Thiều Hoa Khuynh Phụ
Artist: 东※海※里
Thiều Hoa Khuynh Phụ
Tác giả: @ 执笔陆川
Edit: Diệp
Cảnh báo: ngược, ngược, ngược!
TRUYỆN ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP CHIA SẺ. XIN ĐỪNG RE-UP!
———
Hóa ra, đi đến bước này, cả đời cưỡi ngựa xem hoa yêu hận tình thù dần dần hiện lên, cuối cùng điều duy nhất nhớ rõ lại là ngươi, từng chút từng chút một, không thể nào quên được.
Nếu nói tuyệt vọng sẽ hóa thành một thanh đao, sau trận chiến ở miếu Quan Âm kia Giang Trừng đã thương tích đầy mình.
Cho dù là người kiên cường, cũng không cưỡng lại nỗi tuyệt vọng.
Từ Lan Lăng tới Vân Mộng cùng lắm chỉ mất mấy canh giờ, Kim Lăng lại phảng phất đi mất một đời, khi hắn suất lĩnh môn sinh Kim gia tới được Vân Mộng đã là đêm khuya.
Đông phong gào thét mà qua, tuyết lớn bao trùm toàn bộ Liên Hoa Ổ, vốn là lúc đêm khuya tĩnh lặng, nhưng Liên Hoa Ổ lại đèn đuốc sáng trưng, lúc Kim Lăng hấp tấp đi vào đại sảnh thì không khỏi sững sờ ở cửa.
"Ai, Kim Tông chủ? Sao lại không tiến vào, bên ngoài đông phong tuyết rơi hỗn loạn, đừng để bị cảm." Nhiếp Hoài Tang cười nhấp một ngụm trà nóng, nói với Kim Lăng.
"Nhiếp Tông chủ." Kim Lăng chắp tay thi lễ, giơ tay nhấc chân đã có khí thế đại gia, ánh mắt Nhiếp Hoài Tang đánh giá Kim Lăng một vòng, xem ra Giang Trừng vẫn là dạy dỗ người khá tốt.
"Cữu cữu đâu?" Kim Lăng nghiêng đầu liền nhìn thấy môn sinh Giang gia đứng ở một bên, trong lòng nghi hoặc lên tiếng hỏi.
"Hồi Kim tiểu tông chủ, Tông chủ lát nữa sẽ tới, kêu ngài và Nhiếp Tông chủ chờ ở đây."
"Có vẻ Kim Tông chủ cũng nhận được tin của Giang Tông chủ." Nhiếp Hoài Tang phất quạt, một bộ khí phái phong lưu.
"Phải." Kim Lăng chọn một chỗ ngồi xuống, buổi trưa nhận được tin của Giang Trừng hắn liền chạy tới Vân Mộng, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể làm theo nội dung trên thư.
Từ sau khi Giang Trừng nâng đỡ hắn lên tới vị trí Tông chủ Kim gia, hắn đã hơn một năm không gặp lại Giang Trừng, Kim Lăng chỉ cảm thấy một năm này như một thanh lợi kiếm, đem hắn bức ra bộ dáng đại nhân.
Nhiếp Hoài Tang nhẹ nhàng gõ ngón trỏ lên bàn gỗ, hắn cười cười, than nhẹ một hơi, trong lòng hiện lên một chữ, mệnh! Đều là mệnh.
Kim Lăng bọn họ cũng không phải chờ lâu, Giang Trừng tiến vào đại sảnh mang theo giá lạnh, làm Kim Lăng và Nhiếp Hoài Tang đều run rẩy.
Thời điểm Kim Lăng nhìn thấy bộ dáng kia của Giang Trừng đã kinh ngạc không nói nên lời, Nhiếp Hoài Tang cũng sững sờ tại chỗ.
Bộ dáng kia của Giang Trừng, không còn là Tam Độc Thánh Thủ vinh quang khi xưa nữa.
Chỉ thấy hắn tóc bạc đầy đầu, sắc mặt như tro tàn, mắt hạnh ảm đạm không ánh sáng, dáng người mảnh khảnh tới cực điểm, phảng phất gió thổi qua liền sẽ ngã xuống.
"Cữu cữu!"
"Giang Tông chủ?"
Hai người song song đứng lên, Nhiếp Hoài Tang tinh tế nhìn người trước mắt, sau khi từ biệt ở đại điển phong quan y đã không gặp lại Giang Trừng nữa, hiện giờ tái kiến, rất khó nghĩ đến đây là đồng học khí phách hăng hái khi xưa.
"Ngồi." Giọng nói Giang Trừng khàn khàn, hắn nện bước có chút tập tễnh, Kim Lăng hơi lo lắng nhìn hắn, Giang Trừng ngồi ở chủ vị nhìn nhìn hai người nói: "Thực xin lỗi, vội vàng thỉnh hai vị Tông chủ tiến đến."
"Giang Tông chủ không cần khách khí." Nhiếp Hoài Tang mặt đầy ý cười, Giang Trừng trong khoảnh khắc vô pháp tìm được bộ dáng năm đó cùng cầu học ở Lam gia từ trên người hắn.
"Cữu cữu đã xảy ra chuyện gì?" Kim Lăng có chút nôn nóng hỏi.
Giang Trừng xua xua tay, một môn sinh Giang thị liền đi lên dâng một hộp gấm, hai người khó hiểu đứng lên, môn sinh mở hộp gấm kia ra, trong hộp, là Tam Độc đã gãy!
"Giang Tông chủ!" Nhiếp Hoài Tang khó có thể tin nhìn Giang Trừng, hắn không thể tin, linh kiếm gãy hàm nghĩa không cần nói cũng biết, hắn nói: "Tại sao?"
"Kiếm còn người còn, kiếm hủy người cũng vong." Giang Trừng đứng lên thi lễ với Nhiếp Hoài Tang: "Nghe nói Nhiếp gia có một loại dược tên là Thiều Hoa."
"Ngươi muốn làm gì?" Nhiếp Hoài Tang giữ chặt tay Giang Trừng mới phát hiện tay hắn lạnh như băng.
"Thiều Hoa là cái gì?" Kim Lăng lên tiếng hỏi.
"Thành toàn một giấc mộng của người sắp chết, đơn giản một loại an ủi giúp người đó ra đi an ổn một ít thôi." Nhiếp Hoài Tang thu ý cười âm thanh lạnh lùng nói.
"Cữu cữu vì sao người yêu cầu loại dược này?" Kim Lăng một phen kéo lấy tử y của Giang Trừng, trên mặt không có lấy nửa điểm trầm ổn.
"Tam Độc đã gãy, ta không sống được bao lâu nữa." Giang Trừng nhíu mày, một đầu tóc bạc không làm giảm đi vẻ tuấn dật của hắn chút nào, chỉ là bớt đi hắn sở hữu âm ngoan cùng cay độc.
"Cữu cữu!" Đáy mắt Kim Lăng đỏ thành một mảng nhưng vẫn nhịn xuống không khóc.
"Đến phòng ngủ của ta đợi ta." Giang Trừng trầm giọng nói, Kim Lăng bị hắn trừng, đầy ngập nghi vấn bị đổ trở về trong bụng, đành phải ngoan ngoãn đi đến phòng ngủ của Giang Trừng.
Giang Trừng vẫy vẫy tay, tức khắc, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang.
"Đưa hay không đưa?" Giang Trừng nhìn Nhiếp Hoài Tang nói.
"Giang Trừng!"
"Đưa hay không đưa?" Tay Giang Trừng xoa Tam Độc, trong mắt không che giấu được mệt mỏi.
"Ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?" Nhiếp Hoài Tang nghiêm túc, Giang Trừng là bằng hữu cuối cùng của hắn, sao lại có thể nhìn Giang Trừng chịu chết?
"Đều nói, ta không sống được bao lâu nữa Hoài Tang, vậy nên dùng Thiều Hoa thành toàn một tiếc nuối của ta." Giang Trừng khó được ôn hòa, Nhiếp Hoài Tang nhíu mày ôm lấy Giang Trừng, tay xoa đầu bạc của Giang Trừng thấp giọng nói: "Một lát thôi, một lần cuối cùng Giang Vãn Ngâm ."
Giang Trừng không nói gì, để mặc Nhiếp Hoài Tang, hồi lâu, Nhiếp Hoài Tang buông tay ra, hướng ra ngoài hô một tiếng, liền có một đệ tử Nhiếp gia vào đại sảnh.
"Phái người trở về lấy Thiều Hoa."
"Tông chủ?" Đệ tử kia vẻ mặt mờ mịt.
"Trở về lấy Thiều Hoa!" Nhiếp Hoài Tang lạnh giọng, đệ tử kia chắp tay lui ra, chạy về Thanh Hà.
"Cảm tạ." Giang Trừng giống như trước vỗ vỗ bả vai Nhiếp Hoài Tang.
"Vì Hi Thần ca?" Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc hỏi tới vấn đề này.
"Vì chính ta." Giang Trừng hừ lạnh một tiếng nói: "Về sau, Giang gia và Kim gia, làm phiền ngươi."
"Ta không làm mua bán lỗ vốn." Nhiếp Hoài Tang lạnh lùng nói.
"Kiếp sau nếu có thể gặp lại, nhất định trả nợ cho ngươi." Giang Trừng cười cười, hắn giơ tay gọi người tiến vào dẫn Nhiếp Hoài Tang đến nơi tạm trú, chính mình tập tễnh trở lại phòng ngủ.
"Cữu cữu." Giang Trừng vừa bước chân trước vào phòng ngủ đã thấy Kim Lăng hai mắt đẫm lệ.
"Khóc cái gì!" Giang Trừng vụng về thay Kim Lăng lau khô nước mắt, "Đã là chủ nhân của một gia tộc, có biết phải ổn trọng hay không?" Giang Trừng vuốt ve Tử Điện, sau đó chậm rãi đeo lên tay Kim Lăng.
"A Lăng, cảnh đẹp trước mắt thì đừng bỏ lỡ." Giang Trừng rũ mắt, khóe miệng hơi câu, trên mặt một mảnh bình thản.
Kim Lăng biết, đó là Giang Trừng bình tĩnh trước lúc ly biệt, hắn cũng biết, sau khi Giang Trừng ăn Thiều Hoa, cữu cữu của hắn, sẽ không còn tồn tại nữa.
Giang Trừng kéo Kim Lăng đứng lên, một tay hắn xoa mắt Kim Lăng cười nhạt nói: "A Lăng, xin lỗi, ta thật sự quá mệt mỏi rồi."
Kim Lăng bất động, hắn nghe ra giọng nghẹn ngào của Giang Trừng, nghe ra mệt mỏi mấy năm qua của Giang Trừng, nghe ra khát vọng muốn giải thoát của Giang Trừng, hắn không nhìn thấy trước mắt cữu cữu, chỉ là cảm thấy lúc này cữu cữu khóc nghẹn, cùng với bộ dáng gào khóc đêm đó ở miếu Quan Âm trùng hợp, giống nhau, làm hắn đau lòng đến hít thở không thông.
Môn sinh Nhiếp gia tốc độ thực mau, vào sáng sớm hôm sau Nhiếp Hoài Tang đã cầm Thiều Hoa vào phòng ngủ Giang Trừng, Giang Trừng lúc ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn hồ sen bị tuyết lớn bao phủ, tóc bạc tùy ý xõa ra, mang vài phần lười nhác, đáy mắt Giang Trừng một mảnh lạnh lẽo, khi tay Nhiếp Hoài Tang ấm áp chạm mặt hắn, hắn mới phản ứng lại.
"Mang đến rồi?"
"Ừ." Nhiếp Hoài Tang đem hộp gấm trong tay đưa cho Giang Trừng, hắn nhẹ giọng nói: "Sau khi ăn vào nửa canh giờ sẽ lâm vào hôn mê, trong nửa canh giờ này trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì dưới dược hiệu của Thiều Hoa ngươi sẽ mơ thấy cái đó."
"Cuối cùng ở trong mộng chết đi mà không đau sao? Ha." Giang Trừng cười lạnh một tiếng, hắn mở hộp gấm, phát hiện bên trong có hai viên đan dược, hắn nhíu mày hỏi: "Đây là?"
"Một viên là Thiều Hoa, một viên là Khuynh Phụ. Thiều Hoa là cho ngươi dệt mộng, Khuynh Phụ là một cái khác cho người ăn vào sẽ xem được cảnh trong mơ của ngươi."
"A, cư nhiên còn có loại dược hiệu này." Giang Trừng cười nhạt nói, hắn dạo bước đến mép giường, một tay lấy Thiều Hoa ra, cười cười, trước đó vài ngày hắn đều đã an bài tốt cho Giang Gia, chuyện nên nói với Kim Lăng cũng đã nói, trước mắt người việc đều đã xử lý không sai biệt lắm, hắn cũng không có gì phải vướng bận. Giang Trừng duỗi tay mở ngăn bí mật trên giường lấy ra một bình dược bằng ngọc thạch đưa cho Nhiếp Hoài Tang nói: "Làm phiền ngươi chút thời gian, đem cái này giao cho Ngụy Anh."
"Đây là cái gì?" Nhiếp Hoài Tang hỏi.
"Sách cổ có ghi lại, nội đan của thần thú thượng cổ Chu Tước nếu nghiền nát thành phấn, ăn vào có thể kéo dài thọ mệnh, Ngụy Anh được hiến xá thân thể không có kết đan, thọ mệnh so với người thường không khác mấy, cho nên......"
"Cho nên ngươi một mình đi chém giết Chu Tước điểu, Tam Độc cũng bởi vậy gãy đi?"
"Như ngươi chứng kiến, Chu Tước bị ta chém chết, ta cũng bị thương, lấy lại của ta một mạng, tính ra kiếp trước ta còn nợ hắn kim đan, từ đây liền không ai nợ ai." Giang Trừng ngữ khí bình đạm, khóe miệng hơi câu, ý cười thật nhạt.
"Chấp niệm là đao, từng bước làm ngươi thương tích đầy mình!" Nhiếp Hoài Tang siết chặt bình ngọc thạch trong tay căm giận nói.
"Cảm tạ." Giang Trừng thong thả cầm lấy Thiều Hoa, Thiều Hoa vào miệng là tan, Giang Trừng nằm xuống, Nhiếp Hoài Tang nhẹ nhàng cầm tay hắn, biến hóa trong mắt rõ ràng, Giang Trừng cũng chưa đuổi hắn cút đi, Nhiếp Hoài Tang cứ như vậy nhìn Giang Trừng, không nói một lời.
Giang Trừng chợp mắt nhẹ nhàng thở ra, trong lòng chưa từng được thả lỏng, ký ức của hắn có chút mơ hồ, ngoại trừ canh sườn củ sen cùng người nào đó trên người nhàn nhạt đàn hương, rốt cuộc không nhớ nổi cái gì khác.
Ký ức ngược dòng đến thời điểm Giang Trừng mười tuổi, đó là một ngày rất nhàm chán, hắn cùng Ngụy Anh trộm chạy ra Liên Hoa Ổ đi chợ mua bánh hạt sen của Trương đại gia, ngày đó là ngày họp chợ, trên đường người đông dị thường, đám người rộn ràng nhốn nháo đem hắn và Ngụy Anh tách ra, dù sao cũng là ở địa bàn Vân Mộng, tiểu Giang Trừng cũng không sợ hãi, hắn dọc theo sông Vân Mộng một đường đi về phía trước, càng chạy càng hẻo lánh.
Hắn không biết đã đi bao lâu, mãi đến lúc lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là khung cảnh hoang vắng hắn mới dừng chân lại, tiểu Giang Trừng nhíu lại hàng mi xinh đẹp tinh tế đánh giá chung quanh, đây là cảnh sắc Vân Mộng sao? Vì sao chính mình chưa bao giờ gặp qua? Tiểu Giang Trừng quay đầu, nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện chính mình đã lạc đường, hắn đột nhiên dậm chân, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn lần đầu tiên xuất hiện thần sắc hoảng sợ.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, tiểu Giang Trừng trong lòng căng thẳng, tay nhỏ vội vàng đặt trên chuôi kiếm gỗ, hắn nghe được một trận âm thanh sột sột soạt soạt xoay xung quanh bên tai, tiểu Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Ai?"
"Nha, nô gia tưởng sơn cầm dã thú gì, không ngờ là một tiểu tử tràn đầy linh khí." Giọng nói dễ nghe vang lên, trước mặt tiểu Giang Trừng xuất hiện một nữ nhân yêu mị, nữ nhân mị nhãn như tơ, ả nhìn nhìn tiểu Giang Trừng cười nói: "Cũng thật là xinh đẹp, nô gia thật là không đành lòng ăn ngươi đâu."
Tiểu Giang Trừng rút kiếm gỗ ra: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn ăn ta?" Nói xong liền dùng một bộ kiếm pháp Giang gia đánh thẳng về phái nữ tử, ả ta thấp giọng cười, vung tay lên một trận sương khói, Giang Trừng trốn tránh không kịp, từng trận hít phải khói sương mù, trước mắt hắn một mảnh choáng váng, đôi mắt càng ngày càng mơ hồ, hắn múa may kiếm lung tung rối loạn, tựa hồ muốn đâm thủng bóng đen mơ hồ trước mắt.
"Tiểu công tử đừng phí khí lực, sương mù của nô gia chính là có độc, không đến mười lăm phút ngươi liền sẽ biến thành người mù." Ả ta lại cười cười, tiểu Giang Trừng nghe được giọng ả lại dọc theo tiếng động vọt lại đây, tư thế kia như muốn cùng ả đồng quy vu tận, nữ tử trong lòng cả kinh, khó khăn lắm né tránh, bàn tay trắng lay động một cái chủy thủ liền xuất hiện trong tay ả.
"Thúc phụ, phía trước hình như có yêu khí!" Lam Hi Thần ngự kiếm chậm lại một chút.
"Đúng vậy, không thể tưởng được ở Vân Mộng cũng sẽ có yêu khí nặng như vậy!" Lam Khải Nhân nhíu mày ngự kiếm chậm lại, đệ tử Lam gia phía sau hắn cũng theo động tác của hai người ngự kiếm chậm lại thấp xuống.
Lam Hi Thần chậm lại một chút sau đó tốc độ nhanh hơn, y rốt cuộc miễn cưỡng thấy rõ cảnh tượng phía trong yêu vật tràn ngập kia, một hài tử khẩn trương nắm kiếm gỗ, mà phía sau hắn, một nữ tử tay cầm chủy thủ không ngừng lặng lẽ tới gần, Lam Hi Thần thấy có vẻ không ổn vội vàng lấy Liệt Băng, thần thức hội tụ liền thổi ra một khúc, linh lực tùy khúc biến ảo thành lưỡi đao đánh về phía ả kia.
Một trận kình phong đánh úp lại, nữ tử lắc mình muốn trốn, ả ngẩng đầu vừa thấy, một thiếu niên đang ngự kiếm không trung, tay cầm tiêu ngọc nhìn ả, trên đầu thiếu niên đeo mạt ngạch văn mây, một thân bạch y phần phật, nữ tử ngẩn người, Cô Tô Lam gia?
"Còn không khoanh tay chịu trói sao?" Thiếu niên nhẹ giọng nói, phía sau y một ít đệ tử Lam thị đã tới, nữ tử khẽ cắn môi nhìn nhìn tiểu Giang Trừng trong sương mù, không cam lòng nắm chặt tay thoát đi.
Giang Trừng cũng nghe được âm thanh, hắn không dám thả lỏng, chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng đen, hắn cắn môi sờ soạng trước mặt đi tới vài bước, Lam Hi Thần thu kiếm nhảy xuống trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng nghe tiếng động nhấc kiếm gỗ chuẩn bị tiến công liền nghe thấy được một giọng nói: "Đệ có bị thương không? Yêu túy rời đi rồi."
Giọng nói ôn hòa như nước chảy xuôi nháy mắt rửa sạch cảnh giác và sợ hãi của tiểu Giang Trừng, đáy mắt hắn một mảnh đỏ bừng, đang muốn nói chuyện một bàn tay ấm áp liền xoa mặt hắn, "Bị dọa rồi sao?"
"Không...... Không có, ta như thế nào sẽ bị dọa được?" Giang Trừng lắp bắp nói, người nọ sờ soạng một trận trong ngực làm như cầm thứ gì ra tới cười nói: "Đôi mắt của đệ giống như bị độc khí cảm nhiễm, ta nơi này có thuốc viên giải độc, đệ mau ăn, một lát liền khỏe."
Có lẽ bởi vì tay Lam Hi Thần quá ấm áp, có lẽ bởi vì Giang Trừng chưa bao giờ nghe qua giọng nói ôn hòa như thế, hắn luôn không muốn cùng người ngoài tiếp cận nay lại lôi kéo ống tay áo của Lam Hi Thần đỏ mặt nhỏ nhẹ nói: "Ta...... Ta lạc đường......"
"A? Ngươi là người Vân Mộng sao?" Lam Hi Thần duỗi tay cầm tay nhỏ của Giang Trừng hỏi.
Giang Trừng ngẩn người, tuy nói hắn đối với người trước mặt này có chút hảo cảm, nhưng là còn chưa tốt đến mức có thể bại lộ thân phận của mình, vì thế Giang Trừng gật gật đầu nói: "Ta là người Vân Mộng, lúc cùng ca ca ra ngoài thì lạc đường, huynh có thể đưa ta đi Vân Mộng Thành trấn không?"
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân gật gật đầu nói: "Hi Thần, con đưa hắn trở về, sau đó tới Lan Lăng hội ngộ với mọi người."
Lam Hi Thần chắp tay cười nói: "Cảm ơn thúc phụ." Nhìn theo Lam Khải Nhân mang đệ tử Lam gia rời đi, sau đó Lam Hi Thần khom lưng bế tiểu Giang Trừng lên, đàn hương thanh nhã bao vây lấy Giang Trừng, Giang Trừng sửng sốt nhưng thật ra đã quên phản kháng.
"Ôm chặt ta." Giọng Lam Hi Thần từ đỉnh đầu truyền đến, Giang Trừng nghe lời vươn tay ôm lấy cổ Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cười cười, chắp quyết ngự kiếm bay đến Vân Mộng.
"Đại ca ca là người tu tiên sao?"
"Ừ, đệ cũng vậy phải không?"
"Ta...... Ta không phải, đúng rồi, vừa rồi nghe thấy một người gọi huynh là Hấp Trần? Ca ca huynh tên Hấp Trần sao?"
"Không phải Hấp Trần, là Hi Thần, Hi trong thần hi (tia nắng ban mai), Thần trong thần dân." Lam Hi Thần cười vươn một bàn tay vuốt ve đỉnh đầu Giang Trừng lại nói: "Đệ thì sao?"
"Vãn Ngâm, Vãn trong dạ vãn (ban đêm), Ngâm trong xướng ngâm." Dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, Giang Trừng cười nói, hắn kề sát lỗ tai Lam Hi Thần nhỏ giọng nói: "Đại ca ca phải nhớ kỹ."
"Sẽ nhớ kỹ." Lam Hi Thần cười cười không khỏi ôm chặt hài tử trong lòng ngực này, y nhìn mặt hài tử, không khỏi thở dài, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ?
Giang Trừng ăn dược của Lam Hi Thần chỉ chốc lát liền khôi phục thị lực, hắn ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn lãng của Lam Hi Thần, hắn có chút kinh ngạc sau đó thầm nghĩ: "Xem Ngụy Anh về sau còn dám nói chính mình là mỹ nam tuấn lãng đệ nhất nữa không! Hừ."
Lam Hi Thần mang theo Giang Trừng bay đến chợ Vân Mộng, vốn là tự mình đưa Giang Trừng về nhà, nhưng đứa nhỏ này vẫn luôn kiên trì nói không cần, Lam Hi Thần bất đắc dĩ đành phải hạ xuống chợ, Giang Trừng cọ cọ cổ y sau đó tránh thoát nhảy đến trên mặt đất, quy quy củ củ hành lễ với Lam Hi Thần, nói: "Cảm ơn đại ca ca."
Lam Hi Thần khụy gối lại xoa xoa đầu Giang Trừng cười nói: "Mau về nhà đi."
Giang Trừng gật gật đầu đi phía trước chạy vài bước, làm như nhớ tới cái gì, hắn quay đầu lại nhìn Lam Hi Thần nói: "Đại ca ca, ta về sau sẽ còn gặp được huynh không?"
"Sẽ." Lam Hi Thần nhìn nhìn bốn phía lại ôn hòa nói: "Chúng ta sẽ tái kiến."
Giang trừng gật gật đầu, mi mắt cong cong, hắn nói: "Đại ca ca, ta chờ huynh."
Ngày ấy Giang Trừng trở lại Liên Hoa Ổ, lọt vào trong tầm mắt chính là mẫu thân và tỷ tỷ khóc đỏ mắt còn có Ngụy Anh bị phụ thân dùng roi đánh, hắn tập tễnh bước chân bảo vệ Ngụy Anh, hắn nhìn vào mắt Ngụy Anh đã có lại thần sắc cười nói: "Không ăn được bánh hạt sen à?"
Sau lại hai người bị phạt quỳ gối ở từ đường Giang thị ba ngày, thời điểm cùng nhau uống canh sườn Giang Trừng chọc chọc Ngụy Anh nói: "Về sau ta muốn trở thành một gia chủ tốt!"
"Ta phò trợ ngươi nha A Trừng!"
"Thật sự?" Giang Trừng mở to hai mắt nhìn, Ngụy Anh chỉ lên trời: "Thật sự, trừ phi ngươi không cần ta trước, bằng không ta sẽ không rời khỏi ngươi."
"Vậy một lời đã định!" Giang Trừng cười vươn tay ngoắc lấy ngón út Ngụy Anh, lời thề của hai người liền được định ra, chỉ tiếc là tới cuối cùng, không biết rốt cuộc là ai bỏ quên ai?
Mộng cảnh của Giang Trừng vừa chuyển, đó là lúc hắn cùng Ngụy Anh bị Giang Phong Miên đưa đi Lam gia học tập, dọc theo bậc thang đá màu xanh từng bậc từng bậc đi lên liền có thể tới Lam gia Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng và Ngụy Anh ngừng ở trước đá gia huấn ba ngàn điều, Ngụy Anh nói: "Này Lam gia cũng quá......"
"Câm miệng, nơi này cũng không phải là Vân Mộng, đừng vội nói bậy." Giang Trừng nhíu mày đánh gãy lời Ngụy Anh.
"A Trừng ngươi sao lại nghiêm túc như vậy, một chút đều không giống khi còn nhỏ đuổi theo phía sau ta kêu ta sư huynh đáng yêu như thế!" Ngụy Anh duỗi tay khoanh lại Giang Trừng cười hì hì nói.
"Không nên ép ta tìm một con chó nhét vào chăn của ngươi!" Giang Trừng uy hiếp nói, giữa mày hắn đã không còn tính trẻ con lúc nhỏ, ngược lại có một ít hương vị thành thục.
Hai người đang đùa giỡn thì có người Lam gia ra tới nghênh đón, Giang Trừng và Ngụy Anh giương mắt nhìn lại là một nam tử tuấn mỹ vô song ôn hòa nho nhã, hai người vội vàng quy củ chắp tay thi lễ nói: "Vân Mộng Ngụy Vô Tiện."
"Vân Mộng Giang Vãn Ngâm."
Người nọ giống như sửng sốt, nhìn chằm chằm vào giang Trừng, trong mắt đều là vẻ không thể tin được, Giang Trừng nghi hoặc nhìn người trước mặt, người nọ phảng phất đã nhận ra chính mình thất lễ, một tay nâng lên ho nhẹ một tiếng đáp lễ lại cười nói: "Cô Tô Lam Hi Thần."
Giang Trừng nhíu mày, tên này có chút quen tai, nhưng đã quên là nghe qua ở đâu, trong chốc lát thật đúng là nghĩ không ra, Lam Hi Thần ôn hòa xem phản ứng của người nọ, chỉ là người nọ thần sắc tự nhiên, nói vậy không phải là tiểu hài tử khi đó oa oa ở trong lòng ngực y sao. Lam Hi Thần duỗi tay dẫn hai người đi vào.
Có lẽ là dựa vào ký ức khi đó, Lam Hi Thần càng thêm cảm thấy Giang Trừng chính là đứa bé kia, vì thế tại Lam gia trong tối ngoài sáng giúp đỡ Giang Trừng không ít, một ngày nọ Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang không cẩn thận đánh nát ống đựng bút bằng ngọc thạch của Lam Khải Nhân bị phạt chép gia quy tại Tàng Thư Các, khi đó y tuần đêm xong phát hiện Tàng Thư Các còn sáng đèn, đẩy cửa vào liền thấy Giang Trừng đang nằm ngủ trên án kỉ, bút lông lăn ra một bên, trên mặt trắng trẻo còn dính chút mực, giống như một con mèo nhỏ. Thật đáng yêu.
Lam Hi Thần đến gần nhẹ nhàng lay lay Giang Trừng, ai ngờ người nọ làm nũng hừ một tiếng mềm mại nói: "Đừng nháo." Lam Hi Thần không khỏi cười ra tiếng, lại giơ tay lay lay Giang Trừng, Giang Trừng hai mắt mông lung nhìn nhìn người trước mắt: "Ai?"
"Lam Hi Thần." Thanh âm ôn hòa nháy mắt đánh thức Giang Trừng, Giang Trừng một phen nhảy dựng lên, trong mắt là kinh hoảng thất thố khó thấy được, Lam Hi Thần cười cười: "Giang công tử ở chỗ này ngủ cẩn thận cảm lạnh."
"Xin lỗi......" Giang Trừng mang theo chút hối lỗi nói, Lam Hi Thần không để ý chút nào nói: "Đêm đã khuya, Giang công tử mau trở về đi."
Giang Trừng nhìn nhìn ngoài cửa sổ suy tính thời gian trong chốc lát mới nói: "Đúng là cần phải trở về, xin lỗi Trạch Vu Quân."
"Không ngại." Lam Hi Thần móc ra khăn tay thấm một ít nước tới gần Giang Trừng, Giang Trừng nhất thời sững sờ tại chỗ, chỉ thấy Lam Hi Thần cầm khăn tay nhẹ nhàng chà lau trên mặt hắn, một mùi đàn hương quen thuộc đánh úp về phía chóp mũi Giang Trừng, những ký ức bị lãng quên kia nháy mắt được nhớ lại, Giang Trừng ngơ ngác há miệng nói: "Đại ca ca?"
Lam Hi Thần sửng sốt, xưng hô quen thuộc kia như đá rơi xuống nước, mang đến từng trận từng trận động tâm, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, vội vàng đứng lên đoạt lấy khăn trong tay Lam Hi Thần nhảy qua cửa sổ chạy đi.
Lam Hi Thần sững sờ tại chỗ, y còn đắm chìm trong tiếng gọi đại ca ca kia, tuy nói y vẫn luôn đoán rằng Giang Trừng chính là đứa bé lúc trước, nhưng là chưa xác định được nên trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, hiện tại xác định, trong lòng liền thả lỏng rất nhiều.
Lam Hi Thần dời bước đến bên cửa sổ nhìn thân ảnh chạy trối chết kia, y mỉm cười, Vãn Ngâm, đợi nhiều năm như vậy rồi, ta không ngại tiếp tục chờ thêm, tương lai chúng ta còn dài.
Nhưng là Lam Hi Thần không ngờ tới, khi đó không bắt lấy, đời này đều không giữ được, những lúc đó y nghĩ Giang Trừng sẽ không rời y đi quá xa, y có thể bảo vệ Giang Trừng, nhưng sau đó lại có quá nhiều biến cố làm y trở tay không kịp.
Giang Trừng gắt gao nắm khăn tay kia trốn trở lại khách thất, hắn đột nhiên đóng cửa lại thở dốc, hắn nghĩ tới, hắn nhớ tới cái ôm ấm áp kia, nhớ tới giọng nói thanh khiết như nước kia, nhớ tới mạt ngạch tung bay kia, nhớ tới ước định kia.
Khi còn nhỏ có vô số lần ảo tưởng cảnh tượng gặp lại, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là quang cảnh như hôm nay, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người kia sẽ là tồn tại ưu tú như thế, Giang Trừng dựa vào cửa ngồi xuống, hắn ngửi khăn của Lam Hi Thần lẩm bẩm nói, đại ca ca, ta phải làm sao bây giờ?
Giang Trừng thầm nghĩ, nhất định phải trở nên ưu tú, có thể cùng y kề vai sát cánh, nhìn xuống vạn vật thế gian.
Chỉ là Giang Trừng cũng không nghĩ tới, bọn họ căn bản không có về sau, đến lúc hắn thật sự đứng ở trên cao, hắn đã không còn thời gian để cho người khác cùng hắn ngắm phong cảnh.
Ngày tháng học tập ở Lam gia kết thúc thật mau, lúc Giang Trừng đi Lam Hi Thần lôi kéo ống tay áo hắn hỏi: "Giang công tử, chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?"
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, hắn biết, hắn năm đó cũng như vậy, túm tay áo Lam Hi Thần hỏi, Giang Trừng cười cười chắp tay nói: "Nhất định sẽ gặp."
Lam Hi Thần cũng cười, y giống như nhiều năm trước xoa xoa đầu Giang Trừng, nói, tái kiến.
Giang Trừng cũng đáp lại một câu, tái kiến.
Đến khi tái kiến, đã cảnh còn người mất.
Nếu biết được là loại kết cục này, khi đó, không nên nói tái kiến.
Ánh sáng trắng chợt lóe, Gian Trừng nghe thấy được một trận tiếng tiêu, hắn lại thay đổi một giấc mộng cảnh, Lam Hi Thần ngồi ở bên người hắn, thổi một khúc tiêu khiến người bình tĩnh.
Khi đó là thời điểm bắt đầu Xạ Nhật Chi Chinh, cũng là thời điểm hắn thống khổ.
Giang gia bị diệt môn, Ngụy Vô Tiện không biết tung tích, mọi áp lực đều dồn lên người hắn, sau khi hắn mất đi cha mẹ, Giang Trừng liền biết chính mình đã không còn quyền được khóc thút thít, hắn đại biểu Vân Mộng Giang gia hưởng ứng Xạ Nhật Chi Chinh, nhưng là hắn không nghĩ tới sẽ gặp được Lam Hi Thần.
Khi Lam Hi Thần đứng ở trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng còn có chút hoảng hốt, hắn giương mắt nhìn người kia, trong mắt tất cả đều là tơ máu, Lam Hi Thần đau lòng một trận, y vừa muốn nói chuyện với Giang Trừng, Giang Trừng đã nói trước: "Lam Tông chủ."
Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn Giang Trừng, Giang Trừng cũng nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần, hai người nhìn nhau một trận cuối cùng Lam Hi Thần chịu thua rồi, y cười khổ trả lời: "Giang Tông chủ."
Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, thay đổi, hết thảy đều thay đổi.
Ở trước đêm chiến tranh khai hỏa, một mình Giang Trừng ngồi ở trên núi đón gió, hắn nhìn thị trấn đèn đuốc sáng trưng dưới chân núi, đáy mắt tất cả đều là thị huyết lạnh băng.
Sau nghe truyền đến một trận tiếng bước chân, Giang Trừng chưa động, hắn biết người tới là ai, cho nên hắn mở miệng hỏi: "Phía sau đèn đuốc sáng trưng đó, có phải cũng tràn ngập hắc ám và bi thương nhìn không thấy hay không?"
Lam Hi Thần không nói gì, y đứng ở bên người Giang Trừng, lấy ra Liệt Băng chậm rãi thổi một khúc, Giang Trừng một tay che khuất mắt, mặc kệ nước mắt tàn sát bừa bãi đến hai mắt mơ hồ.
Lam Hi Thần liền như vậy lẳng lặng thổi, đến khi y kết thúc một khúc, Giang Trừng đã ngủ rồi, lúc Lam Hi Thần khom lưng bế hắn lên, bỗng nhiên Giang Trừng mở bừng mắt nhìn y, trong ánh mắt đỏ bừng là ảnh ngược của Lam Hi Thần, sau một lúc lâu, Lam Hi Thần rốt cuộc hôn lên trán Giang Trừng, Lam Hi Thần nói: "Vân Mộng đèn đuốc sáng trưng như vậy, chính là tràn ngập nỗ lực của chính ngươi, Liên Hoa Ổ vẫn là Liên Hoa Ổ, nó cũng không có hoàn toàn thay đổi."
Giang Trừng cười, hắn duỗi tay ôm lấy Lam Hi Thần, cọ cổ Lam Hi Thần nhẹ giọng nói: "Cảm ơn huynh, đại ca ca."
Đó là một lần thân mật cuối cùng của hai người, sau lại đã xảy ra rất nhiều chuyện, triệt triệt để để thay đổi cả đời hai người bọn họ.
Giang Trừng cuối cùng mất đi tỷ tỷ, tỷ phu, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không bảo vệ được, từ lúc đó, Giang Trừng đã không còn là Giang Trừng, hắn nuôi dạy Kim Lăng từ khi còn mặc tã lót, thận trọng từng bước chống đỡ Giang gia ở Tu Tiên Giới.
Giang Trừng bức ép bản thân trở thành một người độc ác kiên cường, hắn che giấu bản thân ở trong kí ức của Lam Hi Thần, ai cũng sẽ không nghĩ đến, Tam Độc Thánh Thủ khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật kia, cũng sẽ oa oa ở trong lòng ngực người khác, bộ dáng trẻ con kêu người khác là đại ca ca.
Giang Trừng cũng đã quên mất, hắn khi đó, là đơn giản và vui sướng đến cỡ nào, nhưng mà, phần vui sướng này, đã không còn nữa.
Sau đó, Giang Trừng không bao giờ nguyện ý nhìn lại chuyện đã từng, hắn đem ký ức và Lam Hi Thần giấu ở đáy lòng, không còn nhớ tới nữa, bởi vì hắn không có tinh lực để tiếp nhận, hắn cũng không thể tiếp nhận, cho nên, mỗi lần gặp gỡ hắn đều tận lực tránh mặt Lam Hi Thần, Lam Hi Thần tựa hồ là hiểu được ý của hắn, ngoại trừ ở sau lưng yên lặng trợ giúp Giang Trừng, không còn đi tìm hắn, trong trường hợp ở nơi nào đó không tránh khỏi, hai người đều là nhàn nhạt chào hỏi một cái, sau đó mỗi người trở lại giao tiếp với người khác, cho nên, cơ hồ không có người nhìn ra quan hệ cùng tình ý giữa Giang Trừng và Lam Hi Thần.
Giang Trừng một ly lại một ly rượu mạnh tiếp Vân Mộng Giang gia, Lam Hi Thần một lần lại một lần nhìn chăm chú chậm rãi buông xuống chấp niệm đã từng có, nhưng đã là yêu say đắm tận xương, đã là loại bỏ không được.
Sau lại lam Hi Thần học được cách đem tình yêu đặt ở đáy lòng, chỉ cần Giang Trừng bình an hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Cứ như vậy, là đủ rồi......
Nhiếp Hoài Tang nhìn chằm chằm vào mặt Giang Trừng, sau nửa canh giờ khóe môi Giang Trừng tràn ra máu, hô hấp dần dần mỏng manh, Nhiếp Hoài Tang nắm chặt tay Giang Trừng, một lát sau hắn mới duỗi tay thăm dò mũi Giang Trừng, hồi lâu hắn thu hồi tay, run rẩy đứng lên, hắn mở cửa phòng, Kim Lăng và môn sinh Giang gia tiến tới, Nhiếp Hoài Tang nhường đường cho bọn họ đi vào, Nhiếp Hoài Tang đi đến hồ sen nhìn đình viện trắng tinh, hắn trong tích tắc đó nghe thấy, tiếng khóc đau đớn tận tâm can của Kim Lăng, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, lại vẫn không ngăn được nước mắt thuận theo má mà chảy xuống, Nhiếp Hoài Tang khụy gối quỳ xuống, lần này, hắn thật sự hai bàn tay trắng.
Tang sự của Giang Trừng làm rất đơn giản, chuẩn theo ý trước khi chết của Giang Trừng, lặng lẽ hoả táng thi thể sau đó đem tro cốt chôn ở ngoại thành Vân Mộng nơi không có người biết, bởi vì Kim Lăng và Nhiếp Hoài Tang phong tỏa tin tức chặt chẽ, tới viếng tang cũng không có nhiều người, ngoại trừ Nhiếp gia và Kim gia, chỉ có một ít gia tộc nhỏ dưới trướng Giang gia.
Sau khi chôn tro cốt một ngày Kim Lăng đột nhiên hỏi: "Nhiếp tông chủ, thời điểm cữu cữu đi, vui vẻ không?"
"Không biết, ta làm sao biết được đây?" Nhiếp Hoài Tang nhẹ lay động quạt giấy cười nói.
"......" Kim Lăng cười khổ, ra hình ra dáng xử lý xong tang sự liền trở về Kim gia, Nhiếp Hoài Tang mang đi Tam Độc của Giang Trừng, sau đó vào hôm sau chậm rãi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lam Hi Thần đã xuất quan, Nhiếp Hoài Tang truyền lên bái thiếp chỉ chốc lát Lam Hi Thần liền tự mình ra tiếp Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang làm thi lễ xong theo Lam Hi Thần vào tĩnh thất.
Lam Hi Thần đưa trà nóng cho Nhiếp Hoài Tang, cười nhạt nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đưa Hi Thần ca một thứ thôi."
"Thứ gì phải cần ngươi tự mình đi một chuyến?"
"Tình cảm chân thành của ta."
Lam Hi Thần ngẩn người, chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang từ tay áo túi móc ra một cái hộp gấm, Nhiếp Hoài Tang đem hộp đẩy đến trước mặt Lam Hi Thần ý bảo y mở ra.
Lam Hi Thần duỗi tay mở hộp ra, lúc y nhìn thấy đồ vật trong hộp kia, y sững sờ tại chỗ.
Đôi tay y run rẩy xoa Tam Độc đã gãy, trên thân kiếm đã không còn chút linh lực nào, Lam Hi Thần khó có thể tin một lần lại một lần rót linh lực vào muốn dò la xem, nhưng không có bất cứ thứ gì đáp lại y.
"Đây là...... Tam Độc?" Thanh âm khẽ run run bại lộ ra Lam Hi Thần sợ hãi.
"Là Tam Độc." Nhiếp Hoài Tang ánh mắt trầm trầm lại nói: "Kiếm hủy nhân vong thôi."
"A Trừng đâu?"
"Đã chết."
"Chết......?" Lam Hi Thần đứng lên, một phen nắm lấy cổ áo của Nhiếp Hoài Tang lạnh giọng nói: "Ngươi gạt ta?"
"Hi Thần ca, hà tất lừa mình dối người." Nhiếp Hoài Tang thần sắc lạnh nhạt, hắn lại tiếp tục lấy ra một cái hộp gấm cùng bình ngọc đặt trên bàn.
Ánh mắt Lam Hi Thần còn dừng lại trên đoạn kiếm, Nhiếp Hoài Tang ho nhẹ một tiếng y mới lấy lại tinh thần.
"Đây là?"
"Bình ngọc là nội đan của thần thú Chu Tước điểu nghiền nát thành bột phấn, có thể kéo dài thọ mệnh, Giang Trừng đưa Ngụy Anh. Một cái hộp gấm khác là dược của Nhiếp gia – Khuynh Phụ."
"Khuynh Phụ?" Lam Hi Thần lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, ngay sau đó y cả giận nói: "Tại sao? Ngươi cư nhiên để Giang Trừng ăn Thiều Hoa!"
"Hi Thần ca, ngươi còn không rõ sao? Dược không phải ta buộc hắn ăn, tính cách Giang Trừng thế nào ngươi còn không biết sao? Hắn đã muốn làm gì ai có thể ngăn được? Giang Trừng cuối cùng dùng Thiều Hoa thành toàn tiếc nuối của bản thân chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
"Nhưng...... Người ăn vào Thiều Hoa thì đã là...... một đống xương trắng rồi...... Không, A Trừng không chết, hắn nhất định không chết!" Ánh mắt Lam Hi Thần có chút tan rã, y không thể tiếp thu, cũng không muốn tiếp thu!
"Hi Thần ca, lúc ban đầu, ta không định đưa Khuynh Phụ cho ngươi, nhưng là ta biết, chấp niệm cuối cùng của Giang Trừng hắn cũng chỉ sợ là ngươi, hắn lúc hấp hối hết sức nói vậy người muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là ngươi đi, các ngươi bỏ lỡ đoạn thời gian yêu nhau say đắm ta đều biết, nhưng là các ngươi ai cũng không chủ động đi bắt lấy, ta vốn tưởng rằng ta có cơ hội, có cơ hội đứng ở bên người hắn, nhưng là, ta sai rồi, trong lòng Giang Trừng sớm đã có người, ai cũng không vào được, Hi Thần ca, có rất nhiều lúc, ta thật sự rất hận ngươi, cũng rất ghen ghét ngươi." Nhiếp Hoài Tang cười lạnh đứng lên, hắn vừa đi vừa nói: "Phận số đã định, cô độc một mình."
Lam Hi Thần ngơ ngác mà nhìn Nhiếp Hoài Tang rời đi, ngoài cửa không biết khi nào lại đổ tuyết, Lam Hi Thần cầm lấy Khuynh Phụ tựa bàn đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài phòng xem tuyết lớn đầy trời, hồi lâu y mới khụy gối quỳ xuống, hơi hơi mở miệng đem Khuynh Phụ nuốt xuống, sau một lát, y choáng váng một trận, bỗng nhiên ngã vào trong tuyết.
Dược hiệu của Khuynh Phụ rất mạnh, Lam Hi Thần chợp mắt trong nháy mắt mộng cảnh của Giang Trừng liền từng màn từng màn xẹt qua trước mắt y. Quá khứ tầng tầng tựa hoa rơi bao phủ Lam Hi Thần, y nhìn thấy bộ dáng khi đó của tiểu Giang Trừng ngọt ngào kêu y đại ca ca, y nhìn thấy Giang Trừng bị phạt sống lưng thẳng tấp quật cường quỳ gối ở từ đường, y nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Giang Trừng khi bị phát hiện nhìn trộm y lúc ở Lam gia, y nhìn thấy Giang Trừng khóc tê tâm liệt phế khi Giang gia bị diệt môn, y nhìn thấy ở Xạ Nhật Chi Chinh tương trợ lẫn nhau, máu nhiễm tử y của Giang Trừng, y nhìn thấy Giang Trừng mười ba năm nuôi dưỡng Kim Lăng, nơi nơi tróc nã quỷ tu...... Y thấy được quá nhiều Giang Trừng, những cảnh tượng này xoay xung quanh y, đè ép đến mức Lam Hi Thần thở không nổi.
"Lam Hi Thần." Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên, Lam Hi Thần đột nhiên ngẩng đầu, y đẩy thật mạnh những thứ xoay xung quanh ra, chạy về phía thanh âm kia.
Ở nơi đó, một thiếu niên đang đứng, hắn đưa lưng về phía Lam Hi Thần, làm như nghe được tiếng bước chân, hắn quay người lại, Lam Hi Thần lẳng lặng nhìn người kia, đó là một khuôn mặt thật xinh đẹp, mắt hạnh sáng trong, môi mỏng khẽ nhếch, một bộ thiếu niên khí phách hăng hái.
Lam Hi Thần nhẹ giọng kêu: "Vãn Ngâm......" Thanh âm của y thực nhẹ, sợ quá lớn sẽ dọa chạy người trước mắt.
"Đại ca ca, huynh rốt cuộc tới rồi." Giang Trừng đi vài bước về phía trước.
"Vãn Ngâm còn nhớ rõ ước định kia sao?"
"Nhớ rõ, đại ca ca nói qua, về sau chúng ta sẽ tái kiến!"
"Chúng ta đây lại định một cái ước định được không?"
"Đại ca ca, chấp niệm quá sâu, chỉ hại huynh thôi." Giang Trừng đi đến bên người Lam Hi Thần, duỗi tay ôm lấy eo người, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Cứ như vậy đi Lam Hi Thần, cứ như vậy, để ta lẳng lặng rời đi."
Lam Hi Thần duỗi tay ôm chặt lấy Giang Trừng, tham lam ngửi hương sen tỏa ra trên người hắn, y lại nghe được Giang Trừng nói: "Hôm nay vĩnh biệt, đời này cập luân hồi, không cần tái kiến."
"Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần nôn nóng nhìn người trước mắt, lại phát hiện Giang Trừng trong lòng ngực y không ngừng trong suốt, chậm rãi hóa thành sương mù trong không khí.
"Giang Vãn Ngâm!" Lam Hi Thần muốn duỗi tay bắt lại, lại luôn bắt không được, cuối cùng nhìn về phía Giang Trừng, lại phát hiện người nọ mỉm cười với y một cái, Giang Trừng nhẹ giọng nói: "Đại ca ca, đây là kết cục tốt nhất mà ta có thể cấp cho chính mình."
Lam Hi Thần quỳ trên mặt đất, y sầu thảm cười: "Ngươi cấp cho chính mình kết cục là tốt nhất, nhưng với ta mà nói lại là thống khổ nhất, Vãn Ngâm, ngươi lừa ta."
Mộng cảnh của Giang Trừng dần dần tiêu tán, đến khi Lam Hi Thần tỉnh lại đã là chạng vạng, y mở mắt liền nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng tỉnh lại vội vàng đỡ Lam Hi Thần dậy, "Huynh trưởng?"
"Vân mộng Giang Tông chủ ra đi."
"Vâng, hôm nay chúng ta có được tin tức, Ngụy Anh đã chạy đến Liên Hoa Ổ."
"Đã không còn kịp rồi." Lam Hi Thần tránh thoát Lam Vong Cơ xuống giường, y đẩy ra cửa sổ, gió lạnh thổi vào làm y thanh tỉnh vài phần, Lam Hi Thần đối với đệ đệ ở phía sau nói: "Đệ lui ra đi, ta muốn một mình một chút."
"Huynh trưởng......"
"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì."
"Vâng......" Lam Vong Cơ lo lắng nhìn bóng dáng Lam Hi Thần liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn là rời khỏi tĩnh thất.
Lam Hi Thần từ từ thở dài, y duỗi tay vỗ vỗ ngực mình, trái tim nhảy lên thật sự thong thả, y cười khổ một tiếng: "A Trừng ngươi xem, mất đi ngươi, tâm cũng đã đi theo ngươi, ngươi nói ngươi có thể cho chính mình một cái kết cục tốt, vậy cuối cùng, ai có thể cho ta một cái kết cục đây?"
"Ngươi nói đến luân hồi cũng không cần tái kiến, ta không muốn, ta nhất định phải tìm được ngươi, tìm được ngươi, sau đó bắt lấy ngươi, không bao giờ buông ra."
Không bao giờ muốn, không bao giờ ta muốn buông tay, Vãn Ngâm.
Lam Hi Thần che mặt quỳ xuống, rất lâu sau đó, tiếng khóc của y mới đứt quãng truyền ra, Lam Vong Cơ đứng trước cửa phòng Lam Hi Thần, vẻ mặt lãnh đạm, hắn muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lại vẫn không có đi vào, hồi lâu sau, hắn mới xoay người rời đi, thời điểm hắn rời đi nghe được huynh trưởng nói: "Sớm biết như thế vướng nhân tâm, cớ sao lúc trước còn quen biết?"
Tiếng đại ca ca kia, chung quy về sau, rốt cuộc không nghe được nữa.
Hóa ra, mấy năm nay, thiều hoa đã khuynh phụ, thiếu niên đã khó quay đầu lại.
*Thiều hoa khuynh phụ: Quang cảnh tươi đẹp bị bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro