Chương 16
ABO theo hướng nguyên tác, crackcanon, cảnh báo trước OOC, CP lộn xộn, mởi đảng bệnh thích sạch sẽ tránh sét.
Chương này tiếp tục là tóm tắt hồi ức.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Sau chinh phạt Xạ Nhật, Kim Lân Đài hoa yến, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ sóng vai mà đi, đi đến đấu nghiên sảnh. Lam thị song bích đứng chung một chỗ, một người đeo tiêu, một người vác đàn, một người ôn nhã, một người lãnh thanh. Lại là giống nhau dung mạo điệt lệ, phong thái nhanh nhẹn. Quả thật là một loại nhan sắc, hai đoạn phong thái. Nhất thời dẫn tới sự chú ý người khác, kinh ngạc tán thán không thôi.
Bỗng nhiên, một giọng nói phát ra từ phía sau: "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân."
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Lam Hi Thần trong lòng vui mừng, vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy người kia một bộ áo tím, đỡ kiếm mà đến, chính là Giang Trừng. Mà người cùng tới với Giang Trừng kia chính là Ngụy Vô Tiện.
Chỉ thấy hắn toàn thân áo đen, đứng chắp tay, bên hông giắt một cây sáo màu đen nhánh, tua màu đỏ tươi rũ xuống. Không có bội kiếm, cùng Giang Trừng đứng song song, cũng hướng bên này gật đầu thăm hỏi, tư thái hơi có vẻ ngạo mạn, một bộ dáng rất là sâu hiểm khó dò, bễ nghễ chúng sinh.
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, Giang Trừng liền dẫn Ngụy Vô Tiện đi chào hỏi nhà khác.
Sau khi đi loanh quanh một lúc, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ôm lấy Giang Trừng nói: "Ôi, ta nói Giang Trừng, trong ngày thường không phải là ngươi cùng Trạch Vu Quân quan hệ rất tốt sao! Như thế nào bọn họ Kim Nhiếp Lam tam tôn kết nghĩa không có mời ngươi chứ?"
"Ta cùng Trạch Vu Quân tự mình qua lại thân thiết liên quan gì tới hai người kia? Lại nói, ai muốn cùng người kết bái!"
"Cũng đúng nha, cho dù Giang đại tông chủ của chúng ta đồng ý, ta cũng không đồng ý, A Trừng nhà ta sao có thể cùng người khác xưng huynh gọi đệ, nghĩ hay lắm!!!"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đủ chưa, nơi này là nơi nào mà ngươi lại nói bậy bạ!"
"Được được được, ta biết, không nói là được. A Trừng, đợi chút nữa ta dẫn ngươi cùng đi xem kim tinh tuyết lãng (*) đi, thuận tiện hái mấy đóa mang về cho sư tỷ, chắc chắn nàng sẽ thích!"
Giang Trừng thấy hắn hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, liền gật đầu không nói gì nữa.
Bên này Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ được Kim Quang Dao sắp xếp vào chỗ ngồi, một bên uống trà cùng Nhiếp Minh Quyết, một bên tán gẫu.
Hai người đang nói chuyện với nhau vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ bên kia: "Kim Tử Hiên! Đừng quên ngươi đã nói cùng làm gì, bây giờ đây tính là ý gì?"
Là Ngụy Vô Tiện!!
Tất cả mọi người đứng người lên, nhìn về phía cãi lộn, chỉ thấy ở bên kia Kim Tử Hiên cũng tức giận nói: "Ta đang hỏi Giang tông chủ, lại không hỏi ngươi! Người ta hỏi cũng là Giang cô nương, không liên quan gì tới ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Nói hay lắm! Sư tỷ ta có liên quan gì tới ngươi? Lúc trước là mắt ai để lên đỉnh đầu?"
Kim Tử Hiên nói: "Giang tông chủ, đây là hoa yến nhà ta, đây là người nhà các ngươi! Ngươi có còn quản hay không!"
Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói: "Tại sao lại ầm ĩ lên rồi?"
Lam Vong Cơ ánh mắt tìm đến phía bên kia, bước chân lại dính ở trên mặt đất, qua một hồi, giống như hạ quyết tâm gì đó, mở rộng bước chân, đang muốn đi qua thì giọng nói của Giang Trừng truyền tới: "Ngụy Vô Tiện, ngươi ngậm miệng lại, vừa nãy ngươi hứa với ta thế nào. Kim công tử, xin lỗi, cảm ơn sự quan tâm của ngài, chuyện này lần sau chúng ta lại bàn đi,"
Ngụy Vô Tiện cười khẩy nói: "Lần sau? Không có lần sau! Có tốt hay không cũng không cần hắn đến nhọc lòng! Hắn là ai chứ?"
Chỉ thấy hắn nói xong quay người liền muốn bỏ đi, Giang Trừng quát: "Ngụy Vô Tiện, ngươi quay lại! Ngươi đi đâu vậy?"
Ngụy Vô Tiện vẫy tay nói: "Nơi nào cũng được! Đừng để ta nhìn thấy bản mặt kia của hắn là được. Vốn ta chẳng muốn đến, nơi này tự ngươi ứng phó đi."
Giang Trừng bị hắn bỏ lại ở đằng sau, trên mặt lập tức u ám. Kim Quang Dao vốn ở giữa sân bận bịu tứ phía, gặp người liền cười, có việc liền làm, thấy bên này xảy ra nhiễu loạn, lại xông ra, nói: "Ngụy công tử, dừng bước a!"
Thế nhưng là Ngụy Vô Tiện chắp lấy tay, đi được nhanh chóng, nhanh như chớp liền không thấy bóng dáng, căn bản không có để ý đến Lam Vong Cơ đi ngang qua hắn.
Kim Quang Dao không đuổi kịp Ngụy Vô Tiện, giẫm chân nói: "Ôi, người đi, Giang tông chủ, chuyện này... phải làm sao mới ổn đây?"
Giang Trừng thu lại mây đen trên mặt, nói: "Không cần để ý tới hắn. Hắn trong nhà buông thả thành quen, mới không hiểu quy củ như vậy."
Quay người lại cùng nói chuyện với Kim Tử Hiên một lần nữa.
Kim Quang Dao lại đi tới chỗ ngồi của Lam Hi Thần, nói một cách bất lực: "Đại ca Nhị ca, các huynh xem! Ta làm sai chuyện...!"
Lam Hi Thần an ủi: "Vất vả tam đệ."
Kim Quang Dao lắc đầu nói: "Ta ngược lại không có gì mà vất vả, chỉ là thật khó cho Giang tông chủ, thiếu niên Tông chủ vốn là làm khó, hắn lại là người chí khí cao, bỗng nhiên bị thuộc hạ nhăn mặt như thế, sợ là trong lòng không dễ chịu, không bằng Nhị ca đợi chút nữa an ủi hắn hai câu đi."
Lam Hi Thần nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Khoảnh khắc, sau khi Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên tách ra, Giang Trừng một mình đi trên hành lang gấp khúc bên ngoài phòng yến khách, nhìn qua đường đi Ngụy Vô Tiện rời đi Kim Lân Đài, giống như đang suy nghĩ về điều gì đó, ngay cả Lam Hi Thần đến gần cũng không phát hiện.
Lam Hi Thần nhẹ giọng gọi: "Vãn Ngâm, ngươi thế nào?"
Y cực ít gọi Giang Trừng như vậy, chỉ có vào lúc không có người mới biểu hiện ra khoảnh khắc thân mật như vậy.
Giang Trừng xoay người thấy là Lam Hi Thần, cố gắng mỉm cười với y, nói: "Ta không sao."
Lam Hi Thần nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của hắn, bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng trong lòng. Chuyện Giang Trừng lo lắng, y cũng không thể không quan tâm tới.
Lam Hi Thần nói một cách nghiêm túc: "Vãn Ngâm, có mấy lời hôm nay ta nhất định phải nói với ngươi."
Lam Hi Thần từ trước đến nay ôn nhã, ngay cả cùng người trò chuyện đều mang ý cười, lần này lại mang theo ngữ khí nghiêm túc nói với hắn, gọi Giang Trừng trong lòng nhảy một cái, vẫn là kiềm chế lại tính tình, trả lời: "Ngươi không ngại nói thẳng."
"Ta thấy hành vi hôm nay của Ngụy công tử, thực tế không giống với tính nết ngày xưa, Vãn Ngâm hẳn là có đề phòng mới phải."
"Ta biết."
Lam Hi Thần vừa mở miệng, Giang Trừng liền dự trước tiếp theo y muốn nói sẽ không là chuyện gì tốt, mà lại chuyện này khẳng định liên quan tới Ngụy Vô Tiện. Hắn vẫn luôn tin tưởng Ngụy Vô Tiện, từ nhỏ đến lớn Ngụy Vô Tiện mặc dù nhìn như ngang bướng bất trị, thế nhưng là cho tới bây giờ chưa bao giờ làm hắn thất vọng trong các sự kiện lớn. Nhưng là kể từ khi kết thúc chinh phạt Xạ Nhật tới nay, những bất thường của hắn quả thật làm cho Giang Trừng trong lòng cũng không khỏi lo lắng.
"Tu tập quỷ đạo cuối cùng không phải kế lâu dài, bây giờ chinh phạt Xạ Nhật đã kết thúc, không bằng khuyên Ngụy công tử trọng tu chính đạo là thượng sách."
Giang Trừng xoay người nhìn về phương xa, hồi lâu không trả lời, Lam Hi Thần cũng không nói gì thêm.
Lam Hi Thần nói rất đúng, trở về thật sự phải đề phòng nhiều hơn, Giang Trừng trong lòng hạ quyết tâm, quay đầu nói với Lam Hi Thần: "Lam Hoán, đa tạ ngươi nhắc nhở, ta sẽ chú ý, ta cũng tin tưởng hắn khống chế được."
Lam Hi Thần nhìn ánh mắt kiên định của Giang Trừng, cuối cùng là không nói gì thêm nữa. Đúng vậy, Vãn Ngâm tin hắn, cho tới bây giờ tin hắn, chỉ mong Ngụy công tử có thể đừng cô phụ lần tín nhiệm này đi!
————————————————————————
Nhiều thứ đột nhiên phát triển theo hướng xấu trước khi chúng có thể được ngăn chặn trong tương lai. Một tháng sau, Ngụy Vô Tiện vì cứu Ôn gia nhất tộc, ở Cùng Kỳ Đạo giết tu sĩ Kim gia, cũng tại đêm đó dẫn người lên Loạn Táng Cương.
Màn đêm buông xuống, Giang Trừng ở trong Điểm Kim Các tại Kim Lân Đài bị bách gia chất vấn, ba ngày sau, Giang Trừng lên Loạn Táng Cương, cùng Ngụy Vô Tiện đánh một trận dữ dội, mỗi người đều trọng thương, thống mạ mà về, sau đó Giang Trừng đối với ngoại giới tuyên bố: Ngụy Vô Tiện phản bội chạy trốn gia tộc, cùng chúng gia công nhiên là địch, Vân Mộng Giang thị đã trục xuất hắn, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, phân rõ giới hạn. Sau này cho dù người này có hành động gì, nó không liên quan gì tới Vân Mộng Giang thị!
Sau khi Lam Hi Thần biết được tin tức này, lập tức bay tới Liên Hoa Ổ tìm hiểu tình huống. Khi Lam HI Thần nhìn thấy Giang Trừng trong phòng khách, vẻ mặt của Giang Trừng có chút mệt mỏi, một cánh tay quấn băng vải, nghĩ rằng bị thương rất nặng.
Lam Hi Thần quan tâm nói: "Vãn Ngâm, tay ngươi thế nào?"
Giang Trừng nhàn nhạt nói: "Không có việc gì. Nhiều nhất một tháng là ổn, tiểu tử kia cho tới bây giờ đều là như vậy."
Lam Hi Thần hỏi: "Các ngươi như thế nào nháo đến tình cảnh như vậy?"
"Hắn không đồng ý về Liên Hoa Ổ cùng ta, nhất định phải bảo vệ người Ôn gia, ta muốn hủy thi thể của tên Ôn Ninh kia xử lý tốt chuyện này, hắn liền muốn liều mạng với ta, còn kêu ta vứt bỏ hắn, ta có thể làm sao?"
Giang Trừng trong giọng nói mang vẻ châm biếm, không biết là đang châm biếm Ngụy Vô Tiện, vẫn là chính bản thân hắn?
Lam Hi Thần không đành lòng, khuyên câu: "Vãn Ngâm."
Chỉ thấy Giang Trừng cười cay đắng nói: "Chỉ trách ta không có năng lực, không gánh nổi hắn, hắn không muốn làm chuyện vong ân phụ nghĩa, lại sợ liên lụy Vân Mộng Giang thị, vì vậy đành phải bảo ta vứt bỏ hắn."
Lam Hi Thần lúc này mới biết, hóa ra hai người này là giả vờ cắt đứt. Hai người cố ý diễn một trận trò hay kia, đao thật thương thật đánh một trận, cũng đều trọng thương đối phương, đây thật đúng là dụng tâm lương khổ.
"Nói như vậy, Ngụy công tử làm như vậy cũng là vì ngươi, vì Vân Mộng Giang thị suy nghĩ, Vãn Ngâm ngươi không nên quá buồn."
"A, ngươi nói ta làm sao có thể không buồn chứ, tuy nói hắn là vì không liên luỵ Vân Mộng Giang thị, thế nhưng là hắn lại vì người Ôn gia muốn ta vứt bỏ hắn. Biết rõ không thể mà vẫn làm, chẳng trách phụ thân ta từ nhỏ nói chỉ có hắn mới hiểu gia huấn Vân Mộng Giang thị, ta đây tính là gì chứ? Ta chính là trò cười!!"
Giang Trừng mỉm cười cay đắng, càng nói càng kích động, những cảm xúc tích lũy trong lòng mấy ngày nay liền lập tức bạo phát ra.
Lam Hi Thần nhanh chóng bước tới xoa nhẹ vai hắn để hắn ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng nói: "Vãn Ngâm, ngươi không cần tự coi nhẹ mình, ngươi khó xử ta đều hiểu, ta nghĩ Ngụy công tử cũng nhất định là rõ ràng mới có thể không muốn làm ngươi khó xử."
Đúng vậy, hắn cùng Lam Hi Thần đều là sinh ra liền không chạy thoát khỏi vận mệnh tông tử này, làm bất cứ chuyện gì đều phải đem lợi ích của gia tộc đặt ở vị trí thứ nhất. Vân Mộng Giang thị vừa mới trùng kiến, bảo hắn vì Ngụy Vô Tiện cầm toàn bộ Vân Mộng Giang thị làm tiền đặt cược, hắn làm không được! Hắn cũng không thể!!
Thế nhưng là, Ngụy Vô Tiện thật sự hiểu hắn sao?
Ngụy Vô Tiện biết hắn xưa nay không chịu từ bỏ lợi ích gia tộc, hiểu hắn khó xử, nhưng có biết rằng hắn không bao giờ muốn từ bỏ Ngụy Vô Tiện hắn?
Giang Trừng đỡ trán dựa vào bên cạnh bàn một hồi, nói một cách cay đắng: "Lam Hoán, ngươi nói có phải ta sai rồi hay không?"
Lam Hi Thần hỏi: "Vãn Ngâm là chỉ cái gì?"
Giang Trừng đột nhiên vỗ bàn đứng dậy: "Ta lúc ấy liền không nên cùng hắn nói đạo lý cái gì, trực tiếp trói hắn mang về Liên Hoa Ổ trước, hắn còn có thể giết ta hay sao!"
Lam Hi Thần bị sốc bởi hắn như thế này, rồi lại lắc đầu, nói: "Vãn Ngâm, ta biết ngươi sẽ không như vậy, hắn cũng biết ngươi sẽ không làm thế. Một người như Ngụy công tử nếu là mất tự do, chỉ sợ so với giết hắn còn khó chịu hơn."
Lam Hi Thần trong lòng biết, đệ đệ của mình đã từng nhiều lần nghĩ tìm cách đem Ngụy Vô Tiện mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu đi, thế nhưng là Ngụy Vô Tiện không muốn.
Chuyện Ngụy Vô Tiện không muốn làm, Giang Trừng bức không được, cũng xưa nay sẽ không bức, Lam Hi Thần đã thấy điều này từ lâu.
Những lời của Lam Hi Thần trực tiếp đánh vào trong lòng Giang Trừng, hắn nhất thời lại không nói tiếng nào.
Đúng vậy! Hắn khi nào bức bách Ngụy Vô Tiện, cho tới bây giờ đều là Ngụy Vô Tiện bức bách hắn phải đưa ra lựa chọn, mà mặc kệ lúc trước có bao nhiêu lần, hắn luôn đứng ở bên Ngụy Vô Tiện, mỗi lần giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm, đồng ý cả một đời nhặt xác cho hắn, mà lần này, Ngụy Vô Tiện lại chủ động đẩy mình ra.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, , đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần nói: "Lam Hoán, ta muốn cứu hắn. Ta muốn cứu hắn! Ta không muốn để hắn cứ như vậy..." Cứ như vậy cùng bách gia là địch, từng bước một bước tới muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Lam Hi Thần: "Ừ, ta biết, Vãn Ngâm trước tiên không nên lo lắng, bây giờ tình hình như vậy có lẽ còn có khả năng cứu vãn."
Giang Trừng: "Làm thế nào xoay chuyển?"
Lam Hi Thần: "Chỉ cần vượt qua cánh cửa Lan Lăng Kim thị là được, Cô Tô Lam thị cùng Thanh Hà Nhiếp thị bên kia ta tự sẽ nghĩ cách tìm đường, sẽ không làm khó Ngụy công tử."
Giang Trừng: "Lam Hoán, ngươi nói đúng, chỉ cần Lan Lăng Kim thị không lắm miệng, ngươi có cách nào không?"
Lam Hi Thần: "Tam đệ ta giờ ở Lan Lăng Kim thị không chen mồm vào được, kế trước mắt, liền chỉ có thông qua con đường Tử Hiên huynh, chỉ là..."
"Kim Tử Hiên?" Giang Trừng ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, chỉ thấy y ý vị thâm trường hướng hắn khẽ gật đầu.
Giang Trừng lập tức hiểu được: "Ý của ngươi là thông qua tỷ tỷ của ta?"
"Đúng vậy." Lam Hi Thần bình tĩnh gật đầu, lại nói: "Ngươi và ta đều biết Tử Hiên huynh có mong muốn cưới được Giang cô nương, chỉ là không biết tâm ý của Giang cô nương."
"Tỷ tỷ của ta? Cùng Kim Tử Hiên? Không được, ta không thể để cho tỷ tỷ của ta đi..." Đi làm giao dịch này!
Mặc dù hắn biết tỷ tỷ vẫn luôn có tình ý với Kim Tử Hiên, thế nhưng là hắn không muốn tỷ tỷ biến thành quân cờ trao đổi lợi ích.
"A Trừng, tỷ bằng lòng." Là Giang Yếm Ly! Chỉ thấy Giang Yếm Ly bưng lấy trà bánh đi đến. Nàng lúc trước đã ở ngoài cửa nghe hồi lâu, coi như Lam Hi Thần không nói, nàng cũng dự định cùng Giang Trừng đưa ra phương pháp này.
Giang Trừng nôn nóng nói: "Tỷ tỷ, không thể, Lan Lăng Kim thị kia thế nhưng là nơi hổ lang, đệ không đồng ý tỷ hi sinh chính mình như vậy."
Giang Yếm Ly dịu dàng nói: "A Trừng, tỷ biết đệ cùng A Tiện xưa nay không thích Tử Hiên, nhưng đệ cũng nên biết tâm ý của tỷ, bây giờ tỷ đã cùng hắn tình đầu ý hợp, liền coi như không phải oan ức, với lại đây là cách tốt nhất để có thể mang A Tiện trở về." Mặc dù giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, trong ánh mắt lại mang theo kiên định, nàng tâm ý đã quyết.
"Tỷ tỷ..." Giang Trừng nghẹn ngào.
Lam Hi Thần thấy rằng sau khi Giang Trừng gọi câu này liền không có lại nói tiếp, nghĩ là đã nghĩ thông suốt thiệt hơn trong đó.
Lam Hi Thần đối với Giang Yếm Ly chắp tay thi lễ một cái, nói: "Giang cô nương thật sự là hiểu rõ đại nghĩa, Lam mỗ bội phục."
Giang Yếm Ly vội vàng khom người đáp lễ, nói: "Để Trạch Vu Quân chê cười."
Quay đầu lại nói với Giang Trừng: "A Trừng, bây giờ Giang gia chỉ còn lại ba người chúng ta, cha mẹ ở trên trời có linh, nhất định là cũng hi vọng chúng ta đưa A Tiện trở về đoàn viên."
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định mang hắn trở về."
Lam Hi Thần nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Giang Trừng, nhất thời cảm giác thiếu niên lúc cầu học ở Cô Tô cuối cùng là lớn lên, chỉ là y vẫn là không nhịn được muốn bảo vệ hắn.
——————————————————————
Ba tháng sau, đại tiểu thư Vân Mộng Giang thị cùng Lan Lăng Kim thị tông tử Kim Tử Hiên đại hôn. Một năm sau Giang Yếm Ly sinh hạ cháu đích tôn Kim thị.
Một ngày này, Lam Hi Thần vừa tới Kim Lân Đài, liền gặp được Giang Trừng xuống Kim Lân Đài, vẻ mặt rất là vui vẻ.
"Lam Hoán, ngươi tới rồi!" Khi bốn bề vắng lặng Giang Trừng luôn quen thuộc gọi y như vậy, Lam Hi Thần nghe cũng rất là thích.
"Vãn Ngâm, nghe nói ngươi mới thêm một cháu trai, chúc mừng ngươi!" Lam Hi Thần thấy hắn hiếm khi vui vẻ như vậy, nghĩ nhất định là vì người cháu trai mới ra đời này mà cảm thấy vui vẻ.
Giang Trừng cười nói: "Đúng vậy, cảm ơn ngươi..."
Lam Hi Thần: "Cám ơn ta? Vãn Ngâm vì sao bỗng nhiên cám ơn ta?"
Giang Trừng: "Tự nhiên là nên cám ơn ngươi, vừa rồi ta từ Kim Lân Đài xuống, tỷ tỷ nói cho ta, A Lăng, cũng chính là yến đầy tháng cháu ngoại trai ta, Lan Lăng Kim thị đồng ý mời Ngụy Vô Tiện tới tham gia."
Lam Hi Thần cười nói: "Như vậy, thật đúng là chuyện thật tốt, thảo nào Vãn Ngâm vui vẻ như vậy."
Nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, Lam Hi Thần cũng vì hắn cảm thấy vui vẻ. Lập tức lại hỏi: "Cho nên, Vãn Ngâm đây là muốn đi Di Lăng thông báo Ngụy công tử sao?"
"Người hiểu ta, Lam Hoán." Giang Trừng hiện nay trong lòng vui vẻ, cả người đều hoạt bát không ít.
Lam Hi Thần: "Như vậy, Vãn Ngâm liền sớm chút đi thôi!"
Giang Trừng: "Ừ, vậy ta xin cáo từ trước, ngày khác gặp lại."
Lam Hi Thần: "Đi thôi, dọc đường cẩn thận."
Thẳng đến Giang Trừng ngự kiếm bay xa, rốt cuộc không nhìn thấy, Lam Hi Thần vẫn là ngây người nhìn về hướng kia. Dù trong lòng có chút lạc lõng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của hắn, liền chợt cảm thấy tất cả đều tan thành mây khói.
———————————————————————
Sau lần đi này của Giang Trừng, cũng không có chờ được tin tức tốt. Ngụy Vô Tiện ở Cùng Kỳ Đạo ngộ sát Kim Tử Hiên, sau đó ở Bất Dạ Thiên lấy ra Âm Hổ Phù, đồ sát ba ngàn tu sĩ ở đây.
Ba tháng sau, Giang Trừng Tông chủ Vân Mộng Giang thị bị bách gia vây nhốt mấy tháng nhưng thủy chung đóng cửa không gặp cuối cùng đồng ý dẫn đầu phạt Ngụy. Khi cửa lớn Vân Mộng Liên Hoa Ổ mở ra, lúc thủ lĩnh bách gia đi vào phòng tiếp khách, Giang Trừng đứng tại chủ tịch vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn xem tất cả mọi người.
Lam Hi Thần một mực nhìn chăm chú hắn, chỉ nghe hắn nói ra: "Chư vị ở Liên Hoa Ổ ta ngồi chờ ba tháng, đơn giản là muốn ta dẫn đầu lên Loạn Táng Cương, vậy thì tốt, ba ngày sau liền do ta tự mình dẫn người đi, ta chỉ là có một yêu cầu, mạng của Ngụy Vô Tiện, giao cho ta!!!"
Nói xong câu này, Giang Trừng cũng không có thời gian để lắng nghe những lời nịnh nọt "Giang tông chủ hào khí vượt mây, đại nghĩa diệt thân", liền một thân một mình rời đi, chỉ để lại Giang gia chủ sự Giang Mặc cùng mọi người trao đổi đại kế "phạt Ngụy" kia.
Lam Hi Thần nhìn thấy biểu hiện quyết đoán và tàn nhẫn của Giang Trừng khi muốn tính mạng của Ngụy Vô Tiện, nhớ lại thiếu niên Giang Trừng nhu thuận an tĩnh ở bên người Ngụy Vô Tiện khi cầu học ở Vân Thâm, lập tức trong lòng run lên, đột nhiên một ý nghĩ bất chợt xuất hiện đầu, ở sâu thẳm trong nội tâm Giang Trừng tâm tình nhất định là cực kỳ phức tạp mà đau khổ, nhưng là thân phận Tông chủ khiến cho Giang Trừng nhất định phải thời khắc ở trước mặt người khác phải duy trì bình tĩnh, rất nhiều cảm xúc giấu thật sâu ở trong đáy lòng, không người biết được. Có lẽ, Giang Trừng ép mình làm một quyết định sẽ để cho mình hối hận cả đời không thể tiêu tan, mặc dù y biết, Giang Trừng không có lựa chọn nào khác.
Kể từ khi Bất Dạ Thiên Ngụy Vô Tiện ngược sát ba ngàn tu sĩ ở đây, tiên môn bách gia đã thảo luận về vấn đề phạt Ngụy, mà vấn đề này rất cần một người đứng đầu để đứng lên vẫy cờ chỉ huy. Con trai trưởng người thừa kế gia chủ Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên chết, tỷ tỷ gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly chết, mà nguyên nhân sâu xa của tất cả những bất hạnh này là Ngụy Vô Tiện, lại là từ Vân Mộng Giang thị phản bội chạy trốn đi ra, Giang gia không dẫn đầu chuyện này thì ai dẫn dắt? Người trong thiên hạ muốn vây quét Loạn Tán Cương, Giang gia nhất định phải đóng vai nhân vật đại nghĩa diệt thân. Nếu như Giang Trừng không đi vào khuôn phép, hắn không có cách nào hướng tiên môn bách gia bàn giao, không có cách nào hướng Vân Mộng Giang thị đệ tử thân nhân chết ở Bất Dạ Thiên bàn giao, Vân Mộng Giang thị trùng kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, những thiệt hơn được mất này, Lam Hi Thần trong lòng rất rõ ràng, Giang Trừng cũng rõ ràng.
Vây quét Loạn Tán Cương tên đã lên dây, nhưng y vẫn muốn gặp Giang Trừng một lần, hỏi rõ ràng những suy nghĩ và mong muốn thực sự của hắn, thảo luận về các chiến lược với hắn có thể giải quyết tình trạng khó xử trong lòng hắn. Ngay cả khi cuối cùng không có cách nào để làm cho tình hình tốt hơn, ít nhất, điều đó có thể khiến Giang Trừng hiểu rằng, ở trên đời này vẫn còn có một người vẫn đứng sau lưng hắn.
Nghĩ tới đây, Lam Hi Thần hạ quyết tâm đi gặp Giang Trừng.
Đợi khi Giang Mặc đi vào chuyển lời cho Giang Trừng, Lam Hi Thần đột nhiên trong lòng bất an, y nên lấy lập trường gì nhúng tay vào chuyện giữa Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đây? Có lẽ ở trong lòng Giang Trừng, muôn việc muôn vật đều không đủ để lên án chính mình thảo phạt người sư huynh phản bội của mình đi, có lẽ không phải thảo phạt mà là chất vấn một đáp án, cũng có lẽ cả hai đều có. Ân cừu giữa hắn cùng sư huynh mắc mớ gì tới người ngoài chứ?
Đang lúc do dự, Giang Mặc đi tới hành lễ nói: "Lam tông chủ, hết sức xin lỗi, Tông chủ nhà ta vẫn là không tiếp khách, mời ngài trở về đi."
Lam Hi Thần ảm đạm cười một tiếng: "Thôi được, Lam mỗ trước tiên cáo từ". Hành lễ xong, liền ngự kiếm cưỡi gió mà đi.
————————————————————————
Ba ngày sau, tiên môn bách gia do Vân Mộng Giang thị cùng Lan Lăng Kim thị dẫn đầu, dẫn đầu chúng đệ tử đồng loạt xuất phát vây quét Di Lăng Loạn Táng Cương.
Giang Trừng đã quen thuộc với tình trạng hoạt động của quỷ đạo, trước khi vây quét ở dưới chân núi quan sát tình huống, đánh giá bầy quỷ không bị khống chế, thừa cơ đem người tấn công núi. Lan Lăng Kim thị cũng muốn đoạt công đầu, nhưng cũng là vì Giang Trừng quen thuộc quỷ đạo, lại hung thi Loạn Tán Cương tựa hồ sẽ không chủ động tấn công Giang Trừng, thực tế chiếm trước tiên cơ vẫn là Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng cuối cùng mang một bộ phận đệ tử trước tiên công lên núi, chờ lúc đám người Kim Quang Thiện Lam Hi Thần chạy tới chỉ thấy rất nhiều đệ tử Vân Mộng Giang thị bị thương ngã xuống đất, chỉ còn lại một mình Giang Trừng đứng ở ngoài động Phục Ma ra sức giết hung thi, mà đông đảo hung thi ngã xuống bên người Giang Trừng tựa hồ đều là chết ở trên tay một mình hắn.
Đám người Lam Hi Thần cũng gia nhập chiến đấu, rất nhanh tiêu diệt sạch sẽ đám tẩu thi còn sót lại. Không thấy Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Thiện lại dẫn đầu đám người lại đáng tới động Phục Ma.
Giang Trừng không có đi vào, Lam Hi Thần trông thấy hắn nhìn quanh bốn phía một chút, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một hướng, Lam Hi Thần chú ý tới vũng máu trên mặt đất kia, một vật thể màu đen nằm ngang ở bên cạnh, là quỷ địch Trần Tình của Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng ba bước làm hai bước đi qua, cúi người xuống nhặt Trần Tình lên, đột nhiên nghe được "bịch" một tiếng, hóa ra là tiếng ngọc trên Trần Tình rơi xuống đất vỡ tan.
Giang Trừng lại khom người xuống nhặt ngọc vỡ trên đất lên, cùng Trần Tình đồng thời bỏ vào trong ngực, quay đầu nhìn thấy Kim Quang Thiện đi ra khỏi động Phục Ma.
Kim Quang Thiện không có ý tốt nhìn thoáng qua Giang Trừng, hỏi: "Giang tông chủ, Ngụy Vô Tiện đâu?"
"Chết rồi." Giang Trừng vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng là lạnh lùng, không khí quanh thân dường như ngưng tụ thành một lớp băng cực kỳ lạnh lẽo cách ly với thế giới bên ngoài.
Kim Quang Thiện nghe được tin tức này trong lòng rất đắc ý, nhưng lại không thích hiện ra sắc mặt, giả vờ làm ra một bộ vẻ mặt đồng tình tiếc nuối vốn là anh hùng không biết làm sao biến thành ma đầu cuối cùng chết ở trong tay sư đệ, tiếp theo thăm dò hỏi: "Chết rồi, vậy thi thể đâu?"
Giang Trừng ngừng lại một chút, dường như không muốn thừa nhận, thấp giọng nói: "Không có, đều không có."
"Ha ha ha ha, Ngụy Vô Tiện chết rồi, chết thật tốt!"
"Thiên đạo luân hồi thật là tốt nha!"
Đám người nghe nói Ngụy Vô Tiện chết rồi, còn tan thành mây khói, đều vui sướng tung tăng, chỉ có Lam Hi Thần vẫn luôn chú ý tới tình trạng của Giang Trừng, có lẽ Giang Trừng cũng không rõ ràng lắm mình nói không có cái gì, là không có đại ma đầu mưu phản Giang gia cùng tiên môn bách gia đối lập làm nhiều việc ác, hay là đang nói người sư huynh cùng hắn từ nhỏ lớn lên tình nghĩa sâu đã hoàn toàn không còn, vĩnh viễn biến mất ở trên thế gian này.
Giang Trừng an tĩnh như vậy quả thực không bình thường, Lam Hi Thần trong lòng run rẩy.
Lam Hi Thần đi đến trước người Giang Trừng, khẽ hỏi: "Vãn Ngâm, ngươi thế nào rồi?"
Giang Trừng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn y, lại quay đầu nhìn tất cả các tu sĩ tấn công lên động Phục Ma, trong ánh mắt giống như vừa oán hận lại có không cam lòng, trong lúc nhất thời nhìn đến tất cả mọi người ở đây cũng bắt đầu e ngại.
"Giang tông chủ, ngươi nhìn chúng ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ trách chúng ta giết sư huynh của ngươi?"
"Đúng vậy, Giang tông chủ, giết Ngụy cẩu ngươi thế nhưng là công đầu!"
"Ngụy Vô Tiện tội ác tày trời, mất hết tính người, chết không có gì đáng tiếc!!!"
Đám người ngươi một lời ta một câu châm chọc cùng chửi rủa, Giang Trừng nhưng thủy chung không nói gì, Lam Hi Thần nhìn thấy nắm tay siết chặt của hắn, cuối cùng là không nhìn nổi, liền nói với Kim Quang Thiện: "Kim tông chủ, động Phục Ma đều giải quyết sao!"
Kim Quang Thiện kiêu căng nói: "Ở trong đó, liền một đống người già trẻ em trốn ở trong pháp trận, Ngụy Vô Tiện vừa chết liền tự sụp đổ, ta đã để thủ hạ đi giải quyết."
Lam Hi Thần liếc nhìn Kim Quang Dao trong đám đông phía sau Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao lập tức hiểu ý gật đầu.
Chỉ thấy Kim Quang Dao tiến lên một bước đi đến trước mặt Kim Quang Thiện, đưa lên một thanh kiếm màu đen, nói: "Phụ thân, đây là bội kiếm của Ngụy Vô Tiện, tìm được ở trong động Phục Ma, bên trong còn một vài thứ cần người tự mình đi xem xét."
Kim Quang Thiện lắng nghe lời đề nghị của Kim Quang Dao rồi dẫn đầu thủ hạ lại đi vào động Phục Ma, các tu sĩ gia tộc khác lên núi sau cũng chen chúc mà đi vào động Phục Ma chiếm đoạt vật do Di Lăng lão tổ để lại làm chiến lợi phẩm.
Từ đầu đến cuối Giang Trừng không nói một lời nào, giờ phút này Giang Trừng cả người nhìn đều là chết lặng, ngay cả khi nhìn thấy bội kiếm "Tùy Tiện" của Ngụy Vô Tiện rơi vào trong tay Kim Quang Thiện hắn cũng không bộc lộ một chút cảm xúc.
Lam Hi Thần vẫn luôn dõi theo cử động của Giang Trừng, thấy hắn lại liếc nhìn vũng máu ở chỗ xa kia một lần nữa, quay người một mình xuống núi.
Bởi vì không yên lòng Giang Trừng, Lam Hi Thần vẫn xa xa đi theo hắn, nhìn bóng lưng màu tím đơn bạc ở phía trước, y ở phía sau đi không tính chậm, bước đi lại tựa như nặng ngàn cân.
Đi đến nửa đường, Lam Hi Thần cảm thấy có thứ gì lác đác rơi vào trên người, ngẩng đầu nhìn lên, là tuyết rơi.
Giang Trừng đi ở phía trước cũng rất nhanh nhận ra trận tuyết này, hắn duỗi một tay ra, gió bắc lạnh lẽo đem bông tuyết nhẹ nhàng mà bay xuống, từng mảnh từng mảnh màu trắng kia rơi vào trong lòng bàn tay Giang Trừng.
Vân Mộng hiếm khi có tuyết, Di Lăng cũng vậy. Giang Trừng ngừng lại, nhìn tuyết tan trong tay, biến thành từng giọt nước óng ánh, tựa như là đang vì cái chết của người kia mà rơi nước mắt.
Giang Trừng mỉm cười cay đắng, thò tay vào trong ngực móc ra khối ngọc vỡ kia, cúi đầu nhìn một chút.
Đây là lần thứ ba hắn lên Loạn Táng Cương, ông trời tựa như là đang mở một trò chơi lớn với hắn, bằng không thì sẽ không phải mỗi lần xuống núi đều là không có kết quả mà hắn muốn.
Lần đầu tiên, hắn không mang Ngụy Vô Tiện trở về được, lần thứ hai hắn cho Ngụy Vô Tiện khối ngọc này, chờ mong Ngụy Vô Tiện trở về, thế nhưng là chờ đến lại là tin dữ của Kim Tử Hiên, mà lần thứ ba này, hắn đến là nhặt xác cho Ngụy Vô Tiện, cuối cùng lại ngay cả thi thể đều không có để lại cho hắn.
Hắn không tin Ngụy Vô Tiện cứ như vậy chết rồi, làm sao có thể cứ như vậy chết đây? Không thể nào!!!
Thế nhưng là, không phải ngươi muốn hắn chết sao?
Giang Trừng cầm khối ngọc kia, khối ngọc kia nắm ở trong lòng bàn tay đâm ra máu hắn cũng không cảm thấy đau nhức, hận không thể đem ngọc vỡ này tan vào bên trong máu xương mới tốt.
Bỗng nhiên, Giang Trừng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy quả nhiên là Lam Hi Thần, không nói gì, tiếp tục đi xuống núi, như thể mỗi một bước chân đang đạp trên đám mây, không chân thực chút nào. Cứ như thể miễn là rời khỏi nơi tối tăm này, mọi thứ sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
Lam Hi Thần ngay tại sau lưng nhìn hắn chết lặng đi về phía trước, cũng không còn dừng lại, cũng không quay đầu lại.
Khi gần tới chân núi, Lam Hi Thần cảm thấy an tâm một chút, cuối cùng sắp rời khỏi nơi khiến hắn đau lòng.
Đột nhiên, "bịch" một tiếng, Giang Trừng ngã trên mặt đất. Lam Hi Thần trong lòng cả kinh, vội vàng xông tới đỡ hắn lên.
Giang Trừng mềm nhũn co quắp ở trong ngực của y, dường như không thể nâng một chút sức lực.
"Vãn Ngâm! Ngươi làm sao vậy?!"
Giang Trừng sắc mặt trắng bệch, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, lã chã rơi xuống, thậm chí thấm ẩm ướt tay áo Lam Hi Thần. Lam Hi Thần đưa tay lau đi giúp hắn, hai cánh tay ôm hắn không ngừng run rẩy. Giang Trừng cắn chặt môi, nhìn hết sức đau đớn, tay gắt gao nắm lấy bụng của mình, Lam Hi Thần nhìn thấy trong tay hắn còn đang nắm khối ngọc vỡ kia, trong lòng bàn tay dính đầy máu.
Lam Hi Thần trong lòng lo lắng, cũng không đoái hoài tới cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp bế hắn lên, đi tới nơi đóng quân dưới núi cách đó không xa.
"Vãn Ngâm... Ngươi kiên trì một chút!"
Tuyết ngày càng lớn hơn, rơi xuống dày đặc trên người, trên khuôn mặt của hai người.
Giang Trừng đau đến co lại trong ngực Lam Hi Thần, trong miệng không ngừng thì thầm, mang theo tiếng khóc nức nở kêu: "Ngụy... Anh..." Hắn cơ hồ không nói ra được câu chữ hoàn chỉnh, nhưng hắn cứ lặp đi lặp lại tên sư huynh của mình, tiếng khóc đứt quãng không ngừng, Lam Hi Thần nghe lòng như đao cắt, nhưng y không dám trì hoãn, một lần nữa ôm chặt Giang Trừng, bất chấp tuyết rơi nhiều tiếp tục đi tới nơi Lam thị đóng quân.
Vãn Ngâm, ta ở đây.
————————————————————————
Tác giả có lời nói:
Tôi đã cố gắng hết sức, mọi người tàm tạm đọc đi.
Vẫn là cầu bình luận, tôi cần sự khích lệ. • ・*・:≡( ε:)
=====
(*) Lần sau khi nhắc tới hoa tui sẽ tóm gọn kim tinh tuyết lãng là mẫu đơn luôn, ở bất kỳ đồng nhân nào cũng vậy, còn miêu tả họa tiết quần áo thì vẫn giữ nguyên.
Chậc, cho tới giờ vẫn không hiểu tại sao vẫn có người không chịu hiểu cho Trừng, vẫn trách Trừng dẫn đầu bách gia vây quét LTC, bức chết NVT. Đầu tiên Trừng là Tông chủ, có LHÔ, có Vân Mộng, có Kim Lăng phải bảo vệ. Đứng đầu 1 tông là phải luôn đặt lợi ích gia tộc lên đầu, sau đó mới là người thân, cuối cùng mới là chính mình. Con người khi ngồi ở chỗ cao ấy, trách nhiệm nhiều lắm, gánh nặng đè còng cả lưng vẫn phải gồng mình mà gánh, bị xiềng xích quấn lấy không thể trốn thoát, có bao giờ được làm điều mình muốn, được sống cho chính bản thân mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro