Chương 15
ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, crackcanon, OOC, mời tránh sét.
Chương này tiếp tục hồi ức giản lược.
———————————————————————
Một năm sau.
Lam Hi Thần đi tới chiến trường Giang Lăng, khi đó Ngụy Vô Tiện đã trở lại.
Sau khi Ngụy Vô Tiện trở về lợi dụng qủy đạo ngự thi, nghe nói một người liền có thể chống đỡ trăm vạn hùng sư, Vân Mộng Giang thị có tướng tài đắc lực này rất nhanh thu lấy nhiều chỗ đất mất.
Chỉ nửa tháng trước Lam Vong Cơ còn đặc biệt đến chi viện Vân Mộng Giang thị, nhưng là Lam Vong Cơ tựa hồ là huyên náo với Ngụy Vô Tiện rất không thoải mái, sau khi Lam Hi Thần nhận được tin tức vội vàng bay tới Giang Lăng hòa giải.
Nói là hòa giải, kỳ thực là y vội vàng chạy tới càng là muốn nhìn người kia một chút.
Lúc Lam Hi Thần chạy đến, Giang Lăng trải qua một trận thủ thành ác chiến.
Lúc này Giang Lăng vừa trở lại trong tay Vân Mộng Giang thị, Ôn Nhược Hàn lại phái lượng lớn tu sĩ xâm lấn.
Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tanh, Ngụy Vô Tiện đang thổi quỷ địch ngự thi, Lam Vong Cơ cùng hắn tựa lưng mà đứng, hai người tập trung tinh thần đối địch, Giang Trừng thì ở một bên khác cầm Tam Độc Tử Điện hai tay nghênh địch, môn sinh Vân Mộng Giang thị đang toàn lực cùng Ôn cẩu tuần tuyền.
Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng dùng ánh mắt còn lại chú ý tình hình chiến đấu biên kia của Giang Trừng, chỉ thấy lượng lớn môn sinh xung quanh Giang Trừng ngã xuống, tình hình trận chiến càng thêm khốc liệt.
Ngụy Vô Tiện nói ra: "Hàm Quang Quân, chỗ này của ta không cần ngươi, ngươi có thể đi qua giúp đỡ Giang Trừng hay không."
Lam Vong Cơ không có đáp lại hắn, tiếp tục gảy Vong Cơ Cầm nghênh địch.
Ngụy Vô Tiện thấy y không trả lời, hít sâu một hơi, một lần nữa thổi sáo ngự động bầy thi, dự định phải nhanh chóng giải quyết địch nhân bên người.
Nhưng vào lúc này, Ngụy Vô Tiện nghe được bên kia tiếng binh khí va chạm càng ngày càng tăng, quay đầu nhìn lại, thấy có bốn năm tên Ôn cẩu bao vây Giang Trừng, Giang Trừng lúc này lấy ra Tam Độc chính diện đối địch, nhất thời lại không có cách nào bận tâm địch nhân ở phía sau, mắt thấy một tên tu sĩ Ôn gia lập tức muốn đâm trúng sau lưng Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện hô to: "Giang Trừng cẩn thận!!"
Đáng tiếc hắn cũng không thể phân thân, Lam Vong Cơ không có cách nào, đành phải chạy tới cứu viện Giang Trừng, nhưng mà mắt thấy cũng không kịp.
Ngụy Vô Tiện trái tim đập hụt nửa nhịp, làm sao bây giờ? Giang Trừng!! Giang Trừng không thể có chuyện!!!
Bỗng nhiên, một ánh sáng xanh rực rỡ bay vọt mà tới, tu sĩ Ôn gia ở sau lưng Giang Trừng bị một kiếm xuyên tim, co quắp ngã trên mặt đất. Giang Trừng kịp phản ứng, lập tức cũng một kiếm giết Ôn cẩu trước người, máu tươi nóng hổi bắn lên nửa khuôn mặt của hắn, quần áo trên người cũng bị máu văng thấm đẫm, huyết dịch lập tức ở trên áo tím choáng mở một mảnh màu đen.
Người tới thu kiếm vào vỏ, đi tới bên người Giang Trừng, nhẹ nhàng đỡ hắn.
Chính là Lam Hi Thần.
Giang Trừng quay đầu hướng người kia khẽ gật đầu tỏ ý mình không có chuyện gì, Giang Trừng tránh ra khỏi y nâng đỡ, sửa sang một chút y phục của mình, tiếp tục nghênh địch, Lam Hi Thần cũng gia nhập chiến đấu.
Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng bên kia thoát hiểm, cảm thấy an tâm một chút, mắt thấy lại có khối lượng lớn địch nhân vây công tới, Ngụy Vô Tiện bất chấp những thứ khác, một lần nữa thổi lên cây sáo ngự động bầy thi, dự định tốc chiến tốc thắng.
Có Lam Hi Thần trợ lực, tình hình nhanh chóng đảo ngược và trận chiến diễn ra suôn sẻ.
Giang Trừng giết chết địch nhân cuối cùng ở trước mặt, thu Tam Độc vào vỏ, chắp tay hướng Lam Hi Thần thi lễ một cái, nói: "Trạch Vu Quân, ngươi lại cứu ta, đa tạ."
"Giang tông chủ không có việc gì là tốt rồi, cũng may Hoán tới kịp thời."
Lam Hi Thần nói xong lại lễ phép mỉm cười với hắn, thấy trên mặt hắn còn có vết máu, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho hắn.
"Lau mặt đi." Y nói một cách ấm áp.
Giang Trừng sửng sốt một chút, không tiện từ chối, vẫn là nhận lấy khăn tay lau đi vết máu trên mặt, nói: "Cảm ơn."
Lam Hi Thần cười lắc đầu.
Lúc này Ngụy Vô Tiện cũng kết thúc chiến đấu, từ một chỗ khác chạy tới. Chỉ thấy hắn một cái kéo Giang Trừng qua, lo lắng hỏi: "Giang Trừng, ngươi thế nào? Bị thương chỗ nào không? Ta xem một chút!!"
Giang Trừng cố gắng tránh thoát tay của hắn khoác lên người mình, không nhịn được nói câu: "Ta không sao. Thật là ồn ào!"
Ngụy Vô Tiện không tin hắn, giơ cánh tay Giang Trừng lên, lại xoay người hắn nhìn sau lưng hắn, xác nhận không có bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Còn may không bị thương." Ngụy Vô Tiện nói xong thở dài ra một hơi, lại hét lên: "Vừa rồi hù chết ta, ngươi tiểu tử này, làm sao cũng không chú ý chút."
Giống như một bà mẹ già đang răn dạy con trai mình, bị người ở trước mặt người ngoài "quở trách" như thế, Giang Trừng có chút xấu hổ, quay đầu đi.
"Biết, ngươi xong chưa."
"Tiểu tử thúi! Ngươi..."
Mắt thấy hai người này lại muốn ầm ĩ lên, Lam Vong Cơ đi tới, hướng Lam Hi Thần thi lễ một cái nói: "Huynh trưởng."
Lam Hi Thần cười cười, gọi câu "Vong Cơ ".
Lam Vong Cơ đứng ở một bên, không nói thêm gì nữa, cũng không muốn nhìn hai người trước mắt đấu võ mồm, ánh mắt liền nhìn về phía nơi xa, Lam Hi Thần vẫn là mang theo ý cười gọi câu: "Ngụy công tử, đã lâu không gặp!"
Ngụy Vô Tiện lúc này mới ý thức được còn có người ngoài ở đây, vội vã dừng lại đối với Lam Hi Thần thi lễ một cái.
Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, vừa rồi đa tạ ngươi ra tay cứu giúp."
Lam Hi Thần xua tay cười nói: "Không sao. Ngụy công tử không cần cám ơn ta."
Giang Trừng tiến lên một bước, chắp tay nói: "Trạch Vu Quân, chiếc khăn này ta trở về giặt sạch sẽ trả lại ngươi."
"Hử, Giang tông chủ không cần phải khách khí, một chiếc khăn thôi, tùy ngươi xử trí là được." Ngụ ý chính là có trả hay không cũng không đáng kể, Ngụy Vô Tiện lập tức híp cặp mắt đào hoa lại nói: "Vậy liền đa tạ Trạch Vu Quân!"
Nói xong lại quàng lấy bả vai của Giang Trừng, ghé vào bên tai Giang Trừng khẽ nói: "Giang Trừng ngươi xem, Trạch Vu Quân thật đúng là người tốt, so với Lam Trạm dễ nói chuyện hơn nhiều."
Giang Trừng dò xét hắn một chút, không nói gì.
Vài ngày sau, Giang Lăng chiến sự ngừng lại, Giang Trừng tại phòng tiếp khách cùng Song bích thảo luận chiến cuộc. Ba người đang nói tới chỗ quan trọng, đột nhiên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, ba người giương mắt nhìn, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện nghênh ngang từ bên ngoài đi vào, một bộ dáng điệu phong trần mệt mỏi.
"Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, các ngươi đều ở đây sao!"
Ngụy Vô Tiện lên tiếng chào hỏi Song bích, liền thấy hắn thẳng thắn đi tới Giang Trừng thủ tịch.
Ngụy Vô Tiện kêu la: "Trời ơi. Hôm nay bên ngoài nóng chết rồi, ta cũng sắp chết khát."
Nói xong mấy bước lại chuyển đến trước bàn Giang Trừng, cầm lấy chén trà đặt trước mặt Giang Trừng liền đổ vào miệng.
Giang Trừng vội vàng ngăn lại nói: "Này, đây là trà của ta, ngươi làm sao?"
Ngụy Vô Tiện đâu để ý nhiều như hắn vậy, một chén đã uống xong, thấy bộ dáng này của Giang Trừng còn ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái gì của ngươi của ta, lúc nào phân rõ ràng như vậy, cũng không phải lần đầu tiên?"
Ngụy Vô Tiện nói xong lại tự mình rót một chén.
Ở trước mặt người ngoài, Giang Trừng không tiện phát tác, chỉ có thể tùy theo hắn.
Ngụy Vô Tiện lại uống cạn chén trà thứ hai, mới tiện tay đem chén trà đặt trên mặt bàn.
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ vẫn đang ngồi nhìn, để Giang Trừng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng trừng mắt liếc Ngụy Vô Tiện, ám chỉ hắn chú ý tình huống.
Ngụy Vô Tiện cũng không để ý có người ngoài ở đây hay không, nở nụ cười với Giang Trừng, nói: "Các ngươi nói xong chưa?"
Giang Trừng nói: "Còn phải một lúc, nếu ngươi mệt liền đi về trước đi!" Giang Trừng thầm nhủ trong lòng, trở về tốt, chớ làm loạn thêm với ta.
Ngụy Vô Tiện đoán được suy nghĩ của Giang Trừng, biết lại quấy rối hắn liền thật sự tức giận, liền nói: "Ta vẫn là ở ngoài chờ ngươi cùng nhau trở về đi, bằng không không biết ngươi lại phải bận rộn đến mức nào, vì vậy nhanh lên chút."
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ ở một bên nghe hai người bọn hắn ngươi một lời ta một câu, Lam Hi Thần quay đầu trông thấy Lam Vong Cơ có chút không được tự nhiên, di chuyển ánh mắt, không nhìn tới bọn hắn.
Ngụy Vô Tiện ở trước mặt người ngoài quản thúc mình, Giang Trừng cảm giác có chút mất mặt, lại không tiện phát tác, không thể làm gì khác hơn nói: "Tùy ngươi."
Đợi sau khi Ngụy Vô Tiện rời khỏi đây, Giang Trừng lại nói với Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ: "Thực sự xin lỗi, chúng ta tiếp tục đi."
Sau khi tan họp, Giang Trừng đưa Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đi ra, Lam Vong Cơ rời đi trước, Lam Hi Thần tựa hồ còn có việc muốn nói với hắn.
Lam Hi Thần nói: "Giang tông chủ, Lam Vong Cơ đệ đệ của ta xưa nay có chút cố chấp, lại không thiện nói chuyện với người khác, nếu có chỗ mạo phạm, ta ở đây thay hắn nói xin lỗi, kính xin Giang tông chủ cùng Ngụy công tử đừng nên trách."
Giang Trừng vừa nghe là biết y là vì hòa giải mâu thuẫn giữa Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện mà tới.
Từ khi Ngụy Vô Tiện trở về, Lam Vong Cơ liền đối với Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo có nhiều thành kiến, hai người thường xuyên vì thế tranh chấp không xong, hắn xưa nay lại là người bao che khuyết điểm, cũng không có cách nắm bắt Ngụy Vô Tiện, lại không tốt đắc tội Lam Vong Cơ, hiện tại Lam Hi Thần tự mình tới xử lý cũng tốt.
Giang Trừng nói: "Lời kia của Trạch Vu Quân, là ta phải thay Ngụy Vô Tiện xin lỗi mới phải. Hắn từ nhỏ đã buông thả, lúc phụ thân ta còn cũng là như thế, lần này trên chiến trường vốn là lệ khí nặng, tăng thêm tính tình liều mạng kia của hắn, mới có thể đắc tội Hàm Quang Quân, kính xin Trạch Vu Quân chuyển cáo Hàm Quang Quân chớ có chấp nhặt với hắn."
Lam Hi Thần ôn hòa nở nụ cười, nói: "Đây là tự nhiên, đều là hiểu lầm mà thôi."
Giang Trừng cũng gật đầu nói: "Vâng, đều là hiểu lầm."
Tên Lam Hi Thần này quả nhiên là cái dễ nói chuyện, có y ở đây sự việc liền như vậy giải quyết cũng tốt.
Giang Trừng lại nói: "Trạch Vu Quân, lần này Cô Tô Lam thị đối với Vân Mộng Giang thị ta có ơn tương trợ, ngày sau nhất định báo đáp."
Lam Hi Thần cười nói: "Giang tông chủ nói quá lời, đều là vì diệt Ôn ra sức, nên. Nhưng mà, Hoán ngược lại là có một yêu cầu quá đáng."
Trạch Vu Quân mời nói, chỉ cần Giang mỗ có thể làm được nhất định hết sức."
"Ta ngày trước dùng túi thơm mà Giang tông chủ tặng, hương liệu trong đó có phần có thể ngưng thần tĩnh khí, vẫn muốn tìm cơ hội lại xin mấy cái, không biết có thể?"
"Túi thơm?" Giang Trừng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hóa ra là vì cái này, cười nói, "Được, vậy thì có cái gì, mấy túi thơm mà thôi, ta mấy ngày nữa liền cho ngươi!"
Lam Hi Thần ý cười càng sâu, chắp tay nói: "Vậy Hoán liền đa tạ Giang tông chủ."
"Một cọc việc nhỏ, Lam tông chủ làm gì như thế."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Ngụy Vô Tiện đứng xa xa nhìn, cuối cùng có chút không kiên nhẫn, tự mình đi qua kết thúc trận đối thoại này.
Đợi sau khi tách ra khỏi Lam Hi Thần, Ngụy Vô Tiện ở đằng sau Giang Trừng đẩy hắn đi về nơi ở. Giang Trừng mệt mỏi một ngày vốn là không còn chút sức lực nào, nhất thời theo Ngụy Vô Tiện xô đẩy, lại không có phản kháng.
Ngụy Vô Tiện ở sau lưng nói: "Giang Trừng, ngươi vừa rồi còn nói xấu ta cái gì rồi! Ta cho ngươi biết, ta không cho phép ngươi xin lỗi Lam Vong Cơ thay ta, rõ ràng là y dây dưa ta lấy ta không buông, ta lại không chọc giận y."
Giang Trừng nói: "Yên tâm, Cô Tô Lam thị mới không phải loại người tính toán chi li kia."
"Đúng thế, chính là tính toán ta cũng không sợ bọn họ." Ngụy Vô Tiện một mặt ngạo khí nói, thấy Giang Trừng không để ý tới hắn, tiếp tục đi lên phía trước, hắn vỗ bả vai Giang Trừng một cái, đi tới trước mặt Giang Trừng nói: "Ta nói Giang Trừng, ngươi khi nào lại thân thiết với Trạch Vu Quân như vậy."
Giang Trừng nhìn thấy biểu cảm khó chịu trên mặt Ngụy Vô Tiện, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng nói: "Đâu có? Chẳng qua là mấy tháng ngươi không có ở đây y đối với ta có ơn, vì vậy trò truyện nhiều hơn vài câu, sau này tìm cách trả món ơn này mới được."
Ngụy Vô Tiện đạt được câu trả lời hài lòng, vui vẻ đi đến trước người Giang Trừng vò bả vai hắn, xích lại gần lỗ tai Giang Trừng, cười xấu xa nói: "Vậy ngươi định trả như thế nào, lấy thân báo đáp?"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi cút cho ta!!!" Giang Trừng theo phản xạ đẩy Ngụy Vô Tiện ra, nói liền muốn động thủ.
Ngụy Vô Tiện một bên dùng tay ngăn cản thế tiến công của Giang Trừng, một bên cầu xin tha thứ: "Không không không, ta nói đùa mà, đừng đánh có được hay không!"
Giang Trừng tức không nhịn nổi, lại đánh hai lần mới thu tay lại, nhắc tới cũng kỳ quái, từ khi Ngụy Vô Tiện trở về, đánh lộn đều nhường mình, quả nhiên là càng hiểu chuyện.
"Xem ngươi lần sau có dám nói bậy bạ hay không!!!"
"Chính là nói đùa, ngươi đừng nóng giận mà! Vả lại, chính là ngươi bằng lòng, ta cũng không thể nha!"
Thấy hắn mở miệng vẫn là không có cân nhắc, Giang Trừng cũng lười lại để ý đến hắn, đột nhiên nhớ tới một phần, quay người nói với Ngụy Vô Tiện.
"Nói về điều này, vừa nãy Lam Hi Thần hỏi xin ta túi thơm tỷ tỷ làm xem như tạ lễ, ngươi nói có phải y có ý với tỷ tỷ hay không?"
"Có đúng không? Thế thì cũng không tệ, nói tới tên Lam Hi Thần này dù sao cũng so với tên Kim Tử Hiên kia tốt gấp trăm ngàn lần."
"Nhưng mà, cho dù y tốt cũng vô dụng, tỷ tỷ lại không thích."
"Ài, nói cũng đúng, không biết sư tỷ coi trọng tên Kim Tử Hiên kia cái gì? Cái tính xấu của Kim Khổng Tước này, ta là người đầu tiên không chịu được."
"A, Ngụy Vô Tiện, ngươi là đang thay đổi cách để mắng ta đúng không!"
"Nào có nào có, A Trừng mặc dù tính tình không tốt, nhưng là người tốt nhất, cực kỳ tốt."
Ngụy Vô Tiện lại một mực không biết xấu hổ nhào nhặn vai Giang Trừng, mặt dán lên mặt Giang Trừng tiếp tục đi.
Giang Trừng lườm hắn một cái, quay đầu bĩu môi không nói chuyện.
Từ khi còn nhỏ hai người ngươi một câu ta một câu tiếp lời nhau cùng nhau đấu võ mồm chưa từng yên tĩnh, bây giờ lớn lên gánh nặng trên người cũng lớn, Giang Trừng cũng lười so đo được mất.
Ở một chỗ tối không xa, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ nhìn xem hai người bọn họ một đường cãi nhau ầm ĩ đi xa.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
"A Trừng, đã hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi."
Giang Trừng ngồi ở trước thư án nâng bút viết công văn, Ngụy Vô Tiện ở một bên lo lắng khuyên nhủ: "Còn tiếp tục như vậy thân thể ngươi sẽ không chịu đựng nổi."
Giang Trừng trở về tùy tiện ăn vài miếng cơm tối lại vội vàng tiếp tục công việc trên tay, thấy rằng trời đã khuya, Ngụy Vô Tiện tới thúc giục mấy lần cũng không nghe.
Trước đó vì để thuận tiện cho công việc, Giang Trừng trực tiếp sai người đem bàn trà ở thư phòng chuyển tới phòng ngủ, như vậy có thể tiết kiệm thời gian để làm việc, lại sẽ không quá mức cản trở công việc và nghỉ ngơi hàng ngày, chỉ là cái cuối cùng không được thực hiện một lần.
"Ngươi ngủ trước, không cần phải để ý đến ta. Hai ngày nữa liền phải đánh chiếm Liên Hoa Ổ, ta phải nhìn lại một chút có sơ hở hay không." Bóng của ngọn nến chậm rãi liếm khuôn mặt người, cả khuôn mặt Giang Trừng đều trở nên nhu hòa, đây là khuôn mặt của thiếu niên Tông chủ vừa cởi ngây thơ.
"Ô kìa, có ta ở đây còn muốn kế hoạch tác chiến cái gì." Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, "Ta thổi sáo, tốn thời gian vài nén hương liền xong việc."
Giang Trừng lắc đầu, không muốn để ý đến Ngụy Vô Tiện. Trước kia đều là hắn cả ngày đi theo sau mông Ngụy Vô Tiện nhặt xác, mà đối phương mãi mãi đều là tiêu sái ở phía trước, không gây phiền toái cho hắn đã là tốt, nào có giống như bây giờ, lại cũng bắt đầu vây quanh mình vòng vo. Giang Trừng bất giác nhớ tới mẫu thân cuối cùng ở ngay trước mặt mình nói với Ngụy Vô Tiện muốn hắn chăm sóc tốt chính mình, hắn cúi đầu thở dài.
Giang Trừng vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện không khuyên nổi mình muốn đi, không ngờ bỗng nhiên bị hắn ôm lấy từ phía sau, Giang Trừng kinh ngạc chỉ trong nháy mắt liền bị hắn ôm rời khỏi chỗ ngồi.
"Đi, đi ngủ đi!!" Ngụy Vô Tiện nửa kéo nửa túm lôi kéo hắn về phía giường.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi —— buông ra!"
"Không buông." Ngụy Vô Tiện kéo người tới bên giường, đè hắn ngồi xuống trên giường, cương quyết nói: "Bây giờ đi ngủ cho ta."
"Như bà mẹ già! Ai cho ngươi tự chủ chương ——" Giang Trừng muốn thử tránh thoát, không có kết quả.
"Ta đây là quan tâm đến ngươi!" Ngụy Vô Tiện đánh gãy Giang Trừng, hai tay hai chân đều quấn ở trên người hắn, hô hấp cũng đánh vào cổ Giang Trừng.
Giang Trừng cứ như vậy bị Ngụy Vô Tiện đè ép, nhất thời lại không nghĩ đứng lên.
"Không phải, ngươi muốn ta đi ngủ cũng nên để ta cởi quần áo cùng giày chứ!" Giang Trừng vừa bực mình vừa buồn cười nói.
"Được, vậy ta cởi giúp ngươi!!!" Ngụy Vô Tiện nói xong liền ngồi xuống cởi giày cho Giang Trừng ném qua một bên, tiếp theo lại đi cởi đai lưng của Giang Trừng.
Giang Trừng vội vàng né tránh, cũng đưa tay đùn đẩy nói: "Không cần, vẫn là tự ta làm đi!"
Ngụy Vô Tiện cũng không để ý, bắt đầu cởi áo của mình, đợi đến hai người thoát chỉ còn quần áo trong, mới cùng nằm xuống đối mặt với nhau.
"Ài, Giang Trừng, đã rất lâu rồi chúng ta không có như này!"
Giang Trừng lập tức có chút dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đẩy Ngụy Vô Tiện một cái: "Ngươi bao tuổi rồi?" Hắn muốn nói ngươi lớn như vậy còn cùng ta chen một cái giường, cuối cùng là không có mở miệng.
Ngụy Vô Tiện cười cợt, không có trả lời vấn đề của hắn, đột nhiên đưa tay gỡ ra cổ áo Giang Trừng, lại nhìn thấy vết roi đạo giới kia, khàn giọng hỏi: "Nơi này, còn đau không?"
Hiếm khi thấy Ngụy Vô Tiện chững chạc đoàng hoàng lo lắng như vậy, Giang Trừng có một tia kinh ngạc, hai người đối mặt trong chốc lát, hắn mới nghĩ đến gỡ tay Ngụy Vô Tiện ra, cũng hiếm khi nói những lời nhẹ nhàng: "Không có việc gì, đều đã qua."
"Ừ, đều đã qua." Ngụy Vô Tiện thì thầm lặp lại.
Nói xong Ngụy Vô Tiện dùng chưởng phong dập tắt ánh nến, hai người cũng không có lập tức nhắm mắt lại mà ở trong màn đêm nhìn đối phương, Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay trái ra nhẹ nhàng sờ đầu Giang Trừng: "Ngủ đi. A Trừng, có ta ở đây, không có vấn đề."
Câu nói này tựa như một câu khẩu quyết thôi miên, bên tai đã truyền đến tiếng hô hấp nặng nề của Ngụy Vô Tiện, sự mệt mỏi dần dần xâm chiếm thần trí Giang Trừng.
Bọn họ trán kề trán, cách nhau rất gần, thậm chí lông mi có thể chạm tới mi mắt của đối phương. Giang Trừng không khỏi cảm thấy an tâm, bọn họ ôm lấy nhau tiến vào mộng đẹp, trong mộng không có khói lửa chiến tranh, cũng không có máu tươi bùn lầy, tựa như tất cả đều tốt đẹp như lúc ban đầu.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Tác giả có lời nói:
Hồi ức bình dị, coi như mẩu vụn ta cũng phải đem nó viết xong.
=====
Thật sự là Ức Vãn tui làm rất chậm, một phần vì lười, một phần vì mỗi lần động tới cảm xúc nó hỗn tạp chẳng biết ra sao. Biết rõ từ trước khi nhảy hố rồi, mà cứ mỗi 1 chương là lại như mớ bòng bong. Phải chăng quá khứ đừng quá đẹp... Chắc từ giờ đến hết truyện tui còn than thở dài dài, ký ức vẫn còn rất dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro