Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Rượu là thứ tốt

Chương 4: Rượu là thứ tốt

Lam Hi Thần xoay người liền đuổi theo đội ngũ Giang gia mà đi cùng, Giang Trừng không mang theo nhiều người, thấy Lam Hi Thần xuất hiện ở trước mặt liền sợ hết hồn.

Hắn cứ luôn hoảng hốt, tâm sự nặng nề, khí sắc rất kém, biếng nhác, ngay cả nổi nóng cũng lười.

"Có thể mượn chút thời gian nói chuyện với Giang Tông chủ hay không?" Lam Hi Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Giang Trừng bảo các đệ tử đi về trước, theo Lam Hi Thần ra ngoại ô tản bộ, cùng gió khoan khoái, phong cảnh hợp lòng người, nhưng Giang Trừng lại không có tâm tình thưởng thức.

"Có chuyện thì nói, có rắm thì mau thả, ta còn muốn về Giang gia chờ chết."

Bấm chỉ tay tính toán, ngày mai chính là kỳ hạn mười ngày, mùi vị chờ chết cũng không dễ chịu, mấu chốt là hiện tại vẫn thấy thân thể còn rất tốt, ngày mai bỗng nhiên lại đột ngột chết đi, cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

Ngày ấy tuy ở trước mặt Lam Hi Thần bảo đồng ý cùng y kết hợp giải trừ tình chú, nhưng sâu trong lòng vẫn tràn ngập mâu thuẫn, hắn chán ghét nam nhân, càng chán ghét người nhà họ Lam.

Nếu thật sự đến thời khắc muốn lên gường không thể cứu vãn được, hắn cũng không biết mình sẽ làm thế nào.

"Gia chủ Lam gia và gia chủ Giang gia đột ngột đồng thời chết đi ở tại nhà, Giang Tông chủ, người nói xem việc này có thể trở thành một đề tài người người ca tụng trên giang hồ hay không?

"Ngươi có bị bệnh không!" Giang Trừng tức giận, "Ngươi cố tình đến để nói chuyện này? Ta không rãnh nghe ngươi nói, cáo từ!"

Giang Trừng xoay người rời đi, Lam Hi Thần nhanh chóng kéo tay hắn lại, Giang Trừng giống như bị lửa thiêu đốt liền hất tay y ra, nhìn y như nhìn ôn thần.

"Ngươi muốn làm gì! Đừng tưởng rằng ta sẽ không động thủ với ngươi!"

Lam Hi Thần hơi bất ngờ, không nghĩ tới Giang Trừng đối với việc nam nhân đụng chạm lại có phản ứng lớn như vậy, con đường cùng dan díu này chắc hẳn không xong rồi.

"Giang Tông chủ bớt giận, ta chỉ muốn nói, tốt xấu gì ta với người cũng coi như đã từng đồng sinh cộng tử một hồi, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm, xem như lời cáo biệt?"

Giang Trừng nói: "Người nhà họ Lam các ngươi không uống rượu, ăn cơm với các ngươi chẳng phải là chán ngắt sao."

Lam Hi Thần cười nói: "Nhắc tới thì đời này ta thật tình còn chưa uống qua rượu, có điều nếu ngày mai phải chết, ta cũng muốn nếm thử xem mùi vị của rượu như thế nào, chỉ là không biết Giang Tông chủ có thể nể nang mặt mũi hay không?

Giang Trừng cũng cảm thấy có chút hứng thú, cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem tửu lượng Lam gia là cái tửu lượng như thế nào.

Đến khách điếm, Lam Hi Thần trực tiếp gọi cơm nước đưa vào trong phòng, dùng lời lẽ mỹ miều bảo: Không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ khi say rượu, sợ làm mất mặt mũi Cô Tô Lam thị.

Giang Trừng cũng không có ý kiến, phá lệ ăn một chút thức ăn đặt đầy trên bàn, lúc tiểu nhị đưa thức ăn lên cũng hỏi có phải vẫn còn bằng hữu muốn tới.

Giang Trừng bảo không có, tiểu nhị lại hỏi: "Thật không có?"

"Không có! Cút!"

Tiểu nhị mới rầu rĩ đóng cửa.

Lam Hi Thần tự mình rót rượu cho Giang Trừng, "Giang Tông chủ có cảm thấy, nguyền rủa trên người chúng ta ngày mai sẽ ứng nghiệm?"

Giang Trừng đen mặt, "Có trời mới biết! Ta cũng mong rằng thứ nguyền rủa kia là cố tình hù họa ngươi và ta."

Nhưng mà, chú ấn trên người bọn họ giống hệt như thứ thấy trong sách cổ, không khỏi khiến người ta không tin, hơn nữa chỉ cần hai người ở cùng nhau, chú ấn sẽ hơi tỏa nhiệt đau nhứt, từng giờ từng phút đều đang nhắc nhở hai người đang trúng phải tử chú xui xẻo.

Lam Hi Thần cười nói: "Từng nghĩ tới rất nhiều cái chết, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày có thể may mắn cùng Giang Tông chủ xuống Hoàng Tuyền với nhau, quả thật là vi hạnh của Lam Hoán, đến, kính Giang Tông chủ một chén,"

Giang Trừng nhìn y đầy khó hiểu, cũng đều chết cả còn giả vờ giả vịt với mình, quả thật là đến chết không đổi, có điều rượu thì vẫn uống.

Lúc đó, Lam Hi Thần liền bị sặc, ho liên lục mấy cái, gương mặt tuấn tú nháy mắt liền đỏ ửng.

"Ta..." Đầu Lam Hi Thần có chút choáng, trong miệng, cổ họng, và trong bụng, dường như đang được liệt hỏa thiêu đốt hừng hực.

Giang Trừng thấy y ôm cổ họng, lại che ngực, cuối cùng ôm bụng, sau đó ngã chổng vó trên mặt đất thành hình chữ đại (*), nhất thời bị dọa sợ.

Cho dù tửu lượng không tốt thì cũng không đến mức như thế chứ!

Trời ạ, sẽ không phải là nguyền rủa ứng nghiệm ngay lúc này đi!

Mí mắt Giang Trừng giật giật, vội vã đem người nâng lên, nhưng Lam Hi Thần đã thành một bãi bùn nhão mặc cho chính mình lay.

Thăm dò hơi thở, không... không có hơi thở... ! ! !

Giang Trừng kề tai lên ngực y, tim cũng không đập! !

Thật... thật sự chết rồi? Không cần làm quá như vậy chứ!

Giang Trừng ngây người như phỗng, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đem người bế lên trên gường, từng luồng từng luồng linh lực truyền vào trong thân thể y, nhưng hô hấp, nhịp tim vẫn không thấy tăm hơi.

Chuyện này... người lúc nãy còn vừa cười vừa nói chuyện với hắn, chớp mắt liền không còn? Cũng quá nhanh đi! Thế này thì hắn phải giải thích thế nào với Lam gia, nhiều người nhìn thấy hai vị gia chủ ở đây như vậy, mới chỉ đóng cửa một lát, Lam Hi Thần liền chết ở trong phòng.

Tâm tình Giang Trừng đang khó mà bình tĩnh, hết đường xoay xở, người trên gường bỗng hít sâu vào một tiếng, ngồi bật dậy, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mông lung nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng giật mình, thiếu điều suýt nữa té nhào xuống đất.

"Ngươi, ngươi, ngươi... không chết... ?"

Lam Hi Thần sờ sờ mặt mình, đứng lên, cười vô cùng xán lạn, giọng điệu phát ra cực kỳ hào phóng, "Chết! Vì sao ta phải chết! Ta sống rất tốt!"

Giang Trừng: "Ạch (⊙o⊙). . ."

"Giang Tông chủ!" Lam Hi Thần xông lên kiềm chặt hai vai Giang Trừng, "Ta còn chưa cùng ngươi lên gường! Ta không thể chết được!"

"Cái gì... cái gì... ?"

Y vén tay áo lên, lộ ra cổ tay, đưa cho Giang Trừng nhìn chú tuyến kia, "Chính là tình chú này! Phải cùng Giang Tông chủ lên gường mới có thể giải! Chúng ta bắt đầu đi!"

Nói xong liền muốn nhào qua ôm hắn, Giang Trừng mắng mẹ kiếp, mới nhận ra, hàng này là đang say khướt! Còn vô cùng lớn giọng, luôn mồm luôn miệng bảo muốn lên gường với hắn, chỉ sợ người khác không nghe thấy.

Giang Trừng dùng một tay chặn lại lồng ngực đang tiến sát gần của y, một tay che miệng y lại, mắng: "Ngươi an phận một chút cho ta! Lại ồn ào ta cắt lưỡi ngươi!"

Y mở to đôi mắt chớp chớp nhìn, lặp tức liếm lấy lòng bàn tay Giang Trừng.

Thứ cảm giác ấm áp ngưa ngứa đến từ lòng bàn tay xộc thẳng đến đầu quả tim, Giang Trừng cả người run rẩy, thu tay về, khuôn mặt già nua tức giận đỏ bừng, "Ngươi --!"

"A! Tay Giang Tông chủ! Thật thơm!"

Giọng thật lớn, làm người ta bất ngờ, Giang Trừng lần nữa che miệng y, ngón tay đưa lên môi, "Xuỵt -- ngươi nhỏ giọng một chút cho ta."

Y đẩy tay Giang Trừng ra, giống như trẻ con giận dỗi nói: "Không! Không được! Ta muốn cả thế giới đều biết ta muốn cùng Giang Tông chủ lên giường!"

Nói xong, y phóng lên gường như một con cá chép, nằm sát ở trong, nhường ra một chỗ mà vỗ vỗ, "Giang Tông chủ! Mau tới! Bây giờ chúng ta liền lên giường!"

Giang Trừng xấu hổ đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, quyết định rời khỏi mảnh đất thị phi này, thật sự không nghĩ tới tên Lam Hi Thần này khi uống say lại không biết xấu hổ đến như vậy!

Đợi chút ~~ đều bảo say rượu nói lời chân thành, hàng này trước kia không phải luôn bảo thà chết cũng không động vào mình? Chẳng lẽ sâu trong xương vẫn không muốn chết? Y muốn cùng mình lên giường?

Giang Trừng nổi giận đùng đùng phỉ nhổ y một cái, mắng một tiếng mặt người dạ thú, liền muốn xô cửa ra ngoài.

Không ngờ Lam Hi Thần lại nhanh chóng vọt lên, ôm lấy eo hắn không buông, đầu còn cọ cọ bên gáy hắn.

"Không cho đi! Còn chưa lên giường! Chỗ nào cũng không cho đi!"

"Lam Hi Thần ngươi buông tay ra cho lão tử! Bằng không đừng trách ta không khách khí!" Eo bị ôm chặt, cánh tay tên này cứng như sắt thép, hắn kéo kéo, lại chẳng chút nhúc nhích.

"Ta là tên lừa đảo! Rõ ràng đã nghĩ muốn cùng Giang Tông chủ lên giường! Ngoài miệng còn lừa ngươi nói không muốn!"

Ách? Vậy là thừa nhận?

"Ngươi không phải thà chết không từ? Làm sao, người nhà họ Lam nói chuyện cũng có thể nói xạo? Đường đường là Trạch Vu Quân cũng học theo Kim Quang Dao miệng nói đầy những lời dối trá rồi."

"Sợ ngươi chán ghét ta! Ta không muốn chết! Ngươi cũng không thể chết được!"

Giang Trừng bỗng nhiên liền mềm lòng, ai lại muốn chết, hắn còn trách nhiệm trọng đại, hắn không buông được Giang gia và Kim Lăng, không thể nào dễ dàng buông tay rời khỏi nhân gian.

"Ngươi nói chuyện cẩn thận cho ta, nhỏ giọng một chút..."

Hơi thở của Lam Hi Thần phập phồng bên tai hắn, một lát sau nghe được y thì thào nói: "Được, ta nhỏ tiếng một chút, vậy hiện tại chúng ta có thể lên giường chưa?"

Bên tai bị khí tức nóng bỏng của y phả vào làm cho ngứa ngái, Giang Trừng nổi da gà khắp người, đánh một chỏ vào bụng y, Lam Hi Thần ăn đau buông ra.

"Họ Lam, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Há miệng ngậm miệng đều không rời hai chữ lên gường phải không?

Nhưng y lại thẳng thắn hùng hồn nói: "Không thể rời! Cùng Giang Tông chủ lên giường mới là chính sự! Làm chính sự trước!"

"Mẹ kiếp, ngươi nhỏ tiếng thôi!" Giang Trừng bó tay toàn tập.

"Ồ! Xuỵt!" Lam Hi Thần học hắn đặt ngón trỏ lên môi.

"Ăn cơm!" Giang Trừng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa liền bắt đầu ăn.

Lam Hi Thần cũng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa liền chơi đùa, hết đâm cái này lại đâm xuống cái khác, bưng rượu lên ngửi ngửi một chút, lại muốn uống, Giang Trừng vội vàng đoạt lấy.

Giỏi thật, lại uống rồi làm ầm ĩ khắp đường phố đi.

"Không cho động vào rượu nữa, có nghe hay không!" Hắn hung hăng rống lên.

Lam Hi Thần ra vẻ tội nghiệp nhìn hắn, ngoan ngoãn cằm lấy đôi đũa ăn cơm, nhưng ăn không được hai miếng, một tiếng ầm liền nằm ngoài thẳng trên mặt bàn, vùi mặt vào trong chén.

"Phốc..." Cơm trong miệng Giang Trừng đều phun ra ngoài, chưa từng thấy Lam Hi Thần lại thất lễ như vậy, trước giờ y đều luôn ung dung ấm áp, thoải mái hào phóng, chưa từng mắc sai lầm, cái người không giữ mồm miệng ụp mặt trong chén cơm ngủ này là ai?

Giang Trừng vốn định mặc kệ, tùy ý y nằm úp ở đấy, nhưng thật sự quá chướng mắt, vẫn ra tay đem người về lại trên gường, lại không kiên nhẫn vén ống tay áo y lên, đem mấy hạt cơm dính trên mặt lau đi.

Cứ như vậy, ngây ngốc sững người một lát, muốn rời đi, rồi lại thật sự không dịch nổi bước chân, hắn đi lần này, chính là kỳ hạn cuối cùng của nguyền rủa, thật sự cứ chết đi như vậy sao?

Hoặc là, ở lại, cùng Lam Hi Thần chờ đợi, nhìn xem thứ gọi là nguyền rủa có thật sự tới hay không, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, tất cả sẽ sáng tỏ.

Có thể cùng một một người nhìn ngang liếc dọc đều không hợp mắt ở chung một phòng, vì mạng sống chờ đợi làm loại chuyện buồn nôn kia, ngay chính hắn cũng không dám chắc khi lâm trận có bỏ chạy hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui rất lâu, mới quyết định, thôi, đi ra ngoài một chút, ở trong này quả thực tâm phiền ý loạn.

Đang đứng dậy muốn đi, Lam Hi Thần bỗng nhiên mở mắt ra, nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải hắn.

Giang Trừng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi con ngươi sẫm màu của y lóe lên, khóe miệng khẽ mỉm cười, "Giang Tông chủ muốn đi đâu?"

"Buông ra!" Giang Trừng hất tay y ra, cổ tay bị nắm đau, cũng không biết người nhà họ Lam ăn cái gì mà lớn, sức lực mạnh lạ kỳ, "Ngươi tỉnh rượu rồi?"

Lam Hi Thần buông lỏng tay, ngồi dậy, nghi hoặc nói: "Ta uống say?"

"Ngươi không nhớ rõ?"

"Ta nên nhớ cái gì? Ta nhớ lúc nãy mình còn ngồi trên bàn uống rượu, sao giờ lại nằm trên gường?" Y sờ sờ sống mũi, có chút đau.

Nhìn vẻ mặt của y cũng không giống đang nói dối, không nhớ rõ cũng được, đỡ phải xấu hổ.

"Lam gia các ngươi tổ truyền chỉ một chén, ngươi không tự biết cân nhắc sao? Không thể uống thì đừng uống, uống xong ầm ĩ còn không biết xấu hổ."

"Ý... ?" Lam Hi Thần rời giường, vô cùng khó hiểu, "Vừa nãy ta đã nói lời không nên nói khiến Giang Tông chủ tức giận rồi? Lần đầu uống rượu, có hơi không rõ, nếu như thật sự nói lời động chạm đến Giang Tông chủ, xin hãy thứ lỗi."

Bây giờ lại giả bộ với ta, vừa rồi ai say khướt thổ lộ bảo muốn cùng ta lên gường, y không thừa nhận, Giang Trừng cũng không tiện đề cập.

"Quên đi, cũng không có gì ghê gớm, sau này đừng động vào nữa là được rồi."

Lam Hi Thần cười nói: "Giang Tông chủ là đang quan tâm ta? Lam Hoán cảm thấy được ưu ái mà hoảng hốt."

Hừ! Giang Trừng buồn bực, "Ai quan tâm ngươi, ít tưởng bở!"

"Khụ khụ..." Lam Hi Thần ho nhẹ hai tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, đều cảm thấy không được tự nhiên.

"Vậy... ta đi ra ngoài hóng mát một chút..." Giang Trừng nhấc chân bước đi.

"Đợi đã..."

"Lại làm sao?"

Lam Hi Thần muốn nói lại thôi, Giang Trừng chẳng muốn chờ đợi, trực tiếp mở cửa.

"Ta ở đây chờ Giang Tông chủ quay về..." Thanh âm nho nhã trầm thấp của Lam Hi Thần truyền đến.

Giang Trừng hơi khựng lại, nhịp tim đình trệ, tông chủ xông ra.

Nhiệt độ trên mặt hồi lâu vẫn chưa tản đi, là do câu nói cuối cùng kia của Lam Hi Thần.

Câu nói kia bao hàm quá nhiều ý tứ, liên quan đến sống chết của hai người, Lam Hi Thần nói chờ hắn, kỳ thực là đang chờ đợi một đáp án, nếu như Giang Trừng cố ý rời đi, vừa rời đi liền là lời vĩnh biệt, nếu như Giang Trừng thỏa hiệp quay lại, đối mặt chính là sự dây dưa còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Cha mẹ... Con nên làm gì...

Giang Trừng không tản bộ, mà ở bên bờ con sông nhỏ ngoài thành ngồi rất lâu, nghĩ về rất nhiều chuyện, bên người chất đầy một đống vò rượu, mãi đến khi hoàng hôn dần tan, trăng treo đầu cành, tâm trí càng lúc càng trôi nổi.

Cố tình thay dung mạo hoàn mỹ tựa bạch ngọc kia cứ đảo qua đảo lại không ngừng trong đầu hắn, lúc lại cười, lúc lại cau mày, lúc lại dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, thậm chí trên mặt nước trên dòng sông nhỏ cũng dập dờn nụ cười của Lam Hi Thần.

Hắn vô cùng tức giận, ném xuống một vò rượu đập nát huyễn ảnh trong nước, người cũng lảo đảo nằm vật xuống bãi cỏ.

Dường như được người ôm lấy, hắn muốn mở mắt ra, mí mắt lại như sắt thép nặng trĩu, khó khăn lắm mới hé mở một chút, nhưng chỉ nhìn thấy qua khẽ hở kia một góc nghiêng gương mặt quen thuộc.

---

(*) Chữ đại: 大

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro