Nếu ta có lông ngực ngươi còn yêu ta không?
NẾU TA CÓ LÔNG NGỰC NGƯƠI CÒN YÊU TA KHÔNG
Tác giả: 邪物傍身―今天也是黑红黑红的
Edit: Diệp
Artist: 沙雕润喵子今天没画画
TRUYỆN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA ARTIST. XIN ĐỪNG REUP.
!!! Cảnh báo: Đoản văn hài, hơi lầy, thanh niên nghiêm túc xin đừng đọc, tui không chịu trách nhiệm đâu :v
-----
01.
Đám cải trắng Lam gia đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chủ mẫu thế mà thực nghiêm túc muốn chia tay Tông chủ.
"Lam Hi Thần! Ta thật sự không thể tiếp tục ở với ngươi nữa!" Giang Trừng vô cùng đau khổ mà nói.
"Vì sao vậy Vãn Ngâm!" Lam Hi Thần thật đáng thương.
Giang Trừng không biết nên nói như thế nào.
Ngươi biết trong lúc hai người ý loạn tình mê, kéo áo trong của đối phương ra thì một đám lông đen lộ ra là cái cảm giác gì không?
Trong nháy mắt Giang Trừng bị dọa đến tỉnh táo lại, liền nhấc chân đá Lam Hi Thần xuống đất.
"Ngọa tào, ngươi nhiều lông quá đi!"
02.
Lam Hi Thần thực ủy khuất, Lam Hi Thần không biết phải nói với ai.
Lam Hi Thần ủy khuất mà sờ sờ lông ngực của mình.
Rõ ràng là rất bóng rất đẹp, tại sao Vãn Ngâm không thích.
03.
Hiện giờ Giang Trừng rất muốn khóc. Thời điểm theo đuổi là nhỏ mềm trắng mịn dễ đẩy ngã, lên giường biến thành công còn chịu được nhưng biến thành đại hán ngực lông thì ai chịu nổi chứ.
Giang Trừng thật muốn tự tát mình một cái, đã bị sắc đẹp của Lam Hi Thần mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi.
Ngươi nhìn xem, chuốc lấy tai họa gì rồi.
04.
Lam Hi Thần nghe nói Giang Trừng đi trảm xà tinh, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Tuy rằng thật sự tin tưởng thực lực của Giang Trừng, nhưng nếu có thể, y vẫn là không muốn để Giang Trừng chịu bất kỳ thương tổn nào.
Xà tinh ở trong sơn động, xưa nay không hại người, chỉ bắt một ít động vật để lấp đầy bụng thôi.
Thời điểm Lam Hi Thần đuổi tới, Giang Trừng đang uống trà với xà tinh.
05.
Xà tinh là một nữ tử ôn nhu, cũng xinh đẹp, giờ phút này mỉm cười châm trà cho Giang Trừng ở đối diện.
Lam Hi Thần nhìn đến ê răng, lễ nghĩa cũng không để ý, lập tức đi đến sau lưng Giang Trừng, nắm lấy vai của hắn.
"Lam lông ngực...... Không phải, Lam Hi Thần, sao ngươi lại tới đây?" Giang Trừng bỗng nhiên bị nắm bả vai, đang nói huyên thuyên, thiếu chút nữa phun cả trà ra.
"Lam tông chủ." Xà tinh cười hành lễ, thực thức thời mà lui xuống.
"Vãn Ngâm......" Lam Hi Thần ủy khuất mà cắn môi, nhìn thật đáng thương. Giang Trừng vừa muốn ôm y một cái để an ủi y, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đám lông ngực kia.
Giang Trừng: "Lam Hi Thần, ngươi cách xa ta một chút."
06.
Sau khi cáo biệt xà tinh, Giang Trừng vẫn là cùng Lam Hi Thần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Bất quá Giang Trừng đã có đối sách.
Trực tiếp nói với Lam Hi Thần rằng Giang Trừng hắn không thích lông ngực của y thì thật sự quá đả kích Lam Hi Thần, nhưng nếu lén diệt trừ mớ lông ngực đó thì sẽ không đả thương người như vậy.
Giang Trừng: Làm sao ta có thể bại bởi mấy cái lông ngực kia được.
Khi Lam Hi Thần xử lý xong công vụ trở lại Hàn Thất nhìn thấy Giang Trừng đang pha trà.
"Trở về vừa lúc, Lam Hi Thần, uống trà." Giang Trừng giơ chung trà lên, đưa tới trong tay Lam Hi Thần. Lam Hi Thần còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc "Phu nhân của ta thật là hiền huệ nên cưới về nhà cưng chiều thật tốt", không chút suy nghĩ liền uống vào. "Vãn Ngâm sao lại không uống?" Lam Hi Thần hỏi. "Ta vừa uống xong, không uống nữa." Giang Trừng mặt không đổi sắc mà nói dối.
Lam Hi Thần phát hiện hôm nay Giang Trừng đặc biệt vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
07.
Giang Trừng đem thuốc bột rụng lông xà tinh đưa rải vào nước trà mà Lam Hi Thần uống.
Hiện tại liền chờ dược hiệu. Giang Trừng quả thực muốn cười ra tiếng.
Thật tốt quá, Lam Hi Thần nhỏ trắng mềm mịn kia sắp quay lại rồi.
08.
Thế nhưng hiện thực đau lòng.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Giang Trừng nhìn thấy Lam Hi Thần vẻ mặt phát ngốc, đầu hói một nửa.
"......"
"Vãn Ngâm......" Lam Hi Thần cảm thấy đầu mình hơi lạnh, sờ lên kéo xuống một mớ tóc. Cùng với ánh mắt chột dạ của Giang Trừng và chung trà khả nghi hôm qua kia, Lam Hi Thần lập tức xác định được nghi phạm.
"Ta......" Giang Trừng bị ánh mắt âm trầm của Lam Hi Thần làm sợ tới mức run run, không nói được gì. Hắn dứt khoát bất chấp tất cả, bỗng nhiên phát lực ấn Lam Hi Thần xuống giường, nhanh nhẹn kéo áo trong của Lam Hi Thần ra.
Lông ngực rậm rạp như cũ hướng Giang Trừng lất phất thăm hỏi.
09.
Lãng phí chừng 20 củ gừng tươi, Giang Trừng và Lam Hi Thần mới khó khăn lắm cứu được mái tóc dài nhu thuận vốn dĩ đã không nhiều lắm của Trạch Vu Quân.
"Vãn Ngâm......" Lam Hi Thần lòng còn sợ hãi mà sờ sờ đầu, âm trầm nhìn Giang Trừng.
"Ta......" Giang Trừng tự mình chột dạ, chớp chớp mắt không biết làm sao.
"Vãn Ngâm nếu không thích lông ngực của ta, có thể nói thẳng một tiếng, Hoán sẽ loại bỏ chúng." Lam Hi Thần mỉm cười nói.
"......" Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần tươi cười, cảm giác eo của mình sắp gãy rồi.
10.
Ngày hôm sau.
Giang Trừng còn chưa kịp tỉnh táo lại sau sự thật bản thân bị một đại hán ngực lông thượng, đã bị Lam Hi Thần gọi dậy.
"Vãn Ngâm," Lam Hi Thần vỗ vỗ Giang Trừng còn đang mông lung ngái ngủ, "Cái này cho ngươi." Lòng bàn tay Lam Hi Thần chứa một con chó con bện màu đen.
"Thật đáng yêu." Giang Trừng nhận lấy, phát hiện chó con được chế tác dị thường tinh mỹ, quả thực rất khéo tay. Nhưng mà...... vật liệu này có mùi hơi quen thuộc.
"Ngươi làm?" Giang Trừng hỏi Lam Hi Thần đang chớp mắt lấp lánh.
"Là Hoán dệt. Nhớ là Vãn Ngâm thích chó, nên làm một con." Lam Hi Thần mỉm cười nói.
"Lấy cái gì làm?" Giang Trừng nghi hoặc nói.
"Lông ngực của Hoán." Lam Hi Thần mỉm cười nói.
Giang Trừng toàn thân chấn động.
"Hôm qua Vãn Ngâm nói không thích lông ngực của Hoán, Hoán liền cạo hết. Nhưng trực tiếp ném đi thực lãng phí, dù sao cũng là lông ngực hàng năm hấp thụ linh lực, Hoán nhớ Vãn Ngâm thích chó con, nên dệt một con." Lam Hi Thần dương dương tự đắc nói.
"Lam Hi Thần."
"A?"
"Ta hết thích chó rồi."
"...... Tại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro