Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

ABO theo hướng nguyên tác, OOC.

CP chính Hi Trừng, hủy đi cp canon nguyên tác, mời đảng thích sạch sẽ tránh sét.

Chương này tiếp tục hồi ức giản lược.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Sáng sớm hôm sau, Giang Trừng bị kéo trở về thực tại từ giấc mơ bởi tiếng chim hót líu lo. Những sợi dây leo trên đỉnh hang che kín một phần tia sáng mặt trời buổi sáng sớm, nhưng vẫn có một ít chiếu rọi xuống.

Hắn mở to mắt, ý thức còn có chút hoảng hốt, việc thoát khỏi giấc mơ nhanh chóng khiến hắn có cảm giác trong khoảnh khắc mất trí nhớ, hắn không thể nắm rõ phần cuối giấc mơ, chỉ nhớ rằng trong mơ có lẽ đều là hình bóng của sư huynh.

Ngụy Vô Tiện, ngươi rốt cuộc là đi đâu?

Bên kia cửa động truyền tới âm thanh sột xoạt, Giang Trừng giống như ngay lập tức nhận ra đó là gì, vội vàng ngồi dậy, áo choàng đang đắp trên người cũng bị chấn động rơi xuống.

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần đứng ở cửa động, ký ức đêm qua tràn ngập trong đầu hắn, nhớ tới Lam Hi Thần ôm chặt lấy mình, cắn nát tuyến thể yếu ớt của mình. Hắn không tự chủ được cúi xuống kiểm tra thân thể một chút, may mắn thay, không có bị người lợi dụng khi gặp khó khăn. Lại đưa tay sờ tuyến thể phần gáy, nó vẫn còn hơi đau, nhưng mà đã kết vảy.

Lam Hi Thần nhìn tất cả những điều này ở trong mắt, khẽ thở dài, y bước tới, trên tay còn xách một túi đồ.

Thấy hắn tỉnh Lam Hi Thần dịu dàng nói: "Giang tông chủ, ngươi tỉnh rồi."

Giang Trừng cứng nhắc nói một câu, "Ừ".

"Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, ta ở trong rừng hái được chút quả sơn trà, có lẽ ngươi thích nó." Lam Hi Thần nói liền lấy quả sơn trà ra khỏi túi, đặt ở trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng nói một tiếng: "Cảm ơn."

Giang Trừng quả thực là đói, cầm lấy một quả sơn trà, lột vỏ bắt đầu ăn, thật chua.

Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ mặt khó ăn của hắn, liền vội vàng hỏi: "Ăn không ngon sao?"

"Cũng được, hơi chua."

"Thủy Hành Uyên lần trước ta thấy Ngụy công tử cho ngươi quả sơn trà, ngươi có vẻ rất thích ăn." Lam Hi Thần nhìn thấy hắn tiếp nhận quả sơn trà mà Ngụy Vô Tiện ném qua rõ ràng cười rất là vui vẻ.

"Thật ra thì ta không thích ăn đồ chua lắm, nhưng mà ta cũng không kén chọn, Trạch Vu Quân lo lắng."

Chỉ có điều đó là của Ngụy Vô Tiện cho, hắn mới thích. Nói tới Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng lại bắt đầu lo lắng.

Lam Hi Thần lại lột một quả đưa cho Giang Trừng, Giang Trừng ăn hết, nghĩ tới Ngụy Vô Tiện, lại nghĩ tới tình cảnh bây giờ bản thân là Địa Khôn, lại không nhịn được vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Giang Trừng kinh ngạc phát hiện mình rơi lệ lập tức xoay người sang chỗ khác, không muốn để Lam Hi Thần nhìn thấy, nhưng là Lam Hi Thần vẫn là nhìn thấy.

Dù sao là người thiếu niên chưa được mười bảy tuổi, lại trải qua nhiều lần biến cố to lớn, có kiên cường như thế nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi.

Lam Hi Thần thở dài, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay đưa cho Giang Trừng, và nói một cách ấm áp: "Giang tông chủ, tay dơ lau một chút đi."

"Cảm ơn!" Giang Trừng tiếp nhận khăn tay lau nước mắt cùng tay, Lam Hi Thần chăm sóc không chỉ ra tâm tình của mình, Giang Trừng rất là cảm kích.

Giang Trừng nói: "Hôm qua là ta xúc động lỗ mãng, đắc tội Trạch Vu Quân."

"Giang tông chủ không nên tự trách, cho dù là ai gặp chuyện như vậy, cũng không thể nào không đề phòng, Hoán cũng rất cảm ơn ngươi đã tín nhiệm."

"Trạch Vu Quân, hôm qua ngươi nói ngươi có cách? Là có cách ức chế tình tấn Địa Khôn sao?"

"Đúng vậy." Lam Hi Thần gật đầu, "Chờ chúng ta trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta đi tàng thư tìm kiếm, hẳn là sẽ có cách."

Giang Trừng thi lễ với Lam Hi Thần, nói: "Vậy... vậy làm phiền."

Lam Hi Thần lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Giang Trừng, nói: "Ngươi không cần khách khí với ta như vậy, nói tới ta cũng xem như là học trưởng của ngươi, ta nhớ trước kia khi cầu học ở Vân Thâm ngươi cũng chưa từng xa cách với ta như thế này."

"Ta..." Giang Trừng bỗng chốc lúng túng. Khi đó có Nhiếp Hoài Tang, ngược lại là không có xa cách với y như vậy, thế nhưng là hiện giờ hắn cùng với y hai người thân phận đặc biệt, thực tế là không thể không khiến hắn nâng cao cảnh giác.

"Không cần nhạy cảm, đối với ta giống như thường ngày là được, ngươi yên tâm, chuyện ta đồng ý với ngươi ta nhất định làm được."

"Ừ."

"Vậy ăn thêm chút đi, ăn no chúng ta lên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Lam Hi Thần lại lột một quả sơn trà đưa cho Giang Trừng, Giang Trừng theo bản năng nhận lấy.

"Cảm ơn. Trạch Vu Quân ngươi cũng ăn đi, ta tự ăn được."

"Được."

Mấy ngày sau, Nhiếp Lam Kim Giang bốn nhà liên minh, lập ra cờ hiệu "Chinh phạt Xạ Nhật", cùng nhau kháng Ôn.

Một tháng sau, Lam thị song bích cùng Giang Trừng ba người chui vào giáo hóa ti Kỳ Sơn Ôn thị, Lam Hi Thần tay cầm Sóc Nguyệt, Lam Vong Cơ có Vong Cơ Cầm, Giang Trừng có Tử Điện gia trì, cho Ôn thị đệ tử "giáo hóa ti" trận tập kích bất ngờ. Chiến đấu vô cùng thuận lợi, rất nhanh Ôn cẩu giáo hóa ti liền bị ba người diệt sạch sẽ.

Sau khi kết thúc, Lam Vong Cơ cầm lại bội kiếm Tị Trần của mình, Giang Trừng rốt cuộc tìm được Tam Độc yêu thích, Lam Hi Thần nhìn thấy khuôn mặt u ám trong nhiều ngày của Giang Trừng ruốt cuộc mỉm cười, trong lòng cũng không khỏi vui mừng cho hắn, Giang Trừng lục soát người bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một ngóc ngách, Lam Hi Thần vẫn luôn dõi theo hắn, chỉ thấy Giang Trừng đi qua, xoay người lại nhặt một thanh bảo kiếm màu đen bị vứt bỏ ở trên mặt đất, Lam Hi Thần biết, đó là bội kiếm "Tùy Tiện" của Ngụy Vô Tiện.

Sau khi Giang Trừng nhặt Tùy Tiện lên, vui mừng khó khăn lắm mới hiện trên mặt đều biến mất. Hắn nhìn xem chuôi kiếm này, vẻ mặt đau thương.

Hắn dùng tay áo cẩn thận lau mấy lần, đem Tam Độc cùng Tùy Tiện đồng thời giắt ở bên hông. Vừa quay đầu lại, liền thấy Lam Vong Cơ mặt không biểu tình đứng ở bên cạnh nhìn hắn, Giang Trừng sững sờ, thầm nghĩ tên Lam Vong Cơ này chẳng biết tại sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy.

Lam Hi Thần nhìn ra được cảm xúc của Lam Vong Cơ, vội vàng hỏi sang chuyện khác: "Giang tông chủ, đây là bội kiếm của Ngụy công tử sao?"

Trải qua Lam Hi Thần nhắc nhở, Giang Trừng lúc này mới phát hiện, hóa ra Lam Vong Cơ đang nhìn thanh kiếm của Ngụy Vô Tiện sao?

Giang Trừng cao giọng đáp: "Là kiếm của hắn, ta trước nhặt cho hắn, chờ hắn về trả lại cho hắn."

Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều nhìn thấy từ đáy mắt hắn để lộ ra kiên định cùng ngạo mạn.

Đúng vậy, chờ hắn trở về trả lại cho hắn... Bọn hắn vốn là một thể. Nghĩ tới đây Lam Vong Cơ liền quay đầu nhìn đi nơi khác.

Lam Hi Thần đi tới cạnh Giang Trừng, lại nói: "Vẫn chưa có tin tức gì của Ngụy công tử sao?"

Giang Trừng nghiêm mặt nói: "Bên ta không tìm được tin tức của hắn, cũng đã một tháng, cũng không biết tiểu tử này...?" Đôi mắt Giang Trừng liền trở nên ảm đạm.

Lam Hi Thần an ủi: "Không có tin tức chính là tin tức tốt, Ngụy công tử người hiền tự có thiên tướng, tin tưởng lần này nhất định có thể gặp dữ hóa lành, Giang tông chủ không nên quá lo lắng."

"Mượn chúc lành của Trạch Vu Quân, ngươi nói đúng, Ngụy Vô Tiện hắn mạng lớn, nhất định sẽ trở về, hắn trở về nhất định sẽ lập tức nghĩ cách tới tìm ta."

Nghe được tiếng nói chuyện chắc chắn như vậy của Giang Trừng, Lam Vong Cơ có chút ngồi không yên, lại liếc nhìn bội kiếm ở bên hông Giang Trừng, quay đầu nói với Lam Hi Thần: "Huynh trưởng, ta đi bên ngoài canh chừng, nơi này giao cho các ngươi xử lý."

Lam Hi Thần nói: "Được rồi, Vong Cơ, đệ đi đi!"

Đợi sau khi Lam Vong Cơ rời khỏi đây, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng cất hết kiếm mà trước đó con cháu các nhà bị ép giao nộp vào trong túi càn khôn.

Bỗng nhiên, Lam Hi Thần nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Giang Trừng trong lòng giật mình, theo bản năng bắt lấy tay Giang Trừng nói: "Tay ngươi bị sao vậy?"

Giang Trừng vội vàng rút tay về cũng ngạc nhiên trước phản ứng của đối phương, trầm trầm nói: "Không có gì."

Nhưng thật ra là hắn vì áp dụng Tử Điện càng sớm càng tốt, thường xuyên gấp rút luyện tập ở trong đêm, không cẩn thận làm bị thương chính mình. Vết thương ở trên người còn có thể che giấu, chỉ là ở trên tay lại không thể nào che giấu.

Lam Hi Thần rất nhanh liền kịp phản ứng kia là bị bỏng do Tử Điện, biết hắn không chịu thua kém ham học hỏi liền không tiện hỏi nhiều.

Hai người tiếp tục công việc trên tay, cuối cùng, Lam Hi Thần vẫn là không nhịn được nhỏ giọng nói: "Giang tông chủ, tháng này thân thể ngươi như thế nào? Có dùng thuốc không?"

"Đa tạ Trạch Vu Quân, ta mọi chuyện đều tốt." Giang Trừng lại khách khí với y.

"Vậy thì tốt rồi. Đơn thuốc ta đưa cho ngươi ngươi cần chú ý, Ngưng Tức Đan tuy là dược hiệu mạnh nhất, tốt hơn vẫn là nên ít dùng, vẫn là Lãnh Hương Hoàn an toàn hơn."

Lam Hi Thần nói cực kỳ tha thiết cùng cẩn thận, trải qua mấy ngày nay, Giang Trừng một mình chiến đấu, chưa từng có người quan tâm tới hắn như vậy, bây giờ mấy câu nói của Lam Hi Thần lại khiến trái tim hắn ấm lên.

"Ta biết, cảm ơn." Giang Trừng thu thập xong đứng lên, đi ra phía ngoài, hắn không muốn nghĩ về điều đó. Lam Hi Thần nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, lắc đầu, lại thở dài, cũng cất bước đi theo.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có lời nói:

Con đường đại Lam Lam truy thê, đường dài còn lắm gian truân.

Chương sau Di Lăng lão tổ Ngụy ca trở về.

=====

Đéo mọe, đói mà ăn trái cây đã cồn ruột lắm rồi, Lam đại lại cho Trừng ăn đồ chua?? 🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro