang Trừng té xỉu, lại bị y sư Lam gia tra ra đã có thai hơn ba tháng. Lam Hi Thần vì dấu diếm việc này, lại sử dụng kế sách lừa dối, nói với Lam Khải Nhân đứa nhỏ này là của mình, Lam Khải Nhân lại cũng tin. Bây giờ suy nghĩ một chút, nói là bảo vệ Giang Trừng, Lam Hi Thần y cũng là đang ép Giang Trừng thành hôn với mình.
Khi Giang Trừng tỉnh lại cả người lộ ra thần sắc tuyệt vọng, như thể mọi người xung quanh không đáng tin, lại sau khi biết mình có con với người kia càng là như đứa trẻ lại khóc lại cười.
Lam Hi Thần cần thân với Giang Trừng, nói cho hắn đây là cách duy nhất để bảo vệ hắn. Ai ngờ Giang Trừng lại từ chối, cười châm chọc nói: "Ngươi có biết đứa bé trong bụng ta là của ai không? Vậy mà cầu thân với ta! Chẳng lẽ ngươi cũng không phải là hung thủ hại chết phụ thân đứa nhỏ này sao?"
"..." Lam Hi Thần nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
"Đúng rồi, còn có ta, ta mới là hung thủ lớn nhất, ha ha ha ha." Giang Trừng cười khẩy, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Hắn hận tiên môn bách gia bức Ngụy Vô Tiện đến tuyệt cảnh, hận Ngụy Vô Tiện không muốn quay đầu bước đi trên con đường đen tối, càng hận chính mình không thể cứu vãn, chỉ có thể nhìn Ngụy Vô Tiện từng bước một lại không có ngày quay đầu.
Cả đời Lam Hi Thần cũng không bao giờ quên được vẻ mặt tuyệt vọng lại điên cuồng lúc ấy của hắn, lúc đó y thật sự lo lắng Giang Trừng sẽ bị điên vì điều đó.
Thế nhưng là, điều y lo lắng cũng không có xảy ra, bởi vì người kia là Tông chủ Vân Mộng Giang thị.
Sau khi kết thúc vây quét Loạn Táng Cương, Giang Trừng dẫn dắt môn sinh trở lại Giang gia, tiếp tục đóng cửa từ chối tiếp khách, ngắn ngủi mấy ngày Vân Mộng Giang thị vừa mới trùng kiến mấy năm phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng thấy, môn sinh phản bội chạy trốn, bách gia càng là đến nhà yêu cầu Giang Trừng giao ra bản thảo cùng quỷ địch Trần Tình của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng bướng bỉnh không chịu giao Trần Tình ra, cũng đốt cháy tất cả bản thảo ở trước mặt mọi người, thề từ đây cùng quỷ tu không đội trời chung. May mắn được Lam Hi Thần hỗ trợ, lại thêm Nhiếp Minh Quyết quả quyết, Kim Quang Thiện cũng chỉ có thể giả làm người tốt không tiện tới cứng, mới tính tạm thời hóa giải trận nguy cơ này.
Nhà dột còn gặp mưa, mấy ngày sau Kim Lân Đài lại truyền tới tin tức Kim Lăng bị bệnh nặng, Giang Trừng cấp tốc chạy tới Kim Lân Đài, trông giữ ở trước giường Kim Lăng ba ngày ba đêm không dám chợp mắt, chỉ sợ sơ ý một chút thì cốt nhục duy nhất của tỷ tỷ cứ như vậy mà không còn. May mắn là lão y sư Lam gia mà Lam Hi Thần đưa tới, mở ra cứu mạng mới có thể thoát hiểm.
Đối với chuyện này, Giang Trừng tự nhiên là cực kì cảm kích, vì Kim Lăng là mệnh của hắn! Giang Trừng đột nhiên ý thức được mình không thể cứ như vậy ngã xuống, Vãn Ngâm hắn trừ là Giang Vãn Ngâm, còn là Tông chủ Vân Mộng Giang thị, còn là cậu của Kim Lăng người thân duy nhất của hắn ở thế giới này, hắn còn có Kim Lăng, còn có Giang gia, còn có đứa trẻ trong bụng của người kia, hắn không thể ngã xuống.
Nghĩ tới những điều này, Giang Trừng trong lòng càng kiên định hơn, nếu thông gia là chính Lam Hi Thần đưa ra, cho dù mục đích của y là gì, chỉ cần có lợi với Vân Mộng Giang thị hắn cũng không sợ. Lần này coi như ta lợi dụng ngươi một lần, sau này nhất định sẽ trả ân này.
Giang Trừng nói: "Ta nói không phải là bởi vì Kim Lăng, ngươi sẽ tin sao?"
Lam Hi Thần: "Ngươi nói, ta liền tin."
Giang Trừng lắc đầu, nói: "Nhưng muốn nói phải, cũng không hoàn toàn đúng. Hay là nói, ngươi hối hận rồi?"
"Không có, Hoán tuyệt đối không hối hận."
"Vậy thì tốt rồi, ba ngày sau, Cô Tô Lam thị ngươi liền tới cửa nghênh thú, ta còn đang kỳ chịu tang, tại lễ vốn là có làm trái, tất cả giản lược là được."
"Được. Vãn Ngâm, vậy ngươi đợi ta tới."
Mặc kệ trong lòng ngươi có ta hay không, tóm lại ta rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ ngươi.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Tác giả có lời nói:
Thực sự không bình luận với tôi sao? (๑˙❥˙๑)
=====
Chú thích:
(1) Cận hương tình canh khiếp : Chương trước quên không giải thích, câu thơ này được trích từ « Độ Hán Giang ». « Độ Hán Giang » là bài thơ được lưu hành rộng rãi nhất trong số những bài thơ của Tống Chi Vấn, nó sở dĩ cảm động lòng người, tự có chỗ độc đáo của nó. Tống Chi Vấn cả đời từng trải qua hai lần lưu vong, lần lưu đày đầu tiên Lĩnh Nam là vào năm đầu Thần Long (705) và bị giáng xuống Lang Châu (nay là huyện La Định Quảng Đông) đầu quân, năm thứ hai liền trốn về Lạc Dương, được bạn bè che giấu trong nhà. Bài thơ nhỏ này được ông viết trên đường về nhà. Ngày nay, hai dòng thơ "Cận hương tình canh khiếp, bất cảm vấn lai nhân" thường được sử dụng để mô tả những cảm xúc phức tạp của một kẻ lang thang xa quê hương trong một thời gian dài khi anh ta trở về nhà.
Nhớ hình như lúc trước có ai đó comment hỏi Lam đại có biết Hoan nhi là con của Tiện không, nếu có thì chắc drama lắm. Và chương này là câu trả lời. Lam đại biết, biết rõ là đằng khác, thậm chí lợi dụng đứa nhỏ này để Trừng cưới mình, nhưng mà Lam đại rất đáng thương. Lam đại, anh phải tin Trừng, trong lòng Trừng có anh mà. 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro