Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, có Tiện Trừng theo hướng tình yêu, crack canon, mời đảng thích sạch sẽ tránh sét.

Chương này lại tiếp tục đoạn ngắn hồi ức, mời xem quá trình Giang tông chủ phân hóa thành Địa Khôn. Chương này diễn biến nội tâm Trừng Trừng rất nhiều, siêu đáng yêu. 😘😚

————————————————————————

"Trạch Vu Quân, trên mặt Giang mỗ có gì không ổn sao? Vì sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?"

Lam Hi Thần cười nói: "Cũng không nhất định là ta nhìn ngươi, sao Giang tông chủ lại cho rằng ta đang nhìn ngươi chứ? Ta chỉ là cảm thấy đường thêu trên chăn của ngươi rất là tinh tế, không thuộc tay nghề tú nương Cô Tô."

"Chuyện này ngược lại là do mắt của ta kém." Hắn cúi đầu nhìn hình thêu chim uyên ương ở trên đệm chăn, đưa tay vuốt ve, cảm thấy cực kỳ thô ráp, làm sao có thể so sánh với tay nghề tú nương Cô Tô! Tên Lam Hi Thần này, rõ ràng là kỳ quái nhìn về phía bên này, thế mà còn lấy lý do buồn cười như vậy.

Hắn không tiện trực tiếp nổi giận, liền lạnh mặt, xoay người mặc nguyên quần áo nằm xuống, đắp kín chăn nói: "Lam tông chủ, Giang mỗ muốn nghỉ ngơi, chẳng lẽ Trạch Vu Quân cũng muốn ở đây nhìn ta ngủ sao?"

Lam Hi Thần cũng không hề có ý rời đi, chỉ là nói: "Xin Giang tông chủ thứ lỗi, lúc trước môn sinh không biết rằng ta sẽ tới đây, cho nên cũng không chuẩn bị dư phòng, bây giờ lại không còn phòng nào trống." Thuộc hạ thu xếp không chu đáo, Lam Hi Thần cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ cũng không tiện để di chuyển, lại ngày mai phải lên đường trở về Cô Tô.

Không còn dư phòng? Chẳng lẽ Lam Hi Thần muốn ngủ cùng hắn? Mặc dùng không thích ngủ cùng với người ngoài, nhưng tất cả chi phí đều là Lam Hi Thần chi ra, hắn mở miệng đuổi người cũng là không hợp quy củ.

Giang Trừng nói: "Vậy thì oan ức Lam tông chủ, nếu Lam tông chủ không chê có thể ngủ cùng ta." Đúng rồi, để y ngủ cùng với ta, cũng không tính dùng tiền của y!

Lam Hi Thần lại từ chối: "Hai người ngủ chung sợ Giang tông chủ không được thoải mái, ta dựa ở trên bàn một đêm là được rồi."

Ngại ngùng cái gì? Người nhà họ Lam thật đúng là cứng nhắc, Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, liền nói: "Lam tông chủ vẫn là đến đây đi, vốn là ngươi chi tiền thuê nhà, Giang mỗ không ngại."

Nếu hỏi ngươi mà chính ngươi không đồng ý, vậy thì không trách được ta. Không tới càng tốt hơn! Quá chật. Lại nói, tuy nói đều là nam nhân, nhưng ngoại trừ Ngụy Anh ra hắn chưa từng ngủ cùng người ngoài, ngộ nhỡ mình ngủ không có nề nếp bị y nhìn thấy, vậy chẳng phải là rất xấu hổ hay sao?

"Vậy liền nghe Giang tông chủ." Không nghĩ tới Lam Hi Thần nhanh như vậy liền đồng ý.

Lam Hi Thần nói xong câu này, lại thật sự cởi áo nới dây lưng nằm xuống ở bên cạnh Giang Trừng, Giang Trừng đành phải nhích người vào bên trong.

"Giang tông chủ không để ý là tốt rồi." Lam Hi Thần kéo qua chăn mền đắp ở trên người, "Ngươi bị thương, nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, y phất tay tắt nến, nhắm mắt lại.

Giang Trừng cảm nhận được từng hồi hơi nóng truyền tới từ trên người Lam Hi Thần, hắn hiện giờ vết thương chưa lành, kim đan vừa mới chữa trị, lại thiếu dinh dưỡng, trên người vẫn luôn rất lạnh, bây giờ nằm ở bên người Lam Hi Thần lại cảm thấy y như một lò lửa nhỏ.

Như vậy liền miễn cưỡng cùng y chen một đêm được rồi, Giang Trừng nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.

Hiện giờ chỉ hi vọng người nhà họ Lam có thể nhanh chóng tìm được tên tiểu tử Ngụy Anh kia, chạy tới nơi nào vẫn chưa trở về, thật sự là lửa cháy đổ thêm dầu!

Chỉ là... Giang Trừng sờ phần gáy hơi đau nhức của mình, mấy ngày nay phần gáy vẫn luôn đau nhức, sờ tới sờ lui còn có một u nhỏ, đây không phải là do chữa trị kim đan để lại di chứng. Thay đổi suy nghĩ tự an ủi mình, nếu y sư Lam gia bắt mạch cho hắn nói hắn không có việc gì, vậy điều này chắc là không có vấn đề gì, sau này lại nói đi.

Cơn buồn ngủ ập tới, Giang Trừng nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Ngủ tới nửa đêm, Lam Hi Thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nức nở, vội vàng đứng dậy để kiểm tra, hóa ra Giang Trừng đang khóc ở trong mơ.

"Cha, mẹ, mọi người đừng đi..." Chỉ nghe thấy Giang Trừng thì thầm một câu rồi lại không nói nữa, tiếng khóc cũng chậm lại, có lẽ mơ thấy ác mộng.

Lam Hi Thần cũng không dám đánh thức hắn, xuống giường tìm khăn lau nước mắt cho hắn. Nào ngờ vừa lau hai lần, Giang Trừng đột nhiên nắm lấy tay y kinh sợ nói: "Ngụy Vô Tiên, chạy mau!! Đừng quay lại! Đừng quan tâm tới ta, đừng!!!"

Lam Hi Thần vội vàng vươn ra cánh tay còn lại xoa lên tay Giang Trừng an ủi hắn, sau nhiều lần, Giang Trừng bình tĩnh trở lại.

Trước đây khuôn mặt này khá mũm mĩm, bây giờ lại gầy thành thế này, những ngày qua hắn trải qua đau đớn cùng kiếp nạn như thế nào? Lam Hi Thần càng nhìn trong lòng càng cảm thấy đau lòng người thiếu niên chưa đủ mười bảy tuổi này.

Ngày thứ hai, sáng sớm tinh mơ Giang Trừng vừa tỉnh lại liền thấy Lam Hi Thần đang bày bát đũa, vội vàng chào hỏi hắn tới dùng cơm.

"Giang tông chủ, rửa mặt một chút, mau tới dùng bữa đi."

Giang Trừng ráng chống đỡ thân thể mệt mỏi đau nhức đứng lên, vết thương vẫn còn chút đau đớn, hắn cắn răng rửa mặt xong đi đến ngồi xuống trước bàn.

Trên bàn đặt một bát cháo thịt, còn có mấy món ăn nhỏ, một bàn bánh bao nóng hổi. Mà chỗ Lam Hi Thần lại là một bát cháo loãng.

"Không biết có hợp khẩu vị ngươi không. Nhưng ngươi đang bị thương, vẫn là ăn thanh đạm một chút."

"Ừ, cảm ơn." Giang Trừng khẽ gật đầu với y.

Hai người lặng lẽ dùng bữa, sau khi Giang Trừng ăn xong miếng cháo cuối cùng, thuộc hạ vừa vặn bưng tới một bát canh sâm.

"Uống cái này, đề thần bổ khí." Lam Hi Thần dùng thìa khuấy canh sâm, "Bây giờ vừa vặn, một lát nữa chúng ta phải lên đường đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi uống chén canh này, trên đường đi cũng có nhiều sức lực hơn."

Giang Trừng không có nhiều lời, đã nợ không ít ân tình, thêm lần này cũng không khác biệt, đưa tay nhận lấy liền uống một hớp.

Lam Hi Thần dường như muốn nói cái gì, nhưng vừa mở miệng lại ngậm lại.

"Sao vậy?" Giang Trừng nghi ngờ nói.

"Giang tông chủ, canh hơi nóng, uống quá nhanh sẽ tổn thương dạ dày."

"... Ồ, cảm ơn đã nhắc nhở."

Nhưng mà hắn uống xong rồi á. Giang Trừng ở trong lòng thở dài, hắn cùng Lam Hi Thần không tính là thân thiết, sao lại cảm thấy y đối với mình luôn là để ý như vậy, quan tâm mọi chuyện. Ầy, có lẽ y đối với ai cũng là như vậy đi, Trạch Vu Quân có tiếng là người ôn nhã tốt bụng mà.

Sau khi ăn sáng xong, bọn họ lên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hi Thần lúc này ngự kiếm đưa Giang Trừng trở về Cô Tô, trên người Giang Trừng mặc áo choàng mà Lam Hi Thần đặc biệt chuẩn bị cho hắn để che giấu tai mắt người, cũng phiền y phí sức như thế.

"Giang tông chủ, đã đến cảnh nội Cô Tô, ta phải tăng tốc độ, ngươi nắm chắc ta!"

"Hả. Được." Giang Trừng không biết mình bị phân tâm khi nào, hắn đưa tay nắm lấy tay áo rộng của Lam Hi Thần, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, hô hấp có chút khó khăn.

Sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương ở trên người hắn cũng đã không có gì đáng ngại, theo lý thuyết sẽ không có triệu chứng như này mới đúng.

Bỗng nhiên, một mùi hương kỳ lạ tản ra ở trong không khí, Giang Trừng lập tức ngửi thấy nó.

"Mùi gì vậy?" Giang Trừng toàn thân như nhũn ra, đứng không vững ngã về phía trước.

"Giang tông chủ!" Lam Hi Thần vội vàng đỡ hắn. Vừa đỡ, cả người Giang Trừng ghé vào trên cánh tay rắn chắc của y. Cảm nhận được nhiệt động nóng hổi trên người Giang Trừng, Lam Hi Thần hô hấp cũng trở nên rối loạn.

Huống hồ lại có mùi hương nồng đậm này bổ trợ, mùi vị rõ ràng lại ngọt nào này, Lam Hi Thần đột nhiên giật mình, đây là... mùi của Địa Khôn!

Giang Trừng hắn là địa khôn!!! Vừa nghĩ tới đây, toàn bộ thân thể Lam Hi Thần trở nên cứng ngắc.

"Ta... Ta làm sao vậy?" Giang Trừng giờ phút này trên người như có hàng vạn con kiến bò khắp nơi, từng đợt ngứa lạ từ trong cơ thể truyền đến, hội tụ đến vùng bụng dưới, lại sưng đến đau nhức.

Lam Hi Thần cố gắng bình phục nỗi lòng, dìu cánh tay của Giang Trừng giúp hắn đứng dậy, lo lắng hỏi: "Giang tông chủ, ngươi vẫn ổn chứ?"

Y là Thiên Càn, chưa từng trải qua sự đau khổ lũ định kỳ của Địa Khôn, chỉ từ trong sách biết được khi Địa Khôn tới lũ định kỳ toàn thân như nhũn ra, giống như là bị trúng độc không hề có sức lực. Bản tính Địa Khôn sẽ bộc phát vào lúc này, trở thành vật chứa tầm hoan cầu ái, hoàn toàn không có cách nào tự điều khiển chính mình. Nhất định phải dựa vào thuốc mới có thể duy trì tỉnh táo. Vô số Địa Khôn bởi vì lũ định kỳ mà rơi vào tay tặc nhân, bị chà đạp thê thảm.

Chỉ là y chưa từng nghĩ tới, Giang Trừng sẽ là Địa Khôn!!

Sự nhận biết này thật sự làm cho y kinh sợ, thậm chí có chút âm thầm mừng rỡ, y cúi đầu hỏi: "Giang tông chủ, trước kia ngươi có xuất hiện triệu chứng này hay không?"

Giang Trừng nhẫn nhịn khó chịu trong người, lắc đầu.

Lam Hi Thần gật đầu, y rõ ràng, đây là lần tình tấn đầu tiên Giang Trừng phân hóa thành Địa Khôn.

"Trạch Vu Quân, ta, cuối cùng là chuyện gì xảy ra với ta vậy?" Giang Trừng thở hồng hộc mà hỏi.

Lam Hi Thần trầm ngâm nói, "Thứ ta mạo muội, Giang tông chủ ngươi đây là sắp phân hóa thành Địa Khôn."

"!!" Giang Trừng sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy. Đầu óc hắn trở nên hỗn độn, không thể suy nghĩ.

Địa Khôn.. Lúc này hắn lại nhớ tới một lần cãi nhau với Ngụy Vô Tiện khi mình còn nhỏ.

"Giang Trừng, ngươi hung dữ như thế, sau này ngộ nhỡ phân hóa thành Địa Khôn không ai thèm thì làm sao đây?"

"Không thể nào! Ta làm sao có thể phân hóa thành Địa Khôn?!"

"Ôi trời, sư muội, ngươi đừng lo lắng. Không phải là còn có ta sao, đừng quên ta là một Thiên Càn hợp tiêu chuẩn..."

"Ngụy Vô Tiện ngươi cút cho ta! Nói bậy bạ cái gì! Ta sẽ không là Địa Khôn!!!"

Đến cuối cùng, cuộc đùa giỡn kia không giải quyết được gì, hắn cũng chưa từng để ở trong lòng, bởi vì hắn cảm thấy mình không thể phân hóa thành Địa Khôn! Đặc biệt là qua mười lăm tuổi tuổi tác phân hóa, hắn cho rằng tất cả đã kết thúc, nhưng hôm nay vì sao lại thế này...

Giang Trừng cúi đầu nhìn thấy Lam Hi Thần đang cầm tay mình, đột nhiên nhớ tới Lam Hi Thần là Thiên Càn! Hắn hất tay y ra, lảo đảo muốn lùi lại, giống như là đang trốn tránh yêu ma quỷ quái.

Đáng tiếc thân kiếm quá nhỏ, Lam Hi Thần nhìn thấy hắn sắp rơi xuống vội vàng vươn tay kéo hắn.

"Ngươi đừng tới đây!!" Hắn quát lên muốn ngăn cản động tác của Lam Hi Thần muốn tới dìu hắn, "Đừng lại gần ta!!"

Hắn là Địa Khôn, Lam Hi Thần là Thiên Càn, hắn bây giờ là ở trong thời kỳ phân hóa, từng trận tình triều đột kích, không biết có thể khống chế mình bao lâu. Nếu như hắn không thể khống chế mình, như cá bị người làm thịt, còn không bằng chết ngay bây giờ!!

"Ngươi đừng sợ." Lam Hi Thần an ủi hắn, sau đó đi đến đầu kiếm nhìn phía dưới một chút, thấy bên dưới núi rừng dày đặc tươi tốt, dãy núi kéo dài, nảy ra chủ ý.

Lam Hi Thần nói, "Trước tiên ta đưa ngươi xuống mặt đất, ngươi đừng sợ."

"Ai sợ!!" Giang Trừng trợn tròn mắt quát y.

Lam Hi Thần cũng không để ý, bắt đầu ngự kiếm hạ xuống dưới, cuối cùng vững vàng mang hắn hạ trên mặt đất. Giang Trừng lúc này còn có thể miễn cưỡng duy trì thần trí, nhưng thân thể hoàn toàn mềm nhũn, vừa tới mặt đất thân thể lại như tơ lụa mềm mại ngã xuống. Lam Hi Thần không lo được những thứ khác, lúc ấy liền xông về phía trước tiếp lấy hắn, tiếp được Giang Trừng. Giang Trừng vừa vặn đụng vào trong ngực y.

Lam Hi Thần trên người có mùi trúc xanh rất dễ chịu, mát lạnh ngọt ngào, nhưng sau khi xông vào mũi Giang Trừng lại giống như ngọn lửa nhen nhóm khiến hắn khô nóng.

"Làm sao bây giờ? ... Nóng quá..." Hắn không để ý tới lễ tiết cùng mặt mũi gì nữa, chỉ cảm thấy mình sắp bị chưng chín, muốn cởi y phục xuống. Giang Trừng nằm trong ngực Lam Hi Thần, há miệng thở hổn hển để giảm bớt sức nóng đáng xấu hổ trong bụng mình, còn có mơ hồ khát vọng muốn phát tiết.

Lam Hi Thần đè lên tay Giang Trừng đang kéo cổ áo cùng đai lưng, khẽ nói: "Giang tông chủ, đắc tội."

Y bế Giang Trừng lên, sải bước đi về phía trước. Tin hương của Giang Trừng khiến cho phần bụng y từng trận khô nóng. Chỉ sợ mình thất lễ, Lam Hi Thần không ngừng niệm thanh tâm chú.

Đầu Giang Trừng khẽ tựa vào đầu vai y, hắn bây giờ hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết người ôm mình là Lam Hi Thần, nhưng đối với chuyện này lại không thể làm ra hành động gì. Càng xấu hổ chính là, nơi mà tay Lam Hi Thần chạm tới lại truyền tới cảm giác tê dại kỳ lạ. Giang Trừng cắn môi dưới, không để cho mình phát ra tiếng.

Trong lòng hắn rất tuyệt vọng, vì sao ở lúc chán nản nhất lại bị một người ngoài nhìn thấy. Thậm chí còn giống như là phế vật, như cá trên thớt mặc người làm thịt. Tại sao mình phải phân hóa thành Địa Khôn chó má này.

Nhưng dục vọng đang dần dần ăn mòn thần trí của hắn, Giang Trừng nắm chặt cánh tay Lam Hi Thần, dốc sức chịu đựng.

Lam Hi Thần tìm được một sơn động, bên trong mát mẻ rộng rãi, có một dòng suối nhỏ không biết từ bên ngoài chảy vào trong động như thế nào, tụ thành từng vũng nước nhỏ. Chính là những hố nước này khiến cho nơi này trở nên lạnh giá, thích hợp làm dịu tình tấn.

Địa Khôn tới lũ định kỳ thân thể trở nên yếu đuối nhất, Lam Hi Thần cởi áo khoác lót ở dưới người Giang Trừng. Giang Trừng dựa vào thần trí vẫn còn sót lại, đối với hành động này của Lam Hi Thần cảm thấy không vui. Để hắn bị người chăm sóc như một nữ nhân thế này, thật sự là mất mặt! Cực kỳ mất mặt!

Trạch Vu Quân!" Giang Trừng quát, "Ngươi muốn làm gì!!!

Hắn biết Lam Hi Thần cũng khá nổi danh quân tử phiên phiên, nhưng bây giờ hắn ở trong thời điểm quan trọng, phải đề phòng tất cả mọi người, huống chi Lam Hi Thần là Thiên Càn! Không biết chừng y lại bởi vì thiên tính mà làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Lam Hi Thần cố gắng bình phục xao động trong lòng, cuối cùng bình tĩnh nói: "Giang tông chủ, ngươi yên tâm, ta không phải người như vậy."

"Không phải là tốt." Giang Trừng cắn răng nói.

Mặc dù cố gắng kiềm chế, nhưng mà khí tức Địa Khôn liên tục không ngừng đánh tới, Lam Hi Thần không nhịn được thân thể khẽ nhúc nhích, theo bản năng liền muốn tới gần Giang Trừng. Giang Trừng toàn thân tóc gáy dựng lên, một tay chụp lấy khối sưng đỏ nhô lên ở phần gáy mình, đây cũng là tuyến thể của Địa Khôn. Nếu như Lam Hi Thần dám động tới hắn, hắn lập tức hủy tuyến thể này, dù sao hắn căn bản không muốn làm Địa Khôn!

"Ngươi đừng tới đây!" Giang Trừng móng tay đâm vào tuyến thể. Tuyến thể của Địa Khôn so với phần thịt xung quanh mềm mại hơn rất nhiều, cho dù là móng tay tầm thường cũng có thể đâm rách, cho nên ở lúc Thiên Càn đánh dấu Địa Khôn sẽ không quá đau đớn. Sau khi chính thức đánh dấu thì khối sưng này sẽ không lại xuất hiện ở các lũ định kỳ lần sau.

"Đừng! Đừng đâm! Ngươi trước tiên dừng tay!" Lam Hi Thần gấp đến độ liền muốn trực tiếp bắt lấy tay Giang Trừng. Lam Hi Thần biết, nếu như người tùy tiện phá hỏng tuyến thể, sẽ ảnh hưởng tới thể chất thậm chí là tuổi thọ của Địa Khôn!

Giang Trừng nhất thời tình thế cấp bách, móng tay lại đâm sâu chút. Máu tươi dọc theo cổ hắn chảy vào cổ áo, móng tay Giang Trừng bị nhuộm đỏ, ngón tay cũng thấm đỏ. Nhìn lại có một vẻ đẹp yêu dã chói mắt. Mùi máu tươi hòa cùng với tin hương hoa sen càng ngày càng nồng đậm, không ngừng chui vào toàn thân Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần dùng sức bắt lấy hai cánh tay của Giang Trừng, hít sâu một hơi, lắc lắc đầu ép chính mình tỉnh táo. Dịu dàng nói: "Ta có cách giúp ngươi, ngươi tin ta."

Giang Trừng nheo mắt lại, bây giờ hắn không còn sức để nói chuyện. Lam Hi Thần biết, hắn đang suy nghĩ ý kiến của y.

Y chậm rãi tới gần Giang Trừng, đưa tay vuốt tóc Giang Trừng, từng chút một từng chút một trấn an hắn.

Điều này rõ ràng có hiệu quả, Giang Trừng đã không còn kháng cự y đến gần. Thậm chí, mùi trúc xanh ở trên người Lam Hi Thần khiến hắn dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại.

Lam Hi Thần cong mặt mày, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trừng, để hắn dựa vào trong ngực mình, khẽ vỗ lưng của hắn.

"Tin tưởng ta." Lam Hi Thần ghé vào tai hắn dịu dàng nói.

Y vén lên cổ áo phần gáy Giang Trừng, nhìn tuyến thể chảy máu, trong lòng run rẩy, bây giờ chỉ có thể dùng một cách. Sau khi lau đi máu ở xung quanh, y chậm rãi tiến tới, cắn vào tuyến thể của Giang Trừng.

Đắc tội.

Giang Trừng bắt đầu run rẩy kịch liệt, duỗi ra một tay muốn giãy giụa, nhưng chỉ có thể bừa bãi nắm lấy trên người Lam Hi Thần, lại không có bao nhiêu sức lực. Tuyến thể bị cắn mang cho hắn xung kích không thua gì tình hình kịch liệt nhất, giống như dòng điện tràn qua toàn thân, cả người dường như trên mây, rên rỉ tràn ra kẽ miệng.

"Hừ! A a a!!!" Giang Trừng không nhịn được hét lên!

Lam Hi Thần mượn vết thương Giang Trừng đâm rách, chậm rãi rót tin hương của mình vào.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Giang Trừng tình tấn mới lùi tản. Giang Trừng đầu đầy mồ hôi co quắp ở trong ngực y, y phục trên người đều ướt đẫm, nhô ra bụng dưới căng nhịn cùng thân thể gầy gò của hắn.

"Lam Hi Thần!" Giang Trừng dùng chút sức lực cuối cùng nói cảnh cáo, "Chuyện ngày hôm nay ngươi không được nói với người thứ ba! Nếu không ta... !"

Lam Hi Thần cúi đầu nhìn người trong ngực, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên đầu hắn, thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định giữ kín bí mật."

Giang Trừng nói: "Vậy thì tốt rồi..." Nói xong liền té xỉu trong ngực Lam Hi Thần, trong tay hắn là mạt ngạch của Lam Hi Thần chẳng biết kéo xuống từ lúc nào.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có lời nói:

Trừng Trừng phân hoá thành Địa Khôn, Trạch Vu Quân không cần lại xoắn xuýt.

=====

Ơ, nay làm mới biết mùi của Hi là trúc xanh, thật sự là tui rất thích mùi này nhé, mùi này phê cực, nhẹ nhàng, mát mẻ, hơi mờ nhạt nhưng lại cực lôi cuốn, ngửi 1 lần rồi là bị nghiền, khiến người cứ thích ngửi mãi ấy. Mùi thích hơn đàn hương rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro