Năm Tháng Tĩnh Lặng
Artist: 银河_平凡的咸鱼
Năm Tháng Tĩnh Lặng
[Tiếp nối Thiều Hoa Khuynh Phụ]
Tác giả: 执笔陆川
Edit: Diệp
_____
TRUYỆN ĐÃ ĐƯỢC TÁC GIẢ CHO PHÉP CHIA SẺ. XIN ĐỪNG RE-UP!
_____
Một đời không dài, nhưng cũng đủ để ta và ngươi nắm tay đến già.
"Hoán ca ca, con diều này phải làm tiếp như thế nào nha?" Hài tử nho nhỏ cầm một con diều còn chưa thành hình chạy đến trước mặt Lam Hi Thần ngây ngô hỏi.
"A Trừng muốn thả diều sao?" Lam Hi Thần khom lưng bế hài tử lên, tiểu hài tử ngoan ngoãn duỗi tay ôm lấy cổ Lam Hi Thần ủy khuất nói: "Hoán ca ca rõ ràng nói mùa xuân vừa đến sẽ cùng A Trừng thả diều đó."
Lam Hi Thần cười khẽ một tiếng, duỗi tay xoa xoa đầu hài tử, tiểu hài tử trừng đôi mắt hạnh ủy khuất rưng rưng nhìn y, giống như một con nai bị lạc nơi rừng rậm, Lam Hi Thần sợ nhất là nhìn đến dáng vẻ này của hắn, y thở dài nói: "Mấy ngày qua ca ca lo chuyện có bằng hữu muốn tới thăm A Trừng, cho nên ca ca mới không có thời gian cùng A Trừng đi thả diều, A Trừng ủy khuất sao?"
"Ồ? Có người muốn tới sao?" Lực chú ý của tiểu hài tử lập tức bị dời đi, Lam Hi Thần cười cười nói: "Đúng vậy, có bốn ca ca muốn tới thăm A Trừng, A Trừng vui không nè?"
"Ưm...... Bốn ca ca có đẹp không?" Tiểu hài tử nhẹ nhàng lôi kéo mạt ngạch của Lam Hi Thần hỏi.
"Ừ, đẹp, đều xinh đẹp giống như A Trừng vậy."
"A? Này có phải ca ca thích bọn họ hơn thích đệ không?" Tiểu hài tử càng ủy khuất, thanh âm cũng bắt đầu mếu máo.
Lam Hi Thần thực nghiêm túc cầm lấy cái tay mum múp của tiểu hài tử khẽ hôn lên, sau đó khẽ cười nói: "Không giống nhau nha, ca ca đợi A Trừng, đợi rất lâu rất lâu."
"A?" Tiểu hài tử vẻ mặt mê mang nhìn Lam Hi Thần.
"Ca ca đuổi theo bước chân đệ rất lâu rất lâu rồi, từ kiếp trước của đệ đuổi tới kiếp này, đệ nói, ca ca càng thích ai hơn?"
Tiểu hài tử tuy rằng không hiểu ý tứ trong lời nói của Lam Hi Thần, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được Lam Hi Thần rất quan tâm mình, hắn nhếch miệng cười, chớp đôi mắt to: "Vậy Hoán ca ca cùng với bốn vị ca ca khác có thể cùng đệ chơi thả diều hay không?"
"Bọn họ sẽ, bọn họ cũng muốn gặp A Trừng, suy nghĩ rất lâu rất lâu." Lam Hi Thần ôm hài tử ra khỏi nhà tranh, đúng là đầu mùa xuân, cây đào trong sân đã nẩy mầm, Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn cây kia, y cười nói: "Mùa xuân rốt cuộc cũng tới rồi."
"Giang Vãn Ngâm, đi ra bờ sông bắt cá đi." Một thanh âm giòn tan vang lên, hài tử trong lòng ngực Lam Hi Thần khẽ cắn môi dưới nhỏ giọng nói: "Hoán ca ca......"
"Đi đi, nhưng nhất định phải tuyệt đối chú ý an toàn biết không? Không thể đi xuống nơi nước quá sâu." Lam Hi Thần buông hài tử, chỉ thấy tiểu hài tử dùng sức gật đầu sau đó chòm qua khẽ hôn một cái lên má Lam Hi Thần rồi cười tủm tỉm nói: "Đệ sẽ trở về, Hoán ca ca phải làm cơm ngon chờ đệ nha!"
"Ừ, chờ đệ trở về, ta sẽ vẫn luôn vẫn luôn chờ đệ trở về." Chờ ngươi, lại lần nữa trở về bên cạnh ta.
Tiểu Giang Trừng đem con diều đặt lên tay Lam Hi Thần rồi theo một hài tử khác rời đi. Lam Hi Thần vẫn luôn nhìn theo thân ảnh nho nhỏ kia, mãi đến khi thân ảnh hóa thành một điểm đen cuối cùng nhìn không thấy nữa y mới cười thu hồi ánh mắt ngồi ở trong sân nhặt rau.
Ngày tháng bình đạm như vậy, thật sự rất tốt.
Năm đó Giang Trừng ăn vào Thiều Hoa buông tay nhân gian, để lại một mình Lam Hi Thần đau đớn chịu đựng cô độc và bi thương, Lam Hi Thần không cam lòng, tại sao? Tại sao lại phân biệt như vậy? Tại sao cả đời này trước sau đều không có kết quả tốt? Dựa vào cái gì?
Nếu vận mệnh đã như vậy, thì dùng phương thức của chính mình, thay đổi vận mệnh, tìm về Giang Trừng.
May mà vận mệnh vẫn còn cho y cơ hội, để y tìm được tiểu Giang Trừng còn nằm trong tã lót, có lẽ là ý trời, kiếp này của Giang Trừng cha mẹ đều bị bệnh hiểm nghèo không sống được bao lâu, bất đắc dĩ đem Giang Trừng phó thác cho Lam Hi Thần, ngày ấy Lam Hi Thần ôm hài tử trong tã lót, một loại cảm giác mất mà tìm lại được ăn mòn y, y gắt gao ôm hài tử, khóc không thành tiếng.
Không buông ra nữa, không bao giờ buông ra nữa.
Sau đó Lam Hi Thần liền mang theo Giang Trừng rời đi, tìm một sơn thôn nhỏ để định cư, cứ như vậy nhanh chóng qua tám năm, trong khoảng thời gian này, Vong Cơ và Hoài Tang vẫn luôn viết thư dò hỏi y, tìm kiếm y, nhưng Lam Hi Thần đều trả lời cho có lệ, y không muốn lại để Giang Trừng tiếp xúc đến tu tiên thế gia từng li từng chút nào, y sợ, y cực kỳ sợ, cho nên, y ích kỷ phong tỏa tin tức của Giang Trừng, không cho bọn họ đến gần phá vỡ cuộc sống yên tĩnh này.
Sau nữa vì sao lại đồng ý để cho bọn họ tới gặp Giang Trừng? Lam Hi Thần không biết, chỉ là vào một hôm nào đó tiểu Giang Trừng đánh nhau xong ở trong lòng y ngực nhẹ giọng nói: "Lý nhị cẩu nói là đệ không có cha mẹ là con hoang, nói Hoán ca ca không phải người nhà của đệ, đệ......"
Lam Hi Thần vươn ngón trỏ đặt ở trên môi Giang Trừng ngăn không cho Giang Trừng nói tiếp, sau đó cười nhẹ nói: "A Trừng có người nhà, ta là người nhà của đệ, đệ còn có rất nhiều ca ca, chỉ là bọn hắn rất bận, vẫn luôn không có thời gian tới thăm A Trừng, nếu A Trừng muốn gặp bọn họ, vậy Hoán ca ca nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ tới gặp đệ, được không?"
"Hoán ca ca, Hoán ca ca nói thật sao?" Tiểu Giang Trừng đôi mắt đỏ lên hỏi.
"Ta có gạt đệ bao giờ chưa?" Lam Hi Thần nhẹ nhàng nhéo mũi Giang Trừng cười nói.
"Vâng vâng, đệ muốn gặp bọn họ, rất muốn rất muốn."
"Được, ngày mai Hoán ca ca sẽ viết thư cho bọn họ." Lam Hi Thần vươn tay ôm hài tử vào trong lòng dỗ hắn ngủ, chỉ chốc lát sau tiểu Giang Trừng ở trong lòng ngực y ngủ thiếp đi, Lam Hi Thần lặng lẽ đứng dậy, viết ba bức thư, dùng linh hạc đưa tới Nhiếp gia, Kim gia và Lam gia.
Lam Hi Thần muốn thực hiện nguyện vọng của Giang Trừng, y không muốn thấy nước mắt của Giang Trừng, phi thường không muốn.
"Lam tiên sinh sao lại ngẩn người như vậy?" Một giọng nói vang lên, Lam Hi Thần lấy lại tinh thần, nhìn kỹ người tới sau lưng y mỉm cười: "Lý đại nương."
"Hôm nay lão nhân nhà ta đi chợ bán củi, khi trở về mua một ít hạt sen, ngươi lấy một ít ăn đi." Lý đại nương đem điểm tâm bọc trong giấy vàng nhét vào trong tay Lam Hi Thần.
"Này......"
"A Trừng rất thích ăn cái này, ngươi hãy nhận lấy đi." Lý đại nương cười nói.
"Vậy thì cảm tạ đại nương." Lam Hi Thần ôn hòa cười cười, Lý đại nương lại cùng y hàn huyên vài câu việc nhà rồi mang giỏ rau đi, Lam Hi Thần cười lắc đầu cầm điểm tâm vào phòng bếp, nếu A Trừng thích ăn, vậy cất đấy chờ hắn trở về ăn.
"Nhị ca ca, chúng ta còn bao lâu mới đến thế?" Ngụy Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ hỏi, tuy rằng Lam Vong Cơ ngự kiếm tốc độ đã rất nhanh, nhưng Ngụy Vô Tiện quá muốn gặp được Giang Trừng, cho nên dọc theo đường đi không ngừng hỏi.
"Nhanh thôi."
"Đại ca đột nhiên đồng ý để chúng ta đi gặp Giang Trừng, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được." Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu nói, từ khi biết Lam Hi Thần tìm được chuyển thế của Giang Trừng, hắn vẫn luôn muốn đi gặp Giang Trừng, kiếp trước không được nhìn mặt lần cuối vẫn luôn là một nỗi tiếc nuối trong lòng Ngụy Vô Tiện, cho nên, lúc này đây hắn nhất định ôm lấy Giang Trừng thật chặt, nói với hắn, xin lỗi.
Lam Vong Cơ giống như nhìn ra tâm tư của Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói: "Huynh trưởng nói, không thể."
"A?"
"Không thể nhắc tới sự tình trước kia." Lam Vong Cơ dừng kiếm ở nơi cách sơn thôn xa một chút, hai người nhảy xuống kiếm xong liền đi dọc theo đường mòn.
Đi tới phía trước hình như có hai cái thân ảnh, một vàng một trắng đặc biệt bắt mắt, Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú kêu lên: "Kim Lăng, Tư Truy!"
Hai người đi phía trước quay đầu lại, quả nhiên đúng là Kim Lăng và Lam Tư Truy, hai người đều mặc thường phục, nhưng vẫn có dáng vẻ tuấn lãng vô song. Thời gian mấy năm này đã tôi luyện hài tử lúc trước thành đại nhân, dù là đại tiểu thư hay là Tư Truy năm đó, từ trên xuống dưới đều để lộ ra một loại hương vị thành thục.
Kim Lăng bĩu môi không đáp, Lam Tư Truy chào hỏi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ: "Ngụy tiền bối, Hàm Quang Quân."
"Đều là Tông chủ cả rồi sao còn phải khách khí như vậy?" Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói.
Xác thực, năm đó Lam Hi Thần khăng khăng muốn đi tìm chuyển thế của Giang Trừng, nên đem vị trí Tông chủ giao lại cho Lam Tư Truy, còn khiến Lam Khải Nhân tức giận bế quan hồi lâu.
"Ngụy tiền bối lại giễu cợt con, Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân cũng là tới gặp Giang Tông chủ sao?"
"Tư Truy, không phải Giang Tông chủ nha." Ngụy Vô Tiện cười nói, Lam Tư Truy phản ứng lại rất nhanh, thi lễ nói: "Là con bất cẩn."
"Tư Truy, còn không đi?" Nơi xa Kim Lăng không kiên nhẫn hô.
"Ừ." Lam Tư Truy lên tiếng sau đó nói với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ: "Không bằng chúng ta cùng nhau đi."
"Được nha." Còn không đợi Lam Vong Cơ trả lời Ngụy Vô Tiện đã đáp ứng rồi, hắn cười hì hì chạy tới ôm Kim Lăng, sau đó lại bị Kim Lăng vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra, lúc này đây cãi nhau ầm ĩ, lại là một hồi vui vẻ.
Lam Tư Truy và Lam Vong Cơ song song đi tới, nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ phía trước, không khỏi an tâm.
Không biết đã đi bao lâu, hai người phía trước đột nhiên dừng lại, Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy đi lên theo, lọt vào trong tầm mắt chính là đôi mắt hơi đỏ của Ngụy Vô Tiện cùng với vẻ mặt kinh ngạc của Kim Lăng, mà ở phía trước bọn họ, là một đám hài tử ôm sọt cá.
"Nhị ca ca, là Giang Trừng......" Ngụy Vô Tiện chỉ vào một hài tử bên trong nói, Lam Vong Cơ theo tay hắn nhìn qua, đó là một hài tử thật xinh đẹp. Mắt hạnh môi mỏng, làn da trắng dưới ánh mặt trời có vẻ rất mịn màng, Lam Vong Cơ không phải rất quen thuộc với Giang Trừng, cho nên hắn không nhận ra.
Nhưng Ngụy Vô Tiện không giống vậy, hắn và Giang Trừng cùng nhau lớn lên, mỗi một giai đoạn của Giang Trừng hắn đều nhớ rõ, hiện giờ gặp lại Giang Trừng nhỏ tuổi, một loại cảm giác năm tháng như thoi đưa tràn ngập trong lòng hắn.
"Là cữu cữu, là cữu cữu!" Kim Lăng có chút kích động, Lam Tư Truy giữ chặt tay Kim Lăng, hắn sợ Kim Lăng xông lên đi dọa đến Giang Trừng.
Kim Lăng và Ngụy Vô Tiện bình phục một chút tâm tình đi theo sau đám hài tử kia, vào thôn người liền nhiều lên, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn bốn nhân vật giống như thần tiên này, sau đó lặng lẽ thảo luận.
Mấy người họ cũng không quan tâm, lẳng lặng đi theo phía sau Giang Trừng, Giang Trừng như là đã nhận ra gì đó xoay người, trong nháy mắt nhìn đến Lam Vong Cơ kia hắn sững sờ tại chỗ, ngây ngốc hô một tiếng: "Hoán ca ca......"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, phụt một tiếng bật cười, hắn đem Lam Vong Cơ đẩy ra, sau đó đến gần Giang Trừng cười nói: "Hắn không phải Hoán ca ca nha."
"Vậy hắn là ai?" Giang Trừng nghi hoặc gãi gãi đầu, sau đó trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Các người lại là ai?"
Ngụy Vô Tiện duỗi tay muốn xoa xoa Giang Trừng, không ngờ hắn có tâm đề phòng tương đối mạnh, lắc mình né tránh Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện có chút xấu hổ, hắn đứng lên, thanh âm có chút run rẩy, hắn nói: "Chúng ta, là người rất quan trọng rất quan trọng của ngươi."
Giang Trừng cái hiểu cái không gật gật đầu, Kim Lăng nhịn không được xông lên ôm lấy tiểu Giang Trừng, nước mắt theo gương mặt hắn chảy xuống, tiểu Giang Trừng có chút khẩn trương, căng thẳng thân mình để mặc Kim Lăng ôm, hắn vụng về duỗi tay vỗ vỗ Kim Lăng nói: "Ca ca, đừng khóc nha."
Kim Lăng buông Giang Trừng, Giang Trừng thay hắn lau đi nước mắt sau đó cười nói: "Ca ca xinh đẹp như vậy, lại khóc sẽ khó coi, Hoán ca ca nói nam hài tử không thể khóc."
Kim Lăng thật sự không khóc nữa, hắn có chút không quen Giang Trừng như vậy, quá ôn nhu quá ôn nhu, nếu có thể hắn vẫn là hy vọng người cữu cữu động một chút là đòi phải đánh gãy chân hắn kia có thể trở về.
Lam Tư Truy vội vàng kéo Kim Lăng đến bên cạnh mình sau đó ôn hòa cười: "Chúng ta là tới tìm Hoán ca ca của đệ, đệ có thể mang chúng ta đi hay không?"
"Hoán ca ca nói không thể mang người lạ về nhà."
Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa cười ra tiếng, hắn lôi kéo ống tay áo Lam Vong Cơ nói: "Đại ca là rất sợ người khác bắt cóc Giang Trừng à?"
"Rất sợ." Lam Vong Cơ tiến lên bế Giang Trừng lên, khó được nhẹ giọng nói: "Chúng ta là tới gặp ngươi."
Có lẽ là đối với gương mặt kia của Lam Vong Cơ có hảo cảm, Giang Trừng gật gật đầu chỉ vào một phương hướng ngây ngô nói: "Ở phía trước thôi."
Ba người còn lại trợn mắt há hốc mồm, chỉ nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Ôi Giang Trừng không ngờ ngươi thế mà lại trông mặt mà bắt hình dong như vậy! Trông mặt mà bắt hình dong a a a!"
Kim Lăng quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, ba người đi theo phía sau Lam Vong Cơ, vô cùng hài hòa tiếp tục đi tới.
"Hi Thần ca tìm được nơi này thực không tồi." Nhiếp Hoài Tang cười nói.
Lam Hi Thần đổ một ly trà đưa Nhiếp Hoài Tang, y vừa muốn nói gì đó thì nhìn thấy Lam Vong Cơ ôm Giang Trừng vào sân.
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật không dám nghĩ đến Giang Trừng và Lam Vong Cơ cũng sẽ có lúc hòa thuận như vậy." Nhiếp Hoài Tang hạ giọng nói.
"Hoán ca ca!" Giang Trừng vừa thấy Lam Hi Thần liền hô lên, Lam Hi Thần đi lên trước ôm lấy Giang Trừng, Lam Vong Cơ có chút bối rối buông tay ra, chắp tay nói: "Huynh trưởng."
"Không cần khách khí, đều tiến vào ngồi đi." Lam Hi Thần nhìn thấy ba người phía sau, chào đón.
"Nha, đệ chính là Giang Trừng?" Nhiếp Hoài Tang phẩy quạt tiến đến trước mặt Giang Trừng.
"Vâng, đúng nha." Giang Trừng cong mắt cười nói.
"Tới cho ca ca ôm." Nhiếp Hoài Tang duỗi tay, Giang Trừng do dự nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cười cười nhìn hắn, thả hắn xuống đất để tự hắn quyết định.
Giang Trừng nghĩ nghĩ vẫn là quyết định muốn tiến vào trong lòng Nhiếp Hoài Tang, Lam Hi Thần liền nói lớn: "Trong phòng bếp có hạt sen Lý đại nương đưa tới."
Giang Trừng vừa nghe có hạt sen liền kiềm chế không được chạy vào phòng bếp, Nhiếp Hoài Tang u oán nhìn Lam Hi Thần nói: "Hi Thần ca huynh cố ý."
"Chứng tỏ ở trong lòng A Trừng hạt sen còn quan trọng hơn ngươi, Lam đại ca." Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo một tiếng sau đó thi lễ nói với Lam Hi Thần.
Kim Lăng và Lam Tư Truy phía sau cũng thi lễ, Kim Lăng nhìn thân mình nho nhỏ kia, cười nói: "Trạch Vu Quân nuôi dưỡng cữu cữu thật tốt, trắng trẻo mập mạp."
"Phụt." Ngụy Vô Tiện cười lớn, hắn nói: "Quả thật có chút béo."
Giang Trừng ôm hạt sen ra tới nghi hoặc nhìn mấy người, vẻ mặt bối rối nói: "Tuy rằng, tuy rằng ta rất thích hạt sen, nhưng là Hoán ca ca nói muốn đệ học cách chia sẻ, cho nên, các huynh cũng ăn đi."
"A Trừng rất thích hạt sen sao?" Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống hỏi hắn.
"Vâng vâng, đúng vậy." Giang Trừng chỉ chỉ trong tay hạt sen gật đầu, Ngụy Vô Tiện cười cười nói: "Ca ca cũng muốn nếm thử, đệ có thể đút ta hay không?"
Giang Trừng nghĩ nghĩ nói: "Không thể."
Kim Lăng tựa hồ nổi lên tâm tính tiểu hài tử, cũng chòm lại gần hỏi: "Vậy có thể đút ca ca hay không?"
"Có thể!" Giang Trừng cầm lấy một khối hạt sen đút đến trong miệng Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện vẻ mặt bị thương: "Kỳ thị, đây là kỳ thị, phân biệt đối xử!"
Đám người đùa giỡn vui vẻ, còn Lam Tư Truy, Nhiếp Hoài Tang và Lam Vong Cơ theo Lam Hi Thần vào phòng bếp hỗ trợ nấu cơm.
Nhiếp Hoài Tang nhìn cá tươi sống trong bồn hỏi: "Cái này phải làm như thế nào......"
"Cái này là sủng vật của A Trừng......"
"Huynh không có để hắn nuôi chó?"
"Nuôi." Lam Hi Thần ngẩng đầu cười vẻ mặt ôn nhu, "A Trừng nghe ta nói đến có một vị ca ca phi thường sợ chó, vì thế liền đem chó tạm thời gửi ở nhà người khác."
"Hắn vẫn là giống như trước vậy, chỉ là hiện tại sự ôn nhu của hắn không bị che giấu nữa." Nhiếp Hoài Tang cười nói.
"Giang Tông chủ, vẫn luôn là một người ôn nhu." Lam Tư Truy liếc mắt nhìn Kim Lăng đang chơi đùa với Giang Trừng một cái, đã rất lâu rồi hắn không thấy Kim Lăng tươi cười, như vậy, thật tốt.
"Huynh trưởng hiện tại có vui vẻ không?" Lam Vong Cơ hỏi.
"Hắn vui vẻ, ta liền vui vẻ."
"Rất tốt." Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cầm tay Lam Vong Cơ: "Đáng giá."
Chỉ cần có hắn ở bên người, hết thảy đều đáng giá.
Đến lúc bốn người làm xong cơm đã là chạng vạng, Ngụy Vô Tiện ôm Giang Trừng ngồi xuống, nhìn mỹ vị đầy bàn không khỏi tán thưởng: "Này cũng quá phong phú đi."
"Hoán ca ca nấu cơm ăn rất ngon."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, hắn gác cằm lên đầu Giang Trừng, hắn cười, A Trừng, có đại ca bên cạnh ngươi, ta yên tâm.
Một bữa cơm ăn rất hài hòa, sau khi cơm nước xong Ngụy Vô Tiện cùng Kim Lăng chơi đoán số thất bại, khổ bức đi dọn dẹp. Kim Lăng rốt cuộc có thể ôm tiểu Giang Trừng đi tản bộ, còn lại bốn người ngồi ở một bên ngắm trăng sáng, không thích ý nói chuyện trời đất.
"Có lẽ ta biết tại sao huynh có thể có được hắn." Nhiếp Hoài Tang nói.
"Hửm?" Lam Hi Thần quay đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Hoài Tang cười cười không nói gì.
Yêu đến quá sâu, cho nên nguyện ý trả giá. Hắn vẫn còn nhớ rõ Lam Hi Thần đi khắp Trung Nguyên, rốt cuộc đã tìm được thần thú Bạch Trạch, ở trước huyệt động của Bạch Trạch quỳ bảy ngày bảy đêm, trả giá rất nhiều đại giới mới cầu được Giang Trừng trở về, Lam Hi Thần nguyện ý trả giá hết thảy, cho nên trời cao cũng nguyện ý đáp lễ y thôi.
"Cứ như vậy cũng tốt." Lam Tư Truy nói.
"Phải cũng tốt." Nhiếp Hoài Tang nói tiếp.
"Có hắn ở bên người, như thế nào cũng tốt." Lam Hi Thần nhìn người chơi đùa cùng Kim Lăng cười nói, "Nếu không phải kiếp trước Giang Trừng sinh ra ở tu tiên thế gia, cuộc sống của hắn hẳn là như bây giờ, bình đạm, hạnh phúc."
"Đúng vậy, ở tu tiên thế gia, quá nhiều bất đắc dĩ."
"Một đời này, ta muốn bồi thường cho hắn thật tốt."
"Có lẽ huynh trưởng ở bên cạnh hắn, đó là bồi thường tốt nhất." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nổi giận đùng đùng chạy tới cùng Kim Lăng đoạt Giang Trừng âm thanh lạnh lùng nói.
"Ngày mai đi thả diều đi."
"Hả?" Đám người khó hiểu.
"A Trừng muốn đi, nghe nói các ngươi muốn tới, đã nhiều ngày quấn lấy ta làm vài con diều."
"Được." Đám người trăm miệng một lời.
"Nhi đồng tan học trở về sớm, thừa dịp đông phong thả con diều." Nhiếp Hoài Tang cười nói.
"Hẳn là cố nhân trở về, thừa dịp đông phong thả con diều." Ngụy Vô Tiện chạy qua tới cười nói.
Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn Giang Trừng trong lòng Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cũng nhìn y, Lam Hi Thần cười nói: "Với ta mà nói, hiện tại đó là năm tháng tĩnh lặng."
Thiếu niên trở về, thừa dịp đông phong, thả con diều.
Tâm sự gửi gắm vào trong gió, ở nơi nào đó người nào đó, gió nói với diều, ta yêu ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro