Đại hôn - Trung
Ban đêm, Giang Trừng một bên thưởng thức ngọc bội bên hông Lam Hi Thần một bên nói: "Lam Hi Thần, con người ta để ý nhất luôn là công bằng đấy."
Lam Hi Thần ở trong vòng tay hắn nói: "Đúng vậy."
Giang Trừng nhìn chằm chằm y: "Vậy bây giờ ta sẽ dùng một biện pháp công bằng để ngươi đáp ứng ta một chuyện."
Lam Hi Thần hỏi: "Chuyện gì?"
Giang Trừng tay cầm Tam Độc, đi ra bên ngoài, nói: "Ta muốn cùng ngươi luận võ, ngươi thua thì phải đáp ứng ta một chuyện."
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, Giang Trừng cứ nói thẳng muốn cược với y là được, còn vòng vo cái gì chứ. Ngoài miệng lại nói: "Được, vậy chúng ta tỷ thí một hồi."
Hai người liền ở bên ngoài sân luận võ, tiếng binh khí va chạm đã thu hút hai người Vong Tiện ở gần đó, thấy hai người chỉ là so kiếm bình thường, không có dùng tới sát chiêu, sửa sang lại vạt áo ngồi dựa vào tường xem.
"Nhiều năm không gặp, kiếm pháp Giang Trừng càng thêm lợi hại." Ngụy Vô Tiện dùng khuỷu tay huých Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, ngươi đoán hai người bọn họ ai sẽ thắng?"
Lam Vong Cơ nghiêm túc xem xét một hồi, sau đó cau mày nói: "Kiếm pháp Giang gia tinh diệu, bộ pháp quỷ quyệt, Giang tông chủ thân thủ linh hoạt...... Trận chiến này, khó mà nói."
"Ai u, vừa rồi Lam đại ca thật nguy hiểm! "Thấy Lam Hi Thần xoay người xoay người tránh thoát, Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài, tiếp tục nói:" Kiếm pháp Lam gia các ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất, chỉ là có chút quá chính trực. Tổ tiên Giang gia từng du ngoạn thiên hạ, kiếm pháp là kết hợp hơn trăm loại bí tịch kiếm phổ thất truyền, lại cải tiến mà thành, dù ít hay nhiều thì đều có chút tà tính, đối phó vẫn là nên cố hết sức.
"Kiếm pháp của Giang tông chủ quả thật lợi hại, ta chưa bao giờ thấy huynh trưởng bị người ép đến tình trạng như vậy."
Ngụy Vô Tiện ngạo mạn nở nụ cười, "Hắn đương nhiên lợi hại, trước kia chúng ta cùng nhau luyện kiếm, người khác luyện hai canh giờ, hắn thì nhất định phải luyện đủ bốn canh giờ mới chịu dừng, bàn tay cho dù có sưng phồng chảy máu cũng không chịu nghỉ ngơi, cho nên kiếm pháp của hắn trong tất cả sư huynh đệ chúng ta là xuất sắc nhất."
"Kiếm thuật của ngươi cũng không thua hắn."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy hơi ngẩn ra, trong lời nói mang theo một tia tiếc nuối: "Chỉ tiếc cho dù tốt, hiện tại cũng chỉ là giàn hoa thôi."
"Giàn hoa thì giàn hoa, dù sao, có ta bảo vệ ngươi cả đời là đủ rồi."
"Nhị ca ca"
"Ngụy Anh"
Hơi thở của hai người càng lúc càng gần......
"Lam đại ca hình như thua." Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay mặt nhìn về phía trận đấu, môi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp ở sườn mặt của hắn, khiến hắn mím môi cười khúc khích, làm như không phát hiện người nọ mặt đỏ xấu hổ, nói:" Giang Trừng thắng."
Lam Hi Thần quỳ một gối trên mặt đất, Sóc Nguyệt đâm vào không khí, mà Tam Độc thì nhắm thẳng vào yết hầu của y. Thân kiếm lạnh như băng dán ở trên cằm y, Giang Trừng hơi ngả ngớn cười nói: "Trạch Vu Quân, đa tạ."
"Lại thua." Lam Hi Thần trên mặt mang theo ba phần ý cười, thu kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng: "Giang tông chủ có muốn ta đáp ứng chuyện gì?"
Giang Trừng thu hồi Tam Độc, dùng ngón tay nắm chiếc cằm trắng nõn của Lam Hi, chậm rãi áp lên mặt y, từng chữ từng chữ nói: "Ta muốn đường đường chính chính cưới ngươi về Giang gia ta."
Vong Tiện hai người cách xa, không nghe rõ hai người bọn họ thì thầm với nhau, Ngụy Vô Tiện từ đầu tường nhảy xuống, nói: "Giang Trừng, ngươi thắng cái gì?"
Giang Trừng hừ nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt ôn nhuận trắng ngọc của Lam Hi Thần, nhéo nhéo gò má hắn, nhẹ giọng nói: "An tâm chờ ta cưới ngươi đi, Trạch Vu Quân."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hành động của Giang Trừng, trong lòng khẽ động, tiến vài bước đi tới bên cạnh Lam Hi Thần, ánh mắt bám theo sau Giang Trừng, hỏi: "Lam đại ca, huynh cược với hắn cái gì?"
Hoặc là, sư đệ nhà hắn đêm nay đánh cược...... vị trí?
Kế sách hay, đã cược thì phải nhận thua, Trạch Vu Quân đêm nay cho dù như thế nào cũng chống đỡ không nổi!"
Y mỉm cười rồi trả lời: " Vãn Ngâm nói, muốn đường đường chính chính cưới ta về Giang gia làm chủ mẫu."
Ngụy Vô Tiện:"......"
Ngụy Vô Tiện: "Vậy thôi?"
Lam Hi Thần nói: "Đúng vậy."
Ngụy Vô Tiện: "Không còn gì nữa?"
Lam Hi Thần nói: "Không có."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy, trước khi làm rõ Trạch Vu Quân đến tột cùng là thần thánh phương nào, hắn cần phải làm rõ ràng tiểu sư đệ của hắn trong đầu chứa cái gì!
Thông báo về hôn sự của hai vị tông chủ náo nhiệt cả ngày mới kết thúc, nhưng tin tức vừa truyền ra, hai nhà liền bận rộn bắt đầu công việc, huống chi đây hôn lễ của hai đại gia tộc, còn là hai vị nam nhân, toàn bộ tu chân giới cũng náo nhiệt hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đối với hôn lễ này, có người xem trọng, có người không cam lòng, cũng có người khịt mũi coi thường, nhưng điều khiến Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhất chính là những vị tiên tử vui mừng vỗ tay như mới đạt được ước nguyện gì.
Các ngươi hào hứng cái gì! Người trong mộng xuân khuê của mình từ nay về sau không còn nữa, các ngươi không phải nên khóc sao!
Ngụy Vô Tiện nghĩ, sau khi đưa tân lang vào động phòng, trước tiên phải đi tìm Lam Tư Truy hỏi một chút, trong mười ba năm hắn không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai nam nhân đại hôn, đám tiểu cô nương kia sao lại hạnh phúc như mấy bà mẹ già cuối cùng cũng chờ được hôn lễ của con mình.
Giang Trừng trước khi vào động phòng bị Ngụy Vô Tiện kéo qua một bên ghé tai nói nhỏ, sư huynh đệ hai người thì thầm một hồi lâu mới tách ra, trước khi chia tay Ngụy Vô Tiện còn nhét một bình sứ nhỏ cho hắn: " 'Phù Dung trướng' này ta đề cử cho ngươi, ta đã tự kiểm tra qua, rất có hiệu quả!"
"Nhãn hiệu gì? Không phải là giống với thuốc cao bình thường sao? "Giang Trừng không quá để ý, cầm bình nhỏ xoay qua xoay lại.
Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ vô cùng thất vọng đối với hành vi không biết xem hàng của sư đệ mình, lại kéo Giang Trừng vào chỗ tối, thấp giọng nói: "Thuốc cao bình thường có tác dụng gì, ngươi biết, ta biết, mọi người đều biết, sử dụng cũng chỉ có như vậy. Nhưng 'Phù Dung trướng' này lại khác, đây là hai năm trước khi ta và Lam Trạm đi ở Tây Vực tình cờ mua được ở một cửa hàng, đêm đó ta đã dùng qua."
"Không biết xấu hổ!"
"Biết xấu hổ thì không được ăn mỹ nhân! Ta nói cho ngươi biết, sau khi dùng, Lam Trạm liền...... Sau đó liền...... Ta lại đem hắn...... Hắn liền...... Sau đó nữa......"
Ngụy Vô Tiện càng nói càng bạo, Giang Trừng chỉ nghe thôi mặt đã thấy nóng, mảng hồng trên mặt còn lan đến bên tai, cuối cùng, hắn nửa tin nửa ngờ hỏi: "Ngươi thật sự chỉ là dùng như thuốc cao, dùng ở nơi đó, Lam Nhị hắn liền... giống như ngươi nói?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi có dùng quá không?"
Ngụy Vô Tiện lập tức phản ứng lại, Giang Trừng nói "dùng" là chỉ "dùng" phương diện kia, vì thế vỗ mạnh bả vai hắn nói: "Yên tâm đi, Trạch Vu Quân đêm nay sẽ không chịu thiệt!"
"Vậy...... Ngươi nói cho ta biết cảm giác như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nghe vậy mặt già đỏ lên, đánh lên ngực hắn một cái, cố ý nhỏ giọng nói: "Sư đệ, ngươi học hư ở đâu rồi."
"Cút!"
Giang Trừng vốn định đem cái bình "Không biết xấu hổ" kia cùng Ngụy Vô Tiện ném ra khỏi Liên Hoa Ổ, nhưng cuối cùng hắn suy nghĩ một chút, vẫn đem bình kia cất vào trong tay áo, đẩy cửa đi vào phòng tân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro