Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


​Bầu trời phía trên Kim Lân Đài không còn là màu xanh ngắt của ngày thu nữa. Nó đã bị xé toạc bởi một vết nứt đen ngòm, tà khí cuồn cuộn đổ xuống như thác lũ, nhuộm đỏ cả những mái ngói cong vút dát vàng.
​Tiếng tù và ù... ù... trầm đục vang lên liên hồi, cộng hưởng với tiếng quạ kêu quạ... quạ... tạo thành một bản giao hưởng chết chóc. Hàng ngàn con Huyết Nha - loài quạ khổng lồ mắt đỏ, mỏ sắt, cánh dài trượng rưỡi - từ trong khe nứt lao xuống, mang theo những tu sĩ áo đen của Huyết Ảnh Các.
​"Bảo vệ kết giới! Không được để chúng đáp xuống!"
​Tiếng hét của Kim Lăng khản đặc giữa tiếng gió gào thét. Thằng bé đứng giữa Đấu Nghiên Sảnh, tay nắm chặt Tuế Hoa, chỉ huy đám môn sinh Kim gia đang hoảng loạn bắn tên lên trời.
​Vút! Vút! Vút!
​Hàng vạn mũi tên bọc linh lực lao lên, nhưng đám Huyết Nha da dày thịt béo, tên bắn trúng chỉ phát ra tiếng keng keng như va vào đá, không xi nhê gì. Ngược lại, chúng sà xuống, móng vuốt sắc nhọn quắp lấy các tu sĩ ném lên cao rồi thả rơi xuống đất bịch nát bấy.
​Máu bắt đầu chảy. Mùi tanh nồng hòa lẫn mùi khói bụi bốc lên nghẹt thở.
​Giữa khung cảnh địa ngục đó, ba bóng người vẫn đứng vững như kiềng ba chân, tạo thành tuyến phòng thủ mạnh nhất.
​"Muốn chết!"
​Giang Vãn Ngâm hét lên một tiếng chói tai. Nàng đạp mạnh chân xuống đất, mượn lực phóng vút lên không trung. Tà áo tím tung bay phần phật, Tam Độc trong tay nàng hóa thành ngàn vạn bóng kiếm.
​Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
​Kiếm khí sắc bén cắt ngọt qua cổ lũ Huyết Nha. Máu đen bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng sứ của nàng, nhưng nàng không hề chớp mắt. Mỗi đường kiếm là một mạng, tàn nhẫn và dứt khoát. Nàng như một vũ nữ điên cuồng nhảy múa giữa mưa máu, vừa quyến rũ vừa đáng sợ.
​Ở phía dưới, Giang Trừng đóng vai trò lá chắn vững chãi. Tử Điện trên tay hắn đã hóa hình tối đa, trở thành một con mãng xà điện khổng lồ bao quanh khu vực trung tâm.
​Đoàng!!!
​Mỗi cú quất roi của hắn mang theo sấm sét kinh hoàng, đánh bật bất cứ kẻ địch nào dám bén mảng đến gần Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện.
​"Lam Hoán! Đừng để chúng tụ lại!" Giang Trừng gầm lên.
​Lam Hi Thần đứng ở vị trí trung tâm, mắt nhắm nghiền, Liệt Băng đặt trên môi.
​U... u... u...
​Tiếng tiêu không còn êm dịu như thường ngày, mà mang âm hưởng của "Phá Chướng Âm" - một tuyệt kỹ thất truyền của Lam gia. Sóng âm mắt thường có thể thấy được lan tỏa ra xung quanh, tạo thành những vòng tròn gợn sóng màu xanh lam.
​Bất cứ tên tu sĩ áo đen nào lọt vào phạm vi của tiếng sáo đều ôm đầu gào thét, cử động chậm chạp như bị đeo chì vào chân. Thậm chí những con Huyết Nha đang hung hăng cũng bị sóng âm làm rối loạn phương hướng, đâm sầm vào nhau rầm rầm.
​Ngụy Vô Tiện đứng cạnh Lam Vong Cơ, Trần Tình xoay tít trên tay. Hắn cười gằn:
​"Chà, phối hợp tốt đấy! Đã thế thì để ta thêm chút gia vị!"
​Hắn đưa sáo lên môi, thổi một khúc quỷ dị. Từ dưới lòng đất Kim Lân Đài, oán khí tích tụ trăm năm từ những âm mưu tranh quyền đoạt vị bỗng chốc trỗi dậy, hóa thành những cánh tay đen kịt tóm lấy chân kẻ địch, kéo tuột chúng xuống đất.
​"Giết chúng cho ta!" Ngụy Vô Tiện ra lệnh.
​Thế trận tưởng chừng như đang nghiêng về phe chính nghĩa. Sự kết hợp giữa công (Song Giang), thủ (Lam Hi Thần) và khống chế (Ngụy Vô Tiện) quá hoàn hảo.
​Nhưng, kẻ địch thực sự vẫn chưa lộ diện.
​Từ trong khe nứt đen ngòm trên bầu trời, một cỗ kiệu hoa lệ được bốn con quái thú đầu rồng mình ngựa kéo từ từ hạ xuống. Cỗ kiệu được bao phủ bởi rèm lụa đen thêu chỉ vàng, tỏa ra uy áp kinh người khiến không khí xung quanh đặc quánh lại.
​"Dừng tay."
​Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trong kiệu. Âm lượng không lớn, nhưng lại áp đảo cả tiếng tiêu Liệt Băng và tiếng sấm Tử Điện.
​Đám tu sĩ Huyết Ảnh Các lập tức lùi lại, quỳ rạp xuống không trung hô vang: "Tham kiến Các chủ!"
​Giang Vãn Ngâm đáp xuống đất, đứng cạnh Giang Trừng, thở hồng hộc. Nàng lau vết máu trên má, nheo mắt nhìn cỗ kiệu: "Cuối cùng con rùa rụt cổ cũng chịu chui ra."
​Rèm kiệu từ từ được vén lên.
​Một nam nhân bước ra.
​Khoảnh khắc người đó lộ diện, cả Kim Lân Đài như chết lặng. Gió ngừng thổi. Tiếng sáo của Lam Hi Thần im bặt phụt một tiếng, ngón tay y cứng đờ trên lỗ sáo.
​Nam nhân kia mặc y phục màu vàng kim pha lẫn sắc đen, đầu đội mũ ô sa, mi tâm điểm một dấu chu sa đỏ rực. Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt cười cong cong hình trăng khuyết, khóe miệng luôn hiện hữu một nụ cười ôn nhu, nhã nhặn đến mức giả tạo.
​Hắn đứng đó, chắp tay sau lưng, phong thái ung dung tự tại, nhìn xuống đám người bên dưới như nhìn lũ kiến cỏ.
​Không ai khác. Là khuôn mặt đó. Khuôn mặt đã ám ảnh Lam Hi Thần suốt bao năm qua.
​"A... A Dao?"
​Lam Hi Thần thì thầm, giọng run rẩy như sắp vỡ vụn. Liệt Băng trên tay y suýt chút nữa rơi xuống đất. Cả thế giới trong mắt y bỗng chốc quay cuồng. Quan Âm Miếu, mưa máu, lời trăng trối cuối cùng, và hình ảnh người đệ kết nghĩa bị chôn vùi dưới quan tài... tất cả ùa về như một cơn lũ quét sạch lý trí.
​Nam nhân trên cao nhìn thấy phản ứng của Lam Hi Thần, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn. Hắn bước xuống từng bậc thang vô hình trên không trung, giọng nói ngọt ngào như mật độc:
​"Nhị ca... Đã lâu không gặp. Huynh vẫn khỏe chứ?"
​"Ngươi... ngươi là..." Lam Hi Thần lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Lý trí y gào thét rằng Kim Quang Dao đã chết, hồn phi phách tán, bị phong ấn vĩnh viễn cùng Nhiếp Minh Quyết. Nhưng người trước mặt... từ giọng nói, ánh mắt, đến cách gọi "Nhị ca", tất cả đều giống hệt.
​"Sao thế? Nhị ca không nhận ra A Dao sao?" Kẻ kia nghiêng đầu, vẻ mặt tủi thân giả tạo, "Huynh đã hứa sẽ không bao giờ làm hại ta mà? Tại sao huynh lại đâm ta một kiếm đó?"
​Câu nói này chính là đòn chí mạng.
​Lam Hi Thần ôm ngực, lảo đảo khuỵu xuống một chân. Cơn đau tim tái phát, nỗi ân hận dằn vặt y suốt hai năm qua lại bị khơi dậy tàn nhẫn.
​"Lam Hoán! Tỉnh lại đi! Hắn không phải Kim Quang Dao!" Giang Trừng hét lên, lao tới đỡ lấy vai y.
​Nhưng Lam Hi Thần dường như không nghe thấy gì. Trong mắt y chỉ còn lại hình bóng của "Kim Quang Dao" đang tiến lại gần.
​Kẻ kia - Các chủ Huyết Ảnh Các - thực chất chỉ là một kẻ có ngoại hình ngẫu nhiên giống hệt Kim Quang Dao ở thế giới bên kia, hoặc có thể hắn đã dùng thuật hoán đổi diện mạo để đánh vào điểm yếu tâm lý của đối thủ mạnh nhất.
​"Nhị ca... ta lạnh lắm... dưới đất lạnh lắm..."
​Hắn tiến đến gần, tay phải giấu trong tay áo khẽ động. Một thanh kiếm mềm, mỏng như lá lúa, lấp lánh ánh sáng xanh tẩm kịch độc trượt ra khỏi tay áo hắn.
​Lúc này, Lam Hi Thần hoàn toàn mất khả năng phòng vệ. Giang Trừng đang bận đỡ y nên cũng sơ hở.
​"Chết đi!"
​Kẻ giả mạo gầm lên, nụ cười ôn nhu biến mất, thay vào đó là bộ mặt dữ tợn. Hắn vung kiếm nhắm thẳng vào tim Lam Hi Thần. Khoảng cách quá gần, Giang Trừng không kịp rút Tam Độc đỡ đòn.
​PHẬP!
​Tiếng lưỡi kiếm xuyên qua da thịt vang lên rợn người.
​Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Lam Hi Thần.
​Nhưng, người trúng kiếm không phải y. Cũng không phải Giang Trừng.
​Một bóng người màu tím sẫm đã lao đến chắn trước mặt y, dùng chính thân mình hứng trọn nhát kiếm chí mạng đó.
​Là Giang Vãn Ngâm.
​"Hộc..."
​Nàng phun ra một ngụm máu tươi, hai tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén của kẻ thù, mặc cho lòng bàn tay bị cứa nát, máu chảy ròng ròng xuống cổ tay trắng ngần.
​"Ngươi... dám... đụng vào hắn?"
​Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn kẻ giả mạo, miệng nở một nụ cười vấy máu đầy kinh dị và ngạo nghễ.
​"Giang... Giang cô nương?" Lam Hi Thần sững sờ, đồng tử co rút lại cực độ.
​Giang Vãn Ngâm không quay đầu lại, nàng gằn giọng:
​"Lam Hoán! Chàng là đồ ngốc! Hắn ta là đồ giả! Chồng ta... chồng ta dù có chết đi sống lại cũng không bao giờ dùng ánh mắt dơ bẩn đó nhìn ta!"
​Nàng hét lên một tiếng, vận toàn bộ linh lực còn lại vào đôi tay đẫm máu. Tử Điện trên ngón tay nàng bùng nổ một luồng sáng chói lòa.
​"Cút!"
​ẦM!
​Một luồng xung kích cực mạnh hất văng kẻ giả mạo ra xa. Hắn lộn vài vòng trên không trung mới đứng vững lại được, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhân điên rồ trước mặt.
​Giang Vãn Ngâm lảo đảo, ngã ngửa ra sau.
​"Vãn Ngâm!"
​Giang Trừng và Lam Hi Thần cùng lúc đỡ lấy nàng.
​Vết thương trên ngực nàng rất sâu, máu đen trào ra ồ ạt, thấm ướt cả vạt áo tím, lan sang cả bạch y của Lam Hi Thần. Độc tố bắt đầu lan tỏa, khiến môi nàng tím tái.
​"Ngươi... đồ ngu này!" Giang Trừng tay run lẩy bẩy bịt lấy vết thương cho nàng, giọng lạc đi vì hoảng sợ, "Ai mượn ngươi đỡ? Ai mượn ngươi làm anh hùng?"
​Giang Vãn Ngâm ho khù khụ, máu trào ra khóe miệng. Nàng đưa bàn tay dính đầy máu lên chạm vào má bản thể nam của mình, cười yếu ớt:
​"Mắng... mắng cái gì... Ta không đỡ... để chàng ấy chết à? Chàng ấy chết... ngươi sẽ khóc... xấu lắm..."
​Rồi nàng quay sang Lam Hi Thần, đôi mắt bắt đầu mờ đi nhưng vẫn cố gắng trừng y:
​"Còn chàng... Lam Hoán... tỉnh lại chưa? Đừng để... quá khứ dắt mũi nữa... Bảo vệ... bảo vệ người trước mắt đi..."
​Lam Hi Thần nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng. Hơi ấm đang rời bỏ cơ thể nàng. Lời nói của nàng như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt y, đánh bay mọi ảo ảnh, mọi sự yếu đuối hèn nhát bấy lâu nay.
​Y nhìn vết máu trên ngực nàng - người phụ nữ mang khuôn mặt của người y yêu thương nhất. Rồi y ngước lên nhìn Giang Trừng đang nghiến răng kìm nén nước mắt.
​Sự đau đớn chuyển hóa thành cơn thịnh nộ.
​Lam Hi Thần nhẹ nhàng đặt tay Giang Vãn Ngâm xuống, đứng dậy.
​"Vãn Ngâm, chăm sóc cô ấy."
​Giọng y bình thản. Quá mức bình thản. Nhưng Giang Trừng rùng mình khi nghe thấy âm điệu đó. Nó lạnh hơn cả băng tuyết ngàn năm trên đỉnh Cô Tô.
​Lam Hi Thần quay người lại, đối mặt với tên Các chủ giả mạo kia. Y tháo mạt ngạch trên trán xuống - hành động thể hiện sự giải phóng hoàn toàn, không còn quy tắc, không còn trói buộc. Y quấn mạt ngạch quanh cổ tay cầm kiếm.
​"Ngươi..." Kẻ giả mạo nhìn khí thế tỏa ra từ Lam Hi Thần, bất giác lùi lại một bước, nụ cười trên môi méo xệch, "Nhị ca, huynh định giết ta lần nữa sao?"
​"Câm miệng."
​Lam Hi Thần giơ Sóc Nguyệt lên. Kiếm quang bùng lên chói lòa, không phải màu xanh lam nhu hòa nữa, mà pha lẫn sắc trắng lạnh lẽo chết chóc.
​"Ngươi mượn gương mặt của hắn để làm điều ác. Ngươi mượn tình cảm của ta để đả thương người thân của ta."
​Lam Hi Thần bước tới, mỗi bước chân y đi qua, không khí xung quanh như đông cứng lại, sương giá phủ trắng mặt đất.
​"Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, tại sao ta lại được gọi là Trạch Vu Quân."
​Vút!
​Y biến mất tại chỗ.
​Nhanh! Quá nhanh!
​Kẻ giả mạo chưa kịp chớp mắt thì Lam Hi Thần đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
​Xoẹt!
​Một đường kiếm chém xuống. Kẻ giả mạo vội vàng đưa kiếm mềm lên đỡ.
​Keng!
​Thanh kiếm mềm của hắn bị Sóc Nguyệt chém gãy đôi như bẻ cành khô. Lực đạo kinh hoàng khiến hắn hộc máu, bay ngược ra sau đập vào vách đá.
​Nhưng Lam Hi Thần không dừng lại. Y lao tới, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn lên trời cao.
​"Liệt Băng!"
​Y ném cây sáo ngọc lên, dùng linh lực điều khiển nó xoay tròn xung quanh kẻ thù, tạo thành một lồng giam bằng lưỡi dao gió sắc lẹm.
​"A A A!!!"
​Kẻ giả mạo bị hàng ngàn lưỡi dao gió cắt vào da thịt, y phục rách nát, lộ ra khuôn mặt thật xấu xí đầy sẹo dưới lớp mặt nạ da người bị rách.
​"Hóa ra chỉ là một con quỷ mặt nạ." Lam Hi Thần lạnh lùng nói.
​Ở phía dưới, Giang Trừng vừa truyền linh lực duy trì sự sống cho bản thể nữ, vừa ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Hắn chưa bao giờ thấy Lam Hi Thần đánh nhau theo kiểu áp đảo tàn bạo như vậy. Không còn là quân tử, y bây giờ là một vị thần báo thù.
​"Kết thúc đi."
​Lam Hi Thần chắp tay, Sóc Nguyệt bay vút lên cao, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài mười trượng, tỏa ánh sáng rực rỡ như mặt trăng rằm.
​"Nguyệt Lạc!"
​Thanh kiếm khổng lồ giáng xuống ẦM một tiếng long trời lở đất, xuyên thẳng qua người tên Các chủ, ghim chặt hắn xuống nền đá Kim Lân Đài.
​Cú va chạm mạnh đến mức tạo ra một làn sóng xung kích thổi bay toàn bộ đám Huyết Nha và tu sĩ áo đen còn sót lại ra xa hàng dặm.
​Kẻ thù tắt thở ngay lập tức, không kịp trăn trối nửa lời.
​Khói bụi tan đi.
​Lam Hi Thần đứng đó, bạch y nhuốm máu kẻ thù và cả máu người thân, tóc đen xõa tung trong gió. Y đứng quay lưng về phía mọi người, đôi vai run rẩy.
​Giang Trừng nhẹ nhàng đặt Giang Vãn Ngâm xuống đã được Ngụy Vô Tiện và các y sư tiếp quản, rồi bước tới phía sau đạo lữ của mình.
​"Lam Hoán." Hắn gọi khẽ.
​Lam Hi Thần quay lại. Khuôn mặt y đẫm nước mắt. Không phải nước mắt vì đau thương cho kẻ đã chết, mà là sự giải tỏa sau bao năm kìm nén.
​Y nhào tới ôm chầm lấy Giang Trừng, gục đầu vào vai hắn, khóc nấc lên như một đứa trẻ:
​"Vãn Ngâm... ta xin lỗi... ta xin lỗi... Ta suýt nữa đã hại chết cô ấy... Ta suýt nữa hại chết ngươi..."
​Giang Trừng vòng tay ôm chặt lấy y, siết mạnh đến mức muốn khảm y vào người mình. Hắn vỗ về tấm lưng đang run rẩy kia, giọng khàn khàn nhưng đầy bao dung:
​"Không sao rồi. Ngươi làm tốt lắm. Ngươi đã bảo vệ được bọn ta."
​Phía xa, Giang Vãn Ngâm nằm trên cáng thương, tuy đau đớn nhưng vẫn cố hé mắt nhìn cảnh tượng này. Khóe môi tái nhợt của nàng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhõm.
​"Đồ ngốc... Cuối cùng cũng chịu... đàn ông lên một chút."
​Nàng nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê, bàn tay buông thõng xuống vẫn nắm chặt mảnh Cửu Anh Huyết Ngọc nhuốm máu.
​Trận chiến Kim Lân Đài tạm thời kết thúc, nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ. Và bí mật về cánh cổng không gian vẫn còn đó, chờ đợi họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro