
Chương 8 [Hoàn]
Đêm ở Kim Lân Đài chưa bao giờ dài đến thế.
Trận chiến đã kết thúc, xác của những con Huyết Nha và đám tà tu đã được dọn dẹp, nhưng mùi máu tanh nồng vẫn lẩn khuất trong từng kẽ gạch, ám vào cả những cánh hoa mẫu đơn vốn kiêu sa rực rỡ.
Trong Tẩm điện phía Tây, không khí đặc quánh sự căng thẳng và mùi thuốc Đông y nồng nặc.
Giang Vãn Ngâm nằm trên chiếc giường lớn trải gấm vóc xa hoa, nhưng sắc mặt nàng lúc này còn trắng hơn cả tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn. Đôi môi vốn đỏ mọng kiêu hãnh giờ tím tái, hơi thở mong manh như ngọn đèn trước gió. Vết thương trước ngực đã được băng bó, nhưng máu đen vẫn rỉ ra, thấm ướt lớp băng trắng toát.
"Chết tiệt!"
Ngụy Vô Tiện đập mạnh tay xuống bàn, làm đổ cả nghiên mực. Hắn vừa bắt mạch cho nàng xong, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại đầy lo âu.
"Là 'Cửu U Băng Độc'. Loại độc này được luyện từ oán khí dưới chín tầng địa ngục của thế giới bên kia. Nó không tấn công vào lục phủ ngũ tạng ngay, mà sẽ đóng băng kim đan, khiến linh lực của người trúng độc tự cắn trả lại chính mình."
Giang Trừng đứng bên mép giường, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt đến bật máu. Hắn nhìn bản thể nữ của mình nằm đó bất động - người mà chỉ vài canh giờ trước còn hung hăng mắng hắn, còn thay hắn đỡ một kiếm chí mạng.
Cảm giác bất lực len lỏi vào tâm trí, khiến hắn nhớ lại cái đêm Liên Hoa Ổ bị diệt môn, cái đêm tỷ tỷ ngã xuống ở Bất Dạ Thiên.
"Có cách giải không?" Giang Trừng gằn giọng, cố nén sự run rẩy trong lời nói.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy khó khăn:
"Có. Nhưng rất nguy hiểm. Cần phải dùng một luồng linh lực cực mạnh, mang tính Thuần Dương để áp chế hàn khí, sau đó dẫn dụ độc tố ra ngoài. Nhưng kinh mạch của nàng ấy hiện tại quá yếu, nếu truyền trực tiếp sẽ vỡ nát ngay."
Hắn nhìn sang Lam Hi Thần và Giang Trừng:
"Cần một người làm 'nguồn' linh lực, và một người làm 'cầu nối'. Người làm cầu nối phải có tần số linh hồn tương đồng tuyệt đối với nàng ấy để dung hòa dòng chảy."
Không cần nói cũng biết ai sẽ đóng vai trò gì.
Lam Hi Thần bước lên một bước. Bạch y của y vẫn còn vương vết máu khô, nhưng ánh mắt y đã lấy lại sự bình tĩnh và vững chãi vốn có. Y đặt tay lên vai Giang Trừng, truyền một hơi ấm trấn an.
"Ta sẽ là nguồn. Linh lực Lam gia ôn hòa nhưng thâm hậu, thích hợp để tẩy tủy."
Giang Trừng gật đầu dứt khoát: "Ta làm cầu nối. Ta là nàng ta, kinh mạch của bọn ta giống hệt nhau."
"Được." Ngụy Vô Tiện nhanh chóng bày bố trận pháp quanh giường, thắp lên bảy ngọn nến định hồn. "Bắt đầu đi. Nhớ kỹ, tâm phải tĩnh. Chỉ cần một chút xao động, cả ba người đều sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Giang Trừng leo lên giường, ngồi xếp bằng phía sau lưng Giang Vãn Ngâm, hai tay áp chặt vào lưng nàng.
Lam Hi Thần ngồi đối diện, hai tay nắm lấy hai tay của Giang Vãn Ngâm, tạo thành một vòng tròn khép kín.
"Vãn Ngâm, thả lỏng." Lam Hi Thần nhìn sâu vào mắt đạo lữ của mình, giọng nói trầm ấm như tiếng chuông chùa, "Tin tưởng ta."
"Ta luôn tin ngươi." Giang Trừng đáp gọn lỏn, nhắm mắt lại.
Vù...
Luồng linh lực màu xanh lam tinh khiết từ người Lam Hi Thần bắt đầu tuôn trào. Nó không ồ ạt như thác lũ, mà êm đềm, bền bỉ như dòng sông ngầm, chảy qua tay Giang Vãn Ngâm, đi vào cơ thể nàng.
Ngay lập tức, luồng hàn khí trong người nàng phản kháng dữ dội. Lông mày nàng nhíu chặt, một tiếng rên rỉ đau đớn bật ra khỏi cổ họng: "Ưm..."
Lớp sương trắng lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra từ cơ thể nàng, làm nhiệt độ trong phòng tụt xuống đột ngột. Những ngọn nến chập chờn muốn tắt.
"Giữ vững!" Ngụy Vô Tiện quát khẽ, tay hắn liên tục vẽ bùa chú vào hư không để ổn định trận pháp.
Giang Trừng cảm nhận được cái lạnh thấu xương truyền từ lưng nàng sang tay mình. Nó lạnh đến mức khiến máu huyết hắn như muốn đông cứng. Hắn nghiến răng, vận Tử Điện trong người để dung hòa.
Dòng điện tím của hắn quấn lấy dòng nước xanh của Lam Hi Thần bên trong cơ thể Giang Vãn Ngâm. Hai luồng sức mạnh vốn đã quen thuộc với nhau qua những lần song tu giữa hai người, nay lại phối hợp ăn ý đến kỳ lạ.
Lam Hi Thần nhắm mắt, y cảm nhận được sự đau đớn mà Giang Trừng đang gánh chịu. Lòng y thắt lại. Y hối hận. Y hối hận vì sự do dự ngu ngốc của mình trước kẻ thù giả mạo đã đẩy người thương vào tình cảnh này.
"Ta sẽ không để mất ai nữa. Tuyệt đối không."
Ý niệm đó bùng lên mạnh mẽ. Linh lực của Lam Hi Thần đột nhiên trở nên rực rỡ hơn, bao bọc lấy kinh mạch mỏng manh của Giang Vãn Ngâm, nhẹ nhàng tách bóc từng tia độc tố đen ngòm.
Thời gian trôi qua từng chút một. Mồ hôi vã ra như tắm trên trán cả ba người.
Giang Trừng cảm thấy ý thức mình bắt đầu mơ hồ. Hắn như lạc vào một vùng ký ức xa lạ nhưng lại vô cùng thân quen.
Hắn thấy một Liên Hoa Ổ vắng lặng không tiếng cười. Hắn thấy một Giang Vãn Ngâm nữ nhi phải gồng mình mặc nam trang, cầm Tam Độc đứng trước bao nhiêu lời gièm pha của thế gian: "Phận đàn bà con gái mà đòi làm tông chủ", "Giang gia mạt vận rồi"...
Hắn thấy những đêm nàng khóc thầm trong miếu thờ tổ tiên, rồi sáng mai lại tô son điểm phấn, dùng nụ cười ngạo nghễ để che giấu sự yếu đuối.
Và hắn thấy... nàng khao khát có một bờ vai để dựa vào đến nhường nào.
"Cố lên... một chút nữa thôi..." Giang Trừng lầm bầm, không biết là nói với chính mình hay nói với bản thể kia.
Ọc!
Giang Vãn Ngâm đột nhiên chồm người dậy, phun ra một ngụm máu đen đặc xuống chiếc chậu đồng mà Ngụy Vô Tiện đã chuẩn bị sẵn.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng từ từ hồng hào trở lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.
"Thành công rồi!" Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, hắn ngã bệt xuống ghế, lau mồ hôi trán.
Lam Hi Thần và Giang Trừng cũng buông tay ra. Cả hai đều kiệt sức. Giang Trừng lảo đảo muốn ngã, Lam Hi Thần vội vàng vươn tay đỡ lấy hắn, kéo hắn vào lòng.
"Vãn Ngâm... vất vả cho ngươi rồi." Lam Hi Thần thì thầm, hôn nhẹ lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn.
Giang Trừng tựa đầu vào ngực y, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, cảm giác an toàn bao trùm lấy hắn. Hắn nhắm mắt lại, chỉ kịp nói một câu trước khi chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức:
"Nàng ta... sống dai lắm... không chết được đâu..."
Khi Giang Vãn Ngâm tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Cơn đau buốt nhói ở ngực nhắc nhở nàng rằng mình vẫn còn sống. Nàng khẽ cựa mình, định ngồi dậy, nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng giữ vai nàng lại.
"Đừng cử động. Vết thương chưa lành hẳn đâu."
Giọng nói quen thuộc, mang theo chút cộc cằn nhưng quan tâm. Giang Trừng đang ngồi bên cạnh giường, tay cầm một bát thuốc đen ngòm. Hắn đã tỉnh dậy từ lúc nào, thay bộ y phục sạch sẽ, nhưng quầng thâm dưới mắt tố cáo việc hắn đã thức canh nàng cả đêm.
Giang Vãn Ngâm nhìn hắn, rồi bật cười yếu ớt:
"Nhìn cái mặt đưa đám của ngươi kìa. Ta đã chết đâu mà làm bộ dạng đó."
"Câm miệng và uống thuốc đi." Giang Trừng múc một thìa thuốc, thổi phù phù cho nguội rồi đưa đến tận miệng nàng, "Đắng lắm đấy, đừng có nhè ra."
Nàng ngoan ngoãn há miệng uống. Vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng, nhưng nàng lại thấy ngọt ngào lạ thường.
"Này," nàng lên tiếng sau khi uống hết bát thuốc, "Hôm qua... ta thấy ngươi khóc."
Giang Trừng cứng người, vành tai đỏ lên: "Ngươi hoa mắt rồi. Bụi bay vào mắt thôi."
"Xì, cùng là Giang Trừng với nhau, ngươi lừa ai hả?" Nàng bĩu môi, rồi ánh mắt trở nên dịu dàng, "Cảm ơn nhé."
"Cảm ơn cái gì?"
"Cảm ơn vì... đã cho ta thấy một Giang Trừng khác." Nàng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang bắt đầu len lỏi vào, "Một Giang Trừng có người yêu thương, có người bảo vệ, và biết cách bảo vệ người khác không chỉ bằng roi vọt."
Giang Trừng im lặng. Hắn đặt bát thuốc xuống, ngập ngừng một chút rồi nói:
"Ngươi... cũng có thể như vậy mà. Lam Hoán ở thế giới của ngươi..."
"Chàng ấy rất tốt." Nàng cắt lời, ánh mắt xa xăm, "Chàng ấy yêu ta, ta biết. Nhưng ta luôn xây một bức tường quanh mình. Ta sợ nếu ta tỏ ra yếu đuối, ta sẽ không bảo vệ được gia tộc. Nhưng nhìn ngươi và Lam Hoán ở đây... ta nhận ra, đôi khi dựa dẫm vào người khác không phải là yếu đuối, mà là cho họ cơ hội để mạnh mẽ."
Hai con người giống hệt nhau ngồi đối diện, như đang soi gương, nhưng tấm gương ấy không phản chiếu hình ảnh hiện tại, mà phản chiếu những khuyết điểm và khao khát sâu kín nhất của tâm hồn.
Cạch.
Cửa phòng mở ra. Lam Hi Thần bước vào, trên tay bưng một đĩa mứt sen trần bì. Thấy Giang Vãn Ngâm đã tỉnh, khuôn mặt y rạng rỡ hẳn lên.
"Giang cô nương, cô tỉnh rồi. Cảm thấy trong người thế nào?"
"Đỡ nhiều rồi. Cảm ơn Trạch Vu Quân cứu mạng." Nàng gật đầu chào y, thái độ đã bớt đi phần gay gắt, thêm vài phần tôn trọng.
Lam Hi Thần đặt đĩa mứt xuống bàn, rồi quay sang nhìn Giang Trừng, ánh mắt y trĩu nặng những tâm tư chưa nói.
"Vãn Ngâm... ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Giang Trừng nhìn y, rồi đứng dậy: "Ra ngoài nói. Để nàng ta nghỉ ngơi."
Hai người bước ra hành lang dài hun hút của Kim Lân Đài. Gió sớm mai se lạnh thổi tung tà áo. Lam Hi Thần dừng lại, quay người đối diện với Giang Trừng.
Đột nhiên, y cúi gập người xuống, thi lễ thật sâu.
Giang Trừng giật mình, vội đưa tay đỡ y: "Lam Hoán! Ngươi làm cái gì vậy?"
Lam Hi Thần không chịu đứng thẳng dậy, giọng y run run:
"Xin lỗi ngươi. Vãn Ngâm, ta xin lỗi."
"Vì chuyện gì? Chuyện tên giả mạo kia sao? Ta đã bảo là..."
"Không chỉ chuyện đó." Lam Hi Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt màu trà ầng ậng nước, "Ta xin lỗi vì đã để bóng ma quá khứ che mờ lý trí, khiến ta do dự vào thời khắc sinh tử. Ta xin lỗi vì đã khiến ngươi phải lo sợ, khiến ngươi phải thấy ta yếu đuối."
Y nắm chặt lấy tay Giang Trừng, siết mạnh như sợ hắn tan biến mất:
"Khi ta thấy cô ấy đỡ kiếm cho ta... ta đã nghĩ đó là ngươi. Khoảnh khắc đó, tim ta như ngừng đập. Ta nhận ra, nếu mất ngươi, ta thắng cả thiên hạ cũng chẳng để làm gì. Ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi cả đời, nhưng hôm qua ta lại suýt thất hứa."
Giang Trừng nhìn người đàn ông trước mặt mình. Một Trạch Vu Quân luôn hoàn hảo, nay lại rũ bỏ tất cả sự tự tôn để nhận lỗi với hắn. Hắn thở dài, đưa tay lên, vụng về lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống trên má y.
"Đồ ngốc." Giang Trừng mắng yêu, khóe môi khẽ cong lên, "Ngươi là người, đâu phải thần thánh mà không có lúc sai lầm? Hơn nữa... hôm qua ngươi rất 'đàn ông'. Cái chiêu Nguyệt Lạc đó... ừm, cũng... được lắm."
Lam Hi Thần ngẩn người, rồi bật cười, nụ cười còn vương nước mắt nhưng rạng rỡ như ánh dương quang. Y kéo Giang Trừng vào lòng, ôm thật chặt.
"Ta hứa, Vãn Ngâm. Sẽ không có lần sau. Từ nay về sau, kiếm của ta chỉ vì ngươi mà tuốt, sáo của ta chỉ vì ngươi mà thổi."
Giang Trừng dụi mặt vào vai y, hít hà mùi hương gỗ đàn hương ấm áp, khẽ ừ một tiếng: "Ta ghi nhớ. Nếu ngươi thất hứa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Buổi trưa hôm đó, Ngụy Vô Tiện triệu tập mọi người tại Đấu Nghiên Sảnh.
Trên bàn là mảnh Cửu Anh Huyết Ngọc đã bị vỡ làm đôi sau trận chiến, nhưng nó vẫn tỏa ra một luồng khí đen nhè nhẹ, liên kết với vết nứt trên bầu trời.
"Ta có tin tốt và tin xấu." Ngụy Vô Tiện xoay cây sáo trần tình, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
"Nói tin xấu trước đi." Giang Vãn Ngâm ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn còn xanh xao nhưng khí thế đã hồi phục phần nào.
"Tin xấu là, vết nứt không gian đang dần khép lại, nhưng nó cần một lực đẩy cuối cùng để đóng hoàn toàn. Nếu không đóng kịp trong vòng ba canh giờ nữa, nó sẽ trở thành một lỗ hổng vĩnh viễn, hút cạn linh khí của cả hai thế giới."
"Còn tin tốt?" Lam Hi Thần hỏi.
"Tin tốt là ta đã tìm ra cách đóng nó." Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng vào Giang Vãn Ngâm, ánh mắt thoáng chút buồn bã, "Vật quy nguyên chủ. Cánh cổng mở ra vì cô, nó cũng phải đóng lại bởi cô. Cô phải mang theo mảnh ngọc này, quay trở về thế giới của mình, và phá hủy nó ở bên kia. Khi đó, kết nối sẽ bị cắt đứt."
Không gian chìm vào im lặng.
Điều này có nghĩa là... sự chia ly đã đến.
Giang Vãn Ngâm cầm lấy mảnh ngọc vỡ, ngắm nghía nó một chút, rồi nhếch mép cười:
"Ta tưởng chuyện gì to tát. Về thì về thôi. Ta cũng nhớ cái ổ chó của ta ở bên kia rồi. Ở đây nhìn hai tên đoạn tụ các ngươi ân ái, ta ngứa mắt lắm."
Dù lời nói đầy vẻ châm chọc, nhưng ai cũng nghe ra sự quyến luyến trong đó.
Kim Lăng từ ngoài chạy vào, mắt đỏ hoe: "A di... người phải đi thật sao?"
Giang Vãn Ngâm vẫy tay gọi nó lại. Nàng rút chiếc nhẫn Tử Điện trên tay mình ra - chiếc nhẫn của thế giới bên kia, đặt vào tay Kim Lăng.
"Cầm lấy. Đây là quà gặp mặt, cũng là quà chia tay. Ở thế giới của ta, ta không bảo vệ được con. Ở đây, con phải sống cho thật tốt, thay cả phần của Kim Lăng bên kia nữa."
Kim Lăng òa khóc nức nở, ôm chầm lấy nàng: "A di... hu hu..."
Giang Trừng đứng một bên, quay mặt đi chỗ khác, hốc mắt cũng cay cay. Hắn hắng giọng:
"Về bển... nhớ quản lý cái miệng lại. Đừng có để bị thương nữa. Mất mặt Giang gia."
Giang Vãn Ngâm buông Kim Lăng ra, đứng dậy, đi tới trước mặt bản thể nam của mình. Nàng vươn tay, chỉnh lại cổ áo cho hắn.
"Ngươi cũng thế. Bớt cau có đi, mau già lắm. Và..." Nàng ghé sát tai hắn thì thầm, "Giữ chặt Lam Hoán nhé. Chàng ấy là người tốt hiếm có đấy."
Sau đó, nàng quay sang Lam Hi Thần, mỉm cười rạng rỡ - một nụ cười không còn sự soi mói hay so sánh, chỉ có sự chân thành:
"Trạch Vu Quân, cảm ơn chàng đã cho ta thấy một Lam Hoán mạnh mẽ như thế nào. Ta sẽ về dạy dỗ lại phu quân nhà ta theo gương chàng."
Lam Hi Thần mỉm cười, chắp tay thi lễ: "Bảo trọng, Giang Tông chủ."
Dưới vết nứt đen ngòm trên bầu trời, gió lồng lộng thổi.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ khởi động trận pháp dịch chuyển. Một cột sáng trắng xóa bắn thẳng lên trời.
Giang Vãn Ngâm bước vào cột sáng. Mái tóc dài và tà áo tím của nàng bay phần phật. Nàng quay lại nhìn mọi người lần cuối, ánh mắt lướt qua Kim Lăng, Lam Hi Thần, và dừng lại ở Giang Trừng.
"Tạm biệt."
Nàng giơ cao mảnh ngọc, truyền linh lực vào nó.
Vút!
Cột sáng thu nhỏ lại rồi biến mất hút vào trong khe nứt. Ngay sau đó, vết nứt đen ngòm trên bầu trời bắt đầu khép lại ầm ầm như tiếng sấm rền, rồi tan biến hoàn toàn, trả lại bầu trời thu xanh ngắt, trong veo không một gợn mây.
Giang Trừng đứng nhìn lên khoảng không trống rỗng đó hồi lâu. Một cảm giác trống vắng len lỏi trong tim, như thể một phần linh hồn hắn vừa bị lấy đi.
Nhưng rồi, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay hắn.
"Vãn Ngâm, chúng ta về thôi." Lam Hi Thần dịu dàng nói.
Giang Trừng quay sang nhìn y, siết chặt bàn tay đó. Hắn biết, dù người kia đã đi, nhưng hắn vẫn còn trọn vẹn ở đây, bên cạnh người yêu thương hắn nhất.
"Ừ. Về nhà."
Hai bóng người, một tím một trắng, sánh bước bên nhau rời khỏi Kim Lân Đài, bỏ lại sau lưng những đau thương và hỗn loạn, hướng về một tương lai bình yên hơn.
HOÀN!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro