Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - thượng

ABO theo hướng nguyên tác, chủ Hi Trừng, CP lộn xộn, mời đảng thích sạch sẽ tránh sét.

"... Tốt. Trở về rồi?"

Âm thanh này vốn là nhỏ đến mức chỉ có bản thân Giang Trừng mới có thể nghe thấy, thế nhưng là Ngụy Vô Tiện lại cảm ứng được, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Giang Trừng. Chỉ thấy Giang Trừng đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nhìn khiến Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa đầu hàng ngay tại chỗ.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện cảm nhận được vạt áo bị ai đó kéo, là Lam Vong Cơ!

Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần theo bản năng cười với Lam Vong Cơ, rồi lại quay sang nhìn Tống Lam.

Bây giờ hắn đã thay đổi khuôn mặt, Giang Trừng hẳn là không nhận ra hắn đi, như thế này cũng tốt, Ngụy Vô Tiện trong lòng tự an ủi mình.

Ngụy Vô Tiện một bên kiểm tra Tống Lam, một bên dùng dư quang đi cảm ứng phản ứng của Giang Trừng, thấy Giang Trừng vẫn không có hành động gì, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà còn chưa thở xong, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy một đạo kình phong gào thét hướng về phía hắn.

"Cẩn thận —— " Dưới tình thế cấp bách Lam Vong Cơ hét lên với Ngụy Vô Tiện!

Ngụy Vô Tiện không kịp phản ứng, chỉ thấy tử quang lóe lên, trên lưng một trận tê dại, thân thể thẳng tắp bay ra ngoài.

"Mạc đại ca!" Hoan nhi hét lên nhanh chóng chạy tới.

"Mạc tiền bối!"

Chúng tiểu bối ở một bên cũng nơm nớp lo sợ, bọn họ cũng đã nghe về việc Giang tông chủ đánh quỷ tu trong những năm qua, nghe nói là vì tìm Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện. Chẳng nhẽ Giang tông cho rằng Mạc tiền bối bị đoạt xá, chúng gia tử đệ nghĩ vậy cũng không dám nhiều lời.

Kết quả Ngụy Vô Tiện chịu một roi của Giang Trừng, chỉ là lăn hai vòng trên mặt đất lại hoàn hảo không chút tổn hại nào đứng lên, phủi đất trên người cười nói: "Giang tông chủ, ngươi làm cái gì vậy? Không có việc gì đánh người chơi sao?"

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện không có việc gì, lập tức liếc nhìn Giang Trừng cảnh cáo. Giang Trừng lại không rảnh mà để ý, giống như là đang suy nghĩ cái gì?

Giang Trừng tự hỏi một lúc, rồi lại nắm chặt roi trong tay, lại đi hai bước về phía Ngụy Vô Tiện.

"Giang Vãn Ngâm!" Lam Vong Cơ quát, duỗi ra một cái cánh tay ngăn lại Giang Trừng.

"Tránh ra." Giang Trừng lạnh lùng nói, mặt đen như than.

"Đây là bằng hữu của ta, sao có thể tuỳ tiện mặc cho người bắt nạt!!"

"Bằng hữu của ngươi? Lam Trạm, ngươi khi nào lại có loại bằng hữu tu tập tà môn ngoại đạo này vậy?" Lam Vong Cơ khi nào lại có bằng hữu, đây thật là chuyện lạ nhân gian, Giang Trừng trong lòng cười nói. Có điều Lam Vong Cơ dù sao cũng là đệ đệ của Lam Hi Thần, không dễ lật mặt, hắn suy nghĩ cách tìm nấc xuống.

"Dù tu không phải chính đạo, nhưng làm chuyện chính nghĩa!" Lam Vong che ở trước người Ngụy Vô Tiện, mạnh mẽ đáp.

Giang Hoan lúc này cũng chạy đến bên người Giang Trừng, cần tay hắn nói: "Cha, cha đừng đánh Mạc đại ca, Mạc đại ca là người tốt, hắn mới vừa rồi cứu bọn con!"

"Cậu, nếu Tử Điện đánh không ra hồn phách của hắn, đã nói lên hắn không phải!" Kim Lăng cũng mở miệng ngăn cản.

Trải qua Giang Hoan Kim Lăng hai người luân phiên ngăn cản, Giang Trừng cuối cùng thở dài, ngồi xổm người xuống sờ đầu Giang Hoan, nói: "Ừ, Hoan nhi yên tâm, cha không đánh hắn."

Giang Trừng đứng dậy, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện chịu một roi, đột nhiên vươn tay kéo Kim Lăng lại.

Giang Hoan quay đầu đối với Lam Vong Cơ nháy mắt mấy cái, Lam Vong Cơ ngầm hiểu ý gật đầu, cũng không nói gì.

Lam Vong Cơ quay người hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thế nào?"

"Híc, Hàm Quang Quân, ta không sao cả!" Cũng may một roi kia của Giang Trừng cũng không dùng lực, hẳn chỉ là thử xem hắn có phải là đoạt xá hay không, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm đã Tử Điện đánh không ra hồn phách của hắn, Giang Trừng cũng không biết hắn trở về, cũng tốt.

Đột nhiên, chỉ nghe "ầm" một tiếng, một lượng lớn khói trắng chặn ở trước mặt mọi người! Lam Vong Cơ trong lòng biết khác thường, vội vàng chắn ở trước mặt Ngụy Vô Tiện nói: "Cẩn thận!"

Giang Trừng vội vàng hét lên với Giang Hoan cùng Kim Lăng: "Che miệng mũi lại!"

Giang Hoan cùng Kim Lăng lập tức nhấc tay áo che miệng mũi, Ngụy Vô Tiện cùng đám tiểu bối còn lại ở phía sau cũng nhanh chóng làm theo.

Vì sao lại đột nhiên xảy ra biến cố chứ. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Chẳng lẽ! Đột nhiên nghĩ đến lần trước ở nghĩa địa Thường gia xảy ra tình huống tương tự. Vụ diện nhân sử dụng truyền tống phù thì sẽ sinh ra loại khói trắng này!

"Không ổn!!! Mau xem Tiết Dương có còn ở đó hay không!" Ngụy Vô Tiện hét lên với Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ phất tay áo vung đi sương mù. Quả nhiên, trên mặt đất chỉ còn một bãi máu đỏ thẫm, Tiết Dương đã biến mất!

Hỏng bét! Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, bọn hắn sơ sẩy, lại để Tiết Dương bị mang đi ở ngay trước mắt.

Lam Vong Cơ đi tới, Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, là Vụ diện nhân?"

Tiết Dương bị Tị Trần đâm trúng vào chỗ yếu, mà lại mất một tay, nhìn vào lượng máu chảy ra, chắc chắn sẽ chết, không thể nào còn dư thừa linh lực sử dụng truyền tống phù. Lam Vong Cơ hơi gật đầu nói: "Ta đâm trúng người kia ba kiếm, chính là bắt giữ, số lớn tẩu thi tập kích, để gã chạy thoát."

(Xin lỗi câu nói trên của LVC tui không dịch mượt, nói có 4 5 từ, đến nói cũng lười làm tui lười thêm nếm cho diễn đạt hoàn chỉnh, giữ nguyên!)

Ngụy Vô Tiện cô đọng lại nói: "Người đào mộ kia bản thân đã trúng kiếm, lại không tiếc tiêu hao lượng lớn linh lực muốn mang đi tên Tiết Dương đang thoi thóp này, sợ là hắn cũng quen biết Tiết Dương, biết lai lịch của gã. Mang Tiết Dương đi... là vì điều tra trên người gã có Âm Hổ Phù hay không."

Nghe đồn sau khi Tiết Dương bị Kim Quang Dao "thanh lý", Âm Hổ Phù liền thất lạc, không biết tung tích. Nhưng bây giờ xem ra, Âm Hổ Phù chín phần là ở trên người Tiết Dương. Trong Nghĩa Thành tụ tập hàng ngàn hàng vạn con hoạt thi, tẩu thi, thậm chí hung thi, chỉ bằng vào thi độc phấn hoặc đinh đâm sọ chỉ sợ khó mà khống chế. Chỉ có sử dụng Âm Hổ Phù mới có thể giải thích được vì sao Tiết Dương có thể tùy ý hiệu lệnh bọn chúng, làm cho nói gì nghe nấy, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên công kích. Gã là loại người đa nghi cùng giảo hoạt, nhất định sẽ không đặt Âm Hổ Phù ở một nơi mà chính mình không nhìn thấy, giấu ở trên người thời thời khắc khắc có thể chạm tới mới có cảm giác an toàn. Người đào mộ mang thi thể hắn đi, chẳng khác nào mang đi Âm Hổ Phù.

Việc này không thể coi thường, Ngụy Vô Tiện ngữ khí ngưng trọng: "Việc đã đến nước này, chỉ có thể kỳ vọng Âm Hổ Phù mà Tiết Dương phục hồi uy lực có hạn."

Mà lúc này Tống Lam cũng khôi phục ý thức. Mọi người nhìn y, giờ phút này y nhìn cánh tay bị đứt của Tiết Dương ở trên mặt đất với một ánh mắt phức tạp, không biết là thương xót, hay là sự thù hận.

Cánh tay bị chặt đứt kia trong tay còn cầm một viên kẹo, đã mốc. Ngụy Vô Tiện biết, đó là viên kẹo Hiểu Tinh Trần để lại cho Tiết Dương.

"Tống đạo trưởng, Tiết Dương chắc chắn sẽ chết, ngươi yên tâm đi." Ngụy Vô Tiện nói.

Tống Lam quay người hướng Ngụy Vô Tiện hành lễ nói cảm ơn, Nguỵ Vô Tiện vội vàng đáp lễ.

Cũng giới thiệu nói: "Tống Lam, Tống Tử Sâm đạo trưởng, vị này là Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân." Lam Vong Cơ khẽ gật đầu với Tống Lam.

Tống Lam ngẩng đầu, ánh mắt chuyển hướng Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện không còn cách nào, ho một cái, kiên trì giới thiệu: "Vị này là Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ."

Tống Lam hướng Giang Trừng hành lễ, Giang Trừng cũng đáp lễ.

Tiếp đó, Ngụy Vô Tiện lại lấy ra hai chiếc tỏa linh nang nói với Tống Lam: "Trong đây là hồn phách của Hiểu Tinh Trần đạo trưởng cùng A Thiến cô nương, A Thiến cô nương trải qua cộng tình hồn phách đã rất yếu ớt, ta liền đặt ở bên trong."

Tống Lam hai tay tiếp nhận, thi lễ một cái ngỏ ý cảm ơn.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Tống đạo trưởng, thi thể của Hiểu Tinh Trần đạo trưởng còn ở nghĩa trang, ngươi định làm như thế nào?" Tống Lam một tay cẩn thận cầm hai chiếc tỏa linh nang, tay kia rút ra Phất Tuyết, trên mặt đất viết hai hàng chữ: "Thi thể hoả táng. Hồn phách an dưỡng."

Hồn phách của Hiểu Tinh Trần vỡ thành như thế này, khẳng định không thể quay về trên trên thân thể, thi thể hỏa táng cũng tốt. Cỗ thân thể này tan biến, chỉ để lại hồn phách tinh khiết, chậm rãi an dưỡng, hoặc là sẽ có một ngày, còn có thể quay về hậu thế.

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Cần chúng ta giúp một tay không?"

Tống Lam lắc đầu, lại gật đầu bày tỏ lòng biết ơn, Ngụy Vô Tiện biết y muốn một mình xử lý hậu sự của Hiểu Tinh Trần.

"Tống đạo trưởng, sau này ngươi dự định như thế nào?"

Tống Lam duỗi ra một ngón tay, ở trên mặt đất viết mấy chữ: "Vác Sương Hoa, đi thế lộ, đợi hắn tỉnh lại nói xin lỗi, không phải ngươi sai."

Ngụy Vô Tiện an tâm gật đầu, như thể Hiểu Tinh Trần đã sống rất vui vẻ. Hắn cũng giống Tống Lam chờ mong, chờ đợi ngày Hiểu Tinh Trần cùng Tống đạo trưởng trùng phùng.

Tống Lam nói lời tạm biệt với họ, một mình đi về phía nghĩa trang. Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng của y, trong lòng sinh ra một loại cảm giác cô đơn không nơi nương tựa.

Gió mát trăng thanh Hiểu Tinh Trần, ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm, sự hiểu lầm giữa Tống đạo trưởng cùng Hiểu Tinh Trần đạo trưởng đã được tháo gỡ, chỉ cần dụng tâm chờ đợi, cuối cùng sẽ có một ngày đoàn tụ.

Thế nhưng là hắn cùng Giang Trừng, bị ngăn cách bởi rất nhiều thứ, chung quy là không thể quay về.

Lúc này, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ném cho hắn một thứ.

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận mở ra xem, là một cánh tay.

"Đây là tay phải của huynh đệ tốt?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

Không hổ là Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện trong lòng tán thưởng.

Giang Trừng còn chưa biết chuyện "huynh đệ tốt", nghe lời ấy của bọn họ thấy hơi khó hiểu, lại nghĩ có lẽ là yêu vật mà Lam Vong Cơ truy đuổi, cũng không có hỏi nhiều.

Hắn lại đánh giá người kia một lần nữa, người kia cảm ứng được ánh mắt của hắn, toàn thân cứng ngắc, cũng không dám nhìn nhìn thẳng hắn, không được tự nhiên mà muốn dựa vào bên người Lam Vong Cơ. Giang Trừng ánh mắt giống như điện, theo Ngụy Vô Tiện không tha, Ngụy Vô Tiện chỉ cúi đầu trốn ở sau lưng Lam Vong Cơ.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè này, xem ra, hắn không phải? Nhưng mà lời Tiết Dương nói không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không cân nhắc.

Không sao, đợi ta ngày sau tìm cơ hội, tự có cách lại thử một lần.

Lam Vong Cơ ngưng thần mà nhìn Giang Trừng, Giang Trừng hiển nhiên cũng phát giác được ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn chỉ tiến lên một bước, nói: "Ta đi trước."

Giang Trừng vừa muốn đi nhưng lại dừng bước, nói: "Lam Trạm, ta nói nhiều một câu, ngươi có rảnh thì về nhà ở nhiều hơn, đừng có trộn lẫn với loại tà ma ngoại đạo này."

Ngươi cũng phải quan tâm tới huynh trưởng của ngươi nhiều hơn, lời này Giang Trừng không nói ra, chắc hẳn cơ trí như Hàm Quang Quân tất nhiên rõ ràng.

Lam Vong Cơ cau mày, không có trả lời.

"Mạc đại ca, ta phải về Liên Hoa Ổ, ngươi có rảnh có thể cùng tiểu thúc thúc tới nhà của ta tìm Hoan nhi chơi." Giang Hoan dành thời gian để nói lời tạm biệt với Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩn ra, Liên Hoa Ổ sao? Hắn nằm mơ cũng muốn về Liên Hoa Ổ, thế nhưng là, hắn còn có thể lại trở về sao?

Ngụy Vô Tiện còn chưa tới kịp trả lời, chỉ thấy Giang Trừng lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền lôi kéo Hoan nhi rời đi.

Đi ra ngoài một đoạn đường, Ngụy Vô Tiện nghe được Kim Lăng nói: "Hắn cũng không phải người nhà chúng ta, muội bảo hắn tới làm gì?"

"A Lăng ca ca, huynh thật đáng ghét!!!" Chỉ thấy Giang Hoan làm mặt quỷ với Kim Lăng, hai người lại cãi nhau ầm ĩ đi theo Giang Trừng đi xa.

"Người nhà chúng ta." Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn, "Người này, là nhà ta."

Đúng vậy, hắn từ lâu đã không có tư cách, Ngụy Vô Tiện cười khổ, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy Lam Vong Cơ vẫn đang nhìn hắn, hắn nở nụ cười với Lam Vong Cơ, tựa như tất cả đều nhẹ như mây gió.

———————————————————————

Tác giả có lời nói:

Rốt cuộc cũng đi hết tuyến Nghĩa Thành, kế tiếp ta rốt cuộc có thể điên cuồng phát kẹo *٩(๑ '∀ '๑)ง*

Hoan nghênh nhắn lại ở khu bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro