Chương 18
ABO theo hướng nguyên tác, nhân vật OOC, chương này có tình tiết Vong Tiện, mời tránh sét.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tách ra khỏi đám tiểu bối khi rời khỏi Nghĩa Thành, tìm một nhà trọ bố trí ổn thỏa. Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, hai người ra ngoài nghe ngóng chút tình huống, nhưng không đạt được gì.
Khi trở lại nhà trọ thì sắc trời đã tối, vừa gọi đồ ăn tối quay lại gian phòng trên lầu, "hảo huynh đệ" trong túi càn khôn tứ chi lại phát tác, mà sức mạnh lại lớn hơn so với mấy ngày trước, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vội vàng hợp tấu, thật vất vả mới gắng gượng áp chế lại.
Lúc này tiểu nhị bưng cơm canh đã gọi trước đó lên.
"Hai vị khách quan, dùng thong thả." Tiểu nhị đặt đồ xong liền đi xuống.
Có lẽ là biết Ngụy Vô Tiện lại thèm rượu, vì vậy Lam Vong Cơ đã gọi hai vò hoa quế nhưỡng cho hắn, còn gọi chút thức nhắm.
"Oa, Hàm Quang Quân, làm sao ngươi biết ta muốn uống rượu."
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, không nói gì.
Ngụy Vô Tiện cầm rượu lên nhấp một hớp, nhìn bàn đầy thức ăn trước mặt, trừ một bàn rau xanh ra tất cả đều là đồ ăn cay.
Hắn gắp một miếng thịt nạc dính đầy ớt bỏ vào trong miệng, lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi cũng ăn cay sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu.
"Không ăn cay sao ngươi gọi nhiều món cay như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chiều theo ta?"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, chậm rãi tiếp tục ăn.
"Không phải chứ, Hàm Quang Quân, thật sự là bởi vì ta sao?" Ngụy Vô Tiện bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
"..."
Lam Vong Cơ dừng lại nhìn hắn, nói: "Ăn không nói."
Ngụy Vô Tiện coi như không nghe thấy câu này, còn nói thêm: "Vậy kỳ quái, người nhà họ Lam các ngươi ẩm thực luôn luôn thanh đạm, sao Hoan nhi có thể ăn cay như vậy."
Lam Vong Cơ nói: "Hoan nhi không theo huynh trưởng."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ tới, Giang Hoan khi còn bé vẫn luôn ở Liên Hoa Ổ, chắc hẳn khẩu vị này là luyện từ nhỏ mà ra. Nhưng mà Giang Trừng ở cùng hắn mười mấy năm lại không luyện ra được, nghĩ tới đây hắn không khỏi bật cười, sao lại nhớ tới chuyện này.
Lam Vong Cơ: "Sao vậy?"
"Hả, không có gì."
Ngụy Vô Tiện nói xong gắp một ngồng tỏi bỏ vào trong bát của Lam Vong Cơ.
"Hàm Quang Quân, ngươi không ăn thịt, vậy ăn cái này đi." Hắn cười nói, "Cháu gái ngươi có thể ăn cay, ngươi không thử một chút sao?"
Hắn cũng không có ý định thật sự để Lam Vong Cơ ăn, chỉ là muốn đùa y. Thật không nghĩ đến, Lam Vong Cơ thật sự gắp ngồng tỏi mà hắn cho y lên, mặt không đổi sắc nuốt vào.
Ngụy Vô Tiện bị sốc, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lam Vong Cơ để xem y sẽ phản ứng thế nào, nhưng hồi lâu cũng không có thay đổi gì, khuôn mặt trắng trẻo của Lam Vong Cơ vẫn như cũ, mặt không biểu tình.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không cay sao?"
"..." Lam Vong Cơ không có trả lời, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng tai y hơi đỏ.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, tiện tay rót một chén trà đặt ở trước mặt y, nói: "Cay thì uống trà đi." Trong lòng lại nghĩ, người nhà họ Lam các ngươi có thể ngủ sau khi ăn ớt và uống rượu không?!
Lam Vong Cơ uống cạn tách trà và ngồi im lặng một lúc. Ngụy Vô Tiện vươn tay, dự định đỡ lấy y, đề phòng y đột nhiên đổ xuống.
Lam Vong Cơ gạt tay hắn ra và nói: "Không có chuyện gì."
Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ha ha ha ha, ngươi không thể ăn thức ăn cay, sau này ăn nhiều khác quen."
"Được."
Lam Vong Cơ đồng ý dễ dàng như vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn cười, tên Lam Trạm này thật đúng là thay đổi, đời trước nói với y cái gì cũng không đồng ý, hiện tại nói cái gì y cũng không từ chối, nếu không phải lúc này đã quen với nó, hắn cũng cho rằng Lam Vong Cơ bị đoạt xá.
Hắn đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ, mặc dù vẫn là bộ dáng lạng lùng như băng, nhưng là dường như chỉ cần nhìn khuôn mặt của y trong lòng của hắn như được an ủi, tựa như rốt cuộc có chút dũng khí đối mặt với một số việc trong quá khứ.
Thế nhưng là, thứ hắn cần phải đối mặt có nhiều lắm, không biết nên từ đâu bắt đầu.
Khi nghĩ về điều này, những ký ức mơ hồ trong tâm trí lại xuất hiện, vô số thi thể bị hắn đạp ở dưới chân, lại có vô số tẩu thi đánh về phía hắn. Những thống khổ kia liền kéo nhau trở lại, không cách nào khống chế, hắn đau đến đành phải che đầu.
"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện không có phản ứng lại, vẫn như cũ đắm chìm trong hồi ức không cách nào thoát thân. Lam Vong Cơ vẫy tay ở trước mặt hắn mấy lần, thấy hắn không có phản ứng lại đẩy vai của hắn.
Lam Vong Cơ vịn bờ vai của hắn, có chút lo lắng hỏi: "Ngụy Anh! Ngươi làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện dần trở lại với thực tế dưới sự xô đẩy của y. Hắn như vừa mới tỉnh mộng mà nhìn Lam Vong Cơ, trán đẫm mồ hôi lạnh.
"Lam Trạm, ngươi gọi ta à!" Ngụy Vô Tiện nỗ lực nở nụ cười.
"Lại đau đầu sao?" Sự lo lắng trong mắt Lam Vong Cơ vô thức bị phơi bày.
Ngụy Vô Tiện không nói gì, nhắm mắt lại, cố gắng ngưng thần định khí, hồi lâu mới mở mắt ra.
"Có ổn không?" Lam Vong Cơ ngưng trọng nói.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được lòng bàn tay của Lam Vong Cơ rất nóng, nó truyền đến bờ vai lạnh lẽo của hắn qua lớp quần áo. Sau khi xác nhận rằng mình vẫn ổn, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay Lam Vong Cơ.
"Ta không sao, không cần lo lắng."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, buông tay vịn hai vai hắn ra ngồi trở lại vị trí ban đầu, nhưng ánh mắt lại vẫn là không rời.
Ngụy Vô Tiện bị y nhìn có chút không được tự nhiên, điều chỉnh nỗi lòng, nói: "Hàm Quang Quân, nói về vấn đề chính. Chuyện về hảo huynh đệ không có tiến triển gì, kế tiếp chúng ta làm cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Về Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện: "Không có gì, nghe ngươi, đi thôi."
Ngụy Vô Tiện đứng lên đang muốn đi, Lam Vong Cơ đột nhiên giữ chặt tay áo của hắn.
"Làm sao vậy, Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện quay người hỏi, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ: "Giang Vãn Ngâm, có phải là nhận ra ngươi rồi?"
Ngụy Vô Tiện: "... , không có, hắn lại không có chứng cứ, quất ta một roi cũng không có tác dụng, hắn còn có thể như thế nào."
Hiến xá cùng đoạt xá khác biệt, chỉ cần hắn đánh chết không thừa nhận, là không dấu tích có thể tra.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi là lo lắng ta trở về Cô Tô cùng với ngươi gặp lại hắn sao?"
Lam Vong Cơ không trả lời, nhưng Ngụy Vô Tiện bắt được suy nghĩ trong lòng y. Giang Trừng là đạo lữ của huynh trưởng y, Lam Vong Cơ xác thực không dễ chịu vượt qua giới hạn nhiều.
Ngụy Vô Tiện ra vẻ cởi mở nói ra: "Yên tâm, cho dù hắn nhận ra là ta, không có chứng cứ cũng sẽ không làm gì ta. Lại nói, còn không phải có ngươi đây sao? Lam Trạm, ngươi sẽ giúp ta chứ!"
"Ừ."
"Vậy liền đa tạ Hàm Quang Quân rồi!"
Chừng nào hắn và Giang Trừng vẫn còn ở thế giới này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau. Lần trước hắn không có nhận ra mình, có thể sẽ như thế này trong tương lai!
Mà lại cho dù bị nhận ra, Lam Vong Cơ nói sẽ giúp hắn mà! Lúc này Ngụy Vô Tiện trong lòng cảm thấy buồn cười, trước kia hắn vẫn cho là Giang Trừng sẽ vẫn đứng tại bên cạnh mình, không nghĩ tới người này lại là Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, rồi đi theo Lam Vong Cơ xuống lầu.
Hai người tính tiền xong liền lên đường trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ ngự kiếm mang hắn, Ngụy Vô Tiện ở phía sau nắm lấy góc áo Lam Vong Cơ, trong thoáng chốc, người ở phía trước lại biến thành Giang Trừng. Mà cặp mắt hạnh kia cụp xuống, quay đầu lại thật sâu nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt nhìn. Nhất thời vậy mà đứng không vững, suýt chút nữa rơi xuống thân kiếm. Cũng may Lam Vong Cơ kịp thời bắt lấy cánh tay hắn, lúc này mới ổn định.
Lam Vong Cơ: "Có chuyện gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện: "... Không sao, đứng không vững."
Lam Vong Cơ: "Vịn ta."
Ngụy Vô Tiện đành phải đáp: "Được."
Hắn nắm chặt quần áo của Lam Vong Cơ, dùng sức lắc lắc đầu, xảy ra chuyện gì, người phía trước làm sao biến thành Giang Trừng chứ? Chẳng lẽ là cận hương tình khiếp?
Nhưng phiêu bạt như hắn lại nơi nào có cố hương, Ngụy Vô Tiện lắc đầu để cho mình tỉnh táo một chút.
"Ngụy Anh, nắm chặt."
"Ồ."
Lam Vong Cơ tăng tốc độ ngự kiếm.
Hai người đi vào Cô Tô cảnh nội trời đã mờ sáng, đợi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, môn sinh thủ vệ thấy là Lam Vong Cơ tiến lên phía trước hành lễ. Lam Vong Cơ vẫy tay một cái, miễn bọn họ lễ, nói ra: "Nhanh đi mời huynh trưởng đến minh thất một chuyến."
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Sáng sớm, Giang Trừng thức dậy chải đầu, trải qua đêm trước giày vò, cảm giác phía sau cổ có chút đau nhức, nhìn vào trong gương một lúc, xoay người giận giữ nói: "Trạch Vu Quân, ngươi làm chuyện tốt."
"Có chuyện gì vậy?" Lam Hi Thần vừa mặc xong quần áo vội vàng đi qua.
Giang Trừng đứng dậy và chỉ cho Lam Hi Thần những vết đỏ trên cổ.
Lam Hi Thần mỉm cười, đỡ Giang Trừng ngồi xuống, cầm lấy lược chải tóc cho hắn. Tóc của bọn hắn không thô ráp như những nam tử bình thường, người tu tiên vốn là có thuật trú nhan, tóc sẽ không bị khô và xơ rối. Một chải chải đến đuôi, Lam Hi Thần như hầu trân bảo, động tác nhẹ nhàng.
"Tóc của Vãn Ngâm quả thực đẹp." Lam Hi Thần nhẹ nhàng khen ngợi.
Giang Trừng nổi lên tâm tư chọc y: "Trạch Vu Quân đừng nghĩ lừa gạt vượt qua ải!!"
"Đều là lỗi của ta, kính xin Giang tông chủ bỏ qua cho tại hạ lần này."
"Ta bỏ qua cho ngươi, ngươi liền nói làm thế nào đây chứ, chẳng lẽ ngày hôm nay ta không cần ra khỏi cửa?"
"..."
Lam Hi Thần có chút xấu hổ, Giang Trừng hiếm khi thấy bộ dáng này của y, nghĩ thầm tạm thời bỏ qua cho y, quay về gương nắm một chòm tóc của mình nhìn xem.
Hôm nay cổ thảm hại như thế, không bằng xõa tóc đi.
Hắn lấy tay Lam Hi Thần ra, chỉ đơn giản cuộn một búi tóc trên đầu dùng phát quan cài cố định lại. Trong nháy mắt, một búi tóc đơn giản đã được buộc lại, phần tóc còn lại xõa ở đầu vai, vừa vặn che kín vết tích phần gáy.
"Hôm nay ta ra ngoài như thế này, ngươi nghĩ thế nào?" Giang Trừng quay đầu lại hỏi.
Lam Hi Thần nắm chặt vai của hắn cẩn thận quan sát, chậm rãi gật đầu: "Rất đẹp, ta nhớ lầ đầu tiên gặp ngươi ngươi chính là ăn mặc như vậy, và luôn tự hỏi tại sao ngươi luôn thích buộc tóc lên."
"Ta nhìn cũng không tệ, nhưng là cây trâm cài tóc này nhìn không hợp, nếu đổi thành cây trâm chín cánh sen kia của Hoan nhi có lẽ sẽ càng tốt hơn." Giang Trừng nhảy thẳng vào câu hỏi của hắn.
"Vãn Ngâm thích cây trâm kia sao?"
"Ừ, ta cảm thấy rất là đẹp."
"Vậy không bằng ngày khác ta tìm vật liệu, sau đó khắc một đôi, mỗi người một cái như thế nào?"
"Rất tốt." Giang Trừng quay người lại đứng lên, nói với Lam Hi Thần: "Đúng rồi, nhớ cũng khắc cho A Lăng một cái."
"Vẫn là Vãn Ngâm nghĩ chu đáo." Lam Hi Thần mỉm cười đỡ vai Giang Trừng muốn kéo hắn vào trong ngực lại vuốt ve an ủi một lát.
Đột nhiên, có môn sinh bên ngoài gõ cửa!
"Gia chủ, có việc bẩm báo!"
Giang Trừng vội vàng đẩy ra Lam Hi Thần đi mở cửa.
"Chuyện gì?"
"Hồi bẩm Giang tông chủ, Hàm Quang Quân trở về, muốn gia chủ qua minh thất một chuyến, nghĩ là có việc gấp!!"
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Bên này, trên đường Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện về minh thất, túi phong ác bên hông vừa liên tục biến dạng, Ngụy Vô Tiện có thể cảm thấy linh lực bên trong mạnh hơn.
"Lam Trạm, chúng ta cần phải nhanh lên, túi phong ác này không giam được nó." Ngụy Vô Tiện nôn nóng nói.
Việc này không nên chậm trễ, hai người nắm chắc thời gian, nghĩ trước khi túi phong ác bị phá vỡ cần phải đến minh thất.
Vừa tới minh thất, túi phong ác kia liền "ầm" một tiếng nổ tung. Lam Vong Cơ vội vàng kéo Ngụy Vô Tiện ra phía sau mình, tiếp theo lấy đàn đưa ngang trước người.
Mấy khối thi thể kia bắt đầu chuyển động, ghép lại với nhau, chỉ là thiếu đầu. Nhưng mà hình thể này rất cao, rất kiệt xuất, rất có uy thế.
Bộ quần áo trên người không đầu này là một kiện áo liệm, hơi rách, đúng là kiện mặc trên thân thể được bọn họ đào ra trong mộ địa Thường thị.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Sơ sẩy, vậy mà để hảo huynh đê tự mình hợp lại!"
Tính ra, sau khi hắn cùng Lam Vong Cơ đi vào Nghĩa Thành, kinh biến không ngừng, có hơn hai ngày không có hợp tấu « An Tức ». Sau khi ra khỏi Nghĩa Thành hai người hết sức bổ cứu mới miễn cưỡng ngăn chặn. Nhưng mà, thi thể tứ chi đã thu thập hoàn tất, và sự hấp dẫn lẫn nhau đã được tăng cường đáng kể, xông phá túi càn khôn trói buộc bọn chúng, tự động chắp vá thành một thân thể.
Người không đầu đặt tay lên cổ, chạm vào vết cắt đỏ tươi gọn gàng trên cổ, sờ một lúc, nhưng từ đầu đến cuối không sờ thấy thứ nên có. Giống như là bị sự thật này chọc giận, nó đột nhiên một chưởng đánh ra, vừa vặn chụp về phía Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ở phía trước. Nó có thể cảm nhận được hơi thở của người!
"Lam Trạm! Cẩn thận!"
Lam Vong Cơ mười ngón khẽ động, tiếng đàn giống như thủy triều đánh về phía hung thi kia. Hung thi kia bị tiếng đàn bao vây, không thể động đậy. Nó không ngừng dùng tay đánh hàng rào bao quanh được hình thành bởi tiếng đàn, phát ra tiếng "ầm, ầm", giống như đánh vào trên tường rất dày. Chỉ là nó không có đầu, không có cách nào gầm thét, vì vậy nó không có vẻ đáng sợ.
Giây lát, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng tiêu mờ nhạt, ngay sau đó là từng tiếng huyền âm rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn thấy thân ảnh thon dài bạch y tung bay xuất hiện ở cửa minh thất, mà đi theo sau là một thân ảnh màu tím, trái tim đột nhiên thắt lại.
Là Giang Trừng cùng Lam Hi Thần!!
Thấy Lam Hi Thần tới cùng với Giang Trừng, Lam Vong Cơ nói câu "Huynh trưởng."
Lam Hi Thần thấy thế cầm lấy Liệt Băng tiếp tục đặt vào bên miệng nói: "Vong Cơ, đệ và ta hợp tấu."
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Vâng."
Ngụy Anh chỉ có thể lui về phía sau, nhường chiến trường cho hai người bọn họ. Hắn vừa lùi, vừa vặn đi vào cùng một khu vực với Giang Trừng. Ngay khi hắn đi qua, ánh mắt của Giang Trừng liền quét qua. Ngụy Vô Tiện đột nhiên quyết tâm, thản nhiên để hắn nhìn, không có gì đáng sợ.
Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Giang Trừng kể từ khi hắn trọng sinh, mặc dù lúc này nhớ nhung quá khứ có chút không thích hợp, nhưng vẫn không thể nhịn được, nhìn chằm chằm vào Giang Trừng xuất thần.
Lần trước sợ Giang Trừng nhận ra mình, cũng không dám nhìn kỹ.
Giang Trừng tóc tản mát xuống, chuyện này trước kia là hoàn toàn không thể xảy ra. Lúc còn nhỏ bởi vì hắn luôn chế nhạo Giang Trừng trông giống con gái, gọi hắn là sư muội, cho nên từ đó Giang Trừng luôn quen thuộc búi củ hành.
Giang Trừng khuôn mặt nảy nở, không còn sự ngây thơ trên mặt, có góc cạnh rất rõ ràng, nhưng mà lông mày cũng dài mảnh hơn, đuôi mắt còn mang theo ửng đỏ nhàn nhạt.
So với hơn mười năm trước, trông trưởng thành cùng ổn trọng hơn, lại có một loại phong thái khác.
Giang Trừng ở trong trí nhớ của hắn, có một đôi mắt hạnh to mà sáng, luôn luôn lóe sáng, khiến người nhìn luôn muốn trêu chọc hắn. Thế nhưng là ký ức, cuối cùng chỉ là ký ức thôi.
Giang Trừng cũng cẩn thận đánh giá hắn, phảng phất đã nhìn thấu tầng da dối trá kia của hắn, trực tiếp nhìn thấy linh hồn. Ngụy Vô Tiện bị nhìn không được tự nhiên, mở miệng nói: "Giang tông chủ luôn nhìn chằm chằm vào ta để làm gì?"
Giang Trừng có chút ngạo nghễ quay người lại chậm rãi nói: "Ồ? Không phải ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta à?"
"..." Ngụy Vô Tiện lập tức á khẩu không trả lời được, nhiều năm trôi qua, Giang Trừng công phu đỗi người tăng trưởng, hắn lại có chút không chống đỡ được.
Thấy ánh mắt của hắn lấp lóe lại không trả lời, Giang Trừng đột nhiên quăng tới ánh mắt, nghiêm mặt nói: "Ngươi, cũng không có lời gì muốn nói với ta sao?"
"Không có gì. Lúc trước tại Nghĩa Thành cảm ơn ngươi đã chăm sóc Hoan nhi cùng Kim Lăng." Nói xong, Giang Trừng thậm chí thi lễ với hắn.
"Không dám nhận!" Ngụy Vô Tiện vội vàng đáp lễ.
Khách sáo xong, Giang Trừng liền quay đầu đi nhìn Lam Hi Thần, phảng phất hắn không tồn tại.
Bên kia "hảo huynh đệ" trái phải khai cung, tay hờ hờ cầm, nhìn qua giống như là đang cầm binh khí gì đó bổ. Nhưng dù sao gã không cầm cái gì, đương nhiên không ngăn được cái gì, tiếng đàn cùng tiếng tiêu tạo thành công kích từng cái đánh ở trên người gã, để lại từng vết màu đen nhánh.
Đây là động tác gì? Ngụy Vô Tiện nhạy bén nhận ra sự khác thường của gã.
Lam Hi Thần hiển nhiên cũng phát hiện, dừng lại động tác trong tay. Lam Vong Cơ vung kiếm chém tới, đối đầu với động tác phất tay của hảo huynh đệ, "rầm" một tiếng, Tị Trần đụng vào một sức mạnh vô hình. Lam Vong Cơ vội vàng thu kiếm lui về phía sau.
Lại là động tác này! Ngụy Vô Tiện trong lòng chấn động.
Giang Trừng tại phía sau đột nhiên ra chiêu, Ngụy Vô Tiện theo bản năng hướng hắn nhìn lại, chỉ thấy hắn cầm lấy Tử Điện vung về phía "hảo huynh đệ", trong miệng kêu là: "Lam Hoán, cẩn thận!"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn, trái tim chẳng biết tại sao đột nhiên đau nhói. Hắn mỉm cười giả vờ thờ ơ, cố gắng lờ đi đau đớn nhỏ bé này.
Sau đó lại nhìn bên hông hai người kia đeo thanh tâm linh cùng ngọc bội giống nhau, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ bực bội không lý do, hắn bừa bãi gãi tóc, dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nếu như lúc này ở trước mặt Ngụy Vô Tiện có một tấm gương, hắn nhất định có thể thấy mình cười so với khóc còn khó coi hơn.
Không thể lại thất thần, Ngụy Vô Tiện nắm chặt nắm đấm lắc lắc đầu, hít sâu một hơi.
Lam Hi Thần sau khi được Giang Trừng nhắc nhở liền rút ra Sóc Nguyệt, cùng Tị Trần phối hợp, cùng nhau tấn công hảo huynh đệ. Giang Trừng ở một bên cầm Tử Điện trợ công, Tử Điện xuyên qua giữa Song Bích cùng hảo huynh đệ, như vào chỗ không người, mỗi một cái đều chính xác quất trúng cánh tay của hảo huynh đệ, đánh gã không có cách nào lại nhấc tay, đồng thời lại không lan đến Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ ở bên cạnh.
Đúng là tiên pháp tốt, so với Ngu phu nhân năm đó chỉ có hơn chứ không có kém, uy lực còn càng mạnh. Ngụy Vô Tiện ở một bên nhìn xem, run rẩy hai lần, không khỏi lại nghĩ tới chuyện xưa, roi của Ngu phu nhân đánh người thật đau a.
Trên thực tế, Ngụy Vô Tiện có cách đối phó với hảo huynh đệ tốt hơn, nếu như Giang Trừng không có ở đây, hắn sẽ đi lên.
Dưới sự tấn công của ba người, hảo huynh đệ liên tục bại lui. Rốt cục mất đi khí lực, ngã xuống. Chính xác mà nói, cũng không phải là ngã xuống, mà là tan ra thành từng mảnh. Tay là tay, chân là chân, thân thể là thân thể, phá thành mảnh nhỏ rải rác trên mặt đất.
Lam Vong Cơ lật tay thu đàn, triệu kiếm vào vỏ, đi tới bên cạnh những chi bị cắt đứt với Ngụy Vô Tiện, cúi đầu thoáng nhìn, lấy ra năm túi càn khôn phong ác hoàn toàn mới.
Ngụy Vô Tiện gật đầu chào Lam Hi Thần, ngồi xổm trên mặt đất, chuẩn bị niêm phong cơ thể vào túi lần nữa, cầm cánh tay trái kia nhét vào trong túi càn khôn, nhét được một nửa Lam Hi Thần nói: "Chờ một chút."
"Có chuyện gì vậy?" Giang Trừng hỏi.
Lam Hi Thần nói: "Ta cảm thấy chiêu thức vừa rồi của quỷ thủ khá quen, giống như không phải kiếm pháp."
"Trạch Vu Quân nói, là đao pháp sao?"
"Đúng vậy, ta nghĩ tới một người, thế nhưng là..." Lam Hi Thần không nói tiếp.
"Ta cũng nghĩ đến." Ngụy Vô Tiện hạ giọng, nói: "Xích Phong Tôn, đúng không?"
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là Nhiếp Minh Quyết?" Giang Trừng thốt ra! Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, rơi vào trầm tư.
Trong cuộc chiến vừa nãy, xác chết không đầu này đã lặp lại một động tác: hầu như nắm chặt tay, vẫy tay, chém theo chiều ngang và chiều dọc. Trông giống như đang vung vũ khí.
Trong kiếm thuật, có nhiều chuyển động như "đâm" và "chọc", mà hảo huynh đệ có nhiều chuyển động hơn như "chặt" và "gọt". Mà động tác của gã quá mức nặng nề, khí sát phạt, khí thế tàn bạo nặng nề, không thanh lịch chút nào.
Đao và kiếm, khí chất cùng sử dụng pháp hoàn toàn khác biệt. Người không đầu này khi còn sống vũ khí thường dùng nên là đao, đao pháp lăng lệ, chỉ tìm kiếm sức mạnh, không cần đoan trang tao nhã. Khi gã đang tìm kiếm cái đầu của mình, cũng đang tìm kiếm vũ khí của mình.
Nó thực sự quá giống với Nhiếp Minh Quyết.
Lam Hi Thần thân hình khẽ đung đưa, Giang Trừng kịp thời đỡ lấy y, ghé vào lỗ tai y nói khẽ: "Lam Hoán."
Lam Hi Thần quay đầu nhìn Giang Trừng, nắm chặt tay của hắn lắc đầu tỏ ý mình ổn.
"Như vậy hay là mời Hoài Tang tới xác nhận một chút đi!"
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Tác giả có lời nói:
Bởi vì câu chuyện là đi theo câu chuyện gốc, có một ít sử dụng nguyên tác, không đánh dấu từng cái một, xin thông cảm.
Cuối cùng, vẫn là cầu bình luận. 🌺🌺
=====
Làm chương này còn nản hơn về hồi ức Song Kiệt. Từ khi bắt đầu Ức Vãn, à không, trước cả Ức Vãn rất lâu tôi luôn cố gắng gạt bỏ hiềm khích để bình thường với cp của quang mẫu, nhưng mà nó khó quá, tôi làm không được.
Gửi 3| đừng đổ tại Trừng không đứng bên cạnh ngươi, chỉ có LVC đứng cạnh ngươi, là bản thân ngươi hèn nhát trốn tránh quá khứ, là ngươi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro