Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


​Đêm tại Kim Lân Đài, gió lạnh buốt giá luồn qua những khe cửa sổ chạm trổ tinh xảo, mang theo hơi ẩm ướt của sương đêm và mùi tanh nồng chưa tan hết của máu.
​Đấu Nghiên Sảnh giờ đây không còn là nơi xử lý công vụ trang nghiêm nữa. Nó đã biến thành một phòng thẩm vấn dã chiến đầy áp lực. Mạc Viễn - tên thích khách của Huyết Ảnh Các - bị trói gô bằng dây Tiên Thằng, quỳ rạp dưới sàn nhà lạnh lẽo. Miệng hắn bị nhét một miếng giẻ rách để ngăn việc cắn lưỡi tự sát, đôi mắt vằn lên tia máu nhìn chằm chằm vào những người đang đứng vây quanh.
​Cánh cửa sảnh một lần nữa mở ra cạch một tiếng lớn.
​Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bước vào. Ngụy Vô Tiện vừa nhận được tin báo khẩn cấp từ Lam Hi Thần qua bướm truyền tin, hắn lập tức kéo Lam Trạm ngự kiếm từ Cô Tô đến Lan Lăng không ngừng nghỉ.
​"Chà chà..."
​Ngụy Vô Tiện xoay cây sáo Trần Tình trên tay, ánh mắt lướt qua đống gỗ vụn ngổn ngang và vết máu khô trên sàn, rồi dừng lại ở tên thích khách đang run lẩy bẩy. Hắn chép miệng:
​"Kim Lăng, cữu cữu của con dạy dỗ khách khanh kiểu gì mà để nhà cửa toang hoang thế này? Biết thế ta đã mang mấy con hung thi đến dọn dẹp giúp."
​Kim Lăng đang ngồi một góc để y sư băng bó vết thương, thấy Ngụy Vô Tiện đến thì mắt sáng lên, nhưng miệng vẫn cứng cỏi:
​"Ai cần ngươi giúp! Ta tự lo được!"
​Giang Trừng đang đứng khoanh tay dựa cột, nghe vậy thì hừ lạnh: "Tự lo được mà suýt nữa bị một con dao găm đâm thủng họng à? Nếu không phải bọn ta đến kịp, giờ này ngươi đang uống trà với Diêm Vương rồi!"
​"Được rồi, bớt cãi nhau đi."
​Giang Vãn Ngâm lên tiếng. Nàng đã thay một bộ y phục gọn gàng hơn, mái tóc dài được buộc cao để lộ vầng trán cao ngạo nghễ. Nàng bước tới trước mặt Mạc Viễn, rút miếng giẻ trong miệng hắn ra.
​"Phụt!"
​Mạc Viễn phun một bãi nước bọt lẫn máu về phía nàng. Giang Vãn Ngâm nghiêng đầu né tránh một cách nhẹ nhàng, ánh mắt ánh lên vẻ ghê tởm như nhìn một con gián.
​"Khá khen cho cái gan chó của ngươi." Nàng nhếch mép, "Nhưng để xem lát nữa ngươi còn cứng miệng được không."
​Nàng quay sang gật đầu với Ngụy Vô Tiện: "Ngươi dùng Trần Tình hay để ta dùng Tử Điện?"
​Ngụy Vô Tiện cười hì hì, vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ: "Sư muội... à quên, Giang cô nương cứ tự nhiên. Ta và Lam Trạm ở đây hỗ trợ thôi. Dù sao tra khảo bằng roi vẫn là đặc sản của Giang gia mà."
​Không khí trong phòng chùng xuống, nặng nề như chì.
​Màn tra khảo bắt đầu không bằng những câu hỏi, mà bằng tiếng xèo xèo đáng sợ của dòng điện tím.
​Giang Trừng và Giang Vãn Ngâm dường như không cần bàn bạc, họ phối hợp với nhau một cách tàn nhẫn và nhịp nhàng.
​Chát!
​Một roi của Giang Trừng quất xuống vai trái Mạc Viễn, khiến hắn gào lên đau đớn, da thịt cháy xém, mùi khét lẹt bốc lên.
​"Huyết Ảnh Các ở đâu?" Giang Trừng gằn giọng.
​Mạc Viễn cắn răng, mồ hôi hột túa ra như tắm: "Ta... không biết..."
​Chát!
​Lần này là roi của Giang Vãn Ngâm quất vào vai phải. Lực đạo của nàng không hề thua kém nam nhân, thậm chí còn hiểm hóc hơn khi nhắm vào huyệt đạo gây đau đớn tột cùng nhưng không làm chết người.
​"Các chủ của ngươi là ai? Mục đích của hắn là gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
​"Giết... giết ta đi..." Hắn thở hắt ra, mặt mày tái mét.
​Lam Hi Thần đứng ở phía xa, y nhíu mày. Y vốn không thích những cảnh tượng máu me bạo lực thế này, nhưng y hiểu đối với những kẻ tà đạo, lòng nhân từ là thứ xa xỉ. Y chỉ lẳng lặng quan sát, tay nắm chặt Liệt Băng, sẵn sàng ứng biến nếu tên này giở trò.
​Sau một hồi chịu đựng "song kiếm hợp bích" của hai vị tông chủ, tinh thần của Mạc Viễn bắt đầu sụp đổ. Hắn là tà tu, nhưng hắn chưa từng thấy ai ra tay tàn độc và dứt khoát như hai người này.
​"Nói!" Giang Trừng quát lớn, Tử Điện hóa thành roi dài siết chặt cổ hắn, "Cơ hội cuối cùng!"
​Mạc Viễn ho sặc sụa khụ khụ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Hắn ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Giang Vãn Ngâm, rồi bật cười khanh khách một cách điên dại:
​"Ha ha ha... Các ngươi... các ngươi nghĩ bắt được ta là xong sao? Đã quá muộn rồi!"
​Hắn nhìn chằm chằm vào Giang Vãn Ngâm, ánh mắt tham lam và quỷ dị:
​"Ngươi... chính là chìa khóa. Các chủ đã tìm thấy ngươi. Cánh cổng không gian đã được định vị nhờ vào linh lực của ngươi!"
​Giang Vãn Ngâm sững người, bàn tay cầm roi khẽ run lên: "Ngươi nói cái gì?"
​Mạc Viễn cười gằn, giọng khàn đặc:
​"Huyết Ảnh Các muốn hợp nhất hai thế giới. Thế giới của bọn ta linh khí đã cạn kiệt, bọn ta cần một vùng đất mới màu mỡ như nơi này để cai trị. Nhưng rào cản không gian quá lớn... cho đến khi ngươi xuất hiện."
​Hắn nhổ một ngụm máu đen xuống sàn phẹt, tiếp tục nói:
​"Ngươi mang theo dấu ấn của Huyết Ảnh Trận khi xuyên không. Chỉ cần bắt được ngươi, dùng máu của ngươi để tế cờ, cánh cổng sẽ mở rộng vĩnh viễn. Khi đó, đại quân Huyết Ảnh sẽ tràn sang... Kim Lân Đài này, Vân Thâm Bất Tri Xứ kia... tất cả sẽ thành biển máu!"
​Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc. Kim Lăng sợ hãi bụm miệng. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, tay siết chặt Trần Tình.
​Giang Vãn Ngâm lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Nàng là nguyên nhân? Nàng chính là tai họa mang đến sự diệt vong cho thế giới này?
​Thấy vẻ hoang mang của nàng, Mạc Viễn càng thêm đắc ý. Hắn liếc nhìn Lam Hi Thần đang đứng đó với vẻ mặt trầm ngâm, rồi cười cợt nhả:
​"Còn ngươi, Trạch Vu Quân danh tiếng lẫy lừng. Nghe đồn ngươi thanh cao thoát tục lắm cơ mà? Sao lại đi giao du với lũ Giang gia tàn bạo này? Hay là..."
​Hắn nhìn qua lại giữa Giang Trừng và Lam Hi Thần, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt và dâm tà:
​"Hay là ngươi cũng chỉ là một tên đoạn tụ đê tiện? Thèm khát cái thân xác đàn ông của Giang Tông chủ? Chậc chậc, đường đường là Tông chủ Lam gia mà lại đi nằm dưới thân một gã đàn ông cộc cằn, thô lỗ... Hay là ngươi thích cả hai? Muốn thử luôn cả ả đàn bà lẳng lơ kia cho đủ bộ..."
​Rầm!
​Lời nói của hắn chưa kịp dứt thì cả thân người hắn bỗng nhiên bị một lực vô hình đè nghiến xuống sàn nhà, mạnh đến mức gạch đá dưới thân hắn vỡ vụn rắc rắc.
​"A A A!!!"
​Mạc Viễn hét lên thảm thiết, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang bị nghiền nát. Hắn không thể cử động, thậm chí không thể thở.
​Mọi người trong phòng giật mình quay lại.
​Lam Hi Thần vẫn đứng đó, nhưng khí chất quanh y đã hoàn toàn thay đổi.
​Không còn là gió xuân ấm áp, không còn là vầng trăng sáng dịu dàng. Lúc này, Lam Hi Thần giống như một tảng băng ngàn năm lạnh lẽo, uy áp tỏa ra từ y khiến ngay cả Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy rùng mình.
​Y bước chậm rãi về phía Mạc Viễn. Tiếng đế giày của y chạm xuống sàn gỗ cộp... cộp... nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng, mỗi bước chân như giẫm lên tim người khác.
​Trên tay y, Liệt Băng tỏa ra luồng hàn khí trắng xóa, sắc lạnh như lưỡi dao.
​"Ngươi vừa nói cái gì?"
​Giọng Lam Hi Thần rất nhẹ, rất êm, nhưng nghe vào tai Mạc Viễn lại như tiếng gọi của tử thần.
​"Ta... ta..." Mạc Viễn muốn nói nhưng áp lực linh lực quá lớn khiến hắn không thể thốt nên lời. Máu tươi trào ra từ thất khiếu (mắt, mũi, tai, miệng).
​Lam Hi Thần cúi xuống, đôi mắt màu trà thường ngày luôn chứa đựng ý cười giờ đây sâu thẳm và tối tăm như vực thẳm. Y nhìn Mạc Viễn, không giận dữ, chỉ có sự khinh miệt lạnh lùng tột độ.
​"Ngươi sỉ nhục ta, ta có thể bỏ qua vì ta không chấp kẻ tiểu nhân. Ngươi âm mưu xâm chiếm thế giới này, ta sẽ dùng kiếm để trả lời."
​Y đưa tay, luồng linh lực xanh lam từ đầu ngón tay y bắn ra, găm chặt vào huyệt Thiên Linh cái của Mạc Viễn nhưng không giết chết hắn, chỉ khiến hắn đau đớn đến mức linh hồn như bị xé rách.
​"Nhưng..." Lam Hi Thần gằn từng chữ, âm điệu lạnh buốt, "...ngươi dám dùng cái miệng dơ bẩn đó để xúc phạm Vãn Ngâm và tình cảm của ta dành cho hắn. Ngươi... vạn lần đáng chết."
​Vút!
​Lam Hi Thần phất tay áo. Một luồng sóng âm từ Liệt Băng keng một tiếng sắc lẹm cắt đứt gân tay và gân chân của Mạc Viễn.
​"Á Á Á Á!!!"
​Tiếng hét xé lòng vang lên. Mạc Viễn quằn quại như một con sâu cái kiến bị giẫm đạp.
​Giang Trừng đứng sững sờ. Hắn chưa bao giờ, tuyệt đối chưa bao giờ thấy Lam Hi Thần như thế này. Một Lam Hi Thần tàn nhẫn, quyết đoán và... đáng sợ. Nhưng sự đáng sợ đó lại khiến tim hắn đập loạn nhịp, bởi vì hắn biết, con quỷ dữ trong lòng Lam Hi Thần thức giấc là vì hắn.
​Ngụy Vô Tiện huýt sáo một tiếng thật khẽ, thì thầm với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, đại ca của ngươi... chậc chậc, giấu nghề kỹ quá. Đừng bao giờ chọc giận người hiền, câu này cấm có sai."
​Lam Vong Cơ gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn điềm tĩnh: "Huynh trưởng... rất để tâm."
​Lam Hi Thần thu lại uy áp, Mạc Viễn lúc này đã ngất lịm vì đau đớn, nằm bất động trên vũng máu. Y quay người lại, khuôn mặt trở về vẻ ôn hòa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng trong đáy mắt vẫn còn vương lại chút sương lạnh.
​Y lấy khăn tay ra lau nhẹ ngón tay mình - ngón tay vừa thi triển linh lực trừng phạt, như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn lắm.
​"A Lăng," Lam Hi Thần gọi, giọng nói đã trở lại ấm áp, "Cho người dọn dẹp đi. Tên này đã bị phế bỏ tu vi, giam vào thủy lao, đợi ngày xét xử."
​Kim Lăng nuốt nước bọt ực một cái, vội vàng gật đầu lia lịa: "Dạ... dạ... con cho người làm ngay." Nó thầm nghĩ, sau này có đánh chết cũng không được chọc giận Trạch Vu Quân.
​Đêm càng về khuya, sương xuống càng dày.
​Sau khi Mạc Viễn bị lôi đi, đám người Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng cũng lui ra để bàn bạc kế hoạch phòng thủ, để lại không gian riêng tư cho ba người họ Giang - Lam.
​Giang Vãn Ngâm ngồi thẫn thờ trên bậc thềm đá ngoài hiên Đấu Nghiên Sảnh. Ánh trăng chiếu vào dáng vẻ cô độc của nàng. Nàng nhìn bàn tay mình, lẩm bẩm:
​"Ta là tai họa... Nếu ta không đến đây, Kim Lăng sẽ không bị thương, thế giới này sẽ không bị đe dọa..."
​Giang Trừng đứng dựa lưng vào cột gần đó, khoanh tay nhìn bản thể của mình. Hắn muốn an ủi, nhưng cái tính "khẩu xà tâm phật" khiến lời ra đến miệng lại thành:
​"Ngồi đó mà lải nhải thì giải quyết được gì? Tai họa đến thì chặn, cổng mở thì đóng. Giang gia chúng ta từ bao giờ lại có kẻ hèn nhát ngồi than thân trách phận thế?"
​Giang Vãn Ngâm ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, mắt đỏ hoe: "Ngươi thì biết cái gì! Nếu lỡ... nếu lỡ ta không kiểm soát được..."
​"Thì có ta."
​Giang Trừng cắt ngang lời nàng, giọng chắc nịch. Hắn bước tới ngồi xuống cạnh nàng.
​"Ta là ngươi. Ngươi gây họa, ta cùng gánh. Muốn giết ta, bọn chúng phải bước qua xác ta trước đã."
​Giang Vãn Ngâm sụt sịt mũi, định mắng lại hắn vài câu cho đỡ quê, nhưng cổ họng nghẹn ắng.
​Đột nhiên, một chiếc áo choàng trắng dày và ấm áp được khoác nhẹ lên vai nàng. Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc bao trùm lấy khứu giác.
​Lam Hi Thần đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào. Y không chỉ khoác áo cho nàng, mà còn đưa cho Giang Trừng một chén trà nóng.
​"Giang cô nương," Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, tạo thành thế tam giác vững chãi, "Cô không phải là tai họa. Cô là nạn nhân của lòng tham kẻ khác."
​Y nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành: "Sự xuất hiện của cô đã giúp A Lăng trưởng thành hơn rất nhiều chỉ trong vài ngày qua. Cô đã mang lại cho Vãn Ngâm... ừm, cho đạo lữ của ta sự hào hứng mà lâu nay hắn thiếu. Đó không phải là tai họa, đó là duyên phận."
​Giang Vãn Ngâm cúi đầu, vùi mặt vào lớp áo choàng ấm áp của Lam Hi Thần, vai nàng rung lên bần bật. Nàng không khóc thành tiếng, chỉ có tiếng nấc hức... hức... nghẹn ngào vang lên trong đêm tĩnh lặng. Đã bao lâu rồi nàng phải gồng mình lên làm một Tông chủ sắt đá? Đã bao lâu rồi không có ai nói với nàng rằng nàng không phải là điềm gở?
​Giang Trừng thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai nàng một cách vụng về. Rồi hắn quay sang nhìn Lam Hi Thần.
​Dưới ánh trăng, khuôn mặt Lam Hi Thần trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thánh thiện. Giang Trừng nhớ lại cảnh tượng ban nãy, khi y nổi giận vì hắn.
​"Này," Giang Trừng đá nhẹ vào chân Lam Hi Thần.
​"Hửm?" Lam Hi Thần quay sang, mỉm cười.
​"Lúc nãy... ngươi dọa chết ta rồi." Giang Trừng lầm bầm, tai hơi đỏ lên, "Lần sau đừng có làm mặt ngầu như thế nữa. Nhìn... không quen."
​Lam Hi Thần bật cười khẽ, y vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Giang Trừng, siết nhẹ:
​"Ta không quen nhìn ai làm tổn thương ngươi. Dù là bằng lời nói."
​Giang Trừng hừ mũi, nhưng không rút tay lại. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay y truyền sang, lan tỏa khắp cơ thể, xua tan cái lạnh của đêm đen và nỗi lo âu về tương lai sắp tới.
​"Được rồi," Giang Vãn Ngâm sau khi khóc xong, ngẩng đầu lên, lau nước mắt dứt khoát. Ánh mắt nàng lại trở nên sắc bén như dao. "Khóc lóc thế đủ rồi. Ngày mai, chúng ta sẽ lật tung cái Huyết Ảnh Các đó lên. Ta sẽ cho tên Các chủ đó biết thế nào là cái giá của việc chọc vào Giang Vãn Ngâm!"
​"Đúng!" Giang Trừng đứng phắt dậy, Tử Điện lóe sáng, "Ngày mai sẽ là ngày tàn của bọn chúng."
​Lam Hi Thần nhìn hai người họ Giang hừng hực khí thế chiến đấu, y mỉm cười, đứng dậy theo.
​"Ta sẽ hỗ trợ hai người. Nhưng trước hết..." Y chỉ tay về phía sảnh chính, "Chúng ta cần nghỉ ngơi. Và A Lăng có lẽ cần người giải thích về việc tại sao ngày mai nó phải tiếp đón thêm một đoàn quân từ Cô Tô và Vân Mộng đến trấn thủ."
​Ba bóng người đứng dưới ánh trăng, bóng của họ đổ dài trên nền đá lạnh lẽo, hòa vào nhau. Một cuộc chiến lớn sắp bắt đầu, nhưng nỗi sợ hãi đã bị đẩy lùi bởi sự tin tưởng và tình thân.

​Chú thích:
​Bướm truyền tin:
Một loại phép thuật liên lạc của Lam gia, hóa linh lực thành hình con bướm để gửi tin nhắn đi xa.

​Huyệt Thiên Linh cái:
Huyệt đạo quan trọng trên đỉnh đầu, nếu bị đánh trúng có thể gây tử vong hoặc phế bỏ tu vi.
______________________________

ĐỪNG XEM CHÙA BÌNH CHỌN ☆ ĐÊ!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro