Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


 "Thầy Phùng hẹn gặp lại!"



"Gặp lại sau, trên đường cẩn thận a!"



Phùng Kiến Vũ xách cặp táp, trên đường tan học về nhà, bên cạnh có rất nhiều học sinh đi ngang qua chào hỏi, cậu cười đáp lại từng cái , nhưng mà chỉ có chính cậu biết trong lòng mình khổ sở thế nào.



Người kia đã ở nhà cậu nửa tháng, không có ý muốn đi, mỗi ngày trong lớp học bị học sinh trêu chọc cũng được đi, tối ngủ còn phải phập phòng lo sợ, muốn ngủ cũng không dám ngủ, ngủ cũng sẽ thức tỉnh,đôi mắt to của cậu cũng sắp mệt đến vô thần rồi.



Về đến nhà, người nọ đang mặc quần áo ngủ ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không biểu cảm xem ti vi đang chiếu phim 《 Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang 》, mặt đầy nghiêm túc cùng phim hoạt hình trước mặt thật không hài hòa.



Thấy Phùng Kiến Vũ trở về, hắn đứng dậy, nhận lấy cặp táp trong tay hắn , treo ở trên tường, động tác thuần thục thật đúng là giống như một. . . con người. . .



"Ngươi đã về rồi."



Người này từ khi xem bộ phim hoạt hình này, nói chuyện càng ngày càng trôi chảy rồi, lúc trước lời nói không có chủ ngữ , đến bây giờ đã có thể nói ra một câu hoàn chỉnh , Phùng Kiến Vũ đúng thật không biết, nguyên lai 《 Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang 》 còn có thể dạy học được.



Bất quá. . .



Nhìn một vật thể bất minh mặc quần áo ngủ Hôi Thái Lang lông xù , gương mặt lạnh lùng cùng mình nói chuyện, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy lạnh cả người, toàn bộ căn nhà đều là âm trầm u ám.



Lần trước mang hắn đi ra ngoài mua quần áo, kết quả đi qua mấy cửa hàng quần áo ngủ , hắn bỗng nhiên nắm bộ quần áo ngủ Hôi Thái Lang không buông tay, làm nhân viên bán hàng cho rằng hắn là em trai nhược trí của Phùng Kiến Vũ , một mực ở bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu, cậu không thể làm gì khác hơn là mua bộ quần áo ngủ lông xù ngu ngốc này



"Vương Thanh. . ." Nghe nói đây là tên hắn , đừng hỏi ta tại sao một con chó sói lại có tên, ta cũng không biết, "Ngươi lại đang xem Hỉ Dương Dương a."



"ừ, Hôi Thái Lang có chút đần."



Phùng Kiến Vũ muốn nói cho hắn, Hôi Thái Lang đời này cũng không thể bắt Hỉ Dương Dương , nếu không phim hoạt hình này làm sao có thể tiếp tục a, bất quá là cậu vẫn nhịn được chưa nói ra, cậu sợ Vương Thanh trong cơn nóng giận đem ti vi đập nát.



"Đại Vũ, đói."



"Thức ăn chuẩn bị cho ngươi đều ăn hết rồi sao?"



Vương Thanh gật đầu, lỗ tai trên cái mũ của bộ quần áo ngủ Hôi Thái Lang cũng gật theo một cái.



"Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Phùng Kiến Vũ còn nói: "Bất quá. . . Ngươi có thể đổi bộ quần áo khác được không?"



Vương Thanh nhíu lỗ mũi, hắn không muốn đổi.



Lần trước bọn họ ăn đi ăn cơm, Vương Thanh không chịu đổi quần áo ngủ,nhất định phải mặc Hôi Thái Lang, Phùng Kiến Vũ cũng kinh sợ, không dám tranh cãi cùng hắn , kết quả lúc ăn cơm, bị người khác vây xem, thật là mắc cở chết người.



Vương Thanh mặt đầy biểu tình không tình nguyện , bất quá vừa nghĩ tới lần trước Phùng Kiến Vũ lúng túng đỏ mặt không thoải mái , hắn vẫn đau xót gật đầu một cái, đi vào phòng , bóng lưng tịch mịch, nhìn đáng thương làm sao.



Phùng Kiến Vũ ngược lại là không nghĩ tới hắn lần này sẽ đáp ứng mau như vậy , nhìn hắn mặc áo sơ mi từ trong phòng đi ra, mới chậm rãi nhếch môi cười.



Bất quá người này mặc vào áo sơ mi, thật là có dáng vẻ tinh anh xã hội a!


"Đi thôi, đi ăn cơm."



...



Bên trong phòng ăn tây, hai người ngồi đối mặt nhau, Phùng Kiến Vũ có chút khẩn trương, mà Vương Thanh, có thể là do bản năng của động vật đi, hắn một mực quan sát hoàn cảnh chung quanh, trên mặt lạnh lùng không có một chút biểu tình.



"Hôm nay chúng ta ăn thịt bò bít tết, tất cả đều là thịt, ngươi hẳn là rất thích."



Mặc dù rất nghèo, nhưng mà Phùng Kiến Vũ luôn luôn cho Vương Thanh ăn bữa ngon , nếu không phải lo lắng hắn nửa đêm đói bụng, đem mình ăn mất, dẫu sao không có tiền nhưng mạng quan trọng a.



Vương Thanh gật đầu một cái, lạnh lùng như tượng



Phùng Kiến Vũ bỉu môi một cái.



Vương Thanh năng lực học tập rất mạnh, hắn cùng Phùng Kiến Vũ sinh sống nửa tháng, đã nắm giữ cơ bản một ít cuộc sống thông thường cùng động tác, giống như đánh răng rửa mặt, còn có ăn cơm loại chuyện nhỏ này, hắn bây giờ đã giống như người bình thường vậy, không tìm ra sơ hở.



Điểm này, Phùng Kiến Vũ vẫn rất cao hứng.



Đến khi thịt bò bít tết lên bàn, Vương Thanh học người ở bàn cách vách , đem thịt bò bít tết của Phùng Kiến Vũ cắt thành từng miếng từng miếng nhỏ , mới bắt đầu ăn phần kia của mình.



"Ngươi xem, bọn họ nhất định là một đôi, hảo ân ái a!" Cô gái bàn cách vách len lén nói với bạn trai mình , đáng tiếc thanh âm không hề nhỏ.



Phùng Kiến Vũ cảm giác tầm mắt chung quanh đều tập trung tới, cậu lúng túng cúi đầu uống một hớp nước, mới nhỏ giọng nói: "Sau này không cần như vậy."



Vương Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, không có gật đầu cũng không lắc đầu.



Quên đi, hắn biết cái gì, hắn cũng không phải là người.



Nhưng mà thanh âm chung quanh càng ngày càng lớn, nhất là cô gái bàn cách vách , nàng đầy mặt hưng phấn, giống như là phát hiện bảo tàng vậy, còn len lén lấy điện thoại di động ra chụp hình, bất quá bị Vương Thanh phát hiện, hắn quét mắt qua một cái , chung quanh lập tức im lặng.



"Tốt lắm, ăn cơm đi."



Phùng Kiến Vũ kinh ngạc với lực uy hiếp của Vương Thanh , cậu nếu không nhìn lầm, mới vừa rồi ánh mắt y lại tỏa lục quang , giống như lần đầu tiên thấy hắn vậy, chỉ bất quá chẳng qua là trong nháy mắt, trừ cậu không ai phát hiện.



Cậu cúi đầu xuống an tĩnh ăn cơm, làm bộ mình cũng không thấy.



"Em nhìn một chút cũng được đi, còn muốn hướng về phía người ta chụp hình, cẩn thận người khác tố cáo em xâm phạm đời tư của người ta."



Phùng Kiến Vũ nhìn về phía nguồn thanh âm , cô gái bàn cách vách bị bạn trai dạy dỗ, nàng đang chu mỏ bán manh tỏ ra khả ái đây, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy buồn cười, lại cảm thấy rất tốt , cậu cũng muốn quen với một cô bạn gái như vậy a.



Vương Thanh theo tầm mắt hắn nhìn sang, đúng dịp thấy nữ sinh kia hôn lên miệng bạn trai nàng một cái, bạn trai nàng không nhịn được cười, cũng không cách nào làm bộ tức giận, cưng chìu gõ trán nàng .
Vương Thanh nhìn bọn họ thân thiết, lại nhìn Phùng Kiến Vũ, mặt không biểu tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy