Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, có Tiện Trừng, đảng thích sạch sẽ xin đi đường vòng.

Chương này là hồi ức giản lược.

—————————————————————

Một năm kia Kỳ Sơn Ôn thị tổ chức bách gia Thanh Đàm Hội.

Ngụy Vô Tiện đưa Giang Trừng cùng với hai người sư đệ tham gia đại hội xạ nghệ, vừa mới vào khu săn bắn Ngụy Vô Tiện liền đề nghị: "Thế này, chúng ta chia đội phân đường, hai đệ đi bên trái, ta cùng Giang Trừng chung tổ đi bên phải, như vậy không đến mức sư nhiều cháo ít, kết quả là không ai săn được gì, thế nào?"

"Đại sư huynh, vì sao mỗi lần phân tổ đều là huynh cùng một tổ với Giang sư huynh chứ?!" Lục sư đệ rên rỉ.

"Thế nào, không nghe lời đại sư huynh của đệ sao?" Ngụy Vô Tiện vươn tay kéo người qua, ghìm chặt cổ lục sư đệ lấy đó làm nhắc nhở.

Lục sư đệ vội xin tha nói: "Được rồi, đại sư huynh, biết huynh thân Giang sư huynh nhất, bình thường đều là Tiêu không rời Mạnh, bọn đệ đi là được." Nói xong hai người chuẩn bị đi về phía bên trái.

"Ai đồng ý chung tổ với hắn chứ!" Giang Trừng ở bên cạnh một bên ghét bỏ, thân thể vẫn không tự chủ đi về phía bên phải.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy vội vàng nhào qua ôm vai Giang Trừng nói: "Hì hì, ta biết A Trừng tốt với ta nhất!"

"Chết đi!" Giang Trừng đẩy tay Ngụy Vô Tiện ra, một mình đi về phía trước.

Ngụy Vô Tiện theo ở phía sau gọi: "Giang Trừng, ngươi chờ ta một chút!"

Sau khi chia đội phân đường với sư huynh đệ nhà mình, Giang Trừng dẫn Ngụy Vô Tiện lòng vòng quanh núi tìm bia hung linh, Ngụy Vô Tiện còn thỉnh thoảng lừa hắn đùa hắn, làm hại Giang Trừng liên tiếp bị mấy cái bao đập vào đầu. Giang Trừng tập trung đi vì vậy không thể luôn quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, thế nhưng là Ngụy Vô Tiện lại luôn không nhịn được muốn trêu chọc hắn. Cuối cùng Giang Trừng không thể nhịn được nữa, dừng bước lại quay đầu nói: "Ngươi, bên trái, ta đi bên phải, để xem ai có thể giành vị trí cao nhất! Nếu như ngươi không giành được vị trí đầu thì cút về phòng của mình mà ngủ đi!"

"A Trừng, đây là ngươi nói đấy nhé, không được chơi xấu!"

Sau lưng không còn người sư huynh xui xẻo kia nữa Giang Trừng cảm thấy con đường của hắn thật sự là càng đi càng rộng, trong chốc lát liền rộng rãi sáng sủa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba con bia hung linh tung bay trên bầu trời! Ba con bia hung linh này thoạt nhìn thật có chút dọa người, sau khi bọn chúng chú ý tới Giang Trừng lại nhao nhao tránh thoát cấm chế đồng loạt lao xuống về phía Giang Trừng, Giang Trừng không suy nghĩ nhiều nhanh chóng trở tay rút tên ra, "vù" một tiếng hai mũi tên đồng loạt được bắn ra, dứt khoát xuyên thẳng qua đầu mục tiêu.

Khi Giang Trừng đang chuẩn bị bắn mũi thứ ba thì thấy một con hung linh cuối cùng bay thẳng đến mặt đánh tới.

Không xong, không kịp rồi!

Một trận gió lạnh đánh tới, Giang Trừng theo phản xạ nhắm mắt lại, lại ngoài dự liệu không có đau đớn ập tới. Một mũi tên gió xẹt qua, Giang Trừng mở to mắt, bia hung linh ở trước mặt bị đánh tan để lại một đám khói màu đen, mà trên không trung bốc cháy một ngọn lửa màu lam.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn lên, là Lam Hi Thần!!! Chỉ thấy Lam Hi Thần đứng ở viễn sơn buông xuống cung ở trong tay, nhìn Giang Trừng bằng ánh mắt ấm áp, Giang Trừng chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ Trạch Vu Quân."

"Giang công tử không cần phải khách khí." Lam Hi Thần không tự chủ cong lên khóe miệng, trong lúc lơ đãng lộ ra chân thành dịu dàng.

Lam Hi Thần từ nơi cao hạ xuống, hỏi: "Từ Cô Tô chia tay cũng đã mấy tháng, Giang công tử vẫn khỏe chứ? Vết thương ở chân đã tốt rồi chứ?"

Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi ấy bởi vì Ngụy Vô Tiện đánh nhau với Kim Tử Hiên được Giang Phong Miên đưa về Liên Hoa Ổ.

Bởi vì trước khi Ngụy Vô Tiện tới từng khoác lác với Giang Yếm Ly rằng muốn tặng nàng Tuyết Linh Chi chỉ có ở Cô Tô, thế nhưng là đến mùa Tuyết Linh Chi sinh sôi thì lại bị đuổi xuống núi.

Tới lúc sắp kết thúc khóa học, một ngày sau khi hết khóa học Giang Trừng liền dẫn Nhiếp Hoài Tang đi tới phía sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm kiếm Tuyết Linh Chi. Tìm nửa ngày trời cũng đã tối đen, cuối cùng thời gian không phụ người có tâm để cho hắn tìm được. Giang Trừng vui vẻ trèo lên hái lại không cẩn thận bị ngã từ trên cây xuống chân bị thương, Nhiếp Hoài Tang từ trước đến nay là kẻ tay trói gà không chặt, may mắn Lam Hi Thần đi qua cõng hắn về hàn thất chữa thương, lại đưa hắn về phòng ngủ.

Giang Trừng nói: "Ta rất khỏe, chân tổn thương không quá mấy ngày liền lành, lần trước nhờ có Trạch Vu Quân hỗ trợ, vốn định trước khi về Vân Mộng tự mình nói cảm ơn ngươi, nhưng mà mấy ngày kia lại không gặp được ngươi."

Lam Hi Thần nói: "Giang công tử khách khí. Mấy tháng không gặp, ta thấy ngươi cao lớn hơn rất nhiều?"

Giang Trừng nói: "Ồ, thật sao? Ta cũng không để ý tới." Dù sao cho dù cao như thế nào thì so với tên Ngụy Vô Tiện kia cũng thấp hơn một chút.

Hai người lại trò chuyện vài câu, tất cả đều là những chuyện nhỏ nhặt, thấy Lam Hi Thần luôn lôi kéo hắn nói chuyện cũng làm cho Giang Trừng có chút nóng nảy.

Giang Trừng nói: "Vừa rồi cảm ơn Trạch Vu Quân cứu giúp, ngày khác nhất định đến nhà cảm tạ, hôm nay bắn bia hung linh quan trọng liền không phụng bồi, Trạch Vu Quân xin cứ tự nhiên."

Giang Trừng lại chắp tay thi lễ một cái với Lam Hi Thần liền quay người muốn rời đi.

Lam Hi Thần nói: "Giang công tử, xin dừng bước."

Giang Trừng ngừng lại bước chân, quay đầu lại nói: "Trạch Vu Quân còn có chuyện gì?"

Chỉ thấy Lam Hi Thần từ trong ngực móc ra một chiếc túi thơm được thêu tinh xảo, nói: "Giang công tử còn nhớ cái này?"

Giang Trừng đưa tay tiếp nhận, ngạc nhiên nói: "Túi thơm! Đây là túi thơm của ta, tại sao lại ở chỗ ngươi?"

Nói xong Giang Trừng lại cảm thấy chính mình có chút thất lẽ, vội vàng bình phục lại cảm xúc.

"Nói rất dài, có lẽ ngày ấy ngươi chữa thương ở trong phòng ta thì đánh rơi, ngày hôm sau ta nhặt được vốn định tự mình trả lại cho ngươi, nhưng mà mấy ngày kia lại bởi vì ra ngoài săn đêm mà trì hoãn, về Cô Tô thì nghe nói ngươi đã về Vân Mộng, thật sự là xin lỗi."

Chiếc túi thơm này ở sau khi chân hắn bị thương ngày thứ hai liền không thấy, lúc ấy Giang Trừng cũng không nhớ tới nó, qua mấy ngày liền về Vân Mộng lại gọi Giang Yếm Ly làm cho hắn mấy cái mới, hóa ra là Lam Hi Thần nhặt được.

Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân quá lo, đây chỉ là túi thơm Vân Mộng Giang thị ta thường dùng mà thôi, cũng không phải vật quý giá gì."

"Thật sao? Ta ngược lại là cảm thấy hương vị hương liệu rất là tươi mát dễ chịu."

Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần khen túi thơm mà tỷ tỷ làm, trong lòng tự nhiên là vô cùng hài lòng.

Giang Trừng nói: "Nếu như Trạch Vu Quân thích liền tặng cho ngươi."

"Chuyện này làm sao dám nhận!" Lam Hi Thần từ chối.

Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân không cần khách khí với ta, trên người ta còn có một cái không bằng cũng tặng ngươi đi, coi như là báo đáp ơn cứu giúp lần này của ngươi, còn có cảm ơn ngươi lần trước đã chữa thương cho ta."

Nói xong Giang Trừng từ trong ngực móc ra một chiếc túi thơm mới mà Giang Yếm Ly mới làm cho hắn, đồng thời đưa cho Lam Hi Thần.

"Như vậy, Hoán liền nhận lấy, cảm ơn Giang công tử biếu tặng."

"Trạch Vu Quân khách khí."

Hai người lại trò chuyện vài câu, sau đó lại tách ra từng người bắn bia hung linh.

Hai canh giờ sau, bia hung linh cũng bị con em thế gia đánh bảy tám phần, Giang Trừng mới trở lại nơi tập hợp võ đài.

Ngụy Vô Tiện xa xa nhìn thấy hắn tới vội vàng vẫy tay gọi hắn: "Giang Trừng, Giang Trừng!!! Mau tới đây, chờ ngươi cả buổi!" Giang Trừng đi thẳng tới đập eo Ngụy Vô Tiện: "Ngươi lại đi chọc Lam Vong Cơ, ngươi nói ngươi không có việc gì đi kéo mạt ngạch y làm gì?"

Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt eo, lại chột dạ gãi gãi đầu nói: "Ngươi cũng biết sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa ta lại còn nghe nói, Lam Vong Cơ bị ngươi chọc giận đến rời trận sớm."

"Ôi trời..." Ngụy Vô Tiện thở dài, "Ta nào biết người Lam gia quý trọng mạt ngạch như vậy chứ?" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm nhận được một trận hàn quang đâm tới, quay người nhìn thấy Lam Vong Cơ ở bên kia quăng ánh mắt như đao về phía hắn, giống như muốn phanh thây xé xác hắn ngay tại chỗ, khiến cả người hắn nổi da gà.

Giang Trừng đứng quá gần Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng bị ảnh hưởng tới, hắn cau mày mở miệng nói: "Xem đi, lần này Lam Vong Cơ triệt để ghi hận lên người ngươi! Ngươi tự cầu phúc đi!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải chỉ là một cái mạt ngạch thôi sao, cần gì dữ dội như vậy? Người nhà họ Lam bọn họ cũng quá nhỏ nhen đi, không biết còn tưởng rằng ta cầm thứ gì của y không muốn người nhìn thấy?"

Giang Trừng mắng: "Đáng đời! Đã nói ngươi không được trêu chọc y từ lâu!"

Một đám thiếu niên tụ tập thành nhóm hỗn tạp mà thảo luận, một tiếng chiêng trống vang dội từ trên đài cao, là lúc công bố kết quả. Đám người rối rít tản ra nín thở nhìn chăm chú, Giang Trừng ánh mắt sáng rực chờ tuyên bố kết quả.

"Hạng nhất ——" Tâm mọi người đều nhấc lên, "Vân Mộng Giang thị," Giang Trừng đứng ở phía trước mở to hai mắt, hưng phấn cong lên khóe miệng, " Ngụy —— Vô —— Tiện——!"

Trận tranh tài này Ngụy Vô Tiện đứng thứ nhất, Lam Hi Thần thứ hai, Kim Tử Hiên thứ ba, ngay cả Lam Vong Cơ rời trận sớm cũng đứng thứ tư, mà Giang Trừng vẫn luôn nỗ lực phấn đấu chỉ đứng vị trí thứ năm.

Không phải là đã lường trước được kết quả sẽ như thế này sao, sau lưng truyền tới tiếng reo hò của sư huynh đệ, Giang Trừng nhìn thấy các sư huynh đệ tung Ngụy Vô Tiện lên, bước chân muốn bước tới bên kia nhưng vẫn là dừng bước lại, cuối cùng vẫn là hơi cong khóe miệng xoay người đi.

Lam Hi Thần vẫn luôn nhìn Giang Trừng chăm chú, Giang Trừng xoay người trong nháy mắt vừa vặn nhìn thẳng y, chỉ thấy Lam Hi Thần theo thói quen cười với hắn, Giang Trừng nhất thời không biết đáp lại thế nào, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng lúng túng mỉm cười đáp lại.

Chuyện này khiến cho Giang Trừng có một loại cảm giác bị giáp công từ hai mặt, nhưng lúc hắn đang định lùi lại một bước xoay người đi tìm các sư huynh đệ thì đột nhiên có người đâm vào sau lưng hắn, hai người lảo đảo về phía trước mấy bước, Giang Trừng bị đụng một cái hoảng hốt, quay lại nhìn là Ngụy Vô Tiện!!!

Giang Trừng lần này không có mắng hắn, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng một hồi, hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói lời nào. Đột nhiên Ngụy Vô Tiện tiến lên, ôm lấy eo Giang Trừng!

"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại nổi điên cái gì?!!" Giang Trừng bất ngờ bị Ngụy Vô Tiện ôm ở trước mặt mọi người, mặt tức khắc đỏ bừng.

"Ngươi nói ta làm gì hử? Ta xếp hạng nhất ngươi cũng không đến khen ta sư huynh của ngươi, ta đành phải tự mình đến đây thôi!" Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói, lại ôm hắn xoay một vòng.

"Ngươi mau thả ta xuống, có nghe không!!" Giang Trừng thấy ở đây có nhiều người như vậy, mặt đỏ tới mang tai.

"Không thả, ngươi có thể làm gì ta?" Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa xoay quanh.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi không thả ta kéo tóc ngươi!!!" Giang Trừng nói liền muốn kéo dây cột tóc của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện hét to: "Kéo đi kéo đi! Ngược lại là ngươi mất mặt."

Giang Trừng cảnh cáo lần nữa: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thả hay là không thả!!!"

Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ nói một cách ung dung: "Không thả! Sư đệ có nhớ trước khi tranh tài đã đồng ý với ta cái gì chứ?"

"Ta nói cái gì, ta không nói gì cả, mau buông ta xuống, nếu không thả ta xuống có tin ta đánh gãy chân của ngươi hay không!!" Giang Trừng bị xoay có chút chóng mặt, hắn cảm giác mình sắp bị văng ra, đành phải lại quấn chặt cổ Ngụy Vô Tiện.

"Quên rồi? Nhanh như thế lại quên rồi? Vậy ngươi đừng mong được xuống!!!" Cho dù uy hiếp như thế nào Ngụy Vô Tiện đều thờ ơ, nói xong lại siết chặt mông eo Giang Trừng xốc lên trên người, lại xoay mấy vòng.

Giang Trừng đối với Ngụy Vô Tiện mặt dày mày dạn là thấu hiểu rất rõ, thực sự không ném nổi người này, đành phải đồng ý nói: "Được rồi! Ta biết, ngươi mau thả ta xuống! Có nghe hay không, thả ta xuống! Ngụy Anh!!"

Ngụy Vô Tiện nghe được đáp án hài lòng, đắc ý vỗ mông sư đệ hai cái, ghé đầu vào tai Giang Trừng khẽ nói: "Nói rồi đấy, tối hôm nay ta ngủ ở trong phòng ngươi, không được chơi xấu!"

Lúc Giang Trừng được buông ra mặt đen như đít nồi, buồn bực nói một câu: "Đây không phải ở nhà, ngươi có biết xấu hổ hay không!"

Ngụy Vô Tiện không nói lời nào, mỉm cười đắc ý với hắn. Giang Trừng âm thầm thề, nếu như không phải ở trước mặt tiên môn bách gia nhiều người như vậy không thể làm mất mặt, hắn nhất định sẽ đánh sư huynh của hắn đến ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Nhưng là hắn không biết rằng, Lam Hi Thần đứng ở đàng xa nhìn hắn đáy mắt lơ đãng cười. Nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của Giang Trừng, Lam Hi Thần cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái. Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lam Vong Cơ đang nhìn Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng hai người ở xa xa ngẩn người.

Lam Hi Thần hỏi: "Vong Cơ?"

Lam Vong Cơ dừng lại, khẽ nói: "Lỗ mãng." Dứt lời liền phất tay áo đi trở về: "Huynh trưởng, chúng ta về thôi."

"Được." Lam Hi Thần nói xong liền muốn đi theo Lam Vong Cơ, trước khi đi lại không nhịn được quay đầu nhìn Vân Mộng Giang thị tập kết một chút, chỉ thấy Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện khôi phục lại thái độ bình thường, trách mắng lẫn nhau, Lam Hi Thần nhìn một hồi nở nụ cười.

Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt mà hỏi: "Huynh trưởng đang cười cái gì?"

Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, đệ không cảm thấy Ngụy công tử cùng Giang công tử rất thú vị sao?"

"Phải không?" Lam Vong Cơ cúi đầu xuống buồn buồn đáp.

"Ừ." Lam Hi Thần đáp, lại tiếp tục phát giác đệ đệ không vui.

"Vong Cơ, vẫn đang tức giận chuyện mạt ngạch sao? Kỳ thực việc này Ngụy công tử cũng không phải là ác ý, đệ không cần để ở trong lòng."

"Không có việc gì, huynh trưởng, chúng ta đi thôi."

"Được." Lam Hi Thần đáp, nói xong liền rời đi cùng Lam Vong Cơ.

Một năm sau.

Kỳ Sơn Ôn thị làm mưa làm gió, chuyện huyết tẩy Vân Mộng Liên Hoa Ổ đã truyền khắp toàn bộ tu chân giới, đương nhiên cũng bao gồm Vân Thân Bất Tri Xứ. Trong đôi mắt bình tĩnh của Lam Vong Cơ cũng hiếm thấy mà tràn ngập nôn nóng, còn không đợi Lam Hi Thần lên tiếng liền tự xin lệnh dẫn người đi tìm di cô Giang gia.

Khi môn sinh Lam thị tìm thấy Giang Trừng ở Di Lăng, đã là rất nhiều ngày sau sau khi Giang gia xảy ra chuyện.

Khi Lam Hi Thần vừa nhận được tin liền không ngừng không nghỉ ngự kiếm đi tới Di Lăng, trước đó môn sinh đã bí mật đưa Giang Trừng an bài ở một gian khách sạn, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị từ trước, nhưng là khi nhìn thấy Giang Trừng lần nữa Lam Hi Thần vẫn là không nhịn được hoảng sợ.

Kỳ Sơn từ biệt một năm có thừa, tiểu công tử hăng hái lúc ấy, thậm chí còn hơi có vẻ non nớt mang theo trẻ con mập mạp nay đã gầy yếu không chịu nổi, gương mặt hốc hác hốc mắt lõm xuống, hốc mắt giống như là bị lọt khí hõm xuống dưới.

Lúc này Giang Trừng sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn như cũ sáng như sao, không mất đi ánh sáng. Lúc nhìn thấy Lam Hi Thần Giang Trừng ở trên giường gắng gượng chống người dậy đứng dậy hành lễ, Lam Hi Thần nhìn bộ dáng của hắn cảm thấy không đành lòng, vội vàng dìu hắn ngồi xuống.

"Giang công tử, ngươi thế nào?" Lam Hi Thần ân cần hỏi han.

Giang Trừng khoát tay áo nói: "Đa tạ Lam tông chủ quan tâm, tại hạ không có chuyện gì."

Lam Hi Thần biết hắn vừa trải qua biến cố lớn như vậy, không muốn nhiều lời, vốn định cân nhắc lời nói muốn hỏi lại chút gì đó, cuối cùng là không tiếp tục mở miệng.

Lam Hi Thần quay đầu nói với môn sinh: "Giang công... Giang tông chủ lúc này thân thể suy yếu, nhanh đi mời y sư tới."

"Bẩm tông chủ, đã đi mời." Môn sinh đáp.

Giang Trừng suy yếu nói một tiếng "Đa tạ". Hắn sức lực không đủ, giọng nói đã từng vang dội bây giờ cũng không nhấc nổi sức, giống như là chiếc trống bị thủng, trầm đục mà phát ra tiếng "ôi, ôi". Lam Hi Thần nghe mà đau lòng.

Giang Trừng liên tục vuốt ve Tử Điện ở trên tay, cau mày, vẻ mặt lo lắng. Lam Hi Thần luôn luôn khéo léo hiểu lòng người, nhìn nét mặt của hắn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, liền an ủi: "Cô Tô Lam thị đã tìm được tỷ tỷ của ngươi, cũng đã đưa tới nơi an toàn, cũng phái nhân mã đi tìm tung tích của Ngụy công tử, đệ đệ Lam Vong Cơ của ta cũng đang tự mình đi tìm, chắc hẳn mấy ngày nữa sẽ có tin tức."

Cuối cùng, dừng lại một chút, lại thêm một câu: "Ngươi không cần phải lo lắng."

Tâm sự của mình bị người nhìn thấu, Giang Trừng không biết làm sao chỉ có thể gật đầu cảm ơn. Nếu Lam Hi Thần đồng ý giúp đỡ, hắn liền nhận phần ân tình này, ngày sau lại báo.

Lam Hi Thần an bài y sư bản địa xem mạch bệnh cho Giang Trừng, xác nhận cũng không lo ngại mới an tâm. Lam Hi Thần dặn dò y sư đi chuẩn bị một chén thuốc bổ thân.

Giang Trừng kỳ quái mà nhìn y. Nhắc tới hắn cùng Lam Hi Thần chẳng qua là năm đó theo học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ từng có vài lần tư giao, bình thường cũng không liên lạc, Lam Hi Thần này vì sao lại quan tâm hắn như vậy? Thực sự là kỳ quái, ngược lại khiến cho hắn không còn dám tiếp nhận sự giúp đỡ của y.

"Lam tông chủ, lần này cảm ơn cứu trợ, thân thể ta vẫn tốt, không cần phiền phức chén thuốc bổ thân."

"Giang tông chủ không cần khách khí, bây giờ chinh phạt Xạ Nhật sẽ phát trong mấy ngày tới, đã là đồng minh bên mình giúp đỡ nhau là cũng nên." Lam Hi Thần khéo léo gạt bỏ.

Giang Trừng thấy y nói như vậy cũng cảm thấy có đạo lý, Giang gia bây giờ bách phế chờ hưng, chính mình lại là bộ dáng như này, lại tiếp nhận trợ giúp của y, ngày sau trả gấp trăm lần là được. Nghĩ người nhà họ Lam y cũng không phải là hạng người hạ lưu thiện lừa gạt, nếu thật sự cầm những chuyện này áp chế hắn gì đó, hắn tự có biện pháp ứng đối.

Hai người lại trò chuyện tình thế hiện nay một hồi, bất giác trời đã tối, thuộc hạ đưa tới chén thuốc bổ thân cùng cơm canh. Đợi hai người uống xong thuộc hạ lại lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lam Hi Thần cùng Giang Trừng. Giang Trừng lại ngồi xuống giường lần nữa, Lam Hi Thần thì ngồi ở bên cạnh bàn nhìn hắn, thẳng đến mặt hắn run rên từng trận.

Hắn không nhịn được nói: "Trạch Vu Quân, trên mặt Giang mỗ có gì không ổn sao? Vì sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm?"

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có lời nói:

Chương này Song Kiệt thật ngọt, Song Bích thật chua. 🍋🍋🍋

Mấy chương sau đều là hồi ức giản lược.

Hoan nghênh nhắn lại ở khu bình luận. 💜💜💜

=====

Sao tui lại đâm vào cái hố này nhỉ? Tui cảm thấy khó khăn quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro