Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cùng nhau

Ở Liên Hoa Ổ, trên cái bàn lớn được phủ khăn đỏ có hai đứa trẻ xinh xắn tựa tiên đồng đang bò loạn.

Hôm nay là lễ Trảo Chu của hai thiếu chủ của Vân Mộng Giang thị cùng Cô Tô Lam thị, chính là lễ chọn đồ vật đoán tương lai, cũng là ngày thôi nôi, ngày hai đứa nhỏ tròn một tuổi.

Lần này lễ cũng không làm lớn, chỉ là một gia đình nhỏ của Giang Trừng và Lam Hi Thần, thêm cả hai phu phu Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện, có cả nhóm ba đứa trẻ Kim Lăng, Tư Truy và Cảnh Nghi.

Đồ cho hai nhóc chọn tương lai được chuẩn bị vô cùng cầu kỳ, trên bàn lớn gần như có đủ tất cả mọi nghề trên đời: từ cái búa nhỏ, quyển sách nho gia đến cả mũ mãng của quan lại, đại thần. Không những vậy, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần cũng không tiếc, đưa cả cho bé cả chuông bạc và mạt ngạch của Gia chủ, thậm chí cả Tử Điện cùng Liệt Băng cũng đều tháo ra đặt lên bàn. Lam nhị thấy huynh trưởng và Giang Trừng làm vậy cũng lấy cả đàn cổ Vong Cơ từ trong túi càn khôn, đặt lên một góc.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đưa đàn ra, tuy mặt than không biểu tình nhưng hai mắt đều nhìn không rời cây cầm, tựa hồ đang lo cái gì, hắn liền lên tiếng trêu chọc:

"Ai nha Lam Trạm, ngươi đừng lo lắng a. Dù sao A Dục, A Chiêu tuy là con của Giang Trừng, cơ mà cũng là con của huynh trưởng, chắc không đến nỗi ngũ âm khuyết thiếu như ai kia đâu."

Mắt hắn tinh nghịch liếc sang cả Giang Trừng đang tức đỏ cả mặt đứng bên:

"Ây Giang Trừng, lần trước ngươi mượn Vong Cơ cầm để học tấu đàn tặng sinh thần huynh trưởng đã để lại bóng đen thật sâu trong lòng Lam Trạm kìa, lo đến độ mắt nhìn đàn không rời luôn."

Nghĩ lại lúc ấy, Ngụy Vô Tiện vẫn còn cảm thấy rùng mình. Một bản Sinh thần khúc vốn đầy vui vẻ náo nhiệt bị Giang Trừng tấu thành một khúc nghe không ra giai điệu. Trái một âm, phải một âm, Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, Vũ vang lên lên loạn thất bát tao. Hắn nghe thôi đã thấy quỷ dị, chẳng cần nói đến Lam Vong Cơ ngồi cạnh vừa cố gắng phong bế thính lực, vừa lo lắng Vong Cơ cầm bị Giang Trừng kéo đứt mất dây.

Vậy mà Lam Hi Thần vẫn ngồi đối diện Giang Trừng, nghe hết một lần lại muốn nghe thêm lần nữa. Nghe đi nghe lại đến hết một canh giờ. Trong suốt lúc đó, ánh mắt đẫm nhu tình, nụ cười ôn nhuận trên môi y luôn hướng về người kia, chưa lúc nào vơi giảm.

Ai nha, Ngụy Vô Tiện hắn với Lam Trạm rắc cẩu lương quen rồi, giờ lại phải nhìn đôi phu phu Hi Trừng kia ân ân ái ái, thật là chọc mù mắt hắn mà.

Lam Vong Cơ thấy suy nghĩ trong lòng mình bị đạo lữ kéo ra liền kéo lại eo hắn, trầm giọng mắng nhẹ:

"Ngụy Anh, đừng nháo!"

Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền đu cả hai tay lên cổ Lam Vong Cơ, đu đi đu lại như con khỉ cỡ lớn, cười cười lấy lòng:

"Hắc hắc Lam Trạm, có Vong Cơ cầm ở đây, thì sẽ không thể thiếu Trần Tình của ta rồi."

Bởi vậy, trên bàn lớn lúc này, hai đứa nhỏ đang bò trong cơ man là đồ. Mỗi lần dừng lại ở đâu, người lớn xung quanh lại nín thở chờ đón.

Sau khi dạo qua một vòng, A Chiêu không biết kéo được một hộp gỗ, bốn chân nhỏ bò lướt qua cả đống đàn sáo cùng Tử Điện, tiến thẳng đến chỗ núi vàng bạc cùng pháp khí mà biểu ca Kim Lăng chuẩn bị, miệng a a gọi:

"A Dục, ca ca.. giúp với.."

"A Chiêu, ca ca ở đây.. đợi.."

Lam Dục nghe tiến đệ đệ gọi liền nhanh chóng đáp lời, tay nhỏ mập mạp quờ tay giữ lấy cái bàn tính, dùng hai chân một tay gấp gáp bò đến bên em trai.

Như không cần bàn trước, bốn cái bàn tay nho nhỏ cầm pháp khí quý giá, bỏ hết thứ này đến thứ khác vào trong rương, kể cả mấy đồng xu vàng nhỏ nhỏ hay ngọc bội tinh xảo cũng không được bé tha cho. Sau khi bỏ hết đồ cần bỏ vào, một nhóc cầm lấy bàn tính lắc lắc, đứa còn lại cầm cây bút lông cùng sổ ghi, nhìn mặt vô cùng nghiêm túc.

"....."

"....."

"....."

"..................."

"Phụt ha ha ha ha ha ha.. Giang Trừng, đây không phải là bộ dáng ngồi tính sổ sách lỗ lãi của ngươi sao.."

Giang Trừng nhìn hai đứa trẻ đang chơi trên bàn lớn cũng giật mình, thẹn quá nạt lại:

"Gì chứ, lão tử mới không ham tiền đến vậy, Giang Vãn Ngâm ta cũng không đến nỗi quơ hết cả đồ lại như thế đi."

Lại kéo Lam Hi Thần đang đứng bên cạnh: "Hoán, ngươi nói xem, A Dục A Chiêu vậy là giống ai chứ? Chắc chắn không phải giống ngươi, ngươi không có chút tài kinh doanh nào cả.."

Rồi Giang Trừng lại lướt qua hai đứa trẻ Lam thị "Không phải Tư Truy và Cảnh Nghi..", hướng mắt sang Kim Lăng.. Kim Lăng hẳn cũng không phải, từ nhỏ hắn đã sinh ra trong Kim Lân Đài khắp nơi là vàng rồi..

Giống ai vậy chứ..?

Lam Hi Thần đứng cạnh khoác nhẹ lên vai Giang Trừng đang rối rắm an ủi, y sẽ không nói là mình cũng đồng tình với đệ tức Vô Tiện nói vừa rồi đâu.. phong thái vừa rồi chính là một khuôn đúc ra với Vãn Ngâm của y mà.

.

A Dục, A Chiêu đang tập đi, hai chân nhỏ lũn cũn theo bờ tường mà đi men.

Từ khi bắt đầu biết đứng, Lam Hi Thần đã cẩn thận dùng vải bọc lại hết các cạnh bàn và tủ để nếu nhóc con có ngã cũng tránh bị thương.

Đi men tường một lúc, cảm thấy thật nhàm chán, A Dục lên tiếng gọi:

"Tiểu Hoa.. Tiểu Hoa"

"Tiểu Hoa.. đến.."

Nghe thấy tiếng, cục lông xù đang nằm ở góc phòng ngẩng đầu lên xác định vị trị. Thấy bốn con mắt tròn đang nhìn mình, nó liền nhanh chóng đứng dậy, lắc lư thân hình to lớn đi về phía hai bé con. Tiểu Hoa hiện giờ đã rất lớn, thân mình đã cao quá nửa người Giang Trừng, sừng dài uy phong, chỉ là có chút mập.

"Tiểu Hoa.. nằm xuống.."

"A Chiêu muốn lên.. có củ cải.."

Tiểu Hoa vốn không có kiên nhẫn lắm, nó đang ngủ mà, không muốn đi chơi đâu. Nhưng mà.. nhưng mà củ cải cũng không thể bỏ phí a.

Đầu lớn nghĩ nghĩ một lúc liền ngoan ngoãn thấp người xuống cho A Dục và A Chiêu đu bám cả người leo lên. Tuy đã nằm rạp xuống, lưng của Tiểu Hoa vẫn cao quá đầu hai đứa trẻ, chúng phải mất đến sức chín trâu hai hổ mới trèo được lên. Đây không phải lần đầu hai đứa ngồi lên lưng nó, trước đó Giang Trừng cũng đã không ít lần cho tụi nhỏ ngồi, Tiểu Hoa cũng rất có kinh nghiệm mà đợi hai đứa bé ngồi vững mới chầm chậm đứng lên, bốn chân trụ lớn chạm đất, dùng tốc độ đến con rùa còn nhanh hơn để chơi cùng hai đứa nhỏ..

Vì củ cải.. nó nhịn.. bị chủ nhân bỏ đói bao lâu, nó thật nhớ củ cải..

Thực ra Tiểu Hoa biết, nó có chút béo.. cũng hơi lười vận động chút chút. Nhưng dù vậy nó vẫn soái khí ngời ngời mà... Tuy nó đã vốn là thần thú, không ăn không uống vẫn sống tốt, cơ mà củ cải lại đáng yêu như vậy, cũng ăn ngon như thế.. vậy mà chủ nhân lại cấm nó ăn..

Ầy, mấy năm trở lại đây, làm thần thú cũng thật khó.

.

"Cha, cha.. người xem, A Chiêu có mạt ngạch.. này.."

"Cha, A Dục cũng có.. mạt ngạch.."

Nhìn hai đứa bé con lẫm chẫm chạy qua, hoãn đái tung bay, giọng lanh lảnh vang lên khoe đồ mới. Theo từng bước chân, tiếng chuông bạc thanh thúy reo lên. Giang Trừng liền ngồi xổm xuống ngang với tụi nhỏ, mỉm cười xoa đầu:

"Phụ thân đã đeo lên cho hai đứa rồi sao? Con có thích không?"

Tay nhỏ kéo kéo đuôi dây dù đã buộc gọn lên vẫn dài đến tận bụng chân, giọng thanh thúy đáp:

"A Chiêu rất thích.. vô cùng thích.."

"Cả A Dục cũng thích.. nhìn rất đẹp.."

Nhéo nhéo mũi nhỏ của hai đứa, Giang Trừng giọng hơi trầm xuống ra vẻ buồn buồn:

"Lam Dục, Giang Chiêu, hai tiểu vô lương tâm này, lúc cha đưa các con chuông bạc, các con cũng khen là nó đẹp, cũng rất thích, giờ không phải lại có mới nới cũ sao? Thế nào, có phải thích mạt ngạch hơn cả chuông bạc rồi không? Hửm?"

Thấy cha buồn, lại bị hỏi khó, A Chiêu kéo kéo chuông bạc tua tím treo trên đai lưng như sợ cha lấy lại mất, gấp gáp giải thích:

"Cha, không phải.. A Chiêu cũng thích chuông bạc.."

"Là đều thích.. con thích cả hai.. đều thích mạt ngạch và chuông bạc.."

"Cha.. không buồn a.."

Nhìn hai đứa bé bị quay như chong chóng, Giang Trừng mới ha ha cười lên xoa đầu hai nhóc "Ừ, không sao, con thích là được." lại hướng Lam Hi Thần từ lâu đã đứng bên nhìn trò vui, nói:

"Hoán, con trai ngươi thật giống ngươi, dễ bị lừa quá. Vậy sắp khóc đến nơi rồi, một chút cũng không biết phản bác."

Lam Hi Thần đến bên cạnh, vuốt nhẹ đuôi tóc của hắn, cười cười nói:

"Ừ, thật giống ta... bởi vậy mong Vãn Ngâm thủ hạ lưu tình, đừng trêu hai con nữa."

"Nhìn hai đứa ngốc như vậy.. còn ngốc hơn cả Kim Lăng. Hoán à, hồi bé chắc ngươi cũng vậy sao?"

Nghe ái nhân hỏi vậy, Lam Hi Thần lâm vào một mảnh trầm tư, nghĩ nghĩ một lúc, đáp:

"Thực ra chuyện hồi nhỏ ta nhiều thứ đã không còn nhớ. Vong Cơ hồi nhỏ cũng không hoạt bát như hai bé con, rất ít nói, cũng trầm tính, vô cùng hiểu chuyện. Nhưng Vãn Ngâm, ta thật không mong A Dục và A Chiêu như vậy, rất cô độc."

Thấy y nhắc đến chuyện xưa, Giang Trừng cũng rất hiểu ý mà an ủi. Đưa tay lên kéo kéo mạt ngạch của y, hắn nói:

"Đều là chuyện đã qua.. Hai đứa nhỏ của chúng ta tuy ngốc nghếch, nhưng vui vẻ là tốt nhất. Không phải vậy sao, tuổi thơ mà, vẫn nên ngây thơ một chút."

Dừng lại một chút, Giang Trừng lên tiếng gọi:

"A Dục, A Chiêu, hai đứa có muốn cùng phụ thân và cha ra ngoài đi dạo không?"

Nghe tiếng gọi, chúng nhanh nhẹn chạy đến, chân nhỏ còn như vướng vào nhau. A Chiêu một tay nắm lấy tay cha, tay còn lại nắm lấy ca ca. Lam Hi Thần đến bên, cười như gió xuân, nắm tay nhỏ của A Dục.

Một nhà bốn người nắm tay nhau, ánh nắng trải đầy trên lối đi, gió nhẹ thôi đưa hương sen bên hồ lan tỏa khắp không gian.

Hai cao lớn, hai nhỏ bé.

Hài hòa vô cùng.

.

Thực ra A Dục và A Chiêu không hề ngốc như lời cha nói, ngược lại, hai bé rất thông minh.

Từ khi được bốn tuổi, chúng đã bắt đầu lên lớp ngồi nghe giảng cùng các sư huynh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dáng người nho nhỏ, tay cầm bút lông còn run run nhưng vô cùng cẩn trọng mà viết bài. Khuôn mặt tròn xoe, mạt ngạch nghiêm cẩn, ánh mắt chăm chú dõi theo từng lời nói của phụ thân. Lam Hi Thần cũng không vì lớp có thêm hai con mà giảng chậm lại, vẫn giữ tốc độ như ngày thường.

Sau khi được học Gia quy Lam thị, Lam Hi Thần cũng bắt đầu nên phạt thì phạt, nên thưởng thì thưởng, không chút nhân nhượng. Dù thỉnh thoảng bị phạt trồng chuối chép Gia quy, bé con vẫn rất thích phụ thân, thường xuyên ngồi cạnh nghe y thôi tiêu, vẽ tranh, cũng chạy loanh quanh trong bếp nhìn Lam Hi Thần bận rộn nấu ăn cho cha.

Hai bé con lớn lên, dần dần cũng có phong thái của tiểu thiếu gia Cô Tô Lam thị. Áo trắng phiêu phiêu, hoãn đái tung bay, bên hông đeo chuông bạc tua tím, giơ tay nhấc chân của chúng đều thấy ôn nhu nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn qua đã biết là hai phiên bản nhỏ của Lam Hi Thần. Chỉ khi trở về Liên Hoa Ổ hoặc ở bên Giang Trừng, A Dục cùng A Chiêu mới để lộ sự ngây ngô hiếu kỳ của trẻ con.

.

Gần đây hai bé rất thích cùng cha học tính sổ sách, thậm chí lại có thiên phú rất cao ở khoản này. Giang Trừng ngày đầu còn ái ngại không muốn cho hai bé học. Dù sao A Dục cùng A Chiêu còn nhỏ, vẫn chưa tròn bốn tuổi, hắn vẫn chưa muốn hai đứa sớm bị những thứ công sự này vùi lấp mất tuổi thơ.

Nhưng sau nhiều lần quan sát, Giang Trừng bỗng nhận ra rằng hai đứa nhỏ có vẻ không thích trèo cây trộm gà như hắn với Nguỵ Vô Tiện lắm, cầm sổ viết sách, lên lớp nghe giảng cùng phụ thân mới là thú vui của bé.

Nếu bé đã vui thì hắn cũng sẽ không cản.

Ngồi sau án thư ôm hai đứa vào lòng, Giang Trừng chầm chậm hướng dẫn hai đứa sử dụng bàn tính cùng cách nhẩm số. Người lớn tập trung dạy, hai đứa nhỏ tập trung học, chẳng hay biết Lam Hi Thần đã đứng bên cửa nhìn từ lúc nào.

Thu liễm hết khí tức của bản thân, tiến sát gần, vòng tay qua, Lam Hi Thần đưa áo báo rộng lớn ôm cả ba người vào lòng.

Đang tập trung thì có tay ấm áp vòng qua eo, mũi lại ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt, Giang Trừng xoay người lại nhìn khuôn mặt đang tươi cười tựa xuân phong kia, lấy trán cụng vào đầu y, nhẹ giọng mắng:

"Ngươi đến từ bao giờ vậy? Không gây ra tiếng động gì, đây là muốn hù chết ba cha con lão tử sao? Hửm?"

Lam Hi Thần nghe hắn mắng đã sớm quen, dùng tiếng cười vui vẻ đáp lại, lấy chóp mũi cọ cọ mũi hắn, tay nhẹ nhàng nâng cằm Giang Trừng, đặt lên môi hắn một nụ hôn ôn nhu mềm mại.

Hai đứa trẻ trong lòng quay sang nhìn thấy, vô cùng tự giác kéo tay nhỏ lên che kín hai mắt.

Ai nha, cha cùng phụ thân thật là, chúng con còn là trẻ con a~

.

Hôm nay là sinh thần của Giang Trừng.

Khác với các tông chủ khác, Giang tông chủ không bao giờ làm tiệc mừng hoành tráng linh đình mời bách gia đến. Thậm chí trước đây, trong nhiều năm liền, hắn còn không nhớ nổi ngày sinh thần của mình, cứ vậy mà để nó trôi đi trong bộn bề công sự và đau thương.

Sau này có Lam Hi Thần, lại làm hòa với Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng hắn mới bắt đầu có lại khái niệm sinh thần.

Hôm nay từ sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, Lam Hi Thần đã rón rén bước ra khỏi phòng. Bước ra ngoài cửa, y đã thấy hai bé con Lam Dục và Giang Chiêu đang đứng đợi sẵn. Cả thân ba người vẫn mặc nguyên trung y, vì không muốn Giang Trừng tỉnh giấc nên không dám ở lại mặc đồ, sợ gây ra tiếng động, chỉ đưa tay cầm ngoại bào đi ra.

Trời mùa thu hơi se lạnh, Lam Hi Thần cúi người mặc áo lên cho người hai bé con rồi khoác ngoại bào lên người mình, một lớn hai nhỏ nhẹ chân bước đến trù phòng.

Nâng tay điều khiển linh lực thắp đèn, cả phòng bếp của Liên Hoa Ổ sáng rực lên trong không gian còn tối đen như mực. Thấy hai đứa nhóc dù dậy sớm nhưng đã hoàn toàn thanh tỉnh, hai tay áo đã xắn cao lên đợi việc, Lam Hi Thần ôn tồn lên tiếng hỏi:

"A Dục, A Chiêu, hai con có biết hôm nay sẽ làm gì không, nói thử cho phụ thân xem."

Hai đôi mắt to tròn từ dưới ngước lên nhìn y:

"Hôm nay là sinh thần của cha, chúng con sẽ giúp phụ thân làm mì."

"Đúng vậy! Làm mì trường thọ tặng cho cha."

"Giống như lần trước cha làm cho phụ thân vậy."

Xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, Lam Hi Thần bỗng nhớ đến tháng trước là sinh thần y, Vãn Ngâm làm mì cho y cũng là lần đầu tiên vào bếp. Sau khi suýt đốt hết cả cái trù phòng, cuối cùng hắn có cũng được một bát mì coi như hoàn chỉnh, mặt lấm lem tro bếp như con mèo hoa khẩn trương muốn y thử. Tuy bát mì đó sợi mì thì còn hơi sống, rau thì lại hơi dừ, lại vô cùng cay nhưng Lam Hi Thần y luôn cảm thấy bát mì đó là mỹ vị trần gian. Đến giờ nghĩ lại, y vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc..

Thấy hai đứa bé con đã sẵn sàng, Lam Hi Thần lấy bột ra, đổ thêm nước, cùng nhau nhào. Hai đôi bàn tay nhỏ, mập mạp như ngó sen ra sức ấn cục bột, vô cùng hăng hái. Khuôn mặt nho nhỏ của hai bé con dính bột, lấm lem như con mèo hoa.

Nhào bột xong, cẩn thận kéo thành một sợi dài không đứt, cho vào nồi nước, luộc mì...

"Phụ thân, rau con rửa xong rồi."

"Phụ thân, củ sen cũng cắt xong rồi."

Quay người nhận lấy đồ từ hai trợ thủ, Lam Hi Thần khen chúng: "Làm tốt lắm."

Thấy trời cũng đã sáng dần, cũng gần đến giờ Vãn Ngâm dậy: "A Dục, A Chiêu, hai con về gọi cha dậy. Nhớ đừng to tiếng, cha sẽ mắng."

Hai đứa bé nhận việc xong, bốn chân lũn cũn liền chạy về phòng ngủ.

Trong phòng vẫn im lặng như lúc nãy, ánh sáng ban mai cũng bắt đầu chiếu qua cửa sổ, làm cả căn phòng sáng lên.

A Dục quay sang A Chiêu, ánh mắt truyền tin: 'Cha vẫn chưa dậy'

A Chiêu hướng lại ca ca, đưa mắt lại đáp: 'Cha ngủ thật say, gọi thế nào bây giờ?'

A Dục rất có phong thái làm huynh trưởng, liếc mắt gợi ý: 'Bình thường ca ca thấy phụ thân hay hôn hôn cho cha dậy'

A Chiêu cùng lấy làm đúng, gật đầu thật mạnh: 'Đúng a~ Vậy chúng ta cũng làm thế."

Hai đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi sau khi thông đồng với nhau xong liền nhẹ bước đến bên giường, trèo lên, lăn vào lòng cha. A, thật mềm, thật ấm... A Chiêu nằm trong liền cọ cọ lên người đang ngủ hai cái, rầm rầm rì rì bên tai hắn, nói:

"Cha ơi cha ơi cha ơi cha ơi cha ơi mau tỉnh.."

Đôi môi nhỏ đưa lên hôn chụt một cái lên má Giang Trừng, A Dục lại tiếp tục theo đệ đệ, hai huynh đệ thay nhau nói:

"Cha ơi trời sáng rồi mau tỉnh, cha ơi cha ơi cha ơi.."

"Gà gáy cúc cù cu cu mau dậy nào cha ơi.."

"Mặt trời đã lên cao rồi, cha mau mau ngủ dậy nào.."

"Hai heo nhỏ, hai heo nhỏ đến giờ dậy rồi.."

Người giường đang nằm yên bỗng hai vai run run, rồi lại bật cười thật lớn:

"Ha ha ha ha ha ha ha ha A Dục, A Chiêu, hai con học cái gì, sao lại học đúng cái gọi dậy này của phụ thân con vậy ha ha ha ha buồn cười chết ta rồi. Hai heo con a hai heo con, đây không phải là để gọi hai đứa dậy sao, thật ngốc, còn không biết sửa lại câu nữa."

Nhìn thấy cha đã tỉnh dậy, còn hướng hai huynh đệ mà cười lớn, A Dục cùng A Chiêu má cũng hồng lên. Đứng ở trên giường, hai tay nhỏ cầm lấy tay lớn của Giang Trừng muốn kéo hắn dậy:

"Cha, con mới không ngốc.."

"Cha ơi hôm nay con còn giúp phụ thân nấu mì."

"Sinh thần vui vẻ, cha~"

Được hai đứa bé con kéo dậy trong tiếng cười, lại được ăn mì trường thọ ba phụ tử kia nấu, Giang Trừng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhìn Lam Hi Thần đang bồi mình, hai đứa nhỏ đang ngồi kia cũng nhu thuận ăn sáng, thỉnh thoảng lại cúi xuống chân lén ném cho Tiểu Hoa một củ cải, Giang Trừng thấy cuộc đời này của hắn thật mỹ mãn.

Xoa xoa đầu nhỏ của bé con:

"A Dục, A Chiêu.. hôm nay các con đã giúp phụ thân nấu mì tặng cha, cảm ơn hai đứa. Nói thử xem, hai đứa có nguyện vọng gì không?"

Hai đứa nhỏ được thụ sủng nhược kinh, có chút sững sờ:

"Cha, người nói thật sao? Thật sự sao?"

"Cha ơi, con chưa nghĩ ra, để khi nào con nghĩ ra sẽ báo lại cho cha."

.

Yên yên bình bình trải qua hết một ngày sinh thần vui vẻ, Giang Trừng đang dựa trên đầu giường đợi Lam Hi Thần trở lại thì bỗng nghe tiếng bước chân nhỏ bịch bịch chạy đến. Tiếng trẻ con trong trẻo vang vọng:

"Cha ơi cha ơi, con cùng A Chiêu nghĩ kỹ rồi, con muốn cùng phụ thân với cha ngủ chung."

Gật đầu một cái thật mạnh, A Chiêu bồi thêm, vẻ mặt ló ra sau đống chăn gối trên tay có chút ủy khuất:

"Lâu lắm rồi không được ngủ cùng phụ thân và cha, con rất nhớ rất nhớ."

Giang Trừng cũng thấy hơi bất ngờ.

Hai đứa bé luôn học theo phong thái của Lam Hi Thần, hiểu chuyện từ rất sớm, cùng song thân phân phòng cũng đã lâu. Tự dưng giờ bê hết cả chăn gối sang, khuôn mặt nhỏ cũng mong chờ đến thế..

Ừ, thực ra hắn cũng hơi nhớ hai bé.

"Còn chờ cha xuống bế con lên sao, không mau lên đây!"

Hai đứa bé thấy cha cho phép, nhanh chân trèo lên giường, cùng lăn lộn vào trong lòng hắn. Tiếng cười thanh thúy vang lên khắp phòng.

Lam Hi Thần trở về phòng lại nghe thấy tiếng con cũng thấy có chút ý ngoại. Nhẹ ngồi bên giường, quay sang tụi nhóc, ôn nhu hỏi: "Hôm nay sao hai đứa lại muốn ngủ cùng với cha và phụ thân vậy?"

Hai bé con trong lòng Giang Trừng má đỏ hây hây vì vui vẻ, hướng bốn mắt to tròn nhìn y:

"Phụ thân, vì con nhớ.."

"Vì ôm hai người vô cùng ấm.."

"Vì A Chiêu yêu cha cùng phụ thân nhất."

"A Dục cũng yêu cha và phụ thân nhất nhất luôn."

Bốn người một giường nhẹ nhàng ôm nhau ủ ấm, giọng trẻ con lanh lảnh vui tươi, giọng người lớn trầm ấm dịu dàng, cứ vậy mà yên bình trải qua một đêm say giấc.

Trăng đêm nay thật đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro