Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tình chú

Chương 3: Tình chú

Giang Trừng mặt xám như tro, lại nhìn Lam Hi Thần cũng không tốt hơn là bao.

Giang Trừng buồn bực, chất vấn Lam Hi Thần, "Cái tình chú này là thứ gì, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết."

Lam Hi Thần cười khổ nói: "Giang tông chủ sẽ không muốn biết."

Giang Trừng có một chút suy đoán, chú này là dành cho hai người họ, ý của Yêu Nương, là muốn hắn cùng kẻ đáng ghét nhất làm chuyện vô cùng đáng ghét?

"Tương tự với suy nghĩ của ngươi, tình chú là chú pháp thuộc quỷ tộc, phân chia hoạt chú và chết chú, hoạt chú hại người, chết chú hại mệnh. Trúng trúng phải tình chú, nhất định phải... kết hợp mới có thể kéo dài tính mạng, bằng không, sau mười ngày lục phủ ngũ tạng sẽ thối rửa, kinh mạch đứt đoạn mà chết."

Hai chân Giang Trừng mềm nhũn, lùi về sau hai bước mới đứng vững, nhưng vẫn khó mà tin nổi.

Lại thấy Lam Hi Thần giơ cánh tay lộ ra cổ tay, "Chết chú là dùng tính mạng chú sư đánh đổi để thiết lập ác chú, tình chú phân thành dương chú và âm chú, trên người ta, là dương chú, chú ấn ở trên người ngươi, là hạt âm."

Giang Trừng nhìn lại, trên cổ tay phải Lam Hi Thần, rõ ràng có một sợi tơ nhỏ đỏ như máu.

"Ngươi nói là. . . hai chúng ta. . . phải. . . phải lên giường?" Giang Trừng rất cố gắng nói ra hai chữ kia.

Lam Hi Thần gật đầu.

Giang Trừng a một tiếng, "Lừa ta à? Cái quỷ tình chú gì chứ, âm chú dương chú gì chứ, lão tử không tin cái thứ quỷ quái này!"

"Nàng là biết Giang Tông chủ không thể cùng ta... ừm, kết hợp nên mới hạ chú, nếu như Giang Tông chủ không kết hợp cùng ta, ngươi và ta hai người đều sống không bằng chết, cho dù thế nào, nàng đều tính toán báo thù."

Giang Trừng trong lòng đầy hoảng loạn, nếu quả thật như Lam Hi Thần nói, cho dù lựa chọn thế nào, đều là kết quả hắn không muốn đối mặt.

Giang Tông chủ chán ghét điều gì? Người trong giang hồ đều biết, chán ghét nhất là đoạn tụ, chán ghét thứ nhì là Lam Vong Cơ.

Mà vô cùng độc ác hơn chính là để hắn và người nam nhân giống Lam Vong Cơ đến bảy tám phần dây dưa không rõ.

"Đương nhiên, đây là đều là những thứ liên quan đến tình chú ta nhìn thấy được trong sách cổ, thật giả vẫn còn chưa biết được, Giang Tông chủ tạm thời... đừng kinh hoảng."

Giang Trừng liếc hắn một cái, tuy rằng sắc mặt Lam Hi Thần vẫn như bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra y đang cố gắng trấn định, sự việc can hệ đến tính mạng và trong sạch của hai người họ, sao lại không hoảng hốt.

Giang Trừng nắm chặt nắm đấm, "Thôi, ra ngoài trước rồi tìm cách giải quyết, ta không tin không thể giải được lời nguyền."

Một đám tiểu bối chờ đến sốt ruột, thấy hai người trở về đều kích động không thôi, Lam Hi Thần hào phóng đem công lao đẩy cả lên người Giang Trừng, tất nhiên cũng lướt qua việc hai người trúng phải nguyền rủa.

Giang Trừng ăn ngủ không yên, nhìn chú ấn trên cổ tay, cũng không cho rằng tình chú kia là chú sư dùng để khiến người ta kinh sợ, mười ngày, có lẽ hắn nên thương lượng một chút với Lam Hi Thần.

Đang nghĩ đến đây, ngoài cửa phòng trọ liền vang lên, Lam Hi Thần cười, "Giang Tông chủ, có thể vào trong nói chuyện hay không?"

Giang Trừng để người đi vào, đóng kỹ cửa phòng, khi đó hai người lại trở nên lúng túng.

Mười ngày, thời gian cho bọn họ thật sự quá ít ỏi, cho dù muốn tra cứu việc liên quan tới tình chú trên sách cổ thì vẫn cần có thời gian, chớ nói chi là giải chú.

Nếu như cuối cùng tra được cách giải chú chỉ có thể thông qua việc hai người kết hợp, thật sự là sống còn khó chịu hơn chết, lẽ nào cứ như thế chết đi? Giang Trừng tất nhiên không cam lòng, nhưng để hắn và Lam Hi Thần cùng nhau lên gường...

Điều này làm khuôn mặt già nua quay sang bên kia, coi như không hỏi đến Lam Hi Thần, Giang Trừng cũng rất rõ, đối phương cũng không hề muốn dính dáng gì đến mình.

Nhưng hiện giờ, không muốn liên quan cũng không được.

"Giang tông chủ." Lam Hi Thần nói: "Chúng ta. . ."

"Không thể!" Giang Trừng vỗ bàn đứng dậy, "Đừng hòng nghĩ tới!"

Lam Hi Thần đỡ trán, "Ta là nói, chúng ta có cần điều tra điển tịch hay không, tìm những thứ liên quan đến tình chú, chúng ta chỉ có thời gian mười ngày, mười ngày này, tốt nhất chúng ta đừng rời xa nhau..."

"Không cách xa nhau ngươi còn muốn làm cái gì?" Giang Trừng quát lên: "Nếu ta có chết cũng sẽ không để cho ngươi chạm vào! Ngươi sợ chết, ta thì không sợ!"

"Nhưng nếu thật sự chỉ có hai người chúng ta kết hợp với nhau mới có thể giải?"

"Ta nói rồi! Vậy thì đi chết! Ta cũng chết, ngươi cũng chết! Toàn bộ đều xong!"

". . ."

Bế tắt trong chốc lát.

"Chí ít, trong mười ngày này chúng ta cùng nhau tra cứu, vẫn còn có thể tìm được phương pháp giải chú." Lam Hi Thần nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tàng thư Vân Thâm Bất Tri Xứ phong phú đa dạng, trong đó cũng không thiếu ghi chép về thuật nguyền rủa, ta không thể nói với người nhà chuyện chú thuật, tìm đọc điển tịch, vẫn cần có người cùng nhau làm mới có thể tiết kiệm được thời gian..."

"Ngươi muốn để ta đi Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Lam Hi Thần gật đầu.

"Khắp thiên hạ đều biết ta ghét nhất người Lam gia các ngươi, nhưng ngươi vẫn muốn ta nghênh ngang tiến vào tàng thư các quan trọng nhất của Lam gia, quả thật là chuyện cười."

"Lặng lẽ..." Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói, "Không để cho bất cứ ai biết, ngoài miệng Giang Tông chủ bảo không sợ chết, ta tin, nhưng nếu ngươi thật sự tùy tiện chết đi như vậy, để Giang gia phải làm sao, Kim Lăng phải làm thế nào bây giờ."

Giang Trừng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể theo Lam Hi Thần lặng lẽ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc trở lại trời cũng đã tối, sau khi Lam Hi Thần thông báo với người nhà, Giang Trừng mới lặng lẽ trèo tường leo vào trong.

Hai người đi thẳng đến tàng thư lâu, trong lòng Giang Trừng vẫn còn phập phồng, "Ngươi khẳng định sẽ không có ai đến đây?"

Lam Hi Thần nói: "Ta đã phân phó bảo muốn ở tàng thư các bế quan xem sách, không cho bất cứ ai vào trong quấy rầy, đồ ăn sẽ có người đặt ở dưới lầu, Giang Tông chủ không cần lo lắng."

Bốn ngày liên tục, hai người vùi đầu vào trong đống sách, gần như không ngủ nghỉ liên tục tìm kiếm điển tịch, ngoại trừ hiểu được một chút lịch sử quỷ tộc, vẫn chưa tìm được bất cứ ghi chép nào liên quan đến việc giải chú.

Giang Trừng cũng là lần đầu biết được những lời nguyền độc địa hóa ra được lưu truyền từ quỷ tộc, còn có rất nhiều phù văn, trận pháp, cũng đều là kết quả của quỷ tộc, chỉ là hiếm khi có người biết đến thôi.

Giang Trừng thật sự không chịu nổi nữa, nhìn ngọn nến lắc lư, lại nằm nhoài lên án thư ngủ.

Lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, Lam Hi Thần như thường lệ đem nước đến cho hắn rửa mặt, Giang Trừng ngửi ngửi người mình, có chút chua, đã mấy ngày không tắm rửa rồi.

Lam Hi Thần biết hắn nghĩ gì, "Nếu Giang Tông chủ muốn tắm rửa, có thể cùng ta về Hàn thất, ta bảo đệ tử chuẩn bị nước nóng."

Giang Trừng nơi nào còn có tâm tình, "Tính cả hôm nay thì vẫn còn chưa tới năm ngày, sao còn tâm tình tắm rửa, điển tịch đâu, lấy hết ra, tiếp tục tìm!"

Lam Hi Thần cũng không nói thêm gì nữa, lại chuyển tiếp hai rương gỗ từ trên lầu xuống.

Giang Trừng mở một chiếc rương ra, thấy mấy quyển sách ngoài bìa không có chữ nằm trên chồng thẻ tre, nhất thời hứng khởi, liền lật ra xem.

Chốc lát sau, khuôn mặt già nua tái nhợt đem sách ném vào mặt Lam Hi Thần, "Người Lam gia cũng thật không biết xấu hổ, lại để thứ đồ làm bẩn mắt người này đặt trong tàng thư các."

Lam Hi Thần thoáng lật xem, sắc mặt liền như bình thường nhanh chóng khép lại, "Nếu là tàng thư các lớn nhất trong thế gia, thứ gì cũng sẽ có một vài cái, để Giang Tông chủ chê cười rồi."

"Không phải Lam Vong Cơ thì chính là Ngụy Vô Tiện, đặt long dương xuân cung ở đây, không sợ ở trong tàng thư các làm hỏng mắt chứ?" Giang Trừng chỉ cần nghĩ tới hai người họ ở nơi đọc sách triền miên với nhau thì liền cảm thấy khó chịu, "Buồn nôn!"

Lam Hi Thần thở dài nói: "Hai người họ hiện giờ đã kết làm đạo lữ, làm chút chuyện thân mật cũng không sao."

"Đoạn tụ chết tiệt!" Giang Trừng nhíu mày, đem tất cả sách trong rương đều ném qua một bên, lấy sách bên trong ra tiếp tục đọc, lại qua nửa ngày, vẫn không có bất cứ ghi chép gì liên quan đến tình chú.

Giang Trừng nhụt chí, mắt thấy sinh mệnh dần trôi đi nhưng lại không có biện pháp gì, hắn giơ cổ tay lên nhìn vào ấn chú đỏ tươi, liên quan đến âm chú và dương chú, hắn có chút ít lý giải, trong người mình, là âm chú, vốn là dành để nguyền rủa nữ tử.

Nếu kết hợp cùng Lam Hi Thần, hắn sẽ là người nằm ở bên dưới kia, chuyện long dương hắn không có hứng thú, cũng không hiểu rõ, trên cơ bản vẫn biết cách làm sao để giải quyết, chỉ là ngẫm lại giống như đớp phải ruồi, vô cùng khó chịu.

Nữ nhân thật là độc ác.

Thật là nguyền rủa độc địa.

Đau đầu, Giang Trừng xoa xoa mi tâm, Lam Hi Thần bưng cơm nước lên, cũng không phải là đồ ăn Lam gia.

"Ta bảo đệ tử lặng lẽ xuống núi mua, mấy ngày nay thấy Giang Tông chủ ăn không ngon, gầy đi không ít, hẳn là cơm nước Lam gia không hợp khẩu vị."

"Đồ người Lam gia các ngươi, là làm cho người ăn sao?" Giang Trừng lườm y một cái, mở hợp thức ăn xem thử, là món cay, còn có một vò rượu nhỏ.

Giang Trừng cũng không khách sáo, đẩy mấy cuốn sách ra đem đồ ăn đặt lên trên bàn, bóc lớp hồng bao trên bình rượu ra, nếm nếm món cay cũng không tính là chính tông cho lắm, cảm thấy cũng được, sao với những món ăn Lam gia dường như không phải cho người ăn kia thì tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm hắn ăn không vô, vẫn là vì tình chú, bữa cơm này hắn có ăn nhiều hơn, nhưng cũng không thấy ngon miệng, chỉ mãi uống rượu, đem vò rượu chổng lên uống cạn sạch.

Thấy Lam Hi Thần ở bên cạnh trải giấy và bút mực đang viết cái gì đấy.

"Ngươi viết gì thế?"

Lam Hi Thần thuận miệng nói: "Di chúc."

Giang Trừng chấn động, "Có ý gì?"

Y cười nói: "Sợ thật sự sẽ chết không rõ ràng, vẫn là để lại chút dặn dò cho người nhà, Giang Tông chủ nghĩ xem nên lưu lại những gì?"

Giang Trừng nổi nóng, đi tới liền xé, "Sao ngươi biết chúng ta chắn chắn phải chết! Điển tịch còn chưa xem xong! Mười ngày thời hạn cũng chưa đến, lập di chúc gì chứ!"

"Ta thỉnh các vị bằng hữu uyên bác của thúc phụ hỏi không ít chuyện, đối với chuyện này đều hoàn toàn bó tay." Y cười khổ nói: "Giang Tông chủ không muốn cùng ta kết hợp, ta cũng không muốn khinh nhờn Giang Tông chủ, nếu tình chú phát tác, ngươi và ta chắc chắn phải chết."

Đầu óc Giang Trừng ong vang: "Nếu ta đồng ý thì sao!"

Lam Hi Thần sững sờ, lập tức cười khổ lắc đầu, "Lam Hoán thà chết không muốn vấy bẩn Giang tông chủ, thứ lỗi."

Giang Trừng vô cùng bi thương, "Ý của ngươi, chúng ta chắc chắn phải chết."

Bỗng nhiên bật cười, "Cũng được, nhìn khuôn mặt này của ngươi liền làm người ta chán ghét, chết thì chết, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán."

Hắn đứng dậy vỗ vỗ tay, giả vờ ung dung nói: "So với việc ở đây đọc sách bất kể ngày đêm, không bằng ra ngoài đi đó đây, dặn dò mấy tên nhóc kia, đi thăm tổ tông nhà ta."

Lam Hi Thần đứng dậy: "Giang tông chủ phải đi?"

"Không đi thì làm gì? Ở đây chờ chết còn không bằng về nhà chết!"

Lam Hi Thần ngừng một lát, đặt bút xuống, "Ta tiễn ngươi."

"Không cần." Giang Trừng xụ mặt, "Hôm nay từ biệt, kiếp sau cũng không gặp, Lam Hi Thần, vĩnh biệt."

Sau khi Giang Trừng bước ra khỏi cửa, khóe miệng Lam Hi Thần cong lên, y chỉ nghĩ để lại cho thúc phụ một phong thư thôi, hai chữ di chúc cũng là thuận miệng nói, không nghĩ rằng Giang Trừng lại phản ứng mạnh như vậy.

Chỉ một lát sau, Lam Tư Truy đến, cung kính nói: "Trạch Vu Quân, Giang Tông chủ đã rời sơn môn, nghe theo phân phó của ngài, các đệ tử đều đã ẩn nấp, không để cho Giang Tông chủ nhìn thấy."

Lam Hi Thần hài lòng gật đầu, "Ta muốn ra ngoài một thời gian, những ngày ta không ở đây, ngươi cần phải chuyên tâm nghe lời tiên sinh dạy bảo, dẫn dắt những đệ tử khác xử lý tốt chuyện trong nhà, hiểu rõ không?

"Đệ tử tuân mệnh. . . ." Lam Tư Truy lại nói: "Đúng rồi Trạch Vu Quân, nghe những tiểu bối ở bên ngoài trở về nói, oán khí xung quanh mộ song tôn dường như lại nặng nề hơn một chút."

"Ừm, ta sẽ tự mình đi xem."

Lam Tư Truy muốn nói lại thôi, Lam Hi Thần cười xán lạn, "Đừng lo lắng, ta không sao."

Viền mắt tên nhóc con này ửng đỏ, "Trước khi Trạch Vu Quân bế quan tóc vẫn còn đen..."

"Chỉ là một túi da thịt, biểu tượng của người, ta không hề thay đổi, vẫn là Trạch Vu Quân kia trong lòng ngươi."

"Người bên ngoài đều đã biết ngài xuất quan, nghe nói tóc ngày bạc trắng, đều nói những lời suy đoán khó nghe, đệ tử oan ức thay cho ngài."

Lam Hi Thần mỉm cười, "Không biết thì không trách, cứ để bọn họ nói, ta không để ý."

"Nhưng lời nói của người khác đáng sợ, ngài trời quang trăng sáng, thanh khiết tao nhã, không nên vì lời đồn đại mà mệt nhọc."

Lam Hi Thần vuốt đầu của hắn, "Ngươi ấy, mấy tháng không gặp sao cứ lề mề, ta cũng không thèm để ý, ngươi sợ cái gì, quay về đi, đợi thúc phụ quay về liền nói với người ta rời nhà."

Mộ song tôn hiện giờ, hai vị huynh đệ năm đó kết nghĩa kim lan cùng hợp táng ở đấy, bởi vì những ân oán tình thù lúc còn sống, hai bên ở trong đấy không ngừng đấu đá, oán khí trùng thiên, dẫn đến một dặm xung quanh không có lấy một ngọn cỏ.

Mấy đại thế gia luân phiên trấn thủ, thời thời khắc khắc đều lưu ý đến trạng thái phong ấn, chỉ lo sợ ngày nào đó thứ bên dưới sẽ phá ấn mà ra, nguy hại thế gian.

Đệ tử thủ mộ Lam gia thấy y đến, vội vàng báo cáo.

"Trạch Vu Quân, mấy ngày gần đây, thứ bên dưới đấu đá càng lúc càng hung ác, ngài xem oán khí xung quanh, so với trước càng thêm âm trầm, động vật và thực vật ngoài một dặm cũng bị oán khí ảnh hưởng, chết dần chết mòn.

Lam Hi Thần cau mày, lúc trước mấy đại thế gia liên thủ phong ấn mộ song tôn, đặt các loại trận pháp cùng bùa chú ở trên oán khí, chỉ cần đúng lúc gia cố phong ấn, duy trì trong một trăm năm cũng không thành vấn đề.

Nhưng hiện giờ còn chưa tới một năm, phong ấn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, trong lúc y bế quan, phong ấn đã được gia cố qua, lần gia cố trước chỉ cách hơn hai tháng, lại bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lam Hi Thần phân phó báo cho người ở các đại thế gia đến đây, lại cùng nhau gia cố phong ấn, muốn nắm chặt thời gian, y và Giang Trừng trên người đều có tình chú chính là một nhân tố không ổn định.

Tín hiệu phát ra, ngày thứ hai, những người nên đến cũng đã hội tụ đông đủ, phu phu Vong Tiện đi săn đêm bên ngoài cũng chạy đến, đương nhiên còn có khuôn mặt u sầu của Giang Trừng.

Lam Hi Thần mỉm cười, vẫn chưa đem chuyện tình chú đặt ở trong lòng, khi không tra được tư liệu về tình chú, y đã sớm quyết định, y sẽ không để cho mình chết như thế, cũng sẽ không để cho Giang Trừng dễ dàng chết như vậy.

Nghi thức phong ấn gia cố ở dưới sự chủ trì của Lam Hi Thần tiến hành hai ngày hai đêm, phong ấn so với trước kia càng thêm vững chắc, sau đó linh lực mỗi người gần như cạn kiệt, mặt mày tái nhợt, sợ rằng phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới có thể khôi phục, chỉ mong lần phong ấn này có thể kéo dài hơn.

"Nhị ca." Nhiếp Hoài Tang rảo bước đi tới, xếp quạt giấy lại cung kính cất lời chào hỏi.

"Nhiếp Tông chủ, đã lâu không gặp." Lam Hi Thần vẫn luôn hòa nhã trước sau như một.

"Nhị ca đừng xưng hô như vậy, Hoài Tang không dám." Hắn lộ vẻ lúng túng.

Y nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Nhiếp Hoài Tang, "Ngươi thành thục rất nhiều, quản lý Nhiếp gia như mặt trời ban trưa, đại ca có linh thiên cũng sẽ cảm thấy vui mừng, tiếng Nhiếp tông chủ này cũng rất xứng danh, ngươi đảm đương nổi."

Nhiếp Hoài Tang tựa như được cổ vũ nở nụ cười, rất có thần thái lúc còn thiếu niên.

"Tóc của ngài..."

Lam Hi Thần cười nói: "Gần giống như những lời giang hồ đồn đại, không sao cả, làm phiền Hoài Tang mong nhớ."

"Huynh trưởng."

"Trạch Vu Quân khỏe nha ~ "

Hai người Vong Tiện đi đến, Ngụy Vô Tiện vui cười hớn hở nói: "Hây, Nhiếp đại tông chủ, mấy tháng không gặp, càng ngày càng uy nghiêm rồi. Đúng rồi Trạch Vu Quân, ở bên ngoài đã nghe tin tóc người bạc trắng, ta còn không tin, hoá ra thật sự đã bạc trắng, ấy, khoan nói đã, người khác tóc trắng như ông lão, ngài tóc trắng nhưng lại càng thấy trẻ trung tuấn lãng, có thể so sánh với thần tiên chân quân nha."

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ lên tiếng ngừng hắn lại.

Lam Hi Thần trông thấy Giang Trừng ở đằng xa, chỉ khẽ gật đầu, người kia vừa thấy liền xoay đầu đi.

"Ta không sao, phiền toái các ngươi ngàn dặm xa xôi đến gia cố phong ấn, tình hình kết đan của Ngụy Anh thế nào rồi? Có tiến triển chứ?"

Ngụy Vô Tiện không thèm quan tâm nói: "Cứ như vậy đi, có điều cảm thấy nhanh rồi, mấy ngày này ta trảm yêu trừ ma, cũng nên công đức viên mãn, ngươi nói đi Lam Trạm."

Lam Vong Cơ không nói, Lam Hi Thần đại khái cũng hiểu được, việc Ngụy Anh kết đan vẫn không có tiến triển, đệ đệ ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định gấp lắm rồi.

Ngày tháng còn dài, y tin Ngụy Vô Tiện, càng tin tưởng đệ đệ.

Nhiếp Hoài Tang nghiêm nghị nói: "Nhị ca, gần đây đại ca và Kim Quang Dao ở dưới đấy luôn không an ổn, lần trước chỉ cách khoảng hai tháng, phong ấn liền xuất hiện vết nứt, cũng không biết lần này có thể duy trì được bao lâu."

Lam Hi Thần nói: "Là chúng ta gia trì phong ấn lên bùa chú và sức mạnh không đủ cường đại, không thể chống lại oán khí trùng thiên sâu bên dưới."

"Vậy thì làm sao mới tốt, thật lo lắng đại ca và Kim Quang Dao ngày nào đó chui lên khỏi mặt đất, làm hại thế gian, đến lúc đó nghĩ rằng phong ấn bọn họ sẽ vô cùng khó khăn."

Ngụy Vô Tiện cười hì hì vỗ vỗ vai của hắn, "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, xe đến trước núi tất có đường, đi được đến đâu hay đến đó, phong ấn này vừa mới gia cố, thế nào cũng chịu được một hai tháng, đến lúc đó lại gia cố tiếp, Nhiếp Tông chủ không cần lo lắng."

"Ngụy huynh. . . Ta cũng là lo lắng nhân gian an nguy, dù sao phong ấn dưới lòng đất cũng là đại ca ruột thịt của ta, nếu huynh ấy làm hại thế gian, Nhiếp gia mang tội lớn."

Lam Hi Thần cũng hiểu tâm tư của Nhiếp Hoài Tang, hắn ẩn nhẫn nhiều năm, thật vất vả lật đổ Kim Quang Dao, chấn chỉnh lại hùng phong Nhiếp gia, quả quyết sẽ không dễ dàng để đại ca đã chết cùng kẻ thù lần nữa hủy diệt Nhiếp gia.

"Các ngươi bảo vệ tốt nơi đây, có chút dị động, lập tức cho chúng ta biết, ta còn có việc, đi trước." Lam Hi Thần nói.

"Ai, Nhị ca, đã lâu không gặp, để Hoài Tang mời người ăn một bữa cơm rau dưa được không?"

Lam Hi Thần từ chối khéo, nói: "Ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý, rảnh rỗi nhất định sẽ đích thân đi Thanh Hà ăn cơm, Hoài Tang đừng cự tuyệt ta ở ngoài cửa đấy."

"Sao lại thế! Hoài Tang nhất định quét dọn giường chiếu đích thân nghênh đón."

Lam Hi Thần gọi Vong Tiện ở bên cạnh.

"Vong Cơ, gần đây ta có chuyện quan trọng không thể đợi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi và Ngụy Anh trở về giúp thúc phụ xử lý sự vụ trong nhà một chút."

Lam Vong Cơ nói: "Có cần bọn đệ giúp đỡ?"

Lam Hi Thần nói: "Vừa xuất quan, muốn đi xung quanh một chút thôi, gặp bạn cũ."

Ánh mắt Lam Vong Cơ quét một vòng trên mái tóc bạc của y, trả lời: "Vong Cơ đã hiểu, huynh trưởng bảo trọng."

Ngụy Vô Tiện phất tay, "Trạch Vu Quân bảo trọng nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro