Chương 5: Giải chú đi [H]
Chương 5: Giải chú đi [H]
"Giang Tông chủ, Giang Tông chủ. . ."
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Trừng nghe có người gọi mình, đầu óc hỗn loạn, hô hấp đầy mùi rượu, hắn cố gắng mở to mắt, đối diện với ánh mắt ân cần của Lam Hi Thần, gương mặt đó kề rất sát, thoáng chốc làm hắn kinh ngạc nhảy dựng lên, hồi phục hai phần lý trí.
"Ừhm ~~" giọng hắn khàn khàn vang lên, đẩy khuôn mặt chán ghét kia ra, đầu lưỡi từng cơn tê dại, mơ hồ không rõ oán giận nói: "Lam Hi Thần. . . ngươi áp sát như thế làm gì ~~ "
Lam Hi Thần vỗ vỗ mặt hắn, lòng bàn tay lạnh băng, đối lập hoàn toàn với đôi gò má nóng bỏng của Giang Trừng, Giang Trừng nghiêng mặt tránh né, Lam Hi Thần đổi sang tay khác cố định mặt hắn ngay lại.
"Giang Tông chủ, ngươi nghe ta nói, đã sắp đến kỳ hạn mười ngày, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự muốn chết sao?"
"Muốn sao? Có muốn chết hay không?" Giang Trừng lẩm bẩm.
Lam Hi Thần vỗ vỗ mặt hắn: "Ta đang hỏi ngươi đấy, trả lời ta."
Giang Trừng kéo bàn tay trên mặt mình, đẩy ra bên ngoài, cái mũi đau xót, nước mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống, "Vừa rồi ta nằm mơ, ta đứng trên vách núi, cha mẹ còn có tỷ tỷ đều đang ở trên trời nhìn ta, ta nói, ta tới tìm bọn họ. Mẹ lại mắng ta, nói ta đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn ấu trĩ, một chút khuất nhục cũng chịu không nổi, không xứng làm con trai của người. Cha ta lại thở dài, tỷ tỷ khóc rất nhiều, A Lăng ở phía sau không ngừng gọi ta, đừng bỏ hắn..."
Lam Hi Thần thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, nhưng một dòng nước mắt mới lại chảy xuống.
"Đừng khóc." Hắn nhẹ nhàng động viên, biết hắn say đến mơ màng, giấu không được uất ức trong lòng, "Ngươi và ta đều có trách nhiệm trọng đại, không thể dễ dàng chết đi được, nếu có khả năng sống sót, thì cũng không cần phải nhận mệnh như thế. Giang Trừng, đêm nay, coi như hoàn thành quá trình chúng ta sống sót sau tai nạn, cho dù có khó chịu đến mức nào, ngươi hãy cắn răng kiên trì chịu đựng, hiểu không?
Giang Trừng thút thít hai tiếng, đôi mắt đỏ hoe nhìn y, "Lam Hi Thần, ta thật sự rất ghét người nhà họ Lam các ngươi, nếu như không phải vì Giang gia và Kim Lăng, ta thà chết cũng không muốn có bất kỳ điều gì dính dáng với ngươi."
"Ta hiểu, là Lam gia chúng ta có thẹn với ngươi, cho dù nói xin lỗi bao nhiên lần cũng không thể bù đắp, ta..." Y hít sâu một hơi, "Ta cũng là lần đầu tiên, có điều ta sẽ cố nhẹ nhàng, ngươi đừng sợ..."
Giang Trừng nghiêng mặt, khẽ thút thít.
"Đừng khóc. . ." Y dỗ dành nói: "Ta gọi nước nóng, tắm rửa cho ngươi trước được không?"
"Không được! Ta có thể. . ." Giang Trừng giẫy giụa rời giường, đầu óc choáng váng, vô thức nắm chặt cánh tay Lam Hi Thần, cũng thuận thế nhào vào trong lồng ngực y, nhịp tim mạnh mẽ của Lam Hi Thần vang bên tai, đánh vào trong trái tim hắn.
Lam Hi Thần khẽ cười nói: "Say thành như vậy còn cậy mạnh, quả là tính tình của ngươi mà, một lát nữa điều nên nhìn hay không nên nhìn ta cũng đều sẽ thấy, đừng véo."
Ngón tay thon dài của y tháo đai lưng Giang Trừng ra, Giang Trừng vẫn khó chịu ấn tay y ngăn cản, dù sao thân thể lúc say khướt cũng không chịu nghe theo hắn sai khiến, Lam Hi Thần dễ dàng lấy tay hắn ra, tiếp tục động tác.
Áo ngoài, áo trong đều được lột ra, trên người mát lạnh, khẽ run.
"Lạnh. . ." Giang Trừng nỉ non.
Lam Hi Thần nhanh chóng kéo lấy khố hắn, một khối thân thể màu lúa mạch thon gọn mê người, nhìn không sót cái gì, tâm tình Lam Hi Thần chấn động, chưa bao giờ y nghĩ đến một ngày mình nhìn thấy thân thể nam nhân sẽ có cảm giác, Giang Trừng lúc này đang trơn tuồn tuột dựa vào lồng ngực y, nhịp tim của y bỗng chốc trở nên không bình thường, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Vết sẹo trên người Giang Trừng không ít, sâu đậm nhợt nhạt, rộng dài hẹp, trong đó bắt mắt nhất, chính là vết giới roi trước ngực.
Y từng nhìn thấy vết giới roi, trên lưng đệ đệ Lam Vong Cơ cũng có không ít, nhưng y lại không biết trên người Giang Trừng cũng có những dấu vết như vậy, vết giới roi này rất sâu, so với bất cứ vết giới roi nào trên người Lam Vong Cơ cũng sâu hơn rất nhiều.
Y không biết là do ai đánh, cũng không biết vì sao Giang Trừng lại chịu một roi này, vết roi dữ tợn màu đỏ tía nói cho y, quất xuống nhất định sẽ không dễ chịu.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng xoa xoa vết roi kia, những dấu vết gập ghềnh nơi đầu ngón tay có hơi tê dại, đồng thời cũng có chút đau lòng.
Giang Trừng càng ngày càng mơ hồ, vừa vùi đầu vào bên gáy Lam Hi Thần, cũng cọ cọ vào bên trong gáy ấm áp, Lam Hi Thần cứng đờ cả người, lập tức đỡ lấy hông hắn, làn da căng mịn khiến người khác cảm thấy khô nóng.
Y tự giễu một hồi, xem ra lúc chiều cải trang đi mua đồ vật dường như không cần dùng đến nữa.
Đem người đặt vào trong bồn tắm nhanh chóng tẩy rửa, ném vào trong ổ chăn, Lam Hi Thần nhanh chóng tắm rửa thay đồ, người trên gường cũng đã ngủ, hơi thở đều đặn.
Y cầm cổ tay Giang Trừng lên nhìn một chút, lại nhìn sang cổ tay trái của mình, hai chú ấn lập tức phát sáng tỏa nhiệt, kích thích ngũ tạng y.
Việc về tình chú, cũng không phải chuyện dễ tiếp thu, nhìn dáng dấp hắn say rượu ngủ yên, Lam Hi Thần phỏng đoán.
"Giang Trừng ơi Giang Trừng, mỗi ngày ngươi đều uống say mèm như vậy mới có thể chợp mắt sao?"
Người trên gường khẽ hừ hai tiếng, trở mình, mặt quay sang Lam Hi Thần.
Dáng vẻ Giang Trừng rất tốt, khi ngủ cũng không còn bộ dạng cay nghiệt nham hiểm thường ngày, tóc đen buông xõa, ngũ quan nhu hòa tuấn mỹ lạ thường, nếu như không phải lần trước ở miếu sơn thần nhìn thấy gương mặt hắn ngủ say, Lam Hi Thần sao có thể tin được, ác danh Tam Độc Thánh Thủ bên ngoài khi ngủ lại là dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy.
Thế nên ngày ấy ở trong miếu sơn thần, lúc Giang Tông chủ đang sốt đến mơ màng cứ dụi vào trong lồng ngực y thều thào bảo lạnh, y cũng không có khướt từ, ngược lại ôm lấy hắn, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người hắn lại ngủ rất ngon.
Đôi môi mỏng manh kia, phát ra ánh sáng lấp lánh, hơi hé mở, Lam Hi Thần thật sự không có biện pháp từ chối, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hôn nhẹ một cái, "Giang Trừng, tỉnh lại đi." Vuốt vuốt khuôn mặt của hắn, trơn mịn bóng loáng.
"Ưm. . . ?" Giang Trừng mơ mơ màng màng lần nữa mở mắt ra, thì thào nói: "Kim Lăng đừng nghịch. . ."
Lam Hi Thần cười khẽ, nhận lầm người sao, hắn vén chăn bước lên gường, đem người kéo vào trong ngực.
Thân thể trần trụi dường như vô cùng phù hợp với mình, ôm lấy eo hắn, mặt Giang Trừng vừa khéo chôn ở bên gáy y, hơi thở nhẹ nhàng phả lên bên gáy, Lam Hi Thần khắp người tóc gáy dựng thẳng, hít một hơi thật sâu từ từ thả ra, chuẩn bị đem người đánh thức.
"Giang Trừng, Giang Trừng. . . đừng ngủ, tỉnh lại đi, chúng ta làm chính sự."
Giang Trừng vẫn say ngủ, Lam Hi Thần bất đắc dĩ mỉm cười, kề sát tai hắn nói: "Nếu Giang Tông chủ không tỉnh, tại hạ liền tự mình khởi động."
Vẫn không có phản ứng, Lam Hi Thần cởi áo lót trên người xuống, lấy một bình sứ tinh xảo ở bên gối ra, y và Giang Trừng không có tầng quan hệ kia, làm thêm chút âu yếm vô vị, chỉ sợ cũng sẽ bị hận thêm mấy phần.
Lam Hi Thần truyền mấy luồng linh lực cho hắn, giúp thể lực dồi dào, Giang Trừng nhất thời bừng tỉnh, vẫn chưa dứt cơn say, có hơi mơ hồ.
"Giang Tông chủ, chúng ta. . . bắt đầu đi. . ."
"Cái gì? Ngươi. . ." Giang Trừng còn chưa kịp phản ứng liền bị người tách hai chân ra, kế tiếp có vật thể lạ đâm vào huyệt động phía sau, truyền đến cảm giác đau đớn và khó chịu, Giang Trừng tỉnh táo hơn một chút, trừng to hai mắt.
"Lam Hi Thần. . . ngươi. . . ngươi lấy ra. . . !" Giang Trừng quát lên, bắt đầu giãy dụa.
Lam Hi Thần xâm nhập vào giữa hai chân hắn, một tay kiềm vai hắn lại, "Giang Tông chủ, hiện tại đêm đã khuya, chúng ta hoàn toàn không biết nguyền rủa khi nào thì ứng nghiệm, thừa dịp ngươi và ta tạm thời vẫn còn an toàn, giải chú mới là lựa chọn chính xác, không phải lúc nãy ngươi đã quyết định xong sao."
Giang Trừng giật bấn người, mới nhớ đến, đúng vậy, lúc nãy hắn đã đồng ý rồi, nhưng cảm giác được chỗ tư mật bị dị vật xâm lấn quá kỳ dị, Giang Trừng từ khi nào lại chịu qua nhục nhã thế này.
"Ta sẽ dịu dàng, Giang Tông chủ, ngươi nhẫn nại chút." Một cánh tay của Lam Hi Thần trượt tới phần eo Giang Trừng, nhẹ nhàng xoa xoa, xưa nay Giang Trừng vốn sợ ngứa, đầu ngón tay vừa chạm tới, những chỗ kia liền tê dại như bị điện giật.
"Lam Hi Thần, ta cảnh cáo ngươi, đừng làm chuyện dư thừa, đem. . . đem vuốt chó của ngươi lấy ra!"
Lam Hi Thần theo tiếng nói mà thu tay về, giả vờ như không nghe thấy chữ chó kia, ngón tay chôn trong miệng huyệt càng thâm nhập sâu vào bên trong, cũng càng lúc càng khuấy động nhanh hơn.
Giang Trừng cắn chặt hàm răng, dang chân chịu đựng ngón tay Lam Hi Thần đang làm mưa làm gió phía sau huyệt, thân thể còn say rượu cảm thấy tê dại, nơi miệng huyệt bỗng thấy mát mẻ, hẳn là dùng thuốc mỡ bôi trơn, tuy hắn chưa từng làm, nhưng cũng biết lúc nam nhân và nữ nhân hoan ái với nhau thì đều cần mở rộng.
"Nhà họ Lam các ngươi... đều rất rõ chuyện này?" Giang Trừng mắt đỏ hoe gắng gượng, thấy dáng vẻ Lam Hi Thần chẳng chút hoang mang khai phá thì hận đến nghiến răng.
Lam Hi Thần cười nói: "Nói ra chắc Giang Tông chủ không tin, ta cũng là nước đến chân mới nhảy, chạy đi thỉnh giáo người có kinh nghiệm."
"A. . ." Giang Trừng cứng đờ, gương mặt tuấn tú đỏ chót, đôi mắt hiện lên vẻ say rượu ướt át mê ly. Lam Hi Thần lại thêm vào một ngón tay nữa, hai ngón tay ở sau huyệt đâm chọc mở rộng, thuốc mỡ ở phía sau huyệt bị ma sát thành chất lỏng trắng mịn, nương theo ngón tay xuyên xỏ phát ra tiếng òm ọp.
Có chút đau, Giang Trừng cắn chặt hàm răng, theo bản năng muốn khép hai chân lại, Lam Hi Thần ngăn cản hắn: "Đừng nhúc nhích, như vậy thuận tiện cho việc mở rộng."
"Ngươi quả đúng là đứng nói chuyện không thấy eo đau." Giang Trừng nồng nặc mùi rượu tức giận mắng: "Có thể nhanh hơn một chút hay không, chậm chạp làm gì..."
"Sợ ngươi bị thương, nơi này của ngươi quá nhỏ, quá siết chặt, rất khó chứa được thứ của ta."
"Câm miệng. . . !" Khuôn mặt già nua của Giang Trừng đỏ ửng, thật không biết xấu hổ, không nghĩ đến Lam Hi Thần cũng sẽ nói ra những từ ngữ dâm đãng thế này, ngón tay lại tiếp tục xỏ xuyên trong huyệt động, ngoại trừ cảm giác không ổn và bài xích thì Giang Trừng cũng không có cảm giác khác, thật không biết mấy con thỏ kia là tâm thái thế nào, vậy mà có thể đem loại chuyện này xem như hưởng thụ.
Hai ngón tay đã ra vào rất thông thuận, Lam Hi Thần quyết định thêm một ngón tay nữa, ngón tay y thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay thứ ba còn chưa thăm dò tiến vào, miệng huyệt đã căng tràn.
"Này. . ." phía sau có phải đã bị chẻ ra! Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, cả người căng thẳng, mồi hôi chảy ròng ròng, miệng huyệt bị kéo căng quá độ làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác bị xé rách đau đớn, nghĩ đến lúc nãy Lam Hi Thần bảo đồ của y dường như rất lớn, Giang Trừng theo bản năng liếc nhìn một cái, nhất thời bị cự long dữ tợn bên dưới khố người nào đó dọa sợ làm cả người cứng đờ.
Này, này, chuyện này. . . mẹ kiếp, cũng quá mức thiên phú dị bẩm! !
Giang Trừng tự thấy thứ của mình đã được coi là kiệt xuất trong số đó, nhưng thứ đồ của Lam Hi Thần quả thật biến thái to dài, mấy luồng gân xanh nổi bật bên trên, còn có chút uốn lượn khác lạ.
Đây là hình dạng Giang Trừng nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng gặp qua, càng là kích cỡ mà bất cứ nam nhân nào cũng tha thiết muốn có, nghĩ đến đó là thứ đồ chơi một lúc nữa muốn xuyên vào phía sau của mình, lần nữa trở nên hoảng loạn.
"A a. . ." Giang Trừng cắn lấy bàn tay, không muốn phát ra âm thanh yếu đuối, ngón tay thứ ba của Lam Hi Thần cuối cùng cũng chen được vào trong, làm huyệt động phía sau căng chặt.
Nhưng Giang Trừng hiểu rõ, ba ngón tay kia so với thứ đồ vật của Lam Hi Thần còn kém cỡ hai ngón tay, hiện tại đã căng chặt khó chịu như vậy, một lúc nữa chẳng phải sẽ sống không bằng chết.
Đợi chút. . . Vì sao Lam Hi Thần lại cứng? Giang Trừng trợn to đôi mắt, nhất thời tức giận mắng: "Lam Hi Thần, ngươi không biết xấu hổ, còn nói ngươi không phải đoạn tụ! Ngươi giải thích thế nào thứ đồ vật kia của ngươi có phản ứng!"
Giang Trừng giãy dụa, Lam Hi Thần thầm nghĩ không ổn, đầu óc xoay chuyển, nói lời xin lỗi: "Giang Tông chủ hiểu lầm, ta quả thật không có cảm giác với nam nhân, vì giải chú, nếu như ta không có cảm giác thì cũng không thể tiếp tục tiến hành, chỉ có thể đi mua chút dược trợ hứng, tại hạ cũng thật bất đắc dĩ."
Nhìn y nói cứ như thật, lại nhớ tới ngay cả thuốc mỡ y cũng chuẩn bị kỹ càng, hay quả thật như y nói, dựa vào thuốc mới có thể cương lên, nhưng mà, đều đã đến bước này, còn có thể làm sao.
Huyệt động phía sau bị ba ngón tay quấy nhiễu đến long trời lở đất, Lam Hi Thần cẩn thận đâm sâu vào bên trong, kìm nén, nương theo chất lỏng trong vách, phát ra tiếng nước lõm bõm.
Giang Trừng bị y làm cho mất kiên nhẫn, lại không thoải mái, cắn răng nói: "Được rồi, vào đi." Sớm làm xong việc.
Lam Hi Thần dừng động tác, rút ngón tay ra, quét một ít thuốc mỡ lên trên rễ cây, "Vậy... ta có thể đi vào..."
Đầu thân cây hừng hực chặn lấy cửa huyệt co rút, Giang Trừng nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Lam Hi Thần bật cười: "Dáng vẻ của Giang Tông chủ thế này, thực sự làm ta không xuống tay được."
"Ta chỉ là không muốn nhìn gương mặt đó của ngươi mà thôi, ta sợ sẽ nôn."
Lam Hi Thần rút thân cây ra, Giang Trừng mở mắt, có chút nghi hoặc.
"Nghe nói lần đầu tiên tiến vào từ phía sau sẽ dễ dàng hơn, nếu Giang Tông chủ không muốn nhìn mặt ta, vậy thì đổi tư thế đi."
Giang Trừng hừ một tiếng, xoay người, nằm quỳ trên gường, kế đó eo liền bị Lam Hi Thần kìm lấy, thân thể chen vào giữa hai chân hắn, thân cây nóng bỏng lần nữa đặt lên trên miệng huyệt.
Giang Trừng càng lúc càng xấu hổ, trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến mình có ngày lại giống như một chú chó nằm ở trên gường như thế, nâng mông lên, để người đáng ghét làm.
Nhưng vì mạng sống, tôn nghiêm gì đấy đều chẳng còn quan trọng, thậm chí còn có chút vui mừng người này lại là Lam Hi Thần, tuy hắn không ưa người này, nhưng lại tin tưởng phẩm hạnh của y, đối với việc này sẽ kín miệng như bưng.
"Vào đi. . ." Giang Trừng chống đỡ người, hai tay nắm lấy gối đầu, chờ đợi chịu đựng thống khổ khó mà thừa nhận.
Lam Hi Thần hít sâu, đem đầu thân cây chầm chậm xâm miệng nhập huyệt động chật hẹp màu hồng nhạt.
"A. . . a. . ." Đau. . . Miệng huyệt dường như miễn cưỡng bị xé rách, Giang Trừng nắm chặt gối, cắn chặt răng chịu đựng Lam Hi Thần tiến vào, thân thể căng thẳng nhưng không kìm được run rẩy, quá đau rồi.
"Nhưng là rất đau. . . ?" Thanh âm ẩn nhẫn từ Lam Hi Thần truyền đến.
Giang Trừng đau muốn khóc, nhưng thứ đồ vật kia không tiến không lùi chặn ở miệng huyệt, cảm giác quá mức kỳ dị, vì thế liều mạng lành làm gáo, vỡ làm muôi quát lên: "Mẹ kiếp, nói cái gì! Nhanh chóng đi vào!"
"A ----! ! !"
Mẹ kiếp! ! Mẹ kiếp! ! Giang Trừng cũng không kiềm được, cảm giác bị xé rách vô cùng đau đớn, kèm theo dị vật làm miệng huyệt căng tràn, đè ép vào thành vách làm hắn thở hổn hển, cổ họng không kiềm được gào lên đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng, nước mắt tuông rơi.
Đau... đau hơn so với việc bị đao đâm vào tim... so với lúc trước bị giới roi đánh lên người còn đau hơn... Hai tay nắm kéo gối đầu, khớp xương tay trở nên trắng bệch.
Thân cây của Lam Hi Thần đã tiến vào hơn phân nửa, bị miệng huyệt căng tràn của Giang Trừng siết chặt lấy, từ đằng sau, y nhìn rõ tấm lưng Giang Trừng lấm tấm mồ hôi hột cùng với thân thể không ngừng kìm nén từng cơn đau run rẩy.
"Xin lỗi. . . làm ngươi đau. . ."
"Cút! Cút ra ngoài!" Giang Trừng vừa khóc vừa mắng.
"Tên đã lắp vào cung, cũng đến mức này rồi, sao còn lùi bước, Giang Tông chủ thứ lỗi."
Lam Hi Thần không dám cử động, thân thể Giang Trừng vẫn siết chặt, hai người đều đau, cứ giằng co như vậy.
Lam Hi Thần thở hổn hển nói: Nhanh chóng giải quyết, Giang Tông chủ, ta sẽ bắt đầu di chuyển, ngươi cố chịu một chút..."
Giang Trừng đau đến mức bắt thịt khắp người căng chặt, Lam Hi Thần bị kẹp đau đớn khó nhịn, "Ngươi thả lỏng, càng cố thì càng đau, giao cho ta, ta sẽ dịu dàng..."
"Mẹ kiếp, cũng không phải là ngươi bị làm! Ngươi có gan thì thử xem! Nhìn coi ngươi có thể thả lỏng không!" Giang Trừng vừa gào khóc vừa cắn chặt gối.
Lam Hi Thần hít sâu nói: "Ta cũng đau. . . phía sau Giang Tông chủ. . . quá siết. . ."
Không chỉ căng thẳng, thân thể say rượu nóng bỏng hơn bình thường, trong nháy mắt Lam Hi Thần tiến vào liền bị tràng bích nóng rực của Giang Trừng hút chặt lấy, thân thể hắn căng chặt, nhưng tràng bích lại kẹp càng chặt hơn, dường như muốn đem hồn phách của y kéo ra ngoài, chưa bao giờ nghĩ đến việc tiến vào trong thân thể nam nhân lại là cảm giác này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro